Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1202-2: Dương đông kích tây (2)




Nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đi đến, gã đàn ông kia tay cầm súng lái xe lùi lại, dưới sự yểm hộ của dàn vũ khí hiện đại, gã đàn ông còn lại rất nhanh đi đến cửa xe. Nhưng gã lại nhìn thấy đồng bọn của mình đang nằm dưới đất, rất rõ ràng, Minako bắn bị thương gã đó chỉ là không biết gã ta sống chết thế nào. Từ việc gã ta nằm dưới đất lâu như vậy, không chút động tĩnh gì cho thấy tình trạng của gã ta không được lạc quan cho lắm.

Gã đàn ông kia thấy đồng bọn của mình nằm dưới đất, tay vẫn cầm súng, suy nghĩ giây lát, hắn bèn đi tới, tóm lấy chân của gã kia rồi kéo về trước xe. Hai chiếc xe cảnh sát lao tới, kết quả không đợi những cảnh sát đó mở cửa xe thì đã có hàng loạt đạn bay đến, khiens những cảnh sát kia không dám xuống xe. Chiếc xe Audi màu đen như thế chạy đi mất. Khi chiếc xe đó đi rồi, từ chiếc xe cảnh sát có sáu bảy người cảnh sát bước xuống, trong đó có một người còn bị bắn bị thương.

Những cảnh sát đó xông đến, miệng quát lớn:

- Không được nhúc nhích, không được nhúc nhích!

Trong tay Minako vốn không có đạn, hai viện đạn cuối cùng cũng là do gã đàn ông kia khi ở trong xe bắn ra, lại nghe thấy cảnh sát đến, Minako bỏ súng xuống, giơ hai tay lên, lập tức có cảnh sát xông đến, khóa hai tay Minako ra sau lưng.

- Cô không sao chứ?

Một người cảnh sát chạy đến trước mặt Bạch Tình Đình, đỡ Bạch Tình Đình đang sợ hết hồn đứng lên. Cho đến tận lúc này sắc mặt của Bạch Tình Đình mới tốt hơn một chút, cô ta mới hoàn hồn lại, nhìn thấy Minako bị còng tay, đang bi cảnh sát đưa lên xe, cô ta vội vàng kêu lên:

- Đợi đã!

Bạch Tình Đình nói xong bèn lập tức đi đến trước mặt Minako, cô ta nói với hai người cảnh sát kia:

- Cô ta là vệ sĩ của tôi, là bảo vệ tôi, cảnh sát các anh nếu có bản lĩnh sao không đi bắt những tên thổ phỉ kia mà lại có thời gian ở đây mắt vệ sĩ của tôi, lẽ nào các anh không biết, trong chiếc xe đó có một cô gái vô tội hay sao?

Một người cảnh sát nói:

- Chúng tôi đã thông báo lên tổng bộ rồi, tổng bộ đang điều động xe vây bắt chiếc xe kia. Ở đây đã không có việc của chúng tôi nữa, còn cô nói cô gái này là vệ sĩ của cô, theo quy định của chúng tôi, không cho phép cá nhân tàng trữ súng, cô ta buộc phải theo chúng tôi về đồn cảnh sát để điều tra, ở đây...

Người cảnh sát kia chưa nói hết câu, trên người Minako có tiếng chuông điện thoại vang lên, Minako quay mặt sang Bạch Tình Đình nói:

- Bạch tiểu thư, có lẽ là Diệp tiên sinh gọi đến, ban nãy tôi gọi cho Diệp tiên sinh nhưng không gọi được.

Bạch Tình Đình nghe Minako nói vậy, cô ta vội vàng đi đến trước mặt Minako, nhìn hai người cảnh sát kia quát:

- Các người mau mở khóa cho cô ấy, tôi là ai các anh đều biết rồi, nếu các anh không mở khóa cho cô ấy, hậu quả các anh sẽ tự gánh lấy.

Một người cảnh sát khác nghe Bạch Tình Đình nói vậy liền cười nói:

- Tổng giám đốc Bạch, chúng tôi đương nhiên biết cô là ai, chỉ là...

Anh ta chưa nói hết câu thì đã thấy Bạch Tình Đình trừng mắt nói:

- Những điều này không cần nói với tôi, nếu anh có vấn đề gì thì nói với chồng tôi, anh ấy sẽ giải quyết, bây giờ tôi chỉ cần anh mở khóa cho cô ấy.

- Vâng, vâng!

Người cảnh sát kia nghe Bạch Tình Đình nói vậy, kết quả không dám nói thêm nữa, lập tức mở khóa cho Bạch Tình Đình. Minako đợi khóa vừa được mở lập tức lấy điện thoại ra, vừa nhìn quả nhiên là Diệp Lăng Phi gọi đến. Ban nãy điện thoại của Diệp Lăng Phi tắt máy, Minako không gọi được, nhưng Diệp Lăng Phi có tin Minako gọi đến, khi Diệp Lăng Phi phát hiện điện thoại của hắn tắt máy, Diệp Lăng Phi liền mở điện thoại lên.

- Minako, cô gọi cho tôi à? Diệp Lăng Phi hỏi.

- Diệp tiên sinh, ở đây thật sự không được ổn.

Minako nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi xong, trong lòng đột nhiên thấy nhẽ nhõm hơn, chỉ cần có Diệp Lăng Phi, Minako sẽ không cảm thấy gánh nặng trên người mình rút cuộc nặng đến đâu. Diệp Lăng Phi nghe những lời Minako vừa nói xong, hơi sửng sốt, nói:

- Minako, cái gì là không ổn?

- Diệp tiên sinh, chuyện là thế này...

Minako nói tóm tắt lại những gì đã xảy ra cho Diệp Lăng Phi nghe, nhưng Diệp Lăng Phi nghe những gì Minako kể xong, hắn lập tức rất căng thẳng nói:

- Minako, đưa điện thoại cho Tình Đình, tôi cần nói chuyện với cô ấy.

- Vâng ạ!

Minako nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô ta đồng ý rồi lập tức đưa điện thoại cho Bạch Tình Đình nói:

- Diệp tiên sinh muốn nói chuyện với chị.

Bạch Tình Đình cầm lấy điện thoại từ tay Mianko, cô ta vừa nghe điện thoại liền nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi từ trong điện thoại vọng ra nói:

- Tình Đình, em không sao chứ?

- Ông xã, em không sao. May mà có Minako nếu không thì em cũng sẽ không được bình an, nhưng cô gái tên Điền Tư bi bắt đi rồi, ông xã, anh phải nghĩ cách cứu cô gái đó.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong, tỏ ra có phần tức giận nói:

- Tình Đình, anh không phải đã nói với em rồi sao, em nhất định phải dẫn Minako theo, Minako là vệ sĩ của em, cô ấy nên ở bên cạnh em, nhưng lần này em lại đi cùng cô gái tên...tên Điền Tư ra ngoài, mà không dẫn theo Minako, nếu không phải Minako đi theo em, em có biết em lúc này đã bị bọn chúng bắt cóc rồi không, em cho rằng chồng em là thần tiên hay sao, mà chuyện gì cũng có thể làm được, anh nói cho em biết, thế cục bây giờ đã nằm ngoài sự kiểm soát của anh rồi, không phải em bảo anh đi làm việc gì anh cũng có thể làm được em hiểu chưa?

Bạch Tình Đình nghe thấy được Diệp Lăng Phi lúc này rất không vui, có thể nói là tức giận. Bạch Tình Đình cảm thấy mình thực sự đã làm không đúng, lúc đó Diệp Lăng Phi đã sớm dặn dò, bất luận đi đâu đều phải dẫn Minako đi theo, làm như vậy là để bảo đảm sự an toàn cho Bạch Tình Đình, nhưng Bạch Tình Đình lại cho rằng cô ta sẽ không gặp phải những kẻ bắt cóc hay thổ phỉ gì đó, trong lòng có phần xem nhẹ, không để tâm đển những lời dặn dò của Diệp Lăng Phi, hôm nay nếu không phải là Minako kịp thời đuổi đến Bạch Tình Đình thật sự không dám tin một khi cô ta rơi vào tay những kẻ kia kết quả sẽ như thế nào.

Mặc dù Bạch Tình Đình nghe ra Diệp Lăng Phi lúc này có phần tức giận, nhưng nghĩ đến cô sinh viên tên Điền Tư hoàn toàn là vì mình mới bị những người kia bắt đi, cô ta hy vọng Diệp Lăng Phi có thể cứu được cô sinh viên tên Điền Tư, như vậy trong lòng cô ta mới thấy an tâm một chút.

- Ông xã, em biết chuyện này đều tại em. Bất luận anh nói em thế nào, em đều chấp nhận, bây giờ em chỉ hy vọng anh cố gắng cứu Điền Tư, cô ta vì em mới bị người ta bắt.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy bèn nói:

- Tình Đình, anh nói cho em biết, chuyện này không hề đơn giản như em tưởng tượng, tóm lại bây giờ anh không có thời gian nói kỹ với em, bây giờ em lập tức về nhà, chuyện ở đây anh sẽ xử lý, mẹ nó, tên khốn đáng chết, dam chơi tao.

Trong điện thoại Diệp Lăng Phi rõ ràng tỏ ra phẫn nỗ một cách bất thường rồi mắng, Bạch Tình Đình nghe thấy câu nói của Diệp Lăng Phi bèn hỏi:

- Ông xã, anh biết là ai làm sao?

- Không phải bảo em về nhà rồi sao? Tình Đình, ở đây anh có việc cần giải quyết, chỗ này thật sự không phải là một nơi thích hợp để nói chuyện, đợi khi về nhà anh sẽ nói với em, bây giờ em và Minako lập tức đi về nhà, nhớ không được đi lung tung nếu em đi lung tung tình hình sẽ chỉ trở lên càng nguy hiểm thôi, hiểu chưa?

Bạch Tình Đình nghe thấy khẩu khí của Diệp Lăng Phi, không hề giống như đùa với cô ta, trong lòng Bạch Tình Đình biết rõ, lúc này Diệp Lăng Phi nhất định đang gặp phải chuyện gì đó, ban nãy cô ta đã rất hối hận, bây giờ đâu dám nói lung tung, vội vàng đồng ý nói:

- Ông xã, em biết rồi, bây giờ em sẽ về nhà ngay.