- Đàn ông các anh thì luôn luôn như vậy mà. Phong lưu thành tính!
Chu Hân Mính nở nụ cười, Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói câu này thì tay hắn đang đặt trên bụng Chu Hân Mính thì đưa xuống dưới rồi đặt ở giữa hai chân Chu Hân Mính, trên mặt hắn nở một nụ cười xấu xa và mang theo cả ý trêu chọc:
- Hân Mính vậy phụ nữ bọn em thì sao?
- Ông xã, anh đừng như vậy…!
Chu Hân Mính cảm thấy đầu ngón tay của Diệp Lăng Phi đang đặt ở giữa quần lót của cô, Chu Hân Mính vội vàng nói:
- Ông xã, anh như vậy sẽ kích thích em đấy, không tốt cho con đâu!
- Nhưng anh biết nếu để em kiềm chế lâu quá thì cũng không tốt!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tên nhóc Dã Lang lát nữa sẽ đến, đúng lúc anh đang có thời gian, Hân Mính, đi, chúng ta đi vào phòng em đi!
Diệp Lăng Phi nói rồi rút tay ra khỏi người Chu Hân Mính, hắn đỡ Chu Hân Mính dậy, Chu Hân Mính mở đôi môi nhỏ bé như đóa anh đào vốn định nói mấy câu nhưng miệng cô lại khép lại, cô không nói gì và bị Diệp Lăng Phi dìu đi.
Dã Lang lần đầu tiên đến chỗ ở của Diệp Lăng Phi hiện tại, hắn dừng xe ở trong khuôn viên của biệt thự rồi đi vào bên trong. Khi gặp phải Trương Vân đang lau dọn trong phòng khách thì Dã Lang hỏi thẳng Trương Vân:
- Diệp Lăng Phi có ở đây không?
Dã Lang không giống như Dã Thú gọi Diệp Lăng Phi là Lão đại, hắn thích gọi Diệp Lăng Phi là Satan, nhưng trước mặt người ngoài Dã Thú lại không gọi Diệp Lăng Phi là Satan mà gọi luôn tên Diệp Lăng Phi
Trương Vân gật đầu nói:
- Diệp tiên sinh ở trong nhà nhưng…!
Trương Vân nói đến đây thì cô nhìn lên trên lầu tỏ ý Diệp Lăng Phi đang ở trên đó, Dã Lang hiểu ý của Trương Vân, hắn nói:
- Vậy tôi ngồi dưới phòng khách đợi anh ấy vậy!
Dã Lang đi đến phòng khách, hắn ngồi xuống, Suzu Yamakawa mặc một bộ đồ ở nhà đi xuống dưới lầu, Suzu Yamakawa khi nhìn thấy Dã Lang đang ngồi trong phòng khách cô vội vàng đi vào trong nhà bếp, và lấy ra một đĩa trái cây đặt trước mặt Dã Lang.
Dã Lang nhìn Suzu Yamakawa một cái và hỏi:
- Cô là Suzu Yamakawa phải không?
- Chúng ta đã gặp mặt!
Suzu Yamakawa nói,
- Chỉ là anh đến rất ít nên có thể không nhớ ra tôi!
- Tôi đương nhiên là nhớ rồi!
Khuôn mặt Dã Lang không có bất cứ nụ cười nào, còn bộ dạng thì trước sau như vậy, hắn nói:
- Tôi biết bố của cô, nhưng những chuyện đó đều qua cả rồi, cô sống ở đây thì tốt hơn ở Nhật Bản rồi!
- Chuyện này tôi biết!
Suzu Yamakawa không mảy may giấu diếm sự thích thú của cô khi sống ở đây, cô nói:
- Tôi sống ở đây rất tốt, nhất là Diệp tiên sinh, anh ấy là một người rất tốt!
Dã Lang nghe Suzu Yamakawa nói những lời này thì hắn không nói thêm gì nữa. Dã Lang ngồi trong phòng khách đợi Diệp Lăng Phi, khoảng chừng nửa tiếng sau Diệp Lăng Phi mới từ trên lầu đi xuống. Chân Diệp Lăng Phi mang một đôi dép, khi vừa xuống lầu còn không quên mang thêm thắt lưng, hắn nhìn thấy Dã Lang đang ngồi trong phòng khách thì Diệp Lăng Phi cười nói:
- Dã Lang, anh không ngờ cậu sẽ trở về nhanh như vậy, anh còn cho rằng một lát nữa cậu mới về chứ, kết quả là lại để cậu chờ anh rồi!
Dã Lang nở nụ cười thản nhiên, nói:
- Satan, em ngồi đây cũng được! Em trở về có đôi chút vội vàng quá, cảm thấy có hơi uể oải. Ngồi một lát coi như là nghỉ ngơi thôi!
Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Dã Lang và nói:
- Dã Lang, cậu cũng thật là, không ở Hồng Kông mà chăm sóc cho Lương Ngọc đi lại chạy về Vọng Hải. Cậu cho rằng anh xảy ra chuyện gì à, anh không phải là đứa trẻ lên ba, trong lòng anh có tính toán mà, anh biết nên đối phó với những tên đó như thế nào mà!
- Satan, chuyện lần này không phải là tầm thường đâu!
Dã Lang nói,
- Rất rõ ràng, đối phương đã sớm có sự chuẩn bị, em thấy cho đến bây giờ tất cả những tin tức chúng ta nắm trong tay rất ít, nếu lúc này em không ở bên cạnh anh, cứ cho là em ở Hồng Kông em cũng không yên tâm được, hơn nữa hoàn cảnh em ở Hồng Kông cũng không thích hợp, Cửu Long, vịnh Đồng La… em đi đến đó còn lạc đường nữa, ngoài Lương Ngọc ra em không có người quen nào cả, em thật không thích cuộc sống ở đó, em thích cuộc sống ở Vọng Hải hơn, ở đây có anh, còn có Dã Thú, cảm thấy cuộc sống ở đây rất quen thuộc, em đã nói với Lương Ngọc chuyện này rồi, đợi khi Lương ngọc giải quyết hết mọi chuyện ở đó thì em sẽ để Lương Ngọc về đây sống, sau này chúng em sẽ sống ở Vọng Hải! À, chúng ta không phải là có căn cứ ở Long Sơn sao, em rất mong đợi cuộc sống sau khi căn cứ Long Sơn thành lập!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Lang nói như vậy, tuy Dã Lang bên ngoài nói hắn thích cuộc sống ở đây nhưng kỳ thực Dã Lang vẫn không yên tâm để Diệp Lăng Phi một mình ở Vọng Hải, Dã Lang biết kẻ thù của Diệp Lăng Phi rất nhiều, bây giờ Diệp Lăng Phi là một người bình thường thì hắn cần phải càng đề phòng kẻ thù của hắn, chỉ dựa vào một mình Diệp Lăng Phi thì sẽ không thể nào đủ, Dã Lang mới cố ý về sống ở Vọng Hải. Diệp Lăng Phi có anh em như vậy còn có thể nói gì nữa. Diệp Lăng Phi chỉ vỗ vỗ vào vai Dã Lang và nói:
- Dã Lang, cứ cho là cậu không nói thì anh cũng hiểu trong lòng cậu đang nghĩ gì mà, được rồi, anh cũng không nói nhiều nữa, tóm lại anh sẽ nhớ đến tình nghĩa này, nói xem cảnh cáo nặc danh mà cậu nhận được, cậu có thể nhớ rốt cuộc là ai đưa cho cậu cảnh cáo đó không?
Dã Lang lắc đầu và nói:
- Em cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai đưa tin đó cho em, theo em thấy người đó có lẽ là rất hiểu em, biết em sống ở Vọng Hải, mặt khác, người đó cũng nắm bắt được tình hình của Khoa Nhung Hỏa Diễm, nếu không thì người đó làm sao mà biết người của Khoa Nhung Hỏa Diễm đã đến Vọng Hải được!
- Dã Lang, tối qua anh gặp một người bạn cũ!
Diệp Lăng Phi nói,
- Là tên đặc công người Pháp, cậu đoán xem người đó là ai?
Dã Lang ngạc nhiên, hắn nhìn Diệp Lăng Phi một cái và hỏi:
- Là ai?
- Sean!
Diệp Lăng Phi nói ra cái tên Sean rồi hắn nhìn Dã Lang và hỏi:
- Cậu còn nhớ người này không?
- Sean?
Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến cái tên Sean, đầu tiên hắn hơi ngạc nhiên rồi lập tức hỏi:
- Satan, Sean sao lại đến Vọng Hải? Hắn không nói vì sao lại đến Vọng Hải à?
- Sean không phải đến để đối phó anh, chuyện chúng ta trong quá khứ đã sớm qua đi rồi, anh không sợ hắn điều tra anh!
Diệp Lăng Phi móc trên người ra một điếu thuốc, trước mặt Dã Lang, Diệp Lăng Phi mồi một điếu thuốc, sau khi hắn hút một hơi thì lấy điếu thuốc trên miệng ra và nhìn Dã Lang nói:
- Sean lần này đến Vọng Hải là vì Khoa Nhung Hỏa Diễm mà đến đấy, nói cách khác trong tay Sean có tin tình báo rất tỉ mỉ về Khoa Nhung Hỏa Diễm, lần này hắn chuẩn bị lấy anh làm con mồi để tóm được người của Khoa Nhung Hỏa Diễm. Phải nói Sean lần này không hành động một mình, có thể là cơ quan tình báo Pháp và cơ quan tình báo ở đây đã bàn xong việc hợp tác, tóm lại lần này còn có hai tên đặc công khác ở đây hợp tác với Sean. Dã Lang, theo hiểu biết của anh thì đặc công Pháp đã trà trộn vào nội bộ của Khoa Nhung Hỏa Diễm, nếu anh đoán không sai thì những lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm này đến Vọng Hải có cả đặc công Pháp, đây cũng là nguyên nhân mà Sean tỏ ra tràn đầy niềm tin!
- Đặc công người Pháp?
Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến đặc công người Pháp thì hắn nhíu mày rồi lập tức lắc đầu và nói:
- Chuyện này không thể nào!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy biểu hiện này của Dã Lang thì hắn nói:
- Dã Lang, anh biết người cậu nghĩ là ai, nhưng năm đó không phải cô ấy đã chết rồi sao, không phải là cô ta đưa tin cảnh cáo cho cậu đâu. Nhưng nói đi phải nói lại, trên thế gian này vốn không có chuyện gì là tuyệt đối cả, đặc biệt cô ấy là tên gián điệp hai mặt, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
- Satan, không phải là cô ấy!
Dã Lang nói,
- Năm đó cô ấy đã chết rồi, nếu nói cô ấy chưa chết thì những năm trở lại đây vì sao không thấy tin tức của cô ấy, chỉ là ngoài cô ấy ra em nghĩ không ra còn ai đưa tin cảnh cáo đó cho em nữa!
- Dã Lang, khoan nghĩ đã, cậu hãy nghĩ đến chuyện sau khi cậu đến Vọng Hải kìa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Theo tin cảnh cáo đó thì đối phương cũng rất hiểu tình hình của cậu vào Dã Thú, như vậy sau này không chỉ có anh nguy hiểm đâu, cậu và Dã Thú cũng nguy hiểm nữa đấy!
- Satan, chuyện này anh không cần lo đâu!
Dã Lang nói,
- Em sẽ tự bảo vệ cho mình mà!
Dã Lang vừa nói đến đây thì điện thoại của hắn reo lên mấy tiếng, Dã Lang cầm điện thoại, vừa nhìn vào tin nhắn thì hắn chậm rãi nói:
- Lại là tin nhắn!