Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1221-1: Cửa ải đầu tiên! (1) .




Trong lời nói của Vu Tiêu Tiếu có hơi gấp gáp. Diệp Lăng Phi nghe thấy có vẻ như chính là một chuyện đại sự. Hắn hỏi:

- Tiêu Tiếu, em nói Diệp đại ca xảy ra chuyện gì, Diệp đại ca nào xảy ra chuyện vậy?

Diệp Lăng Phi cố ý nói như vậy hắn đương nhiên có thể hiểu được. Diệp đại ca mà Vu Tiêu Tiếu nói trong lời nói của cô ta chính là chỉ hắn. Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì nghe trong điện thoại vọng lại tiếng nói của Vu Tiêu Tiếu:

- Diệp đại ca, em không muốn đùa với anh đâu, em nói thật đấy, tên Sở Thiếu Quân đó đã xảy ra chuyện rồi!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nhắc đến cái tên Sở Thiếu Quân thì hắn ngừng lại, nên biết Diệp Lăng Phi đối với Sở Thiếu Quân con người này vốn không có ấn tượng gì tốt lắm, khi hắn nghe thấy Tiêu Tiếu nhắc đến tên Sở Thiếu Quân, thì lúc này Diệp Lăng Phi vẫn chưa phản ứng gì nhưng Diệp Lăng Phi đã nhanh chóng nhớ ra người này là ai. Hắn hỏi:

- Tiêu Tiếu, em nhắc đến hắn làm gì?

- Diệp đại ca, Sở Thiếu Quân đã xảy ra chuyện rồi!

Vu Tiêu Tiếu nói,

- Khi nãy em mới vừa biết sáng hôm nay Sở Thiếu Quân được người ta phát hiện là đã chết ở trong phòng khách sạn rồi!

Diệp Lăng Phi đương nhiên đối với sự sống chết của tên Sở Thiếu Quân này vốn không có hứng thú nhiều, bây giờ chuyện của hắn đã đủ nhiều rồi, Diệp Lăng Phi đâu còn tâm trạng mà quan tâm đến chuyện sống chết của một người đàn ông không quan trọng gì chứ, hắn nghe Vu Tiêu Tiếu nói Sở Thiếu Quân đã chết trong phòng khách sạn thì hắn chỉ nói một cách qua loa:

- Ồ, chết thì chết, chuyện đó cũng chẳng có gì cả!

- Diệp đại ca, chuyện này có liên quan đến chúng ta mà!

Vu Tiêu Tiếu vội vàng nói câu này ra. Diệp Lăng Phi sau khi nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì hắn nghĩ đến nguyên nhân của sự việc, rồi vỗ vỗ vào đầu và nói:

- Tiêu Tiếu, đừng nói với anh, bọn em làm như thế là theo lời anh nói. Kết qủa tên tiểu tử đó lại chết trong phòng khách sạn!

- Ừ! Nói tóm lại mọi chuyện chính là như vậy!

Vu Tiêu Tiếu nói,

- Em cũng vừa mới biết, Diêu Dao đã bị cảnh sát dẫn ra khỏi nơi đó, bây giờ em ở đây cũng có cảnh sát. Diệp đại ca, chuyện này anh phải giúp em giải quyết!

- Thật là một chuyện phiền phức!

Diệp Lăng Phi quay lại phía sau hắn đưa mắt nhìn Bạch Tình Đình đang ngồi bên cạnh. Hắn thở dài, khi nãy Bạch Tình Đình đã nghe thấy những gì Vu Tiêu Tiếu vừa nói.

Trước đây, Bạch Tình Đình vẫn cho rằng Vu Tiêu Tiếu tìm Diệp Lăng Phi là vì một vài chuyện khác, trong lòng cô có chút khó chịu, nhưng bây giờ khi cô nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong thì trong lòng Bạch Tình Đình hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi và nói:

- Ông xã, anh mau nghĩ cách đi!

- Anh có thể nghĩ ra cách gì bây giờ?

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình một cái, trong tay hắn cầm điện thoại, bộ dạng hắn tỏ ra có chút bất đắc dĩ hắn nói vào điện thoại:

- Tiêu Tiếu, khi nãy em nói chỗ em có cảnh sát à, em đưa điện thoại cho cảnh sát đi để anh nói chuyện với bọn họ một chút!

Vu Tiêu Tiếu vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi muốn nói chuyện với cảnh sát, cô không nói thêm gì nữa vội đưa điện thoại cho viên cảnh sát. Lúc này Diệp Lăng Phi nghe thấy trong điện thoại vọng lại tiếng của một người đàn ông:

- Anh là ai?

- Tôi là ai à?

Diệp Lăng Phi sau khi nghe thấy người đàn ông ở đầu dây bên kia hỏi hắn như vậy thì hắn có chút ngạc nhiên. Theo Diệp Lăng Phi những người trong hệ thống cảnh sát ở Vọng Hải phải rất biết rõ hắn, cứ coi như những cảnh sát cấp dưới không biết mối quan hệ giữa hắn và Chu Hân Trà nhưng phải biết chuyện trước đây hắn đã gây náo loạn tại cục cảnh sát chứ, tên cảnh sát này lẽ nào bị điếc à, đến hắn mà cũng chưa nghe qua nữa. Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy khó chịu, chuyện hôm nay vốn đã nhiều rồi, lại xảy ra chuyện này nữa. Tên cảnh sát này đến Diệp Lăng Phi mà hắn cũng không biết là ai, khẩu khí trong lời nói của Diệp Lăng Phi không khách khí nữa. Trong tay hắn cầm điện thoại và nói:

- Lẽ nào cậu chưa nghe qua tên của tôi à, tôi là Diệp Lăng Phi, lẽ nào cậu thực sự chưa từng nghe qua sao?

- Diệp Lăng Phi là ai? Chưa hề nghe qua!

Tên cảnh sát ở đầu dây bên kia tỏ vẻ cứng rắn, hắn nói:

- Tôi đến đây là để điều tra, không phải là làm thân với anh, tôi sao biết anh là ai được!

- Tôi nói chú em này, cậu như vậy là không đúng rồi!

Diệp Lăng Phi nghe tên cảnh sát đó nói thì hắn cười to lên và nói:

- Tôi không muốn để cậu quen biết tôi, tôi chỉ muốn giải thích vụ án này một chút, nếu điều này cậu không thể hiểu được, tôi có thể giải thích ở phương diện khác…!

- Vậy anh giải thích trên phương diện khác đi!

Viên cảnh sát ở đầu dây bên kia không đợi Diệp Lăng Phi nói xong thì hắn đã ngắt lời Diệp Lăng Phi:

- Tôi ghét nhất những người như các anh, xin lỗi, tôi không biết anh là ai cả, tôi chỉ là tiện miệng nói ra, anh đừng nói anh là nhân vật lớn làm gì!

Diệp Lăng Phi chau mày nhăn mặt, hắn nghe thấy người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như đang chế nhạo mình. Diệp Lăng Phi nói một cách lạnh lùng:

- Vừa rồi tôi đã rất khách khí với cậu, nhưng cậu thì ngược lại, xem ra cậu cũng rất có khí thế đấy!

- Tôi á, thôi bỏ đi, tôi là một tên cảnh sát nhỏ, đâu phải là nhân vật lớn gì, này nhân vật lớn, anh nói xong chưa, nếu nói xong rồi thì tôi phải cúp máy đây, tôi còn nhiều chuyện phải làm lắm!

- Xem ra giữa tôi và cậu nhất định không có cách nào tốt để nói chuyện rồi!

Diệp Lăng Phi nghe khẩu khí của tên cảnh sát ở đầu dây bên kia thì hắn biết tên cảnh sát này rất khinh thường những người giống như mình, cứ coi như hắn và tên cảnh sát đó tiếp tục nói chuyện thì cũng chẳng có tác dụng gì. Trong lòng Diệp Lăng Phi đang bốc hỏa, hắn chưa gặp phải tên cảnh sát nào ở Vọng Hải dám nói chuyện với hắn như vậy, đây không phải là một chuyện có thể dễ dàng bỏ qua được. Đặc biệt là khẩu khí của đối phương rõ ràng là đang chọc tức Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nói một cách lạnh lùng:

- Tôi nói xong rồi, à, tôi còn chưa hỏi cậu là cảnh sát của Liên Công Khan nào?

- Sao thế, nhân vật lớn muốn mời tôi uống trà à?

Tên cảnh sát nói một cách lạnh lùng,

- Xin lỗi, tôi không dám uống trà với nhân vật lớn như anh đâu!

- Cậu muốn tôi mời cậu uống trà à?

Diệp Lăng Phi sau khi nghe câu nói này thì hắn cười và nói:

- Tôi thấy cậu đừng nằm mơ nữa, tôi sẽ không mời cậu uống trà đâu, nếu cậu thật sự muốn uống trà thì tôi không ngại dẫn cậu đến Trà Lâu ở bên ngoài, ngồi ở đó uống trà một ngày, khi sắp đi cậu tự mình trả tiền, muốn tôi mời cậu uống trà thì đợi kiếp sau đi!

Diệp Lăng Phi nói câu nói này rất không khách khí, một chút cũng không để ý đến mặt mũi của tên cảnh sát đó. Lúc này Diệp Lăng Phi đang đối đầu với tên cảnh sát đó nên hắn quên hết, hắn dẹp mọi chuyện chính sang một bên. Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô nghe Diệp Lăng Phi nói vào trong điện thoại với khẩu khí như vậy thì cô biết cuộc điện thoại này vẫn chưa xong đâu. Bạch Tình Đình cảm thấy mình không cần phải mất thời gian ngồi đây với Diệp Lăng Phi đâu, đúng lúc này cô nghe thấy ở cửa biệt thự vọng lại tiếng bước chân, Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng bước chân đó thì cô biết là Chu Hân Mính đã về, cô không để ý đến Diệp Lăng Phi nữa, cô từ ghế sofa đứng lên và đi về phía cửa biệt thự.

Bạch Tình Đình vừa đi đến cửa biệt thự thì gặp Chu Hân Mính và cô bé kia. Trên trán Chu Hân Mính có chút mồ hôi, cô bé kia đang đỡ Chu Hân Mính vào. Bạch Tình Đình đỡ ngang eo Chu Hân Mính ý bảo cô bé kia đi lên lầu trước. Cô đỡ Chu Hân Mính và dùng mắt biểu ý bảo Chu Hân Mính nhìn vào phòng khách, cô khẽ nói:

- Hân Mính, cậu đi vào phòng khách mà xem, ông xã của chúng ta lại đang đấu võ mồm với người ta đấy!

Chu Hân Mính cười, cô cũng không có ý định đi xem Diệp Lăng Phi thế nào. Cô xoay mặt sang Bạch Tình Đình và khẽ nói:

- Tình Đình, cậu không phải là không hiểu anh ấy, đây đã là thói quen của anh ấy rồi!

Chu Hân Mính nói đến đây thì đột nhiên thở dài một cái, cái thở dài của Chu Hân Mính khiến Bạch Tình Đình hơi khó hiểu, Bạch Tình Đình đỡ Chu Hân Mính đi về phía phòng khách. Cô vừa đi vừa hỏi:

- Hân Mính, khi nãy cậu hình như là thở dài phải không, sao lại thở dài thế?

- Mình chỉ là cảm thấy ông xã trong lòng anh ấy có quá nhiều chuyện, mà mình thì lại không giúp được gì cả!