Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1230-2: Mời ! (2)




Bạch Tình Đình nói,

- Còn phải xem người phụ nữ mà mình nói chuyện là người như thế nào nữa. Lượng Ngọc là người thế nào em cũng không hiểu rõ lắm, ai mà biết tính cách Lương Ngọc như thế nào. Lương Ngọc là cảnh sát. Phải để người đã từng làm cảnh sát như Hân Mính đi gặp Lương Ngọc, đương nhiên Hân Mính bây giờ không thích hợp để đi ra ngoài được!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình thì thầm bên tai trong tay hắn cầm điện thoại và nói:

- Ừ, được, anh và Tình Đình sẽ đến nhưng chúng ta đã phí thời gian rồi đấy, ừ, ừ, khi bọn anh đến sẽ gọi điện thoại!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong cô mở miệng nói lớn:

- Ông xã, em không có giỡn với anh đâu đấy, sao anh lại trả lời người khác như vậy hả?

- Không có gì, anh thấy em ở bên cạnh anh thầm thì cả nửa ngày, anh tưởng trong lòng em muốn đi mà em ngại nên không nói ra được vì vậy anh gíup em nói thôi!

Diệp Lăng Phi ngồi dậy, hắn giơ tay vỗ vai Bạch Tình Đình và nói:

- Bà xã, đừng ngơ ngác như vậy, mau tắm một cái đi rồi chúng ta đi ra ngoài!

- Em…!

Bạch Tình Đình muốn trách móc Diệp Lăng Phi mà cô không nói ra được, nhưng khi cô thấy Diệp Lăng Phi bước xuống giường mắt Bạch Tình Đình nhìn sang hướng khác, cô vốn không nói những lời cô đang muốn nói ra, theo Bạch Tình Đình thấy, muộn như vậy nếu Diệp Lăng Phi đi ra ngoài ai mà biết Diệp Lăng Phi sẽ làm những chuyện gì. Trong lòng Bạch Tình Đình không yên tâm, cô không nói nhiều gì nữa vội vàng bước xuống giường và đi tắm…

Sean cầm trong tay một bó hoa bách hợp thuần khiết xuất hiện tại phòng bệnh của Mộ Văn, hắn mặc trang phục tây, chòm râu trên mặt cũng đã được cạo sạch sẽ, tóc tai cũng đã cắt gọn gàng, Sean tỏ ra rất tre trung, tiêu sái, cực kì hào hoa phong độ. Trong tay Sean cầm bó hoa bách hợp vốn không đi vào phòng bệnh mà đứng trước cửa phòng bệnh gõ gõ vào cửa.

Mộ Văn nằm trên giường, trong tay cô cầm một quyển tạp chí mà hôm nay Hoàng Việt đến thăm cô và mua cho cô đọc, để Mộ Văn có thể giết thời gian bớt buồn chán. Vết thương của Mộ văn không phải một sớm một chiều có thể khỏi được, vết thương động đến xương này không phải hai ba tháng thì không có cách nào chữa khỏi được. Hoàng Việt đã báo cho trụ sở ở bên Bắc Kinh, rất nhanh Mộ Văn sẽ trở về Bắc Kinh. Còn đặc công thay cho Mộ Văn cùng sẽ đến Vọng Hải vào ngày Mộ Văn rời khỏi đây. Hoàng Việt vấn không biết ai là người thay cho Mộ Văn. Nhưng bất luận là ai thay thế cho Mộ Văn thì Hoàng Việt cũng phụ trách thực hiện việc lần này, ai cũng không thay đổi được. Hoàng Việt cũng không để ai cướp công lao của hắn. Đây là nguyên nhân khiến Mộ Văn và Hoàng Việt có thể hợp tác chung với nhau, Hoàng Việt là một người theo chủ nghĩa công lợi. Hắn rất có khát vọng cảnh được người khác ngưỡng mộ, mà Mộ Văn tỏ ra hết sức bận rộn, gần như không tranh công gì với hắn. Chính vì như vậy hai người mới có thể hợp tác ăn ý với nhau như vậy. Đương nhiên Hoàng Việt cũng có chút không vừa ý về việc hợp tác của Mộ Văn. Đó chính là Mộ Văn không có tình cảm với Hoàng Việt dù cho trên mặt quan hệ cũng có thể. Nhưng Mộ Văn luôn không có tình cảm với Hoàng Việt khiến hắn cũng rất thất vọng.

Mộ Văn dùng một tay lật lật tạp chí, khi cô nghe thấy tiếng gõ cửa Mộ Văn xoay mặt về phía cửa phòng bệnh thì thấy Sean đang cầm bó hoa bách hợp đứng ngay cửa phòng bệnh, Mộ Văn bỏ quyển tạp chí đang cầm trong tay xuống. Vẻ mặt cô tươi cười và chào đón:

- Sean tiên sinh, anh đã đến rồi sao lại không vào?

- Tôi không viện được một cái cớ gì hay để đến cả!

Sean nói đùa, tay hắn cầm bó hoa bách hợp đi vào trong phòng bện của Mộ Văn. Hắn vừa đi đến mới phát hiện trong phòng bệnh không có bình hoa, hắn cầm bó hoa bách hợp không biết cắm ở chỗ nào. Sean chỉ có thể đặt bó hoa trên ngăn tủ ở cạnh giường rồi ngồi bên cạnh Mộ Văn.

- Sean tiên sinh, thật cảm ơn anh đã đến thăm tôi!

Mộ Văn ngồi ngay ngắn lại, cô nhìn Sean. Khuôn mặt lúc này hiện lên vẻ tươi cười kiểu nghi lễ cô nói:

- Vốn định phối hợp tốt với Sean tiên sinh để đả kích Khoa Nhung Hỏa Diễm nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, mà tôi cũng trở thành thế này nữa. Sean tiên sinh, e rằng tôi không thể hợp tác cùng với anh được nữa, sau khoảng hai ngày nữa tôi sẽ trở về Bắc Kinh, ở đây sẽ có đồng sự mới thay thế tôi!

- Cô sắp về Bắc Kinh à?

Sean thật sự không ngờ Mộ Văn sẽ nói như vậy. Sau khi hắn nhìn Mộ Văn thì đột nhiên cười và nói:

- Mộ tiểu thư nếu về Bắc Kinh thì tôi sẽ không gặp được Mộ tiểu thư rồi. Tôi còn cho rằng tôi với Mộ tiểu thư còn ở chung vài ngày nữa chứ, không ngờ nhanh như vậy lại chia tay rồi. Nhưng cũng không có vấn đề gì lớn đâu. Sau khi tôi xử lý xong chuyện ở Vọng Hải tôi sẽ đến Bắc Kinh tìm Mộ tiểu thư!

- Anh nói đến Bắc Kinh tìm tôi à?

Khi Mộ Văn nghe Sean nói như vậy cô tỏ vẻ rất bất ngờ, cô cười nói:

- Sean tiên sinh, tôi thấy không cần phải như vậy đâu, quan hệ giữa chúng ta vốn không có gì đặc biệt, thời gian chúng ta quen biết nhau cũng không dài, hơn nữa anh còn là đặc công người Pháp. Nếu anh đến Bắc Kinh tôi lo…!

Mộ Văn vẫn chưa nói xong câu nói này thì Sean trong khi Mộ Văn đang nói hắn đã làm động tác khiến Mộ Văn hết sức ngạc nhiên, hắn kéo tay Mộ Văn đưa lên miệng, cúi đầu hôn vào tay Mộ Văn một cái, rồi lập tức Sean nói một cách rất phong độ:

- Mộ tiểu thư, cô là người con gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp, tôi có thể cùng ăn tối với cô được không?

- Ý của anh là mời tôi bây giờ đi ăn tối à?

Mộ Văn không khẳng định lắm dụng ý của Sean, cô nhìn Sean muốn xác thực là cô cuối cùng có nghe nhầm không, Sean mời cô ra ngoài ăn cơm. Sean gật gật đầu và trả lời một cách khẳng định:

- Chính xác là như vậy, Mộ tiểu thư, cô không nói sai đâu, tôi chính xác muốn mời cô cùng ra ngoài ăn tối hôm nay, vì cô sắp về Bắc Kinh rồi mà tôi cũng sắp về Pháp, tôi rất muốn có cơ hội cùng ăn tối với cô!

- Chuyện này…!

Mộ Văn có chút hơi do dự, rồi cô lập tức nói:

- Bây giờ tôi ra ngoài không tiện. Sean tiên sinh, ý tốt của anh tôi xin ghi lòng hy vọng lần sau có cơ hội chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm!

Trên gương mặt Sean hiện ra sự thất vọng. Hắn khẽ thở dài nói:

- Mộ tiêu thư đã kiên quyết không muốn cùng tôi ăn tối thì tôi cũng chỉ đành tiếc nuối đi ăn cơm một mình thôi, nhưng Mộ tiểu thư tôi vẫn hy vọng cô có thể suy nghĩ lại một chút!

Mộ Văn trong lòng thực sự có chút muốn đi ra ngoài, cô nhìn Sean thành khẩn như vậy trong lòng cũng định trả lời Sean nhưng lúc này ý tá từ bên ngoài phòng bệnh đẩy chiếc xe nhỏ vào. Cô ấy đến là để làm kiểm tra cho Mộ Văn. Sau khi cô y tá này đến thì Sean không nói thêm gì nữa. Hắn đứng dậy và nói:

- Mộ tiểu thư vậy tôi đi trước nhé, lần sau gặp lại cô!

- Dạ!

Mộ Văn gật đầu, sau khi cô thấy Sean đã đi khỏi, Mộ Văn bước từ trên giường xuống và nói với cô y tá:

- Tôi đi vệ sinh một lát nữa sẽ quay lại!

- Được!

Cô y tá trả lời,

- Tôi phải đi sang phòng khác để kiểm tra, sau khi kiểm tra xong tôi sẽ quay lại đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra kỹ cho cô!

Cô y tá nói rồi đẩy chiếc xe nhỏ rời khỏi phòng bệnh của Mộ Văn.

Phòng bệnh của Mộ Văn ở đây có người bảo vệ cho Mộ Văn, khi Mộ Văn đi ra khỏi phòng bệnh thì hai người này vẫn phải canh giữ ở cửa phòng bệnh còn một cảnh sát nam bảo hộ cho Mộ Văn thì đi theo phía sau nhưng Mộ Văn lại xua xua tay với anh ta có ý rất rõ là muốn nói với anh ta là cô ấy đi vệ sinh, bọn họ không cần đi theo cô ấy. Hai cảnh sát đó không nghĩ nhiều nên cũng không đi theo. Mộ Văn sau khi đi vệ sinh xong, đây vốn không phải là lần đầu tiên đi về phòng, cô bước lên mấy bậc tam cấp, rồi nhìn ra phía cửa bệnh viện. Sean vừa mới đi không lâu, Mộ Văn chỉ cảm thấy có chút ngại vì Sean đã có ý muốn mời cô ăn tối. Khi Mộ Văn đang đưa ánh mắt nhìn về phía cửa bệnh viện thì cô thấy có năm sáu người đàn ông đang đi nhanh vào trong bệnh viện, từ tướng mạo của những người đó thì tuyệt đối không phải người bình thường rất có thể đã qua quá trình huấn luyện đặc thù.