Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nhắc đến Tưởng Khải Lâm thì hắn không hỏi tiếp nữa. Diệp Lăng Phi thấy chuyện này không cần phải hỏi gì nữa. Chu Hồng Sâm là thị trưởng của tỉnh đó, mà Tưởng Khải Lâm lại là bí thư thành ủy, chuyện này trên phương diện công việc thì không cần phải thường xuyên gặp mặt, nếu nói giữa Chu Hồng Sâm và Tưởng Khải Lâm có chút quan hệ thì cũng không thể không có khả năng.
Điều mà Diệp Lăng Phi lo lắng chính là Tưởng Khải Lâm, dựa theo tất cả những gì mà Tưởng Khải Lâm đã làm đối với Vu Chấn lúc trước có thể thấy được rằng Tưởng Khải Lâm con người này là một con người không từ thủ đoạn, hay nói cách khác là vì lợi ích của hắn mà hắn bất chấp tất cả. Mà Chu Hồng Sâm là thị trưởng của tỉnh đó, Tưởng Khải Lâm bất luận là xuất phát từ mục đích gì cũng sẽ mượn hơi Chu Hồng Sâm, để Chu Hồng Sâm vàTưởng Khải Lâm đứng ở cùng một chiến tuyến, như vậy thì sẽ xảy ra chuyện. Diệp Lăng Phi không hỏi tiếp nguyên nhân gì vì Diệp Lăng Phi cho rằng khi đó hỏi cũng không có ý gì cả, chi bằng không hỏi thì hay hơn.
Lúc này, điện thoại của Chu Hồng Sâm reo lên. Chu Hồng Sâm lấy điện thoại di động trên người ra và nhìn một cái, ông không nghe điện thoại mà nhấn nút từ chối. Lập tức Chu Hồng Sâm lại bỏ điện thoại vào, Diệp Lăng Phi nhìn thấy vậy thì trong lòng cam thấy cuộc điện thoại này có lẽ Chu Hồng Sâm không muốn cho Diệp Lăng Phi biết, nói cách khác, Chu Hồng Sâm có chút chuyện muốn giữ bí mật với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cũng không muốn hỏi nhiều, Chu Hồng Sâm đã không muốn nói cho mình biết thì mình cũng không cần phải hỏi nữa, hỏi cũng là phí hơi thôi. Chu Hồng Sâm sau khi tắt máy thì dường như ông lo Diệp Lăng Phi sẽ nghĩ nhiều nên ông mới giải thích với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, là điện thoại của bên chính phủ gọi đến, còn không phải là chuyện lộn xộn nữa à, thôi không cần nghe điện thoại đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bố vợ, những chuyện này đều là chuyện của bố, không cần phải nói với con đâu, cứ cho là nói với con thì con cũng không có hứng thú. À, đúng rồi, bố vợ, bố và Điền bí thư định gặp mặt ở đâu vậy?
- Vẫn là ở chỗ cũ!
Chu Hồng Sâm cũng không muốn nói chuyện này với Diệp Lăng Phi nữa, hắn cũng lo là mình nói sẽ làm lộ hết, không thể đem những chuyện này nói với Diệp Lăng Phi được. Chu Hồng Sâm biết con rể của mình rất khôn khéo, chỉ cần nói ra một chuyện không chừng con rể của ông sẽ đoán ra những chuyện này rất nhanh. Chu Hồng Sâm bây giờ nghe Diệp Lăng Phi chủ động chuyển đề tài thì trong lòng ông vui mừng, ông lập tức nói:
- Chính là tại quán trà đó đấy, Tiểu Diệp, con còn nhớ không, khi bố chưa rời khỏi Vọng Hải thì chúng ta đã từng đến quán trà cùng nói chuyện phiếm với Điền bí thư đấy!
Diệp Lăng Phi gật đầu tỏ ra còn nhớ đến chuyện đó. Khi đó, Chu Hồng Sâm sắp rời khỏi Vọng Hải, Điền Vi Dân phải đến đây để đảm nhận chức bí thư thành ủy thành phố Vọng Hải của Chu Hồng Sâm, khi Điền Vi Dân vừa đảm nhận chức bí thư thành ủy của thành phố Vọng Hải không lâu thì xảy ra nhiều chuyện. Khi đó chính Chu Hồng Sâm đã để cho Điền Vi Dân và Diệp Lăng Phi gặp mặt nhau, địa điểm là quán trà này, lần này Chu Hồng Sâm trở về Vọng Hải cũng lại muốn đến quán trà này để gặp mặt Điền Vi Dân.
Những chuyện này Diệp Lăng Phi đương nhiên là nhớ, Diệp Lăng Phi cười cười gật đầu nói:
- Bố vợ, đương nhiên con nhớ quán trà đó chứ, con nhớ con và Điền bí thư đã ngồi ở Trà Lâu đó nói chuyện về Vọng Hải với Điền bí thư, không ngờ hôm nay con lại tiếp tục nói chuyện với Điền bí thư về Vọng Hải!
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hỏi một thờ ơ:
- Tiểu Diệp, con và Điền bí thư nói chuyện về Vọng Hải rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- À, cũng không có chuyện gì, chỉ là một vài chuyện về công ty thôi!
Diệp Lăng Phi vốn không muốn nói cụ thể chuyện này cho Chu Hồng Sâm nghe, bởi vì Diệp Lăng Phi cảm thấy Chu Hồng Sâm lần này về Vọng Hải so với cảm giác trước đây về ông của hắn có chút khác nhau, dường như Chu Hồng Sâm đã thay đổi rất nhiều, có nhiều chuyện còn giấu Diệp Lăng Phi nữa. Diệp Lăng Phi không thích như vậy, đương nhiên Chu Hồng Sâm là bố vợ của Diệp Lăng Phi, cứ cho là Diệp Lăng Phi có chút không hài lòng nhưng cũng không thể nói ra được, chỉ để những chuyện này trong lòng. Sau khi có khoảng cách như vậy thì Diệp Lăng Phi tự nhiên sẽ không thể nào giống như trước đây được, trước đây hắn không để trong lòng bất cứ chuyện gì đối với Chu Hồng Sâm, có chuyện gì cũng đều nói ra.
Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì không hỏi nhiều nữa, chỉ nói:
- Ừ, cũng đúng, chuyện ở bên con rất nhiều, xem ra có không ít nơi cần Điền bí thư giúp đỡ nhỉ!
Sau khi đến trước cửa quán trà đó, Chu Hồng Sâm dừng xe và đưa chìa khóa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đứng bên cạnh chiếc xe, vốn không định lập tức đi vào bên trong Trà Lâu, hắn đứng bên ngoài, móc trên người ra một điếu thuốc và đưa cho Chu Hồng Sâm, Chu Hồng Sâm xua xua tay và nói:
- Tiểu Diệp, bố không hút thuốc!
- Bố vợ, con ở đây hút điếu thuốc rồi vào!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bố vợ, bố vào trước đi!
Diệp Lăng Phi vốn cho rằng Chu Hồng Sâm sẽ đi vào trong quán trà nhưng không ngờ Chu Hồng Sâm lại không định lập tức đi vào trong, ông nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì ông nói:
- Tiểu Diệp, vậy bố đi gọi điện thoại đã, một lát nữa chúng ta cùng vào gặp Điền bí như vậy!
Diệp Lăng Phi gật đầu và nói:
- Bố vợ, quyết định như vậy đi, ở đây con hút điếu thuốc đã, bố vợ, bố đi gọi điện thoại đã!
- Ừ!
Chu Hồng Sâm trả lời và cất bước đi ra một quãng xa, rồi móc ra chiếc điện thoại di động và bấm gọi. Diệp Lăng Phi đưa điếu thuốc lên miệng rồi mồi hút, hắn vừa hút vừa nhìn Chu Hồng Sâm, trong lòng dâng lên một cảm giác nghi hoặc, Chu Hồng Sâm chính xác là đang có không ít bí mật không muốn cho Diệp Lăng Phi biết. Diệp Lăng Phi cảm thấy lần này Chu Hồng Sâm về Vọng Hải vốn không giống như đột nhiên như vậy mà ông sớm đã có sự chuẩn bị rồi, chỉ là không thông báo mà thôi. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến đây thì tự nhiên thấy lạnh sống lưng, nếu Chu Hồng Sâm thật sự thay đổi thì sau này mình nên làm thế nào, có giúp Chu Hồng Sâm không?
Nếu như nói Chu Hồng Sâm không hợp tác với Tưởng Khải Lâm thì Diệp Lăng Phi sẽ không ngại ngần mà giúp đỡ Chu Hồng Sâm. Nhưng bây giờ Chu Hồng Sâm lại cùng chiến tuyến với Tưởng Khải Lâm, tình huống như vậy thật sự trở nên phức tạp. Diệp Lăng Phi cho rằng chuyện của hắn và Tưởng gia không thể như vậy mà xong, chỉ là trước mắt không có tranh cãi mà thôi, xem ra chuyện này không lắng xuống đâu, nhưng Diệp Lăng Phi thấy chuyện này còn nhiều uẩn khúc.
Diệp Lăng Phi hút thuốc rất nhanh, khi hắn hút xong, Chu Hồng Sâm cũng đã gọi điện thoại xong, ông đang đi về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tạm thời gạt hết những chuyện phiền não qua một bên, sau khi Chu Hồng Sâm đi đến trước mặt hắn thì Diệp Lăng Phi nói:
- Bố vợ, chúng ta đi vào thôi, con lo là Điền bí thư đã đến rồi và đang ngồi bên trong đợi chúng ta đấy!
- Ừ, nói cũng đúng!
Chu Hồng Sâm nói,
- Không thể để cho Điền bí thư đợi chúng ta được. Điền bí thư là lãnh đạo cũ của bố!
Chu Hồng Sâm cười nói rồi cất bước đi vào trong Trà Lâu.
Phải nói Điền Vi Dân chỉ là nhanh hơn Chu Hồng Sâm và Diệp Lăng Phi một bước mà thôi, Điền Vi Dân cũng là mới đến không lâu. Khi Điền Vi Dân và Chu Hồng Sâm gặp mặt thì Điền Vi Dân đứng dậy chào đón Chu Hồng Sâm, hắn nắm tay Chu Hồng Sâm mà không buông và nói:
- Lão Chu, cậu cũng thật là, cậu nói đi sau khi cậu đi tỉnh đó thì lại không có tin tức gì cả, cậu nói cậu không trở về gặp tôi cũng được, lẽ nào đến điện thoại cũng không thể gọi sao? Cậu đừng nói với tôi là cậu ở tỉnh đó làm việc bận đến nỗi không có thời gian để gọi điện thoại cho tôi đấy, tôi không phải là chưa từng làm qua chức thị trưởng đâu đấy, làm sao mà không hiểu công việc của thị trưởng chứ!
Trước mặt Điền Vi Dân Chu Hồng Sâm thực sự không thể giống như trước mặt Diệp Lăng Phi là nói công việc bận rộn này kia được. Chu Hồng Sâm cười nói:
- Lãnh đạo cũ, anh nhầm rồi, không phải là tôi không gọi điện thoại cho anh, rất nhiều lần tôi muốn gọi điện thoại cho anh nhưng cứ mỗi lần cầm điện thoại lên thì tôi lại lo công việc của anh bận rộn, nếu gọi điện thoại tôi sẽ làm phiền anh mất!
Điền Vi Dân nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy thì cười nói:
- Lão Chu, cậu từ chức đi, cậu lo lắng là làm phiền công việc của tôi à, lẽ nào sau khi tôi tan sở, cậu không thể gọi điện cho tôi sao?
Chu Hồng Sâm nghe Điền Vi Dân nói như vậy thì chỉ có thể cười và lập tức chuyển chủ đề câu chuyện:
- Lãnh đạo cũ, lần này tôi tìm anh có chút chuyện!
Chu hồng Sâm cầm lấy ấm trà rồi đích thân rót trà vào ly của Điền Vi Dân, Diệp Lăng Phi vốn định rót trà cho Chu Hồng Sâm nhưng không ngờ Chu Hồng Sâm lại không để cho Diệp Lăng Phi rót trà mà ông tự mình rót trà cho mình rồi đặt ấm trà xuống. Chu Hồng Sâm quay mặt sang Điền Vi Dân và nói:
- Lãnh đạo cũ, chuyện này anh phải giúp tôi một tay!
Điền Vi Dân cầm chén trà từ từ đưa lên nhấp miệng rồi đặt xuống nhìn Chu Hồng Sâm và cười nói:
- Lão Chu, tôi biết cậu nhất định có chuyện tìm tôi, nếu không cậu cũng sẽ không gọi điện thoại cho tôi gấp như vậy đâu!
Chu Hồng Sâm vội vàng cười nói:
- Lãnh đạo cũ, anh nhầm rồi, tôi luôn nghĩ sẽ về đây thăm anh, chỉ là không có thời gian mà thôi, may mắn lần này có cơ hội đến Vọng Hải tôi muốn đến đây thăm lãnh đạo cũ, tiện thể nhờ anh giúp một tay!
- Nói đi, có chuyện gì vậy?
Điền Vi Dân cười nói,
- Nghĩ không ra cậu làm thị trưởng tỉnh đó mà cũng cần đến quan nhỏ như tôi giúp đỡ sao, lão Chu, cậu nói xem tôi có thể giúp được gì nào?
Chu Hồng Sâm nghe Điền Vi Dân nói như vậy thì ông nói:
- Lãnh đạo cũ, anh luôn là lãnh đạo cũ của tôi, cho dù tôi đi bất cứ đâu đi nữa thì trong lòng tôi luôn xem anh là lãnh đạo cũ của tôi!
Chu Hồng Sâm nói đến đây thì quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi và nói:
- Tiểu Diệp, con đi ra ngoài một chút rồi tí nữa quay lại nhé!
Diệp Lăng Phi là ai chứ, khi nghe được những lời Chu Hồng Sâm nói thì trong lòng hắn biết rõ Chu Hồng Sâm đang lo lắng mình biết chuyện gì đó nên muốn mình đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi cũng không nói gì thêm, hắn gật gật đầu và nói:
- Vậy được, con đi ra ngoài một chút rồi quay lại!
Diệp Lăng Phi nói rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng. Diệp Lăng Phi vừa đi ra thì hắn cầm điện thoại lên và gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình đang ở trong biệt thự sau khi nghe điện thoại Diệp Lăng Phi gọi đến thì cô nói:
- Ông xã, anh hỏi Hân Mính chưa, rốt cuộc là bố vợ anh lần này trở về là vì chuyện gì vậy?
- Hân Mính cũng không biết!
Bạch Tình Đình cảm thấy kỳ lạ và hỏi:
- Ông xã, sao thế, lẽ nào anh cho rằng bác Chu lần này về Vọng Hải là có mục đích gì à?
Diệp Lăng Phi gật đầu và nói:
- Theo anh thấy thì bố vợ lần này về Vọng Hải vốn không phải nhớ Hân Mính và mẹ vợ mà là vì chuyện riêng của ông nên ông về đây. Bố vợ về gấp gáp như vậy thì rõ ràng là có chuyện gì đó rất quan trọng rồi, bây giờ bố vợ đang ở trong phòng trà nói chuyện với Điền bí thư, có chút chuyện gì đó, bố vợ vốn không muốn cho anh biết, Tình Đình, anh cho rằng có thể Hân Mính biết được chuyện gì đó đấy!
- Ông xã, Hân Mính cũng không biết!
Bạch Tình Đình nói,
- Ông xã, anh cứ hỏi trực tiếp bác Chu đi, nếu bác Chu có chuyện gì khó khăn thì chúng ta…!
Diệp Lăng Phi đáp:
- Tình Đình, anh biết rồi, anh sẽ dốc sức mà!
Diệp Lăng Phi nói rồi tắt máy, tuy Diệp Lăng Phi ngoài miệng nói với Bạch Tình Đình là sẽ dốc sức nhưng trong lòng hắn lại nghĩ đến chuyện của Chu Hồng Sâm. Lần này Chu Hồng Sâm đến tìm Điền Vi Dân không phải là chuyện bình thường, nghĩ lại lúc nãy bộ dạng của Chu Hồng Sâm khi đi ra ngoài gọi điện thoại, Diệp Lăng Phi cảm thấy Chu Hồng Sâm có chuyện gì đó mà không phải là chuyện của ông ấy mà là ông ấy đang giúp ai đó làm chuyện gì đó. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không biết Chu Hồng Sâm rốt cuộc là muốn giúp ai. Chu Hồng Sâm đã không muốn nói cho Diệp Lăng Phi biết thì cứ cho là Diệp Lăng Phi đi hỏi Chu Hồng Sâm cũng sẽ không trả lời. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì cầm điện thoại gọi cho Trương Dược. Nhưng điện thoại của Trương Dược khóa máy không liên lạc được, hắn nghĩ đến Trương Tuyết Hàn, cho nên Diệp Lăng Phi lấy điện thoại gọi cho Trương Tuyết Hàn.
Đầu dây điện thoại bên kia truyền lại giọng nói của Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi nghe giọng nói của Trương Tuyết Hàn mới có thể nhận ra rằng Diệp Lăng Phi điện thoại đã khiến cô có chút vui vẻ. Diệp Lăng Phi lúc này mới nghĩ ra, dường như mối quan hệ của mình và Trương Tuyết Hàn đối với Trương Tuyết Hàn mà nói thì luôn có khoảng cách, vốn không thể nào thân mật được. Trong lòng Diệp Lăng Phi cũng đã thầm trách mình, nếu nói hắn không biết hắn và Trương Tuyết Hàn đêm đó đã có mối quan hệ thì có thể nhưng hắn lại biết tối hôm đó hắn đã cướp đi lần đầu tiên của Trương Tuyết Hàn, đặc biệt là trong khi tình trạng sức khỏe của Trương Tuyết Hàn không tốt lắm, như vậy rất nguy hiểm, nói không chừng khi đó Trương Tuyết Hàn vì hưng phấn quá độ mà chết. Có thể nghĩ rằng lúc đó Trương Tuyết Hàn rất mạo hiểm, Diệp Lăng Phi khi nghĩ đến đây thì cảm thấy mình thực sự có chút không tốt với Trương Tuyết Hàn. Hắn cũng muốn kéo Trương Tuyết Hàn vào mối quan hệ này, chí ít cũng sẽ khiến cho Trương Tuyết Hàn trong lòng cảm thấy ấm áp.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn vốn không phải là lần đầu tiên gọi điện thoại về nhà Trương Tuyết Hàn, hắn cười nói:
- Tuyết Hàn, lâu rồi không gọi điện thoại cho em, cũng không biết em có bận hay không nữa, gần đây em như thế nào?
- Gần đây em rất tốt!
Trương Tuyết Hàn nói:
- Diệp đại ca, còn anh thì sao?
- Anh à, anh cũng rất tốt!
Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn hỏi như vậy thì hắn hơi ngạc nhiên rồi lập tức cười nói:
- À, đúng rồi, Tuyết Hàn, khi nào em có thời gian chúng ta đi shopping nhé, được không?
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô trầm lặng vài giây rồi dịu dàng nói:
- Em nghĩ ngày mai có lẽ có thời gian đấy, ngày mai em không có tiết gì cả, nhưng em cũng không biết rốt cuộc là em có thời gian không nữa, Diệp đại ca, em không dám chắc chắn!
- À, như vậy đi!
Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn nói như vậy thì hắn nói:
- Tuyết Hàn, không có chuyện gì đâu, anh chỉ hỏi như vậy thôi, vậy đi chiều mai anh gọi điện thoại cho em, nếu em có thời gian thì đi shopping, đương nhiên nếu em bận thì thôi, anh cũng không có chuyện gì quan trọng cả!
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì vội vàng nói:
- Diệp đại ca, em cố gắng mà, ngày mai em không có tiết gì cả, em chỉ là không biết Vu Tiêu Tiếu ngày mai có đến tìm em không, nhưng cũng không có gì, vả lại em và Vu Tiêu Tiếu thường xuyên gặp mặt mà, Diệp đại ca, nếu ngày mai, ngày mai anh muốn đi ra ngoài shopping thì có thể, có thể gọi điện thoại cho em!
Diệp Lăng Phi có cảm giác Trương Tuyết Hàn khi nói những lời này có vẻ như rất ngượng ngùng, không tự nhiên. Trương Tuyết Hàn luôn thích Diệp Lăng Phi, chỉ là Diệp Lăng Phi đối đãi với Trương Tuyết Hàn như thế nào, vấn đề này luôn do dự không biết, không biết nên đối với Trương Tuyết Hàn thế nào. Trương Tuyết Hàn giống như một món đồ làm bằng sứ vậy, không dám chạm vào, Diệp Lăng Phi lo là nếu mình chạm vào Trương Tuyết Hàn sẽ khiến cho Trương Tuyết Hàn mong manh như sứ sẽ vỡ mất. Nhưng khi đối mặt với Trương Tuyết Hàn thì Diệp Lăng Phi lại cảm thấy mình không thể làm như không thấy Trương Tuyết Hàn được, đối với Trương Tuyết Hàn như vậy thật không công bằng.
Diệp Lăng Phi trong lòng đang tràn ngập mâu thuẫn không biết đối xử với Trương Tuyết Hàn thế nào. Hắn vốn không ngờ sẽ cùng Trương Tuyết Hàn đi shopping, chỉ là muốn lấy số điện thoại nhà của Trương Dược thôi, nhưng nếu điện thoại cho Trương Tuyết Hàn chỉ để hỏi số điện thoại thì sẽ khiến Trương Tuyết Hàn bị tổn thương. Trương Tuyết Hàn, tiểu cô nương này rất dễ bị tổn thương, ai mà biết cô ấy sẽ nghĩ gì.
Nguyên nhân chính là những lo lắng như vậy cho nên Diệp Lăng Phi mới không dám nói thẳng về việc hỏi số điện thoại của Trương Dược, mà trò chuyện với Trương Tuyết Hàn trước đã. Diệp Lăng Phi thấy mình và Trương Tuyết Hàn cũng đã nói chuyện nhiều rồi nên hắn mới nói:
- Tuyết Hàn, anh nghĩ ra một chuyện, khi nãy anh gọi điện cho ông em mà gọi không được, còn có cách nào khác để liên lạc với ông em không?
- Diệp đại ca, anh nói anh gọi điện thoại cho ông em không được à?
Trương Tuyết Hàn hỏi.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu nói:
- Điện thoại của ông em khóa máy rồi!
- À, như vậy đi!
Trương Tuyết Hàn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô nói:
- Anh có thể gọi điện thoại cố định cho ông em mà, nếu ông em không có nhà thì em gọi cho bố em để bố em tìm ông em!
- Tuyết Hàn, anh không biết số điện thoại cố định của ông em!
Diệp Lăng Phi chính là muốn biết số điện thoại này, khi nãy hắn nói cả nửa ngày mục đích là muốn biết số điện thoại này mà thôi.