Dã lang nói một cách rất trực tiếp, trực tiếp nói với Serena hắn không hy vọng Serena rời đi. Serena quả nhiên không ngờ Dã Lang sẽ nói với cô như vậy. Trong lòng Serena, người đàn ông Dã Lang này không phải là người dễ dàng nói ra tình cảm của mình, càng không dễ dàng để người khác biết được tình cảm của mình, nhưng Dã Lang bây giờ đã thay đổi rất nhiều, hắn đã có thể nói ra những lời như vậy. Serena không thể không bất ngờ, cô ta bỗng nhiên đưa môi tiến lại gần môi của Dã Lang, cô ta hôn Dã Lang một cái ròi lập tức giục:
- Dã Lang, mau đi đón người đi, để phụ nữ đợi quá lâu sẽ không tốt đâu!
Dã Lang lại đưa ánh mắt về phía Lương Ngọc đang đứng ở bậc thang, cô đang nhìn xung quanh, lập tức Dã Lang xoay mặt sang Serena nói:
- Anh xuống xe đây, Serena, đừng quên những lời anh vừa nói, anh thật sự không muốn em rời xa anh như vậy!
Dã Lang nói xong đẩy cửa và bước xuống xe.
Serena nhìn thấy Dã Lang chạy về hướng Lương Ngọc, cô ta khẽ thì thầm: - Dã Lang, sự việc không giống như anh nghĩ đâu, em không thể rời khỏi tổ chức được!
Dã Lang chạy đến trước mặt Lương Ngọc, hắn bế Lương Ngọc lên, không để ý ở đây là bãi đậu xe ngoài sân bay. Dã Lang hôn Lương Ngọc nồng nhiệt. Hai tay Lương Ngọc ôm chặt lấy Dã Lang, hôn Dã Lang, sau khi hai người hôn xong, Lương Ngọc hờn dỗi nói:
- Dã Lang, anh đã trở nên xấu xa rồi, em biết nếu đổi lại là trước đây anh sẽ không làm như vậy đâu!
Trên gương mặt Dã Lang lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy, tay trái hắn xách hành lý cho Lương Ngọc, tay phải hắn ôm eo Lương Ngọc và nói:
- Đi thôi, chúng ta lên xe, anh còn có một người bạn muốn giới thiệu với em đấy!
- Một người bạn?
Lương Ngọc hơi ngạc nhiên, Lương Ngọc vốn không biết Dã Lang sẽ giới thiệu ai cho cô. Trong ấn tượng của Lương Ngọc, bạn bè của Dã Lang vốn không nhiều, hai người Diệp Lăng Phi và Dã Thú thì Dã Lang không cần phải giới thiệu rồi. Lương Ngọc đã biết hai người này, còn những người khác Lương Ngọc cũng không biết.
Dã Lang không giải thích qua với Lương Ngọc, khi hắn và Lương Ngọc vừa bước đến bên xe, mở cửa xe ra thì nhìn thấy Serena bước từ trên xe xuống, Lương Ngọc vừa nhìn ngoại hình của Serena cô ngẩn người, cô nhìn Dã Lang đang đứng bên cạnh mình. Miệng Lương Ngọc vẫn chưa mở thì Serena đã dùng tiếng Anh để chào hỏi Lương Ngọc:
- Xin chào, tên tôi là Serena!
Lương Ngọc nhìn Serena đang giơ tay phải ra, cô cũng đưa tay phải ra để bắt tay với Serena, lập tức Lương Ngọc nhìn Dã Lang đang đứng bên cạnh mình và hỏi:
- Dã Lang, chuyện này là thế nào vậy?
Khi Lương Ngọc hỏi câu này thì trong mắt cô đã hiện lên sự nghi ngờ, cô không giải thích được và có chút hoài nghi. Đây đều là phản ứng bình thường của phụ nữ. Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đều làm như vậy, Lương Ngọc chẳng qua chỉ là làm chuyện cô nên làm mà thôi. Dã Lang gãi gãi đầu, co vẻ có chút khó xử. Theo Dã Lang thấy, chuyện này thật không dễ giải thích nhưng lúc này không giải thích cũng không xong, Lương Ngọc sẽ không bỏ qua như vậy đâu, nhất định cô sẽ hỏi đến cùng, trong lòng Dã Lang vừa nghĩ sớm muộn gì cũng phải nói cho Lương Ngọc biết, chi bằng bây giờ nói cho Lương Ngọc biết thì tốt hơn.
Dã Lang nghĩ đến đây hắn mở miệng hắn vừa định nói ra mối quan hệ của hắn và Serena thì lại không ngờ lúc đó Serena đã giành nói trước:
- Tôi là đặc công của Pháp, lần này tôi đến tìm Dã Lang vì tôi có nhiệm vụ cần phối hợp với Dã Lang…!
Serena vừa nói câu này ra thì Lương Ngọc ngạc nhiên, cô nhìn Dã Lang rồi lại nhìn Serena và lầm bầm:
- Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Khi điện thoại reo lên thì Diệp Lăng Phi đang nằm đè lên người Bạch Tình Đình. Hai chân Bạch Tình Đình như rắn quấn lấy bên hông Diệp Lăng Phi, hai người vận động kịch liệt, lúc này Bạch Tình Đình phát ra một loạt âm thanh mê hồn.
Sau khi tiếng chuông điện thoại reo lên, Diệp Lăng Phi không ngừng lại mà còn kịch liệt hơn mãi đến khi hắn phát tiết xong thì mới nằm bên cạnh Bạch Tình Đình giơ tay lấy điện thoại, hắn nhìn thấy số của Dã Lang gọi đến. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, Dã Lang gọi điện đến, anh thấy tám chín phần mười là Dã Lang cảm thấy rất phiền phức rồi, muốn tìm anh giúp đỡ đây!
Bạch Tình Đình gối đầu lên cánh tay cường tráng của Diệp Lăng Phi, tay phải cô đặt lên ngực Diệp Lăng Phi. Miệng cô đang thở hổn hển, khuôn mặt ửng hồng hiện lên sự hạnh phúc ngọt ngào. Sau khi cô nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì Bạch Tình Đình dịu dàng nói:
- Ông xã, anh không nghe điện thoại sao?
- Anh không vội!
Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại vốn không gấp gáp để nghe máy, mà hắn nhìn trên màn hình hiển thị rồi trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa và nói:
- Anh chính là để cho Dã Lang phải sốt ruột, tên tiểu tử này không chịu nghe lời anh, anh đoán nó nhất định gặp phải rắc rối gì đó. Lương Ngọc cũng không phải nhân vật dễ đối phó. Người ta tốt xấu gì cũng là cảnh sát Hồng Kông, lẽ nào Dã Lang thực sự cho rằng…!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì hắn nghĩ đến Bạch Tình Đình đang nằm bên cạnh, hắn không thể nói nhiều thêm nữa, để tránh trong lòng Bạch Tình Đình có suy nghĩ khác về hắn, Diệp Lăng Phi không nói nữa mà nghe điện thoại, khi điện thoại kết nối thì hắn nghe tiếng Dã Lang ở đầu dây bên kia truyền lại:
- Satan, bây giờ anh có thời gian không, có thể đến đây một chuyến không?
Diệp Lăng Phi nằm bên cạnh Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình đang dùng bàn tay nhỏ bé của mình vuốt ve ngực Diệp Lăng Phi, cánh tay Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Bạch Tình Đình đặt lên mông cô rồi vuốt ve. Tay kia hắn cầm điện thoại và cười nói:
- Dã Lang, cậu rốt cuộc là có chuyện gì vậy, anh ở bên này nếu có thời gian, thật sự có thời gian cũng không đủ, thật là không có thời gian, để xem…!
Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói xong câu này thì nghe thấy tiếng của Lương Ngọc ở đầu dây bên kia truyền lại:
- Diệp tiên sinh, là em, em đến Vọng Hải rồi!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe thấy tiếng của Lương Ngọc hắn biết sự việc đã như thế nào rồi, Diệp Lăng Phi đưa môi tiến lại gần tai Bạch Tình Đình và khẽ nói:
- Bà xã, xem ra Dã Lang đang gặp rắc rối rồi, chúng ta sắp có trò hay để xem rồi!
Diệp Lăng Phi khi ở Học viện ngoại ngữ Vọng Hải đã sớm nói với Bạch Tình Đình là sẽ có trò hay để xem, mau về nhà để xem trò hay, kết quả Bạch Tình Đình tin là thật. Sau khi về đến biệt thự lại không thấy có trò gì hay cả ngược lại còn bị Diệp Lăng Phi ẵm lên phòng, sau một hồi Bạch Tình Đình thở hổn hển. Bây giờ lại nghe Diệp Lăng Phi nói có trò hay để xem Bạch Tình Đình không tin cô bĩu cái miệng nhỏ nhắn của mình và tỏ vẻ không tin lời Diệp Lăng Phi nói, Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình bĩu môi thì hắn nhịn không được hôn Bạch Tình Đình một cái.
Trong điện thoại Lương Ngọc nói rất nhiều, Diệp Lăng Phi vốn không nghe tỉ mỉ lắm, tâm tư hắn vốn không ở đây, cho nên sẽ không nghe được Lương Ngọc nói tỉ mỉ như vậy, mãi cho đến khi Lương Ngọc sắp nói xong Diệp Lăng Phi mới nghe được, cho dù Lương Ngọc không nói gì thì Diệp Lăng Phi cũng có thể nghe ra được những dự định từ trong những lời nói cô vừa nói ra khi nãy.
Qủa nhiên không sai, trong điện thoại Lương Ngọc rốt cuộc cũng đã nói:
- Diệp tiên sinh, em vừa đến Vọng Hải, có một vài chuyện muốn hỏi anh, nếu anh tiện thể chi bằng ra ngoài ăn một bữa cơm, khi nãy em đã nói với Dã Lang rồi, chúng ra nên ra ngoài ăn cơm!
- Ý tại ngôn ngoại à?
Diệp Lăng Phi nghe Lương Ngọc nói như vậy thì trong lòng hắn cũng có suy nghĩ này, theo Diệp Lăng Phi thấy thì Lương Ngọc nhất định là vì chuyện của Dã Lang mà tìm mình. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại và do dự một chút, hắn nói:
- Lương Ngọc để anh bàn bạc với bà xã anh đã, em đợi anh một lát!
Diệp Lăng Phi nói xong buông điện thoại xuống nhìn Bạch Tình Đình và nói:
- Bà xã, em nói xem anh có đi không?
- Anh đi hay không đi là chuyện riêng của anh, anh hỏi em làm gì!
Bạch Tình Đình ngồi dậy, cô cầm áo ngủ của mình và khoác lên người rồi nsoi:
- Cho dù em nói anh đừng đi thì lẽ nào thực sự anh không đi sao? Ông xã, em quá hiểu anh rồi, lời nói của em với anh đâu có tác dụng gì đâu!
- Tình Đình, ý anh là muốn em cùng đi với anh qua đó!
Diệp Lăng Phi nói,
- Dù sao thì Lương Ngọc cũng là vợ tương lai của Dã Lang, nếu anh có nói ra lời nào không hay thì em có thể ở bên anh giúp anh, Tình Đình, giữa phụ nữ với nhau càng dễ xử sự đúng không?
- Chuyện này cũng chưa chắc!