Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1211-1: Phương án hành động! (1)




Trong tay Mộ Văn cầm súng, cô nhìn Diệp Lăng Phi và nói:

- Diệp Lăng Phi anh không lo lắng tôi sẽ nổ súng bây giờ sao?

- Vì sao tôi lại lo lắng cô sẽ nổ súng chứ?

Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Văn và nói:

- Lẽ nào giữa chúng ta không thể sống hòa thuận chút sao?

Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói câu nói này thì cô đặt khẩu súng xuống dưới gối, cô ngồi trên giường và khẽ nói:

- Diệp tiên sinh, khi nãy không phải anh đã nói rồi sao? Anh sẽ không kết bạn với một người như tôi, cho nên tôi cho rằng giữa chúng ta rất khó mà tiếp tục sống với nhau được!

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài và nói:

- Có lẽ vậy, nhưng Mộ Văn, cô thật sự tin những lời tôi nói sao?

- Tin!

Mộ Văn nói,

- Vì sao lại không tin?

Diệp Lăng Phi vốn không giải thích nhiều, hắn cất bước đi đến chỗ cửa phòng, xoay lưng lại với Mộ Văn và nói:

- Khi tôi đi ra khỏi phòng bệnh, cô cũng không có cơ hội tốt như vậy, có thể bắn tôi từ sau lưng, Mộ Văn, đây là cơ hội tốt nhất của cô đấy, nếu cô từ bỏ thì sau này cô sẽ không có cơ hội nào đâu!

Mộ Văn lắc đầu nói:

- Tôi đã nói rồi, tôi tin những lời anh nói, khi đã tin lời anh nói thì tôi sẽ không nổ súng bắn anh đâu!

- Vậy tôi đi đây!

Diệp Lăng Phi đút tay trái vào trong túi quần rồi bước ra khỏi phòng bệnh, đột nhiên hắn xoay đầu lại và giơ tay ra, nói với Mộ Văn:

- Mộ Văn, đón lấy này!

Mộ Văn sửng sốt, cô theo phản ứng bản năng giơ tay ra đón lấy, nhưng tay phải của cô muốn cử động nhưng nhớ đến cánh tay phải của mình bị gãy xương vẫn còn đang bó thạch cao. Mộ Văn giơ tay trái ra đón lấy. Nhưng cô vốn không bắt được vật mà Diệp Lăng Phi vừa ném ra thì lúc đó cô nghe thấy một âm thanh trên giường vang lên, Mộ Văn nhìn lên giường cô đột nhiên cười lên, chỉ thấy trên giường bệnh có ba viên đạn. Mộ Văn xoay người thì cửa phòng bệnh đã không còn một bóng người, Diệp Lăng Phi đã biến mất. Mộ Văn rút súng của mình ra, lấy đạn ra và lắp vào trong súng.

Serena cả người đầy máu, nằm tê liệt ở một góc, tay chân cô đều bị trói chặt, miệng cũng bị bịt chặt. Anna đi đến trước mặt Serena, cô ngồi xổm xuống, tay phải cầm miếng vải nhét trong miệng Serena lôi ra.

Serena thở ra một hơi dài, cô ói ra trên nền đất một vệt máu rồi lập tức ngẩng đầu lên nhìn Anna, cô nói với một hơi thở mong manh:

- Xin lỗi!

Anna vội giơ tay phải ra ấn lên ngực của Serena, cô khẽ nói:

- Không cần phải nói như vậy, Serena, tôi có thể giúp được cô gì không?

Serena lại thở hổn hển một hồi rồi sau đó đưa miệng lại gần tai của Anna rồi chậm rãi nói:

- Cô có nhớ kỹ….. nhớ kỹ chuyện tôi nói với cô không, tôi, tôi chỉ hy vọng cô đừng….. đừng tổn thương đến anh ấy, đây….. đây là chuyện duy nhất tôi cầu xin cô!

Sau khi Anna nghe Serena nói câu này thì cô khẽ lắc đầu, Anna có cảm giác không hiểu được suy nghĩ này của Serena. Thậm chí cô còn cảm thấy không thể nào tưởng tượng được, cô khẽ nói:

- Tôi không hiểu, rốt cuộc giữa cô và tên đàn ông đó có chuyện gì vậy, vì sao cô không màng đến tính mạng của mình như vậy!

Anna nói đến đây thì nghe thấy Serena nói:

- Chuyện này……. chuyện này là tôi nợ anh ấy, cô……….. cô không hiểu đâu!

- Đúng là tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu!

Anna đứng dậy, cô ta liếc nhìn Serena và nói:

- Tôi không hiểu cô rốt cuộc là đang nghĩ gì, càng không hiểu, ài da, Serena, hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại, tuy là không thể nhưng tôi rất cảm ơn cô lúc trước đã cứu tôi!

Anna nói xong quay lưng đi khỏi chỗ này.

Quan chỉ huy đang đứng trước mặt Điền Tư, so với thái độ khi nãy hắn đối xử với Serena, thái độ của Quan chỉ huy đối với Điền Tư rõ ràng ôn hòa hơn nhiều, Điền Tư sau khi bị trói ở đây thì không bị ngược đãi quá mức. Trong tay quan chỉ huy cầm điếu xì gà, sau khi hút một hơi hắn ngồi xổm xuống, miệng hắn thổi hơi thuốc lên mặt Điền Tư. Điền Tư bị hơi thuốc thổi vào mặt thì ho lên. Quan chỉ huy hỏi bằng tiếng Anh:

- Cô biết nói tiếng Anh không?

Điền Tư vốn đã học chuyên ngành này, tuy trình độ tiếng Anh của cô ta chưa đạt đến trình độ phiên dịch tức thời như vậy, nhưng nhìn chung thì cũng không tồi. Điền Tư khẽ gật đầu, cô ta ngồi trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, hai tay ôm lấy hai chân ngồi cuộn mình trong góc tường, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua lão già kia một cái và chậm rãi nói:

- Có biết được một chút!

- Biết một chút?

Quan chỉ huy nghe Điền Tư nói câu nói này thì đồng ý gật đầu và nói:

- Nếu biết chút ít thì chúng ta có thể trao đổi được, cô biết vì sao cô lại ở đây không?

Điền Tư lắc đầu tỏ vẻ không hiểu. Quan chỉ huy cười nói:

- Bởi vì cô là bạn của mục tiêu mà chúng tôi muốn bắt cóc, hoặc có thể nói cô và mục tiêu mà chúng tôi muốn bắt cóc có mối quan hệ nào đó, nếu cô đồng ý giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ thả cô ra, đương nhiên, nếu cô không đồng ý hợp tác với chúng tôi thì cũng không sao, tôi vốn không phải là người thích ép buộc người khác!

Trong ánh mắt của Điền Tư lóe lên một tia kinh sợ bất an, tuy Điền Tư đã cũng coi là một người có thể chịu được áp lực lớn, cũng là một cô gái trai qua rất nhiều tình cảnh, nhưng chuyện này thật là đáng sợ, Điền Tư là lần đầu tiên tiếp xúc đến, đặc biệt là khi tận mắt nhìn thấy người phụ nữ ngoại quốc bị tra tấn ngược đãi, càng khiến cho Điền Tư cảm thấy kinh sợ, bất an. Cô ta nghe thấy lão đáng sợ đó nói như vậy thì Điền Tư đến nghĩ cũng không nghĩ được gì, cô lập tức trả lời:

- Tôi đồng ý! Chúng ta hợp tác, à, nhưng các người muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm vậy, không được làm hại tôi!

Quan chỉ huy nghe Điền Tư nói như vậy thì hắn cười và phun khói trong miệng ra, khẽ gật đầu với Điền Tư và nói:

- Ừ, tôi rất thích thái độ này của cô, cô thật là một cô gái thông minh, biết tránh cho minh bị tổn thương như vậy. Bây giờ tôi sẽ cho cô một cơ hội, tôi nói cho cô làm thế nào để Satan rơi vào tròng của tôi!

Quan chỉ huy nói những lời này khiến cho Điền Tư không thể nào hiểu hết được, trình độ tiếng Anh của cô tuy nói là không tồi nhưng dù sao trình độ tiếng Anh của cô cũng không đạt đến tiêu chuẩn quốc tế hóa như vậy, Điền Tư còn cho rằng mình mình đã nghe nhầm một vài từ, cái gì mà Satan. Điền Tư hỏi:

- Tôi nghe không hiểu lắm, Satan là cái quái gì vậy?

- Satan là cái gì à?

Quan chỉ huy nghe Điền Tư nói câu này thì không nhịn được bèn cười to lên. Dương như trên thế giới này không có bao nhiêu người dám mắng Satan, còn cô gái xem ra không có gì là ghê gớm cả mà lại dám công khai mắng Satan, còn không phải là một chuyện rất thú vị sao. Quan chỉ huy có một thái độ rất thích thú đối với Điền Tư, hắn cười nói:

- Chính xác, Satan không phải là một thứ gì cả, đương nhiên nếu cô có thể giúp chúng tôi bắt Satan thì cô không chỉ không bị nguy hại mà còn hỗ trợ cho chúng tôi nữa, cô có đồng ý làm như vậy không?

Điền Tư vừa nghe thì vội vàng nói:

- Tôi đương nhiên là đồng ý giúp các người rồi nhưng tôi không biết Satan!

- Cô không biết Satan à?

Quan chỉ huy nghe đến đây thì đột nhiên cười to lên, và nói:

- Nói cũng đúng, cô vốn không biết Satan là ai, chuyện này cũng không sao, cô chỉ cần nói cho tôi, người phụ nữ tên là Bạch Tình Đình đang ở đâu là đủ rồi!

- Tôi không biết!

Điền Tư nói vậy cũng chính là nói thật, tuy cô có số điện thoại của Bạch Tình Đình nhưng cô vốn không biết địa chỉ của Bạch Tình Đình, cô cũng chưa từng đến nhà Bạch Tình Đình. Câu nói này Điền Tư vừa nói ra thì cô nhìn thấy sắc mặt của Quan chỉ huy thay đổi, hắn nhét điếu xì gà vào trong miệng, tay phải hắn nắm lấy tóc của Điền Tư, kéo gần lại trước mặt mình, rồi hắn nói một cách lạnh lùng:

- Tiểu cô nương, không nên thử tính kiên nhẫn của tôi, càng không nên đùa giỡn với tôi, như vậy không hay đâu!

- Không phải, không phải!

Điền Tư nghe thấy hắn nói câu này thì cô ta vội vàng nói:

- Tôi thật sự là không biết cô ấy sống ở đâu cả, tôi chỉ có số điện thoại của cô ấy thôi, còn những chuyện khác tôi thật sự không biết!

Quan chỉ huy đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này của Điền Tư, theo hắn thấy, cô bé này làm sao có thể không biết chỗ ở của Bạch Tình Đình được! Khi hắn vừa định ép cung Điền Tư thì điện thoại của hắn đổ chuông.

Quan chỉ huy buông tay ra, đứng dậy cầm lấy điện thoại.

- Thế nào rồi, mọi chuyện thành công chứ?

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng của Đới Vinh Cẩm, Quan chỉ huy sau khi nghe thấy giọng nói của Đới Vinh Cẩm thì hắn cầm điện thoại đi ra ngoài và nói:

- Chúng tôi vừa mới đến đây còn chưa triển khai hành động!

- Quan chỉ huy, tôi không phải là tên ngốc, anh nên biết rõ sở dĩ chúng ta có thể thuận lợi đến thành phố Vọng Hải hoàn toàn là vì tôi đã ở sau lưng các anh làm một loạt các hành động nên mới qua mắt được tổ chức súng ống đạn dược Lang Nha. Lần này, các anh có thể thành công tìm ra tên nữ gián điệp người Pháp đó cũng là vì nhờ sự giúp đỡ của tôi, Quan chỉ huy, không nên cho rằng các anh ở Vọng Hải thì tôi không thể nắm bắt được hành động của các anh, ngược lại tôi còn rõ mồn một tất cả các hành động của các anh đấy!