Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1203-1: Sean bị giết chết (1)




Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Bạch Tình Đình xong, hắn cúp điện thoại, rồi gọi Dã Lang và Dã Thú đến nói:

- Anh hiểu rồi.

Dã Thú vẫn không hiểu rút cuộc là chuyện gì, lại nghe Diệp Lăng Phi nói đã hiểu rồi, Dã Thú liền hỏi:

- Lão đại, rút cuộc là chuyện gì vậy? Anh đã hiểu cái gì, mau nói ra đi, em suốt ruột lắm rồi.

Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:

- Đây là dương đông kích tây. Bọn chúng đã biết chúng ta đã tìm ra chỗ ẩn nấp của bọn chúng, cố tính gài bẫy chúng ta, đồng thời bọn chúng muốn ra tay với bà xã của anh, đó chính là suy nghĩ của bọn chúng.

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói vậy vội vàng nói:

- Lão đại, anh nói chị dâu...

Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú xua tay nói:

- Dã Thú, điều này để về biệt thự rồi nói, bây giờ hai đứa về cùng anh.

- Vâng!

Diệp Lăng Phi đến một câu chào Sean cũng không có cứ thế lên xe. Khi Sean phát hiện thì Diệp Lăng Phi ít nhất cũng đã đi được một dặm rồi. Sau khi nhận được điện thoại của Sean gọi đến, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nói với Sean:

- Sean, chuyện này vốn là một âm mưu nhằm vào các ông, ồ, nói chính xác hơn cũng bao gồm cả tôi nữa, tóm lại, cho dù chúng ta có ở lại đó cũng không có tác dụng gì. Tôi đề nghị bây giờ ông nên quay về chỗ ở của mình, bình tĩnh mà đợi tin tức, đồng thời tốt nhất nên chú ý đến sự an toàn của bản thân, đừng để kẻ khác làm hại, còn tôi, tôi đương nhiên cũng quay về nhà đợi tin tức, chỉ là tin tức mà tôi đợi lại đến từ những kẻ trong tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm, tôi tin chắc những kẻ đó nhất định sẽ liên lạc với tôi.

Sean nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, vẫn còn có phần không hiểu, ông ta hỏi:

- Điều này rút cuộc là có ý gì, sao tôi không hiểu gì cả?

- Ông không hiểu phải không, vậy thì không cần hiểu nữa. Tôi muốn nói là lần này những kẻ trong tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm tuyệt đối giảo hoạt hơn những gì mà ông tưởng tượng, có thể không phải là ông bắt bọn chúng mà là bọn chúng đang chơi đùa với ông. Đương nhiên, nếu những tên khốn đó dám tìm tôi, thì bọn chúng đúng là đã tự đi vào con đường chết. Tôi sẽ không để bọn chúng thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi, được rồi cứ như vậy đi, tôi không nói chuyện phiếm với ông nữa, tôi phải về nhà đây.

Diệp Lăng Phi nói xong liền cúp điện thoại, vứt điện thoại sang một bên, hắn bĩu môi, lạnh lùng nói:

- Sean, ông nên cẩn thận, đối tượng tiếp theo sẽ là ông đấy.

Diệp Lăng Phi nói như vậy ắt có lý của hắn, chỉ là những chuyện này không liên quan nhiều đến Diệp Lăng Phi, hắn cũng không cần thiết đi để ý chuyện sông chết của Sean. Điều mà Diệp Lăng Phi quan tâm bây giờ là người nhà của hắn, lo lắng cho sự an toàn của Bạch Tình Đình. Qua cuộc điện thoại ban nãy, Diệp Lăng Phi đã nghe ra, đối tượng tấn công của đối phương là Bạch Tình Đình, chỉ là vì có Minako, nên đối phương mới không thành công, có thể nói, hôm nay Bạch Tình Đình không sao là nhờ có Minako.

Diệp Lăng Phi toát mồ hôi lạnh, thật là nguy hiểm, suýt nữa thì để đối phương thành công. Khi Diệp Lăng Phi về đến nhà, Bạch Tình Đình và Minako đã về đến biệt thự rồi. Những cảnh sát kia vốn định dẫn Minako về đồn công an, nhưng sau đó bon họ đã thay đổi ý kiến, chủ yếu là vì trong bọn họ có người biết chồng của Bạch Tình Đình là Diệp Lăng Phi, mà khả năng của Diệp Lăng Phi càng khiến người khác không thể tưởng tượng được, dường như đối với Diệp Lăng Phi không có việc gì là khó khăn cả, Diệp Lăng Phi có thể làm được tất cả mọi việc. Mặc dù điều này không phải là sự thật, Diệp Lăng Phi cũng không phải là thần tiên, làm sao có thể làm được mọi chuyện chứ, nhưng với người khác Diệp Lăng Phi lại là một người mà điều gì cũng có thể làm được.

Những cảnh sát đó cuối cùng cũng thả Minako và Bạch Tình Đình, đương nhiên khẩu súng của Minako bị cảnh sát tịch thu, cảnh sát dù sao cũng cần phải làm ra vẻ một chút, ít nhất cũng để phía bọn họ có thể qua được. Minako không nói nhiều, cô ta tin rằng trong tay Diệp Lăng Phi có rất nhiều vũ khí, cô ta không cần thiết vì khẩu súng đó mà gây chuyện với cảnh sát. Điều mà cô ta cần làm bây giờ là làm sao đưa Bạch Tình Đình an toàn về biệt thự, đó mới là điều mà Minako đang suy nghĩ, ngoài điều đó ra Minako không suy nghĩ đến những chuyện khác.

Diệp Lăng Phi đỗ xe ở sân biệt thự, theo phía sau là xe của Dã Lang và Dã Thú, xe của hai bọn họ đỗ ở phía sau xe của Diệp Lăng Phi, đỗ xe xong, Dã Lang và Dã Thú xuống xe trước, hai bọn họ không nói nhiều, vừa đỗ xe bèn lập tức chạy ra phía ngoài sân nhìn quanh bốn phía. Diệp Lăng Phi cũng mở mở xe đi ra, Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi xuống xe, cô ta liền chạy đến khoác tay Diệp Lăng Phi hỏi:

- Ông xã, chuyện này là sao, bây giờ em càng ngày càng hồ đồ.

- Vào nhà rồi nói.

Ở bên ngoài Diệp Lăng Phi không giải thích thêm câu nào với Bạch Tình Đìnhmà cùng Bạch Tình Đình đi vào biệt thự. Minako ngồi ở phòng khách tầng một trong biệt thự, thấy Diệp Lăng Phi đi vào Minako vội vàng đứng lên, Diệp Lăng Phi gật đầu với Minako, khen ngợi nói:

- Minako, lần này may mà có cô. Nếu không nhờ có cô, Tình Đình bây giờ có lẽ đã gặp điều chẳng lành rồi, thế này đi, đợi mọi chuyện kết thúc tôi sẽ thưởng cho cô, nhưng giai đoạn trước mắt này, vẫn phải phiền cô bảo vệ cho Tình Đình.

Minako nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta vội vàng nói:

- Diệp tiên sinh, bảo vệ cho Diệp tiểu thư là chức trách của tôi, tôi không cần phần thưởng đặc biệt nào của anh vì những gì mà anh cho tôi đã quá nhiều rồi.

Minako, chuyện này để sau hãy nói, trước mắt không nói chuyện này.

Trước mặt Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi vỗ vai Minako nói:

- Minako, bây giờ cô lên gác tắm cũng được, ngủ cũng được, tóm lại cô có thể yên tâm nghỉ ngơi, chuyện ở đây cứ giao lại cho tôi.

- Diệp tiên sinh, vậy tôi lên gác trước.

Minako nghe Diệp Lăng Phi nói vậy liền gật đầu, đang đinh đi lên gác thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói với Minako:

- Minako, ồ, tôi suýt nữa thì quên mất một chuyện, cô đi tìm Hân Mính, bảo Hân Mính đi xuống đây gặp tôi, cô nói với Hân Mính tôi có chuyện cần bàn với cô ấy.

- Vâng ạ!

Diệp Lăng Phi thấy Minako đi lên gác xong, hắn ôm Bạch Tình Đình, đưa tay phải lên vỗ mạnh vào mông Bạch Tình Đình “Phạch” một cái, tay Diệp Lăng Phi bị cái mông căng mẩy của Bạch Tình Đình đẩy bật ra khá cao. Diệp Lăng Phi cũng hơi dùng sức, khiến Bạch Tình Đình kêu đau “ui cha”. Cô ta trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, giọng trách hờn nói:

- Ông xã, anh làm gì mà đánh em đau thế.

- Em còn hỏi anh.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy bèn giơ tay phải lên, có vẻ như định đánh tiếp, ban nãy Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi phát vào mông, thấy Diệp Lăng Phi lại định phát mình, Bạch Tình Đình lo Diệp Lăng Phi lại phát cô ta như ban nãy liền vội vàng nũng nịu nói:

- Ông xã, em biết sai rồi mà, anh đừng đánh em nữa,thật sự em rất đau.