Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1196-1: Không thể giải thích rõ (1)




Sở Thiếu Quân vội vàng đứng lên, dáo dác nhìn lên phía sân khấu bắt đầu tìm kiếm Diêu Dao. Rõ ràng lúc này thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, nếu để Diêu Dao và Diệp Lăng Phi ở cùng một chỗ thì chẳng phải khiến cho gã Diệp Lăng Phi này chiếm đại tiện nghi sao. Nhưng Sở Thiếu Quân lại không nghĩ như vậy, dựa vào sự hiểu biết của hắn về bạn trai của Diêu Dao, hai người bọn họ đến bây giờ vẫn chưa có quan hệ quá mức, nói cách khác Diêu Dao là một xử nữ, chí ít khi Diêu Dao và bạn trai của cô ấy ở cùng nhau cũng không có chuyện quan hệ nam nữ.

Bây giờ trong lòng Sở Thiếu Quân đang rất hối hận, hắn chạy lên sân khấu chật kín đầu người, mồ hôi nhễ nhại dáo dác tìm Diêu Dao và Diệp Lăng Phi. Nhưng Sở Thiếu Quân ở trên sân khấu đâu thể tìm được Diêu Dao và Diệp Lăng Phi, lúc này Diệp Lăng Phi và Diêu Dao đang ngồi trong xe Diệp Lăng Phi. Sau khi Diệp Lăng Phi và Diêu Dao đi ra ngoài thì hắn vốn không đưa Diêu Dao đi nơi khác mà dìu Diêu Dao lên xe. Hành vi của Diêu Dao đã có vẻ không khống chế được nữa, ít nhất là cô đã thể hiện bộ dạng rất mê hoặc. Diệp Lăng Phi một tay ôm Diêu Dao, để tránh Diêu Dao làm những hành động kích thích hắn, còn tay kia thì cầm điện thoại gọi cho Vu Tiêu Tiếu.

- Tiêu Tiếu, em đang ở đâu vậy?

Diệp Lăng Phi đợi khi Vu Tiêu Tiếu nghe máy thì hắn lập tức hỏi.

- Em còn có thể ở đâu được chứ, đương nhiên là đang ở trong ký túc xá rồi!

Vu Tiêu Tiếu nói,

- Diệp đại ca, anh đang ở đâu vậy, sao em cảm thấy đầu dây bên kia ầm ĩ vậy?

- Ài da, đừng có nhắc nữa, bây giờ em mau chạy đến quán bar Mèo Hoang ở trên đường trung tâm đi, anh đang có chút chuyện cần em giúp đây!

Diệp Lăng Phi nói đến đây thì Diêu Dao do trong người quá nóng nên đã cởi áo và để lộ ra chiếc nịt ngực màu đen, nhìn thấy da dẻ trắng nõn của Diêu Dao, Diệp Lăng Phi nút nước bọt, hắn cũng đã uống rượu rồi, sau khi uống rượu thì hormone trong cơ thể đàn ông sẽ phát ra, do đó sẽ khiến đàn ông trở nên bị kích thích. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ tối hôm nay thực sự là một cuộc khảo nghiệm, đợi khi cô bé này tỉnh lại nhất định phải để cô ấy biết tối nay mình đã bị tổn thương rất lớn rồi.

Diệp Lăng Phi cố gắng không nhìn Diêu Dao, hắn cầm điện thoại và nói:

- Tiêu Tiếu, em nhanh lên chút đi!

Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì vốn không lo lắng gì mà cười nói:

- Diệp đại ca, rốt cuộc là anh làm chuyện gì, sao em cứ cảm thấy khẩu khí của anh rất nôn nóng vậy, lẽ nào anh làm chuyện gì xấu bây giờ gọi em đến để giúp anh che giấu phải không, em phải nói trước cho anh biết thì tốt hơn, em không làm chuyện xấu đâu đấy!

- Tiêu Tiếu, sao em cứ ở đây mà nói nhiều thế nhỉ!

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì hắn nói:

- Anh bảo em đến đây thì em mau đến đi, cứ ở đó mà dài dòng cả nửa ngày, lẽ nào em không tin anh à?

- Diệp đại ca, không phải là em không tin anh chỉ là bây giờ đã rất trễ rồi, nếu em đi ra ngoài thì rất nguy hiểm đấy!

Vu Tiêu Tiếu thầm thì:

- Người ta sợ mà!

- Em đi taxi đến là được rồi, hơn nữa, ở đây không phải là ngoại ô, em sợ cái gì chứ?

Diệp Lăng Phi nói,

- Em yên tâm đi, anh bảo đảm không có chuyện gì đâu!

Vu Tiêu Tiếu trả lời:

- Vậy thì được bây giờ em đi đây!

- Tiêu Tiếu em phải nhanh lên đấy!

Diệp Lăng Phi dặn dò,

- Anh không muốn đợi em quá lâu đâu, nếu không anh e rằng ở đây anh sẽ xảy ra chuyện mất!

- Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?

Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì sửng sốt, cô hỏi:

- Anh nói rõ em nghe đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Tiêu Tiếu, em đừng có hỏi nữa, mau đến đây nhanh lên!

Diệp Lăng Phi vốn không muốn giải thích nhiều với Vu Tiêu Tiếu trong điện thoại, hắn chỉ giục Vu Tiêu Tiếu mau đến quán bar.

Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, sau khi bỏ điện thoại xuống thì hắn nhìn Diêu Dao sắc mặt đỏ bừng và nói:

- Diêu Dao em tỉnh táo một chút đi!

- Em không sao, em rất tốt!

Ánh mắt của Diêu Dao có vẻ hơi mơ màng, tay cô cũng lại đặt lên vai của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Diêu Dao như vậy thì trong lòng thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì không xảy ra chuyện mới lạ, hay là đi ra ngoài xe hóng gió thì tốt hơn, Diệp Lăng Phi vừa mới nghĩ đến đây thì chỉ thấy hai tay Diêu Dao đặt lên vai cô, nhìn bộ dạng có vẻ như đang muốn cởi cả dây nịt ngực ra. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ:

- Không được làm như vậy, em làm như vậy đã quá sức chịu đựng của anh rồi, nếu em còn cởi ra…!

Diệp Lăng Phi không dám nghĩ tiếp nữa, hắn vội giơ hai tay ra vốn có ý muốn ngăn cản Diêu Dao cởi áo ngực ra, nhưng không ngờ khi hai tay hắn đưa ra thì ngược lại lại khiến nút áo ngực của Diêu Dao bị cởi ra. Dây nịt ngực màu đen của cô lập tức từ trên ngực của Diêu Dao rơi xuống dưới, cứ như vậy bộ ngực của Diêu Dao bị lộ ra ngay trước mắt của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi lúc này làm chuyện mà bất cứ người đàn ông nào cũng biết làm, bờ môi của hắn hé mở và …

Điện thoại di động của Diệp Lăng Phi reo lên một hồi lâu, Diệp Lăng Phi mới đột nhiên rời khỏi giữa ngực Diêu Dao, lúc này trên ngực Diêu Dao đã có dấu vết của Diệp Lăng Phi.

- Alo, alo!

Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại liếc nhìn Diêu Dao, trong lòng thầm nghĩ thật may mắn nhờ có cái điện thoại này, nếu không là xảy ra chuyện thật. Diệp Lăng Phi vội vàng mở điều hòa trong xe, kiến cho Diêu Dao tỉnh táo một chút, hắn lập tức đẩy cửa xe ra và bước xuống xe.

Khi Diệp Lăng Phi đi ra khỏi xe, hắn mới cảm thấy tốt hơn nhiều. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại và hỏi:

- Ai đó?

- Lão đại, là em đây!

Trong điện thoại vọng lại tiếng của Dã Thú, Dã Thú nói:

- Lão đại, anh đang làm gì vậy, lẽ nào đến số của em mà anh cũng không nhớ sao?

- Anh uống nhiều mà!

Diệp Lăng Phi ấn ấn vào thái dương và hít sâu một hơi rồi nói:

- Dã Thú, cậu tìm anh có chuyện gì vậy?

- Em không thấy anh, cho nên gọi điện thoại cho anh đây!

Trong điện thoại còn vọng lại tiếng cười của Dã Thú,

- Lão đại, anh đoán xem cái lão Sean đó thế nào rồi?

Diệp Lăng Phi vừa nghe Dã Thú nói với khẩu khí như thế thì biết rằng Dã Thú nhất định đã trả thù được Sean rồi, nếu không Dã Thú sẽ không tỏ ra vui mừng như thế đâu. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh thấy không cần phải nói nữa, nghĩ cũng nghĩ ra rồi!

- Vẫn là Lão đại thông minh nhất!

Dã Thú cười nói,

- Tên khốn đó đã bị em đụng phải ngã nhào xuống đất, cục tức trong lòng em cuối cùng cũng đã được trút ra rồi, nếu không em còn nghẹn đến bao giờ nữa đây!

Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói như vậy thì hắn nói:

- Dã Thú, cậu phải chút ý một chút, đừng có làm hỏng cái đầu của Sean, anh còn phải hy vọng vào hắn đấy, nếu hắn có vấn đề gì anh ở đây cũng gặp rắc rối lớn đấy, bây giờ Sean là nhân vật chủ chốt mà chúng ta có thể nhận được tin tình báo, cậu trút giận cũng coi như xong việc, đừng đùa giỡn thái quá đấy!

- Lão đại, anh yên tâm đi, chuyện này em đương nhiên là hiểu rồi, em không dạy bảo tên khốn đó quá mức đâu!

Dã Thú nói,

- À, đúng rồi, Lão đại, em phải đi trước đây, em ở đây….

Cho dù Dã Thú không nói thì trong lòng Diệp Lăng Phi cũng biết tên tiểu tử Dã Thú này muốn làm gì rồi, khi nãy trong quán bar Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy Dã Thú ôm một cô gái diễm lên, có lẽ Dã Thú muốn dẫn cô gái xinh đẹp đó đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi đương nhiên không thể ngăn cản Dã Thú làm chuyện đó, tuy Diệp Lăng Phi muốn Dã Thú kiềm chế một chút, nhưng phong lưu vốn là bản tính của Dã Thú muốn Dã Thú bỏ bản tính đó đi thì rất khó. Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể không nói gì với Dã Thú, Dã Thú đã muốn đi thì để cho Dã Thú đi thì tốt hơn.

Diệp Lăng Phi ngắt lời Dã Thú và nói:

- Được rồi, anh biết cậu làm gì rồi, Dã Thú, cậu phải cẩn thận một chút, đừng gây phiền phức là được rồi!

- Dạ!

Dã Thú nói.

Diệp Lăng Phi vừa tắt điện thoại thì điện thoại lại reo lên, lần này là Vu Tiêu Tiếu gọi đến. Diệp Lăng Phi vội vàng nghe điện thoại, hắn nói:

- Tiêu Tiếu, em ở đâu rồi?

- Sắp đến rồi!

Vu Tiêu Tiếu nói,

- Hơn mười phút nữa thôi!

- Cái gì, hơn mười phút nữa à?

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói câu này thì hắn nói:

- Tiêu Tiếu, vậy mà em nói là sắp đến rồi à, anh còn nghĩ rằng em đã đến rồi chứ!

- Làm gì mà nhanh như vậy được!