Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1218-2: Dã Lang thổ lộ (2)




Serena nghe Dã Lang nói vậy, cô ta nhìn Dã Lang, không dám khẳng định nói:

- Lẽ nào là em?

Dã Lang lắc đầu nói:

- Không phải, Serena, khoảng cách giữa anh và cô ấy ở chỗ, cô ấy là một cảnh sát, còn anh lại là một tên buôn lậu vũ khí. Đó mới là khoảng cách lớn nhất giữa anh và cô ấy, cuộc sống của cô ấy có thể vì sự xuất hiện của anh mà thay đổi, đó cũng là lý do anh muốn cô ấy suy nghĩ kỹ, anh không muốn thay đổi cách sống của cô ấy.

Serena nghe xong nhìn Dã Lang rồi đột nhiên nói:

- Dã Lang, em có một cảm giác, anh đã thật sự yêu người nữ cảnh sát đó.

- Không có. Anh không yêu cô ấy.

- Dã Lang, anh có biết không, anh không phải là một người đàn ông biết nói dối, khi anh nói dối, ánh mắt anh sẽ lộ ra sự bất an, đương nhiên, ánh mắt bất an đó không phải ai cũng có thể nhìn thấy, em không phải là người bình thường, em quá hiểu anh rồi.

Serena nói đến đây, cô ta thò tay lấy điện thoại trên người Dã Lang ra đưa cho Dã Lang nói:

- Dã Lang, gọi điện cho bạn gái của anh đi, nói không chừng cô ấy cũng đang đợi điện thoại của anh đấy, chuyện giữa nam và nữ không hề phức tạp như anh tưởng tượng đâu, anh chỉ cần nói với cô ấy, anh yêu cô ấy, như vậy là đủ rồi, đừng nói với em là từ trước đến nay anh chưa từng nói với bạn gái của anh câu anh yêu cô ấy.

Dã Lang nghe Serena nói vậy xong, ban đầu gã hơi chần chừ rồi sau đó gật đầu. Dã Lang quả thật đã bị Serena nói trúng, gã quả thật chưa từng nói với Lương Ngọc điều đó. Dù sao Serena đã qua lại với Dã Lang từ rất lâu rồi, có thể nói là, Serena và Dã Lang có mối quan hệ thân mật rất lâu, Serena rất hiểu tính cách của Dã Lang, cô ta không cho rằng Dã Lang sẽ nói ra câu nói ấy.

Dã Lang ngẩng đầu, cầm điện thoại trên tay nhìn Serena hỏi: Serena, ý em là anh nên nói ra suy nghĩ thật sự của mình có đúng không?

- Đương nhiên rồi. Nếu anh không nói ra, ai mà biết được rút cuộc trong lòng anh nghĩ gì, Dã Lang, nếu anh có thiện cảm với bất cứ người phụ nữ nào, thì nên nói ra một cách thoải mái để đối phương biết được tình cảm của anh, chỉ khi anh để đối phương biết được tình cảm của anh thì người con gái đó mới có cảm giác an toàn.

Dã Lang bắt đầu trầm ngâm không nói, gã cầm điện thoại trên tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, dường như đang suy nghĩ những gì mà Serena nói. Serena thấy Dã Lang còn chần chừ, cô ta giục:

- Dã Lang, anh còn chần chừ gì nữa, mau gọi điện thoại cho bạn gái của anh đi, lẽ nào anh không cho rằng bây giờ không phải là một cơ hội tốt để anh nói thẳng thắn những suy nghĩ của mình với bạn gái của anh hay sao? Anh nên biết rõ, điều mà bạn gái anh hy vọng đó là anh thẳng thắn với cô ấy, để cô ấy biết vị trí của cô ấy trong trái tim anh. Dã Lang, em tin trong tim anh có vị trí của cô ấy.

Dã Lang gật đầu, gã ấn số điện thoại của Lương Ngọc. Khi Dã Lang ấn số gọi cho Lương Ngọc, Serena đã rảo bước đi vào trong tiệm cà phê. Cô ta không cần thiết phải ở đó, Serena không muốn nghe những lời trong lòng của Dã Lang. Từ trước tới nay, trong lòng Serena luôn hiểu rõ quan hệ giữa cô ta và Dã Lang, bọn họ nhiều nhất chỉ là quan hệ tình nhân, Serena không thể cùng Dã Lang tiến xa hơn cho dù Serena yêu Dã Lang nhưng cô ta vẫn phải từ bỏ, vì cô ta là một đặc công. Trong lòng Serena hiểu rõ, một khi cô ta rời bỏ tổ chức đặc công của nước Pháp, thì cô ta sẽ mất đi sự bảo vệ, những đặc công Nga sẽ rất nhanh chóng tìm ra cô ta, đến khi đó, cô ta sẽ chỉ có con đường chết. Làm một điệp viên hai mặt, Serena lúc nào cũng hiểu rõ kết cục có thể xảy ra trong tương lai của cô ta, nhưng cô ta đã chọn con đường này rồi, nói đến chuyện hối hận đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Bất kỳ một quốc gia nào cũng cần có gián điệp, đặc công, mặc dù thời đại bây giờ tương đối ổn định, ít nhất cũng không giống như những năm 30, 40 xảy ra chiến tranh thế giới, nhưng cuộc sống của gián điệp, đặc công lại chưa từng dừng lại bao giờ, các nước đều có tổ chức đặc công của riêng mình, Serena vốn thuộc tổ chức đặc công của Nga, nhưng sau đó cô ta lại chọn làm gián điệp cho nước Pháp, có thể dưới con mắt của nhiều người, Serena là một kẻ phản quốc, là đáng xấu hổ, nhưng Serena lại có lý do của riêng cô ta chỉ là lý do đó cô ta luôn giấu kín trong lòng, không nói ra mà thôi.

Serena cũng chính vì thế mà biết rõ về cuộc sống tương lai của cô ta, vì vậy cũng hiểu rõ giữa cô ta và Dã Lang không thể có cuộc sống bên nhau thật sự, giữa bọn họ chỉ có thể quan hệ với nhau như nhân tình mà thôi. Serena không muốn nhìn thấy Dã Lang cô độc một mình, mới cực lực khuyên Dã Lang bỏ đi sự tự cao trước nay của mình mà nói với bạn gái của gã ta những lời trong lòng gã ta thực sự muốn nói.

Dã Lang quả thực làm theo những lời Serena nói, gã gọi điện thoại cho Lương Ngọc, điện thoại của Lương Ngọc vừa mới đổ chuông một tiếng, Lương Ngọc đã nghe điện thoại, dường như Lương Ngọc vẫn luôn chờ điện thoại của Dã Lang, khi điện thoại kết nối, Lương Ngọc không đợi Dã Lang nói, cô ta vội vàng nói:

- Dã Lang, em nghĩ anh đã hiểu nhầm rồi, em muốn nói với anh, em yêu anh, em không muốn chia tay anh, em cũng...

Khi Lương Ngọc vừa nói đến đây liền nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng Dã Lang nói:

- Anh yêu em!

“Anh yêu em” Ba tiếng ấy nói ra rất rõ ràng, khi Lương Ngọc nghe thấy ba tiếng ấy một cách rõ ràng xong, cô ta còn cho rằng mình đã nghe nhầm, Lương Ngọc luôn cho rằng Dã Lang không phải là loại đàn ông biết nói những lời này, cho dù trong lòng Dã Lang rất yêu cô ta nhưng gã cũng sẽ không bao giờ nói “Anh yêu em”trước mặt cô ta, Lương Ngọc không dám tin vào tai mình, cô ta còn cho rằng mình đã nghe nhầm, Dã Lang làm sao có thể nói với cô ta câu “Anh yêu em” được chứ, để xác nhận lại những gì cô ta vừa nghe có đúng hay không, Lương Ngọc hỏi:

- Dã Lang, ban nãy anh nói anh yêu em?

Lương Ngọc hỏi câu đó không chút do dự, trong lòng Lương Ngọc, cô ta không thể xác nhận Dã Lang biết nói câu “Anh yêu em”, vì vậy, cô ta chỉ còn cách hỏi dò Dã Lang. Lương Ngọc nói xong, bèn yên lặng nghe tín hiệu ở đầu dây bên kia, khoảng hai giây sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của Dã Lang:

- Lương Ngọc, anh yêu em.

Lần này Dã Lang nói rất khẳng định, Lương Ngọc cũng khẳng định cô ta nhất định là không nghe nhầm, Dã Lang quả thực đã nói ra câu “Anh yêu em”, Lương Ngọc tỏ ra vô cùng xúc động, cô ta không giấu được niềm vui sướng trong lòng, nói:

- Dã Lang, em nghe thấy rồi, em nghe thấy rồi, em cũng yêu anh, em cũng yêu anh, em không muốn rời xa anh, Dã Lang, đến chiều em sẽ đi Vọng Hải, anh đợi em.

Dã Lang nghe Lương Ngọc nói sẽ lập tức đến Vọng Hải, gã vội vàng nói:

- Không. Lương Ngọc, em đừng đến, anh chỉ là muốn em biết anh yêu em là đủ rồi, bạn anh nói đúng, anh nên để em biết được tình cảm của anh, mặc dù nói ra việc nói ra ba chữ này với anh rất khó nhưng anh vẫn nói ra, anh muốn để em biết vị trí của em trong lòng anh, những lời ngọt ngào khác anh không biết nói, anh chỉ có thể dùng hành động của mình để cho em thấy được tình cảm của anh.

Lương Ngọc nghe Dã Lang nói vậy xong, tiếng cô ta dương như nghẹn lại:

- Em biết, Dã Lang, em biết anh không phải là một người đàn ông biết ăn nói, em cũng biết để anh nói ra những lời này khó khăn đến mức nào. Tối hôm qua em nói với anh những lời đó chỉ là vì em không biết trong lòng anh em có vị trí như thế nào, Dã Lang, anh cũng biết, nếu em đến Vọng Hải sống với anh có nghĩa là em phải bỏ lại mọi thứ ở đây, em thừa nhận em có do dự, dù sao em đã sống ở Hong Kong nhiều năm, bảo em ngay lập tức phải đưa ra sự lựa chọn như vậy thật sự rất khó, nhưng bây giờ em không có gì do dự nữa, em muốn lập tức được gặp anh, em muốn đến Vọng Hải.

- Lúc này em đừng đến. Em cũng biết, Vọng Hải đang rất loạn, anh không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra với em, Lương Ngọc, em nghe lời anh, đợi anh giải quyết xong chuyện ở đây, sẽ thông báo để em đến, ồ, đúng rồi, ban nãy em nhắc đến đồng nghiệp của em, nói cho anh biết đồng nghiệp của em rút cuộc xảy ra chuyện gì được không?

Lương Ngọc chần chừ một lát rồi nói:

- Ừ, chuyện này phải nói thế nào nhỉ...Dã Lang, em không nói nữa, đợi khi gặp anh em sẽ từ từ kể cho anh nghe, em chỉ muốn anh biết, anh là người đàn ông duy nhất mà em yêu, cũng sẽ là người đàn ông mà sau này em yêu, Dã Lang, có thể nghe được câu nói đó của anh thật là tuyệt.

- Anh cũng vậy!

Nói rồi Dã Lang cúp điện thoại.