Trần Dương ở trong nhà nghỉ đợi Điền Tư quay lại nhưng người thì không thấy đâu mà chỉ nhận được điện thoại của Điền Tư nói cô ta có việc không quay lại được.
Trần Dương vừa nghe thấy rất tức tối, rồi cứ thể phát ra một cách bản năng.
Giọng của Điền Tư bắt đầu không vui, cô ta nói:
- Trần Dương, ban nãy em không phải đa giải thích với anh rồi sao, chỗ em có việc nên phải quay về, lẽ nào anh cho rằng em thích quay về hay sao? Nếu anh cho rằng em cố ý thì em cũng không có cách nào cả, anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ em không cần phải giải thích với anh, bây giờ em muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi gặp người khác nữa, ngủ sớm đi.
Trần Dương nghe Điền Tư nói vậy hơi sửng sốt, trong đầu anh ta lóe lên một tia sáng, nhớ lại những gì mà Điền Tư trước đó đã nói với anh ta. Trần Dương cho rằng người mà Điền Tư nói đến có lẽ là Bạch Tình Đình. Giọng của Trần Dương bèn dịu xuống, anh ta vội vàng nói:
- Tư Tư, anh như vậy không phải vì lo lắng hay sao, muộn thế này rồi, một mình em quay về trường, anh rất lo cho sự an toàn của em, vì vậy ban nãy anh mới có phần nóng giận như thế, đó cũng là vì lo lắng cho em.
Điền Tư nghe Trần Dương nói xong, giọng điệu không hề thay đồi, lạnh lùng nói:
- Trần Dương, em cũng có nói gì đâu. Trần Dương, cách nói ban nãy của anh có phần hơi quá đáng, nói thế nào thì em cũng là con gái, con gái cũng biết tức giận, anh tự suy nghĩ đi, nếu anh cho rằng hai chúng ta không hợp nhau thì tốt nhất là nên chia tay không cần thiết phải giống như bây giờ, trong lòng anh còn có Vu Đình Đình, tóm lại em không muốn nói nhiều với anh nữa.
Điền Tư cố tình kéo Vu Đình Đình vào, mục đích của cô ta là muốn để Trần Dương biết, với sự tồn tại của Vu Đình Đình cô ta rất lo sợ. Mặc dù Điền Tư ngoài miệng nói cô ta không hài lòng về việc trong lòng Trần Dương còn nhớ đến Vu Đình Đình, nhưng thực thế Điền Tư chỉ lấy cớ mà thôi, Điền Tư có tính toán của riêng mình, cô ta cần dùng thủ đoạn để khiến Trần Dương ngoan ngoãn nghe lời cô ta, không thể để Trần Dương giống như bây giờ lại dám nổi nóng với cô ta, đây là chuyện tuyệt đối không được phép xảy ra.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, Trần Dương nghe thấy Điền Tư nói vậy vội vàng giải thích về quan hệ giữa anh ta và Vu Đình Đình nói:
- Tư Tư, em hiểu nhầm rồi, trong lòng anh không hề nghĩ đến Vu Đình Đình, anh và Vu Đình Đình chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cô ấy còn có bạn trai rồi, anh làm sao có quan hệ gì với cô ấy chứ, Tư Tư em đừng nghĩ lung tung…
Trong lòng Điền Tư đã có sẵn tính toán, đâu có chịu nghe những lời giải thích của Trần Dương, cô ta không nói nhiều mà trực tiếp cúp điện thoại, ngay sau đó Điền Tư cũng tắt điện thoại luôn, như thế để Trần Dương không thể tìm được Điền Tư nữa.
Chu Hồng Sâm đến Vọng Hải rất bất ngờ, bây giờ đi cũng rất vội vàng, ngày thứ hai, Chu Hồng Sâm cùng với mẹ của Chu Hân Minh đi khỏi Vọng Hải. Hành lý không mang đi hết mà chỉ mang đi một phần, theo lời của Chu Hồng Sâm, ở trên Tỉnh cái gì cũng có không cần phải mang đồ từ Vong Hải đi.
Diệp Lăng Phi lái xe đưa nhạc phụ hắn đên sân bay, trước khi Chu Hồng Sâm lên máy bay, Diệp Lăng Phi lại dặn dò Chu Hồng Sâm nếu Chu Hồng Sâm thiếu tiền thì cứ tìm hắn.
Mặc dù ngoài miệng Chu Hồng Sâm nói đồng ý nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi vẫn không yên tâm, luôn cảm thấy lần này Chu Hồng Sâm thay đổi khiến hắn không hiểu nổi, không biết trong lòng Chu Hồng Sâm rút cuộc nghĩ gì. Dương nhiên, những chuyện này, Diệp Lăng Phi chỉ để trong lòng, cho dù lúc đó muốn giải quyết cũng không có cách giải quyết thích hợp, hắn lái xe đi. Hôm qua Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn đã hẹn hôm nay mười giờ gặp nhau, vì phải đưa Chu Hồng Sâm rời khỏi Vọng Hải, Diêp Lăng Phi đành phải gọi điện cho Trương Tuyết Hàn, lùi thời gian gặp nhau đến 11 giờ. Diệp Lăng Phi tính hắn có thể cùng Trương Tuyết Hàn ăn cơm, nếu Trương Tuyết Hàn muốn ra ngoài đi lòng vòng, hắn có thể dành ra hai tiếng đồng hồ đi cùng Trương Tuyết Hàn, rồi sau đó đến bờ biển Ánh Dương xem xét tình hình chuẩn bị ở biệt thự.
Diệp Lăng Phi lái xe đến chỗ hẹn với Trương Tuyết Hàn, đó là cửa hàng KFC ở gần trường của Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi hẹn với Trương Tuyết Hàn ở cửa hàng KFC này là vì lo lắng cho sức khỏe của Trương Tuyết Hàn. Sức khỏe của Trương Tuyết Hàn luôn rất yếu, mặc dù sau khi uống thuốc đặc hiệu mà Diệp Lăng Phi lấy ở chỗ Angle, sức khỏe của Trương Tuyết Hàn có chuyển biến tốt, nhưng như vậy không có nghĩa Trương Tuyết Hàn có thể giống như người bình thường được, cho dù đi xa hơn nữa cũng không cần lo lắng.
Diệp Lăng Phi rất lo lẵng cho sưc khỏe của Trương Tuyết Hàn, hắn cũng không muốn để Trương Tuyết Hàn phải đi quá xa. Vi vậy mới hẹn gặp Trương Tuyết Hàn trong cửa hàng KFC ở gần trường của Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi xuống xe đi vào trong cửa hàng KFC. Lúc đó đã là 11 giờ rồi, trong cửa hàng KFC đó có không ít sinh viên đang ngồi ăn trưa.
Đồ ăn ở KFC trong con mắt Diệp Lăng Phi đều là những thứ rác rưởi có hại cho sức khỏe, hắn không hề thích đồ ăn của KFC, nhưng KFC là một thứ rất thời thượng, thậm chí một số phụ huynh còn dẫn con mình đến KFC, mà không biết rằng làm như vậy ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của trẻ, KFC loại thực phẩm này không thích hợp với trẻ nhỏ, cũng không phải là một thứ thực phẩm thời thượng. Đương nhiên nếu muốn tìm một nơi để nói chuyện phiếm, KFC lại là một nơi không tồi, môi trường sạch sẽ, về điểm này KFC làm khá tốt. Nhưng một số địa điểm kinh doanh ăn uống ở trong nước lại không có được môi trường như thế. Bẩn thỉu có lẽ là sự hình dung phù hợp nhất về những cửa hàng kinh doanh ăn uống trong nước.
Khi Diệp Lăng Phi đi vào cửa hàng KFC, hắn ở đại sảnh tầng một không hề nhìn thấy Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi đi thẳng lên tầng hai, người ở tầng hai của cửa hàng KFC này ít hơn hẳn so với tầng một. Trên tầng hai của cửa hàng KFC này chỉ có vài người, Diệp Lăng Phi vừa bước vào bèn nhìn thấy Trương Tuyết Hàn mặc váy trắng ngồi cạnh cửa sổ phía Bắc, trước mặt Trương Tuyết Hàn là một người thanh niên mặc áo phông màu trắng, vì người thanh niên đó quay lung về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn nghiêng khuôn mặt thì người thanh niên đó tuổi tác có vẻ xấp xỉ Trương Tuyết Hàn.
Trương Tuyết Hàn luôn thích mặc đồ màu trắng, điều này có quan hệ mật thiết với khí chất của cô ta, Trương Lộ Tuyết giống như một bông sen thuần khiết ở trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, tự nhiên cũng sẽ thích quần áo màu trắng tượng trưng của sự thuần khiết không gợn đục. Mặc dù thường hay mặc váy liền nhưng kiểu dáng của váy không hề giống nhau, nghĩ cũng bình thường, gia đình Trương Tuyết Hàn không phải là một gia đình bình thường, cho dù Trương Tuyết Hàn mỗi ngày thay một bộ cũng không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi thấy ngồi đối diện Trương Tuyết Hàn có một người thanh niên, Diệp Lăng Phi đứng ở đầu cầu thang hơi do dự một chút, không biết có nên đi qua chào Trương Tuyết Hàn hay không. Khi Diệp Lăng Phi đi gặp những người phụ nữ khác như Lý Khả Hân, Đưởng Hiểu Uyển…hắn chưa bao giờ do dự, cho dù bên cạnh bọn họ có đàn ông ngồi cạnh, Diệp Lăng Phi cũng không hề do dự mà đi tới, đuổi những gã đàn ông kia đi, đó là vì trong lòng Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển vốn thuộc những người đàn bà của hắn, nhưng khi đối diện với Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi bèn tỏ ra do dự.
Sự chần chừ do dự của Diệp Lăng Phi bắt nguồn từ tính chất không rõ ràng, rút cuộc là quan hệ gì giữa hắn và Trương Lộ Tuyết, mặc dù giữa Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết đã có quan hệ với nhau nhưng dù sao cũng là những hành xảy ra do Diệp Lăng Phi uống rượu say, Diệp Lăng Phi không biết Trương Lộ Tuyết khí đó có thái độ gì, hay có thể là do Diệp Lăng Phi ép buộc mới nảy sinh quan hệ, bất luận thế nào Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn cũng không phải là kiểu nước chảy thành sông rồi mới nảy sinh quan hệ, đây mới là trở ngại lớn nhất.
Một nguyên nhân khác là do bản thân Trương Tuyết Hàn, Trương Tuyết Hàn là cháu gái của tư lệnh Trương Dược, với địa vị đó, Diệp Lăng Phi sợ rằng nếu hắn và Trương Tuyết Hàn có quan hệ với nhau sau này sẽ mang đến rất nhiều phiền phức. Nhìn thấy Trương Tuyết Hàn khiến Diệp Lăng Phi nhớ đến Bành Hiểu Lộ, sở dĩ quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn không có nhiều tiến triển chủ yếu là do thân phận của Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ là cháu gái của Bành Nguyên. Diệp Lăng Phi không muốn vì quan hệ với Bành Hiểu Lộ mà mang đến nhiều rắc rối cho mình. Hơn nữa, Bành Hiểu Lộ cũng không giống với Đường Hiểu Uyển ngoan ngoãn giữ quan hệ thân mật với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lo lắng nếu một khi quan hệ giữa hắn và Bành Hiểu Lộ có sự đột phá mang tính thực chất, nói không chừng Bành Hiểu Lộ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống trước mắt của hắn. Trương Lộ Tuyết chính là một ví dụ sống, chính vì Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết thực sự nảy sinh quan hệ mà đã khiến cuộc sống giữa hắn và Bạch Tình Đình gặp phải nhiều phiền phức, may mà bây giờ đã gió yên biển lặng, Diệp Lăng Phi không muốn lại gây thêm nhiều rắc rối hơn nữa.
Trong lúc Diệp Lăng Phi đang chần chừ, Trương Tuyết Hàn đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở đầu cầu thang. Trương Tuyết Hàn vội vàng giơ cánh tay phải trắng ngần, tròn trịa như củ sen lên gọi Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, bên này.
Cùng với tiếng gọi của Trương Tuyết Hàn, người thanh niên ngồi cùng với Trương Tuyết Hàn cũng quay mặt lại nhìn về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc đó mới nhìn rõ mặt người thanh niên kia, đó là một người thanh niên tầm tuổi Trương Lộ Tuyết, trông rất trắng trẻo.
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng gọi của Trương Tuyết Hàn, biết là cho dù hắn không muốn đi đến cũng không được, không thể để Trương Tuyết Hàn gọi hắn mà hắn lại không trả lời. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, khuôn mặt cười rạng rỡ nói:
- Anh vừa đến, còn đang tìm em.
Diệp Lăng Phi rõ ràng là đang nói dối, ngồi trên tầng hai của cửa hàng KFC này chỉ có vài người, Diệp Lăng Phi vừa lên gác bèn nhìn thấy chỗ ngồi của Trương Tuyết Hàn, nói đang tìm Trương Tuyết Hàn rõ ràng là lời nói dối.
Nhưng Trương Tuyết Hàn lại tỏ ra rất tin vào những lời nói dối đó của Diệp Lăng Phi, cô ta nở nụ cười khiến người khác phải cảm động nói:
- Diệp đại ca, em thấy anh nhất định là bị cận thị rồi, em ngồi ở đây mà, sao anh lại không nhìn thấy chứ, ồ, nhưng cũng có khả năng.
Trương Tuyết Hàn nói đến đây liếc nhìn người thanh niên ngồi đối diện cô ta, rồi lại quay sang Diệp Lăng Phi vừa mới đến nói:
- Chỗ ngồi này của em không được tốt lắm, em nên ngồi ở tầng một, nhưng em thấy ở dưới đó nhiều người quá nên mới lên tầng hai nhưng không ngờ lại gặp được bạn học cùng trường với em, vì vậy mới…
Ý Trương Tuyết Hàn là cô ta bị người bạn cùng học kia chặn lại, khi Trương Tuyết Hàn và người thanh niên kia nói chuyện với nhau, khuôn mặt Trương Tuyết Hàn không có bất kỳ biểu hiện nào cả, chỉ thỉnh thoảng nói với anh ta vài câu, nhưng khi đối diện với người đàn ông vừa mới đến, Trương Tuyết Hàn lại nở nụ cười mê hồn, nói cũng nhiều hơn. Anh ta bất giác nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cảm nhận được rất rõ sự đố kỵ trong con mắt người thanh niên kia, rất rõ người thành niên kia đang đố kỵ với hắn.
Diệp Lăng Phi không hề quan tâm đến ánh mắt gã thanh niên kia nhìn mình, hắn đi đến trước mặt Trương Tuyết Hàn không ngồi xuống mà nói:
- Tuyết Hàn, em định ngồi ở đây hay đi chỗ khác ngồi?
Trương Tuyết Hàn đưa tay lấy túi của cô ta nói:
- Ừm, đi chỗ khác thì tốt hơn. Em cũng không thích ngồi ở đây.
Trương Tuyết Hàn đứng lên nói tạm biệt với người thanh niên kia rồi cùng Diệp Lăng Phi đi ra đầu cầu thang, ánh mắt của người thanh niên kia cứ nhìn theo Trương Tuyết Hàn cho đến khi bóng Trương Tuyết Hàn bị cầu thang che mất, anh ta mới ngừng lại, chau mày suy nghĩ, rồi lấy điện thoại ra gọi điện thoại. Đợi đối phương nghe điện thoại hắn nói:
- Tình báo của anh không đúng, không phải anh nói Trương Tuyết Hàn từ trước đến nay không tiếp xúc với người đàn ông nào, sao tôi thấy Trương Tuyết Hàn và một người đàn ông lạ mặt rõ ràng có quan hệ rất thân mật, người đàn ông đó tuyệt đối không phải là bà con với Trương Tuyết Hàn, cái này tôi còn không biết sao…được rồi, được rồi, anh điều tra tiếp cho tôi, tôi bỏ tiền để mua tư liệu về Trương Tuyết Hàn không phải là bỏ ra một cách vô nghĩa, tư liệu của anh rõ ràng là không chuẩn, anh đừng cho rằng tôi là một kẻ tiêu tiền như cỏ rác, chuyện gì cũng có thể lừa tôi, nếu anh không làm xong chuyện này cho tôi, hậu quả thế nào anh tự nghĩ đi, tôi sẽ không bỏ qua như thế đâu.
Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn đi ra khỏi cửa hàng KFC, Diệp Lăng Phi cầm chìa khóa xe đi đến trước xe của mình mở cửa xe, hắn không lập tức lên xe mà đi sang bên kia của xe mở cửa xe, nhìn Trương Tuyết Hàn nói: Tuyết Hàn, mời lên xe.
Trương Tuyết Hàn dịu dàng nói:
- Em cảm ơn!
Cô ta đi đến trước cửa xe, rồi lên xe. Diệp Lăng Phim khép cửa xe lại, đi sang bên kia của xe, mở cửa xe rồi lên xe. Vừa lên xe Trương Tuyết Hàn bèn giải thích với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, em và anh ta không hề thân quen gì chỉ là từng gặp mặt nhau ở trong trường thôi, mọi người cũng chỉ chào hỏi mà thôi, em thậm chí còn không biết tên anh ta, hôm nay khi em ngồi đợi Diệp đại ca, không ngờ anh ta cũng ở đó, anh ta bèn nói chuyện với em, em không thể…
Trương Tuyết Hàn vẫn muốn giải thích tiếp, nhưng lại bị Diệp Lăng Phi cắt ngang nói:
- Tuyết Hàn, em nghĩ anh là kẻ ngốc sao, chẳng nhẽ anh lại không nhìn ra cậu thanhn niên đó đang thầm yêu trộm nhớ em hay sao nhưng Tuyết Hàn, em đã từng nghĩ đến viêc cùng….
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây bèn thấy sắc mặt Trương Tuyết Hàn đột nhiên trầm xuống, có vẻ như trong lòng vô cùng thất vọng. Trong mắt Diệp Lăng Phi, Trương Tuyết Hàn là một cô gái rất nhạy cảm, Diệp Lăng Phi vừa thấy phản ứng của Trương Tuyết Hàn thì biết ngay câu nói ban nãy của hắn nhất định đã khiến Trương Tuyết Hàn suy nghĩ rồi mới tỏ ra thất vọng như vậy. Hắn không hề muốn tâm trạng của Trương Tuyết Hàn xấu đi, Diệp Lăng Phi mới không nói tiếp nữa mà quay sang nhìn chân váy của Trương Tuyết Hàn, đưa tay phải ra thì thầm nói:
- Tuyết Hàn, chiếc váy này của em thật là đẹp, em mặc vào giống như nó được làm ra để cho em mặc vậy, để anh sờ xem chất liệu vải của chiếc váy này thế nào.
Đó chỉ là lý do đen tối của Diệp Lăng Phi mà ai cũng có thể nghe ra được, Diệp Lăng Phi muốn sàm sỡ với Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra, nhưng hắn không phải muốn sờ chất liệu chiếc váy của Trương Tuyết Hàn mà đặt lên đùi của Trương Tuyết Hàn, rồi sờ lên đùi của Trương Tuyết Hàn, ngay sau đó bèn rút tay về nói:
- Ừm, chất liệu cũng rất tốt, sờ vào thấy rất mềm mại.
Hai má Trương Tuyết Hàn ửng hồng, thái độ thất vọng ban nãy của cô ta đã biến mất thay vào đó là sự thẹn thùng xuất phát từ nội tâm, Trương Tuyết Hàn cúi mặt xuống, cái miệng xinh xắn khẽ nói:
- Diệp đại ca, váy của em đẹp thật hả anh?
Diệp Lăng Phi không hề có ý sờ tiếp, hắn khởi động xe quay mặt sang phía Trương Tuyết Hàn nói:
- Đương nhiên là đẹp rồi. Tuyết Hàn, em mặc chiếc váy này vào giống như tiên nữ từ trên trời xuống vậy, không khác gì máy giết đàn ông, anh phải nhắc nhở em, tốt nhất em không nên đi dạo phố một mình nhất là vào buổi tối, càng không nên ra khỏi cổng trường, ai mà biết được lại không có kẻ liều chết để được hôn em chứ, ồ, giống như cậu thanh niên ban nãy rõ ràng là rất hâm mộ em, còn chủ động đến gần em, Tuyết Hàn, cậu thanh niên đó trông rất trắng trẻo, anh thấy…
Diệp Lăng Phi nói đến đây thấy Trương Tuyết Hàn ngẩng mặt lên trong mắt tựa hồ có vẻ thất vọng, Diệp Lăng Phi vội vàng sửa lại nói:
- Anh thấy em nên cẩn thận cậu ta một chút sau này nếu em muốn đi dạo phố nhất định phải gọi điện cho anh, để người sứ giả bảo vệ người đẹp là anh sẽ bảo vệ cho em.
Trương Tuyết Hàn nghe thấy câu nói phía sau của Diệp Lăng Phi sự thật vọng trong ánh mắt đã biến mất, cô ta ra sức gật đầu khẽ nói:
- Diệp đại ca, em biết rồi ạ, nhưng em nghe Tiêu Tiếu nói Điệp đại ca rất bận, em sợ em gọi điện cho anh sẽ gây thêm phiền phức cho anh.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn nói vậy bèn nói:
- Tuyết Hàn, em nói gì vậy, cái gì gọi là gây thêm phiền phức chứ. Có thể đi dạo phố cùng một người đẹp như em làm sao có thể là gây thêm phiền phức được chứ, ồ, chỉ là anh phải đối phó với những con hổ rình mồi ở xung quanh, cũng coi như là một công việc, nhưng, Tuyết Hàn anh đã sẵn sàng đón nhận thử thách, em nhìn bắp thịt của anh này đảm bảo có thể làm vệ sĩ cho em.
- Diệp đại ca, em biết rồi, em sẽ gọi điện cho anh.
Trương Tuyết Hàn nói xong, hai má cô ta lại ửng hồng sắc đỏ.