Chu Hồng Sâm đi vào bên trong phòng lắc đầu nói:
- Lãnh đạo cũ, chuyện bên chính phủ nhiều quá, ai da, chuyện gì cũng đều tìm tôi cả, ông xem, tôi mới đến Vọng Hải mà nhận được không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, làm thị trưởng như tôi thật là không dễ!
Điền Vi Dân khi nãy vừa trò chuyện với Diệp Lăng Phi xong, sau khi Chu Hồng Sâm bước vào thì Điền Vi Dân đã không nói gì nữa mà quay mặt sang nhìn Chu Hồng Sâm đang đi đến.
Chu Hồng Sâm ngồi lại chỗ cũ của ông và cầm ấm trà rót vào chén trà của mình và nói:
- Lãnh đạo cũ, chuyện ở bên đó của tôi rất nhiều, vốn muốn từ từ nói chuyện với lãnh đạo cũ, kết quả là cứ nghe điện thoại, ai da, không nói nữa, tôi khóa điện thoại đây!
Điền Vi Dân vừa cười vừa nói:
- Lão Chu, chuyện công việc không thể chậm trễ được, ông bật điện thoại lên đi, ngộ nhỡ công việc bị trễ nãi thì không được đâu!
- Không có gì đâu!
Chu Hồng Sâm nói,
- Tôi đã nói với chính phủ bên đó rồi, để bọn tự làm đừng cứ tìm tôi mãi thế!
Diệp Lăng Phi không nói gì cả, theo Diệp Lăng Phi thấy thì ở đây đang có một uẩn khúc gì đó. Hắn vốn không cho rằng Chu Hồng Sâm thực sự là vì chuyện công việc, nếu là chuyện công việc thì Chu Hồng Sâm hà tất gì mà giữ bí mật với Diệp Lăng Phi, dường như không muốn cho Diệp Lăng Phi biết những chuyện này. Diệp Lăng Phi cảm thấy khi nãy cuộc điện thoại đó cũng không phải là điện thoại của bên chính phủ gọi đến đâu.
Chu Hồng Sâm, Điền Vi Dân và Diệp Lăng Phi ba người ở trong phòng trà chuyện trò mãi đến năm giờ chiều, vốn dĩ Chu Hồng Sâm muốn cùng ăn với Điền Vi Dân, nhưng Điền Vi Dân nghe điện thoại từ nhà gọi đến, nên ông phải về nhà. Chu Hồng Sâm thấy vậy thì chỉ có thể nói với Điền Vi Dân là lần sau cùng đi ăn bữa cơm cũng được. Chu Hồng Sâm vốn định tối nay cùng nhau ăn cơm nhưng bây giờ như vậy thì Chu Hồng Sâm đành phải từ bỏ ý nghĩ ban đầu của ông, bây giờ phải cùng Diệp Lăng Phi về nhà ăn cơm. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại và gọi điện về nhà nói cho người trong nhà biết là bọn họ sẽ về nhà ăn cơm. Trước khi đi ra khỏi biệt thự thì Chu Hồng Sâm đã có nói là không ăn cơm tối ở Nam Sơn, Diệp Lăng Phi lo là người nhà không chuẩn bị cơm tối cho bọn họ cho nên mới gọi điện thoại về nhà để báo cho người nhà biết mà chuẩn bị cơm tối.
Chu Hồng Sâm không lái xe về mà là Diệp Lăng Phi lái xe, Chu Hồng Sâm ngồi ở vị trí phó lái, ông móc trong người ra một bao thuốc, và lấy từ trong bao thuốc ra một điếu thuốc rồi đưa cho Diệp Lăng Phi, ông nói:
- Tiểu Diệp, đây là thuốc mà lần trước bố mua chưa hút bao nhiêu, nào, hút một điếu đi!
Diệp Lăng Phi cầm lấy điếu thuốc nhìn gói thuốc lá một cái. Thuốc này tuy ở trong nước là một loại thuốc rất thơm, nhưng đối với người bình thường mà nói, những người có thể hút được loại thuốc này đều là người giàu có, hơn nữa, loại thuốc này cũng thường được dùng để làm quà tặng. Diệp Lăng Phi trong tay kẹp điếu thuốc mà không hỏi gì nhiều nữa, Chu Hồng Sâm sau khi mồi thuốc cho Diệp Lăng Phi thì ông cũng rút ra một điếu thuốc và châm lửa.
Tư thế hút thuốc của một người sẽ cho thấy được người đó có biết hút thuốc hay không, có những người mới học hút thuốc thì có thói quen là chỉ nắm điếu thuốc trong tay thôi như vậy tỏ ra rất có khí thế. Những người này đều là những tay mới biết hút thôi, hay nói cách khác thì những người mà mới học hút thuốc thường biểu hiện thế cầm thuốc ra ngoài, đối với dân chuyên hút thuốc thì thế hút là kẹp thuốc ở ngón tay. Diệp Lăng Phi nhớ lúc đầu hắn thấy Chu Hồng Sâm hút thuốc, Chu Hồng Sâm chính là tay mới học hút thuốc với tư thế hút là như thế, nhưng bây giờ Diệp Lăng Phi thấy rằng Chu Hồng Sâm đã trở thành tay hút thuốc lão luyện rồi.
Từ đó có thể thấy được Chu Hồng Sâm ở tỉnh đó cũng đã hút thuốc không ít đâu. Diệp Lăng Phi vốn không tin gói thuốc này là Chu Hồng Sâm tự mua. Khi nãy lúc Chu Hồng Sâm và Điền Vi Dân ở trong phòng trà trò chuyện thì Chu Hồng Sâm đã không có biểu hiệu là muốn hút thuốc, thậm chí Chu Hồng Sâm cũng không đem gói thuốc ra nữa. Từ phương diện này cũng đã cho thấy rõ tâm tư của Chu Hồng Sâm. Điền Vi Dân là người làm quan, so với điểm này thì Điền Vi Dân biết nhiều hơn so với Diệp Lăng Phi. Sở dĩ Chu Hồng Sâm ở trước mặt Diệp Lăng Phi lại lấy thuốc ra vì Chu Hồng Sâm thấy Diệp Lăng Phi vốn không phải là người chốn quan trường, cho nên sẽ không hiểu được những chuyện ở chốn quan trường này.
Diệp Lăng Phi cũng không hỏi nhiều, có những chuyện hỏi cũng không có tác dụng gì, vậy chi bằng không hỏi thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi lái xe về biệt thự. Hắn dừng lại và đi cùng Chu Hồng Sâm vào bên trong biệt thự.
Bữa tối đã được chuẩn bị xong rồi chỉ đợi Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm về nhà dùng cơm thôi. Diệp Lăng Phi không vào bếp liền mà hắn đứng ở trước cửa phòng ăn cùng Chu Hồng Sâm sau đó Diệp Lăng Phi đi lên lầu thay quần áo.
Bạch Tình Đình vốn cho rằng Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm khi về nhà sẽ đi luôn vào phòng ăn, cô từ trong nhà bếp bước ra, cô tìm Diệp Lăng Phi nhưng thấy Diệp Lăng Phi đã đi lên lầu rồi. Bạch Tình Đình đứng lại rồi cởi tạp dề đang mang trên người ra đưa cho Suzu Yamakawa đang nấu nướng trong nhà bếp. Lần này Suzu Yamakawa đang muốn trổ tài trong bếp, tối nay cô làm đồ ăn, Bạch Tình Đình đang ở trong bếp giúp cô một tay. Bưa tối có thể nói là vừa có món ăn Trung Quốc mà vừa có cả món ăn Nhật Bản. Nếu không có chuyện Chu Hồng Sâm đến thì Suzu Yamakawa cũng định tối nay sẽ nấu ăn, bây giờ cô đang ở trong nhà Diệp Lăng Phi, không giống như Minako, có thể bảo vệ cho Bạch Tình Đình. Suzu Yamakawa chỉ có thể ở trong biệt thự làm những công việc nhà mà thôi. Nhưng biệt thự đã có Trương Vân rồi, Suzu Yamakawa muốn làm việc nhà cũng không làm được bao nhiêu, Suzu Yamakawa lại không muốn cứ ngồi ăn không của người ta, nên cô nhất định phải nấu ăn.
May là Diệp Lăng Phi ở nhà không thiếu tiền, nếu đổi lại là người bình thường thì những vật liệu nấu ăn lãng phí như vậy cũng đủ cho chi tiêu một tháng rồi. Người Nhật Bản rất chú ý đến sự tỉ mỉ, ở phương diện ẩm thực thì ẩm thực của người Nhật Bản và người Trung Quốc không giống nhau. Ở đất nước Nhật Bản, người Nhật Bản không muốn cho người Trung Quốc thuê nhà, cái quan trọng nhất là bởi vì người Trung Quốc rất thích món rau, mà người Nhật Bản và người Trung Quốc thì bất đồng về điều này, người Nhật Bản cho dù có ăn rau thì cũng bỏ dầu rất ít, hoặc không bỏ dầu. Đây là thói quen của người Nhật Bản.
Người Nhật Bản và người Trung Quốc còn bất đồng trên nhiều phương diện khác. Nhưng cho dù người Nhật Bản làm thế nào cũng không có cách nào thay đổi được chuyện người Nhật bị ản hưởng bởi Trung Quốc. Văn hóa Nhật Bản bắt nguồn từ Trung Quốc, chữ Nhật Bản hiện nay còn xuât hiện một phần lớn chữ Hán trong đó nữa.
Diệp Lăng Phi trở về phòng và cởi áo khoác ra, hắn định móc áo lên thì nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng vọng lại.
Diệp Lăng Phi xoay người lại nhìn thì thấy Bạch Tình Đình đang mặc một chiếc quần dài mềm, cô đang đi tới. Lúc trước Bạch Tình Đình khi ở nhà đều thích mang váy ngắn và mang các loại nịt váy, nhưng hôm nay cô lại mặc quần dài, lý do là vì hôm nay Chu Hồng Sâm ở nhà nên cô không ăn mặc thoải mái như trước được.
Bạch Tình Đình đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi rồi lấy áo khoác của Diệp Lăng Phi móc lên trên giá treo áo quần. Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế, Bạch Tình Đình ngồi xổm xuống và cởi giày Diệp Lăng Phi ra rồi mang dép vào cho hắn. Bạch Tình Đình giống như một người vợ hiền, cởi giày cho chồng của mình. Khi Bạch Tình Đình cởi giày cho Diệp Lăng Phi xong thì cô đứng lên nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, anh và Bác Chu sao lại về nhà nhanh như vậy?
- Có một chút trục trặc thôi!
Diệp Lăng Phi đứng lên rồi đi đến tủ quần áo của mình tìm cho mình một chiếc quần mặc ở nhà. Bạch Tình Đình đi theo Diệp Lăng Phi đến trước tủ quần áo, cô đẩy Diệp Lăng Phi sang một bên và nói:
- Ông xã, anh muốn tìm cái gì thì nói với em là được rồi, em là vợ anh, nhưng chuyện như vậy là chuyện em nên làm mà!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, em làm những chuyện này khi nào vậy?
- Cái gì mà làm những chuyện này khi nào?
Bạch Tình Đình lầm bầm:
- Người ta luôn muốn làm chỉ là không có thời gian mà thôi. Khi nãy em và Hân Mính trò chuyện ở trong phòng, em cảm thấy là vợ thì em nên làm nhiều chuyện hơn cho ông xã. Giống như những chuyện đơn giản này vậy. Đương nhiên em phải giúp ông xã làm rồi, không thể để ông xã cả ngày mệt nhọc rồi mà ề nhà lại phải làm những chuyện vặt vãnh này nữa. Ông xã, anh chưa nói với em là anh tìm gì, anh tìm gì vậy?
- À, anh tìm cái quần màu trắng đấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh muốn mặc ở nhà!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói muốn mặc chiếc quần trắng đó ở nhà thì hai tay cô đưa vào bên trong chiếc tủ quần áo, rồi lật qua lật lại những cái móc treo quần áo bên trong tủ đồ. Bạch Tình Đình vừa tìm chiếc quần trắng vừa hỏi:
- Ông xã, khi nãy anh nói có chút trục trặc rốt cuộc là ý gì vậy?
- Cũng không phải là chuyện trục trặc gì cả!
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình tìm quần cho mình thì hắn ngồi lại chỗ chiếc ghế và bắt chân lên rồi nói:
- Bố vợ vốn là muốn đi ăn bữa cơm cùng với Điền Vi Dân nhưng Điềm Vi Dân có việc bận nên phải về nhà, anh và bố vợ đành phải về nhà thôi!
- À, thì ra là vậy!
Bạch Tình Đình lúc này đã tìm thấy chiếc quần dài màu trắng cho Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình xoay người lại, trong tay cần chiếc quần dài màu trắng và đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đưa chiếc quần cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cởi thắt lưng của mình ra rồi cởi chiếc quần dài màu xanh mà mình đang mặc ra và thay chiếc quần trắng vào.
Sau khi mặc xong thì Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Bạch Tình Đình và nói:
- Bà xã, chúng ta xuống dưới thôi, anh lo là mọi người không có kiên nhẫn mà chờ chúng ta đâu!
- Ông xã, đợi một chút nữa rồi xuống, em có chuyện muốn nói với anh!
Bạch Tình Đình cầm tay Diệp Lăng Phi có ý muốn ngồi lên giường, cô có chuyện muốn nói với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi gật gật đầu và đi đến ngồi trên giường cùng Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình quay mặt sang Diệp Lăng Phi và nói:
- Ông xã, chiều nay em và Hân Mính nói chuyện với nhau rất lâu. Hân Mính hy vọng ông xã thuyết phục bố cậu ấy lần này dẫn mẹ cô ấy đến tỉnh đó luôn!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói những lời này thì chau mày và nói:
- Tình Đình, ý của em là bố vợ của anh đã nói với Hân Mính rằng lần này ông sẽ không dẫn mẹ vợ đến tỉnh đó à?
Bạch Tình Đình lắc đầu và nói:
- Hân Mính không phải Bác Chu nói, chỉ là Hân Mính nghe thấy khẩu khí của Bác Chu có vẻ như là có ý vậy, ông xã, em cũng cảm thấy lần này Bác Chu trở về vốn không phải là dẫn mẹ Hân Mính đến tỉnh đâu. Lần này Bác Chu trở về rất đột xuất khiến người ta đoán không được ông ấy nghĩ gì!
- Suy nghĩ của ông ấy rất phức tạp!
Diệp Lăng Phi đột nhiên lắc đầu và nói:
- Tình Đình, anh cũng không biết lần này bố vợ về thật sự là có mục đích gì, nhưng anh cảm thấy bố vợ lần này trở về là ông giúp đỡ người khác chuyện gì đó!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì dừng lại mà không nói nữa, Diệp Lăng Phi tin là Bạch Tình Đình cũng có thể hiểu được hắn muốn nói gì.
Qủa nhiên, Bạch Tình Đình sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói câu này xong thì cô trừng mắt tỏ ra rất kinh ngạc. Bạch Tình Đình nhìn một cách vô thức ra cửa phòng. Khi Bạch Tình Đình đi vào phòng thì cửa đã đóng lại rồi. Nhưng đây chỉ là hành vi vô thức của Bạch Tình Đình mà thôi. Bạch Tình Đình thu tầm mắt lại và nhìn lên mặt Diệp Lăng Phi rồi nói:
- Ông xã, ý của anh là bác Chu có người phụ nữ khác ở tỉnh đó à?
Diệp Lăng Phi gật gật đầu và lập tức lắc lắc đầu rồi nói:
- Tình Đình, em đừng nói bậy bạ với Hân Mính nhé, điều này anh chỉ là đoán ra thôi chứ anh cũng không dám khẳng định, ai mà biết là có phải không. Tóm lại, bố vợ anh lần này về Vọng Hải, hành vi của ông anh tin là mười phần thì chắc sáu phần là Hân Mính đã đoán ra được rồi, từ những gì mà mẹ cô ấy nghĩ về bố vợ thì cũng đã đoán ra được, trong lòng Chu Hân Mính cũng yên tâm. Anh không biết anh có thể thuyết phục được bố vợ không, tóm lại là bây giờ trong lòng anh rất phân vân, ai mà biết trong giai đoạn này bố vợ lại thay đổi nhiều như vậy!
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi rồi nói:
- Ông xã, bất luận là nói thế nào thì anh cũng phải làm chuyện này, anh không thể để Hân Mính lo lắng được!
- Anh biết!
Diệp Lăng Phi bước xuống giưởng rồi đứng đấy và nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, chúng ta bây giờ xuống ăn cơm đã, để anh xem thử có thể thuyết phục được bố vợ hay không!
Bạch Tình Đình tìm Diệp Lăng Phi là vì chuyện này, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói ra những điều mà trước đây cô không biết, trong lòng Bạch Tình Đình có chút lo lắng. Bạch Tình Đình biết xã hội này, một người nếu dính đến đàn bà thì sẽ rắc rối lắm. Đặc biệt là Chu Hồng Sâm là người làm quan. Nếu đã dính đến đàn bà thì sẽ xảy ra hàng loạt các vấn đề. Bạch Tình Đình bây giờ đã hiểu Chu Hân Mính vì sao lại nhờ Diệp Lăng Phi thuyết phục Chu Hồng Sâm rồi, Chu Hân Mính đã thấy được chuyện này, chỉ là vì Chu Hồng Sâm là bố của cô cho nên Chu Hân Mính không tiện nói thẳng với Bạch Tình Đình mà thôi.
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi xuống lầu, và đi vào phòng ăn. Chu Hồng Sâm đã ngồi ở chỗ chính giữa trong bàn ăn, chỗ chính giữa đó luôn luôn không có người ngồi, theo lý mà nói thì chỗ ngồi này là người chủ trong nhà ngồi đó là Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi vốn không thích ngồi ở đó. Do đó chỗ ngồi này trước giờ đều không có ai ngồi cả. Chu Hồng Sâm ngồi ở đấy, cũng không biết Chu Hồng Sâm nghĩ như thế nào nữa hay là Chu Hân Mính bảo Chu Hồng Sâm ngồi vào đó. Tóm lại theo Diệp Lăng Phi thấy thì Chu Hồng Sâm đã thay đổi rất nhiều, có nhiều chuyện đã cho thấy rằng con người Chu Hồng Sâm đã thay đổi rất nhiều.
Trong phòng ăn, ngoài Chu Hồng Sâm ra chỉ có Chu Hân Mính, Chu Hân Mính vì đang mang thai nên không tiện làm việc nhà, mà mẹ của Chu Hân Mính vốn không ở trong phòng ăn. Khi thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào thì Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tiểu Diệp, bố đợi con lâu rồi đấy, khi nãy bố nghe mùi thơm trong bếp bay ra khiến cho cái bụng này đói quá rồi, khi nãy bố còn nói với Hân Mính là nếu con không xuống thì bố sẽ đi tìm con đấy!
Diệp Lăng Phi kéo tay Bạch Tình Đình sang ngồi bên cạnh Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cũng ngồi cạnh Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình ngồi bên kia Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngồi xuống và cười nói:
- Bố vợ, con mới đi thay quần áo, đây là ở nhà mà, đương nhiên phải mặc quần áo ở nhà chứ!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nói một cách trách móc:
- Mẹ vợ đâu ạ?
- Bà ấy ở trong bếp!
Chu Hồng Sâm nói,
- Bà ấy nói đợi con xuống rồi ăn, Tiểu Diệp, xem ra con ở trong nhà này là chủ khách đấy, à, bố có phải là ngồi nhầm chỗ rồi không?
- Bố vợ, sao bố lại nói như vậy chứ! Bố là bố vợ của con mà, đương nhiên phải ngồi ở chỗ chính, hơn nữa, thường ngày con cũng không ngồi ở đó đâu!
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô quay mặt sang Diệp Lăng Phi. Trong lòng Chu Hân Mính dường như đang lo lắng điều gì đó. Nhìn nụ cười của Diệp Lăng Phi như vậy thì Chu Hân Mính mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mẹ của Chu Hân Mính bưng một nồi thức ăn đi đến, bà đặt nồi thức ăn lên chính giữa bàn ăn, món đó là món chính, mẹ Chu Hân Mính sau khi đặt lên bàn thì đột nhiên nghe Chu Hồng Sâm ho một tiếng thì hơi ngạc nhiên và đẩy món đó về phía Chu Hồng Sâm. Vốn dĩ nồi thức ăn đó nằm gần Diệp Lăng Phi, nhưng như vậy thì bây giờ lại nằm rất gần Chu Hồng Sâm.
Chu Hân Mính lại nhìn Diệp Lăng Phi thì thấy khuôn mặt Diệp Lăng Phi vẫn nở một nụ cười rất tươi, giường như vốn không để ý đến chuyện vừa rồi. Trương Vân mang lên thêm một món nữa, sau khi cô đặt thức ăn xuống thì cô nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh, thức ăn đã được làm xong rất nhanh rồi ạ!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu rồi xoay sang Chu Hồng Sâm và nói:
- Bố vợ, không biết bố đã ăn qua món ăn chính thống của Nhật Bản chưa?
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn cười rồi gật đầu nói:
- Tiểu Diệp, con coi thường bố rồi, bố làm sao mà chưa ăn qua món ăn chính thống của Nhật Bản được?
- Không phải!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy thì cười nói:
- Bố vợ, con nghĩ bố hiểu nhầm ý con rồi, con vốn không phải ý nói chuyện này, con chỉ muốn nói cho bố vợ biết là bữa tối hôm nay có một cô gái Nhật Bản làm món ăn chính thống Nhật Bản cho chúng ta ăn, con muốn bố nếm thử!
- Con gái Nhật Bản à?
Chu Hồng Sâm hơi ngạc nhiên và nói:
- Lẽ nào con nói là hai cô bé khi nãy à?
- Đúng rồi ạ!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu và nói:
- Chính là bọn họ, bọn họ là người Nhật Bản đấy!
Suzu Yamakawa và Minako vốn chưa gặp qua Chu Hồng Sâm, khi Chu Hồng Sâm trở về nhìn thấy bọn họ, bây giờ lại nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tiểu Diệp, đã nói như vậy thì bố phải nếm thử mới được!
Khi Diệp Lăng Phi đang nói với Chu Hồng Sâm về chuyện này thì Minako đã bưng hai cái nồi nhỏ vào. Minako đặt hai cái nồi trước mặt Chu Hồng Sâm, lúc đó ánh mắt Diệp Lăng Phi nhanh như chớp quét qua phía Chu Hồng Sâm và trong lòng hắn thầm thở dài. Hắn tin rằng Chu Hồng Sâm đã thay đổi rồi.