Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1191-2: Kẻ không khách khí (2)




Diệp Lăng Phi vừa nói xong bèn thấy người cảnh sát kia khó xử đến nỗi cau mày lại, anh ta nhìn Diệp Lăng Phi, có vẻ hối lỗi nói:

- Diệp tiên sinh, phiền anh đợi ở đây một chút, tôi đi báo cáo với cục trưởng.

Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra gọi điện. Trong lúc Diệp Lăng Phi đợi người cảnh sát kia gọi điện thoại xin ý kiến cục trưởng cục cảnh sát Vọng Hải, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, trước cổng của tòa nhà chỉ có hai người cảnh sát, nhưng xung quanh lại có đỗ mấy chiếc xe, bên trong xe đều là cảnh sát, xem ra việc tối hôm nay không hề đơn giản. Diệp Lăng Phi đề cao cảnh giác, hắn không biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lẽ nào những cảnh sát này chuẩn bị bắt hắn hay sao? Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến việc một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn hắn nên làm thế nào để chạy trốn.

Rất nhanh, người cảnh sát kia buông điện thoại xuống, gật đầu nói với Dã Thú:

- Mời anh đi cùng chúng tôi vào gặp cục trưởng.

Người cảnh sát kia dẫn đường, Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi theo anh ta đến trước thang máy, trên đường từ cửa đến thang máy, Diệp Lăng Phi nhìn thấy có ít nhất bốn người cảnh sát ở đây, lúc này Diệp Lăng Phi mới chú ý đến một chi tiết mà ban nãy hắn không chú ý đến, hắn thấy trên người những cảnh sát này đều có mang súng. Cảnh sát mang theo súng thì không có gì lạ, nhưng Diệp Lăng Phi thấy bây giờ đã là đêm khuya, mà những cảnh sát này còn mang theo súng đi tuần ở đây, thì bên trong tuyệt đối không phải là vấn đề đơn giản, mà có chuyện rất quan trọng xảy ra, mới khiến những cảnh sát này cẩn thận như thế. Hơn nữa nhìn thái độ của bốn người cảnh sát kia có thể thấy bọn họ không phải muốn nhằm vào Diệp Lăng Phi và Dã Thú mà họ đang làm công tác bảo vệ, ngăn chặn sự đột nhập của kẻ khác.

Khi Diệp Lăng Phi đi thang máy lên tầng sáu, hắn càng xác minh hơn nữa cho suy nghĩ này, cửa thang máy vừa mở ra, ở hai bên thang máy còn có hai người cảnh sát mang sứng đứng ở đó, bên trong hành lang cũng có vài người cảnh sát mang súng như thế. Cảnh tượng này khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy những cảnh sát này đang bảo vệ cho một số nhân vật quan trong nào đó.

Diệp Lăng Phi đi theo người cảnh sát kia đi vào phòng họp, hắn hỏi:

- Tại sao lại có nhiều cảnh sát đến vậy?

Người cảnh sát kia chỉ khẽ cười với Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp tiên sinh, đây là công tác bảo vệ bình thường của cục công an chúng tôi, không có gì đặc biệt cả.

Diệp Lăng Phi nghe người cảnh sát kia nói vậy xong, hắn nói thẳng:

- Tôi thấy không phải như vậy. Tôi cũng không phải là chưa từng đến cục cảnh sát, làm sao lại không biết công tác bảo vệ trong cục cảnh sát của các anh như thế nào, tôi thấy công tác bảo vệ trước đây không hề nghiêm ngặt như bây giờ, xảy ra tình trạng này chỉ có hai khả năng, một là các anh đang bảo vệ nhân vật quan trọng, hai là các anh đang chuẩn bị truy bắt tôi.

Người cảnh sát kia nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong bèn cười nói:

- Diệp tiên sinh, anh nghĩ nhiều rồi. Chúng tôi tại sao phải bắt anh chứ, anh là người mà cục trưởng của chúng tôi đích thân gọi điện thoại mời đến tham gia cuộc họp, còn họp về vấn đề gì thì tôi không được rõ, chức vụ của tôi quá thấp nên không thể bết được những việc bên trong, nếu Diệp tiên sinh có nghi ngờ gì, khi đến cuộc họp anh sẽ biết thôi.

Người cảnh sát chỉ nói đến đây rồi không nói tiếp nữa. Diệp Lăng Phi biết từ người cảnh sát này cũng không hỏi được điều gì, hắn đi cùng người cảnh sát kia đến cửa phòng họp bèn nhìn thấy có hai người cảnh sát đứng ở cửa phòng, người cảnh sát kia đi đến đây liền dừng lại nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cục trưởng đang ở trong văn phòng đợi anh.

- Được rồi!

Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn đi về phía phòng họp, đưa tay đẩy cửa phòng họp, sau khi cửa phòng họp mở ra, Diệp Lăng Phi rảo bước đi vào trong. Bên trong phòng họp có một màn hình hiển thị rất lớn, đèn đều tắt hết, chỉ có màn hình hiển thị ở phía trước là sáng đèn, lúc này đứng trước màn hình là một người đàn ông tóc ngắn khoảng hai bảy hai tám tuổi, người đàn ông đó mặc véc màu xanh da trời, đeo cà vạt sọc xanh trắng xen kẽ.

Trên màn hình hiển thị bức ảnh của một ông già da trắng, ông già đó khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc thưa, đeo kính.

Khi Diệp Lăng Phi đẩy cửa đi vào, người đàn ông đứng ở trên cùng quay người lại, ông ta cũng ngừng phát biểu, lúc này đèn trong phòng họp được bật lên. Bên trong phòng họp có khoảng mười mấy người đang ngồi, trong đó có người mặc quần áo cảnh sát, cũng có người không mặc quần áo cảnh sát, còn có hai người quay lưng về phía Diệp Lăng Phi đang cúi đầu xem cái gì đó không quay người lại, Từ vẻ bền ngoài của hai người đó có thể thấy họ có vẻ là người nước ngoài. Vóc dáng của người châu Á và người châu Âu có khác nhau, nếu đã từng nghiên cứu về thể hình học của con người sẽ rất dễ nhận ra những người nào là người châu Âu, những người nào là người châu Á, Diệp Lăng Phi thấy hai người đàn ông không quay người lại đó có lẽ là người châu Âu. Diệp Lăng Phi thấy dường như một trong hai người đó rất quen, nhưng hắn lại không nhớ ra rút cuộc là ai.

- Diệp tiên sinh, anh đến rồi.

Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc quẩn áo cảnh sát ngồi ở phía trên cùng đứng dậy, ông ta đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, đưa tay phải ra tự giới thiệu:

- Tên tôi là Triệu Đào, là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Vọng Hải, cuộc điện thoại ban nãy là tôi gọi cho anh, rất xin lỗi, muộn thế này còn gọi điện cho anh.

Diệp Lăng Phi nhìn Triệu Đào nói:

- Cục trưởng Triệu, ông gọi tôi đến muốn như vậy, tôi hy vọng ông có thể đưa ra cho tôi một sự giải thích hợp lý, tôi không phải là một thị dân đầy tinh thần trách nhiệm, càng không muốn đi làm những việc không phải của mình, tôi hy vọng cục trưởng Triệu có thể hiểu ý của tôi, nếu cục trưởng Triệu không thể đưa ra cho tôi một lời giải thích hợp lý thì bây giờ tôi sẽ rời khỏi đây.

Triệu Đào nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, ông ta cười nói:

- Diệp tiên sinh, anh đừng vội, trước tiên tôi xin giới thiệu với anh vài người, chuyện này có thể nói là ít nhiều có liên quan đến anh, ồ, đương nhiên, tình hình cụ thể tôi cũng không hiểu rõ, những điều tôi biết không nhiều lắm.

Cục trưởng Triệu nói rồi quay mặt sang người đàn ông đang đứng ở phía trên giới thiệu:

- Diệp tiên sinh, vị này là Hoàng...Hoàng tiên sinh.

Triệu Đào dường như do dự không biết có nên nói ra tên của người đàn ông kia. Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy Triệu Đào nói người đàn ông kia họ Hoàng, hắn quay mặt nhìn người đàn ông kia cười nói:

- Thì ra là Hoàng tiên sinh ban nãy gọi điện cho tôi ư, quả nhiên là một nhân tài, phong thái bất phàm, hẳn nào nói chuyện mới ngạo nghễ như thế, thì ra lai lịch không đơn giản chút nào.

Người đàn ông họ Hoàng nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, vẫn với giọng điệu không khách khí, ông ta nói:

- Diệp tiên sinh, nếu không phải có người kiên quyết muốn anh đến tham gia cuộc họp này, tôi cho rằng anh hoàn toàn không cần thiết phải tham gia những cuộc họp như thế này.

Khẩu khí của người đàn ông kia vẫn rất không khách khí, điều này khiến Diệp Lăng Phi rất không hài lòng. Dã Thú đứng ở sau lưng Diệp Lăng Phi cũng có phần không nhịn được rồi, gã ta không ngờ tên kia lại có thể không khách khí đến vậy đối với Diệp Lăng Phi. Dã Thú vừa định hành động thì nghe thấy Diệp Lăng Phi ho lên một tiếng, Dã Thú nghe thấy tiếng ho của Diệp Lăng Phi bèn cố nén cơn giận lại, đứng ở sau lưng Diệp Lăng Phi, trừng mắt nhìn người đàn ông họ Hoàng đang đứng ở phía trên.

Diệp Lăng Phi liếc nhìn người đàn ông kia, lạnh lùng nói:

- Tôi cũng không muốn tham gia những cuộc họp như thế này, tôi thấy những cuộc họp như thế này chẳng liên quan gì đến tôi cả, nếu thật sự có liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ tự mình giải quyết, chứ không cần người khác đi giải quyết chuyện của mình.

Diệp Lăng Phi nói rồi quay sang Triệu Đào nói:

- Cục trưởng Triệu, ông nghe thấy rồi đấy, tôi đến đây rồi nhưng một số người cho rằng tôi không cần thiết phải ở đây, vậy tôi xin phép đi trước.

- Xin đợi một lát.

Ngay sau câu tiếng Pháp ấy, người đàn ông quay lưng về phía Diệp Lăng Phi quay người lại.