Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1214-1: Cạm bẫy! (1)




Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người cùng đi ra khỏi phòng bệnh, Dã Thú trong tay vẫn lăm lăm khẩu AK-47, nếu như Anna cẩn thận suy nghĩ một chút thì có thể thấy được rằng ở đây có vấn đề, nên biết Dã Thú kiêu ngạo thế nào cũng sẽ không cầm cả khẩu AK mà đi tới đi lui trong bệnh viện được, điều quan trọng nhất là ở tầng lầu này của bệnh viện có rất nhiều người qua lại, bản thân việc này đã người khác thấy kỳ lạ.

Chỉ là Anna lại không ý thức được điều này, cô ta nói là đi vệ sinh nhưng sau khi đi từ trong phòng bệnh ra thì Anna lại đi về phía cửa cầu thang. Anna đi chưa được mấy bước thì nghe thấy sau lưng vọng lại tiếng nói của Diệp Lăng Phi:

- Anna, cô đi sai đường rồi, nếu muốn đi vệ sinh thì cô không nên đi phía đó đâu!

Anna sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô ta dừng bước, chau mày và lập tức quay người lại nhìn Diệp Lăng Phi và cười nói:

- Thật ngại quá, tôi không biết phòng vệ sinh nằm ở đâu cả!

- Không sao, đây là một chuyện rất bình thường mà!

Diệp Lăng Phi nhìn Anna và cười nói:

- Nếu như đổi lại là tôi thì tôi cũng không biết phòng vệ sinh nằm ở đâu nữa, bởi vì trong mắt tôi chỉ có thể nhìn thấy cầu thang trước mặt thôi, nếu từ cầu thang đi xuống lầu dưới rồi đi thêm mấy bước nữa thì đến cổng lớn bệnh viện rồi. Bệnh viện này không khí không được tốt lắm, ai mà không muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, Anna, tôi nói vậy cô thấy có đúng không?

Anna nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô gật gật đầu nhưng lại không nói gì cả mà đi về phía Diệp Lăng Phi và đi thẳng vào phòng vệ sinh. Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi theo sau Anna, Anna đi đến cửa phòng vệ sinh thì dừng lại, cô ta nhìn khẩu súng trong tay Dã Thú một cái rồi lại nhìn lên người Diệp Lăng Phi và nói:

- Satan, sao tôi cứ cảm thấy anh đang xem tôi giống tù nhân vậy?

- Tù nhân?

Diệp Lăng Phi nói xong thì lắc đầu và nói:

- Anna, cô tuyệt đối đã hiểu nhầm rồi, tôi vốn không xem cô như tù nhân đua, cô tự do ở đây, không có ai có thể ép buộc cô gì cả, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả tôi!

Anna khoanh hai tay trước ngực, nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi. Lúc này một người đàn ông khoảng chừng hai mươi bốn, hai lăm tuổi đi từ trong phòng vệ sinh ra. Người đàn ông đi ngang qua người Anna, người đàn ông đó nhìn cô ta vài cái rồi lập tức bỏ đi. Anna tỏ vẻ kinh ngạc. Sau khi người đàn ông đó vừa bỏ đi thì Anna nhìn khẩu súng đang nằm trong tay Dã Thú, cô ta nói một cách không dám tin:

- Hắn ta không nhìn thấy khẩu súng của anh sao, trời ơi, đây là nơi nào vậy?

- Bệnh viện!

Diệp Lăng Phi nghe Anna nói câu này thì lập tức cười nói:

- Lẽ nào cô không biết đây là bệnh viện sao?

- Tôi biết nơi này là bệnh viện nên mới cảm thấy kỳ lạ!

Anna nói.

- Khi nãy người đó lẽ nào không nhìn thấy khẩu súng anh đang cầm sao? Sao anh ta lại không có phản ứng gì cả, chuyện này là thế nào vậy?

- À, nếu cô muốn biết chuyện này là thế nào vậy tôi có thể kiên nhẫn giải thích với cô!

Diệp Lăng Phi móc trên người ra một điếu thuốc, sau khi hắn mồi điếu thuốc trước mặt Anna thì Diệp Lăng Phi lấy điếu thuốc từ trên miệng ra và nói:

- Nói thế nào nhỉ, bởi vì ở đây đều là người của tôi!

- Anh nói cái gì?

Anna nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô kinh ngạc, Anna nhìn Diệp Lăng Phi và nói:

- Anh nói tất cả những người ở đây đều là người của anh à, câu nói này là có ý gì?

- Anna, lẽ nào tôi nói thẳng như vậy mà cô lại không hiểu sao?

Diệp Lăng Phi lại hút một hơi, hắn phì khói ra và đột nhiên ho mấy cái, Diệp Lăng Phi xua xua tay xin lỗi Anna, tiện tay vứt điếu thuốc đang xuống nền đất.

Hắn lại ho lên hai tiếng rồi mới ngừng lại, hắn vừa định tiếp tục nói với Anna thì không ngờ điện thoại hắn reo lên. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nhì một cái và cười to lên. Anna cảm thấy nụ cười này của Diệp Lăng Phi dường như là đang cười cô ta, nói cách khác Diệp Lăng Phi có chuyện gì đó liên quan đến Anna. Anna đã chau mày bây giờ lại càng chau mày hơn nữa, bây giờ cô ta cảm thấy bất an. Khi Diệp Lăng Phi nghe điện thoại thì Anna đột nhiên nói:

- Tôi đi vệ sinh đây!

Khi Anna đi vào phòng vệ sinh nữ. Dã Thú nắm lấy cánh tay của Anna, Dã Thú nói:

- Lão đại vẫn chưa cho cô đi, cô không thể đi được!

- Tôi muốn đi vệ sinh, lẽ nào như vậy cũng không được sao?

Khi cánh tay của Anna bị bàn tay to bè vững vàng của Dã Thú nắm phải, lần này Anna thực sự là ruột gan rối bời, tiếng nói của cô ta lại càng to lên, cô ta cố sức giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Dã Thú.

Anna tìm cách thoát khỏi bàn tay của Dã Thú, cô ta cảm thây ở đây có vấn đề, sở dĩ Anna nói to lên là mong muốn có người nhìn lại, như vậy Satan sẽ kiêng dè không dám làm gì cô ta. Đây là tính toán của Anna nhưng Anna không ngờ sau khi cô nói to lên thì lại không có ai nhìn cả.

Điều này khiến Anna hoài nghi, không biết vì sao mình hét to như vậy mà lại không có ai nhìn cả. Dã Thú cứ cầm chặt cánh tay của Anna, lúc này Diệp Lăng Phi đã buông điện thoại. Hắn nhìn Anna một cái và nói:

- Khi nãy bên cảnh sát gọi điện thoại cho tôi, nói rằng nơi mà các cô trốn đã không có một bóng người nào cả, à nói chính xác là vẫn còn một cô gái chưa kịp rời khỏi, xem ra cũng không coi là uổng phí một chuyến đi. Chí ít cũng cứu được một con tin. Anna, tôi thấy kỳ lạ thật, vì sao các cô không giết con tin đó đi, mà lại để lại vậy, đây có phải là một chuyện kỳ lạ lắm không?

Anna nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô ta nhìn Diệp Lăng Phi và nói:

- Tôi làm sao mà biết Quan chỉ huy sẽ làm như thế nào, có lẽ vì Quan chỉ huy bọn họ khi rời khỏi đã quên mang cô gái đó đi. Có lẽ là không kịp, tóm lại, tôi không biết. Satan, anh đừng quên tôi đã cứu Serena ra, còn về chuyện khác thì tôi không biết, bây giờ tôi đang còn bị Quan chỉ huy truy sát mà!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anna, không sao, tôi thấy đây vốn cũng không phải là chuyện gì xấu, à, bọn họ cũng sắp đến rồi đấy!

Diệp Lăng Phi nói đến đây bỗng nhiên khiến Anna sửng sốt, Anna nhìn Diệp Lăng Phi và nói một cách hoài nghi:

- Ai sắp đến?

- Bạn của cô đấy!

Diệp Lăng Phi cười to lên,

- Anna, lẽ nào cô không muốn gặp bạn bè của cô sao? À, đương nhiên còn có cả cái tên Quan chỉ huy gì đó nữa!

- Không thể có chuyện này!

Khi Anna nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì sắc mặt của cô ta thay đổi khá lớn. Nếu nói trước đây biểu hiện của Anna khiến người ta cảm thấy trong lòng cô có điều gì đó bất an, nhưng Anna bây giờ hoàn toàn biểu hiện sự kinh khủng đó ra ngoài, cô ta không muốn che đậy nỗi sợ trong lòng mình nữa, cô ta vừa biện minh vừa muốn thoát khỏi tay Dã Thú.

Nhưng Diệp Lăng Phi không cho Anna cơ hội này, Diệp Lăng Phi nháy mắt với Dã Thú thì thấy Dã Thú đưa bàn tay to bè đặt ngay chỗ cổ Anna, rồi trong chốc lát đánh Anna bất tỉnh.

- Đưa Anna về!

Diệp Lăng Phi nói

- Chúng ta còn phải chờ bọn lính đánh thuê tìm đến cửa nữa!

Dã Thú trả lời. Hắn vác Anna lên vai vừa đi đến cửa phòng bệnh thì nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng súng.

- Đòang!

Tiếng súng này khiến Diệp Lăng Phi chau mày, theo như kế hoạch của Diệp Lăng Phi chí ít phải đợi sau khi đối phương đi vào bên trong bệnh viện đã rồi mới nổ súng. Không ngờ mấy tên nhóc đó lại nổ súng ở bên ngoài. Khi Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến đây thì lại nghe thấy bên ngoài vọng lại hai tiếng nổ kịch liệt. Tiếp đó thì nghe thấy tiếng súng đùng đùng, xem ra đối phương đã giao súng rồi. Diệp Lăng Phi nói với Dã Thú:

- Giao cô gái này cho Dã Lang trông, chúng ra đi ra ngoài xem tình hình thế nào!

- Dạ!

Dã Thú trả lời rồi khiêng Anna đi vào trong phòng bệnh. Trong phòng bệnh, Serena đang nói chuyện với Dã Lang, hai người đó đã rất lâu rồi không gặp nhau, có nói cũng không thể hết chuyện được. Khi nãy Serena đã nói hết những tình cảm hổ thẹn trong lòng cô đối với Dã Lang. Serena chưa nói được mấy câu thì nghe thấy tiếng súng bên ngoài vang lên. Serena là một gián điệp chuyên nghiệp, chuyện ở đây cô ta cũng đã trải qua khá nhiều nên khi nghe thấy tiếng súng nổ bên ngoài, Serena không cảm thấy kỳ lạ lắm. Serena vẫn chưa nói với Dã Lang thì Dã Thú đã vác Anna đang bất tỉnh vào.

- Dã Lang, Lão đại bảo cậu trông chừng cô gái này!