Trương Lộ Tuyết nói:
- Em thân là tổng tài, sao có thể ở trong phòng làm việc làm chuyện riêng chứ, nếu em ở trong phòng làm việc chơi mấy trò này thì người cấp dưới sẽ nói như thế nào?
- Ai nói em cái này gọi là chơi trò chơi, trò chơi này là anh cài đặt, em lại không chơi, trừ phi em muốn chơi!
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết, cố ý liếm liếm môi nói:
- Trương Lộ Tuyết, em đừng nói với anh em cũng muốn chơi trò này chứ!
- Làm gì có chuyện, em sẽ không chơi trò đó đâu!
Trương Lộ Tuyết nói:
- Diệp Lăng Phi, cái tên này thật là càn quấy. Em không nói chuyện với anh nữa, còn nữa, phương án sơ bộ đã có rồi, anh có cần đến phòng hội nghị xem thử không?
- Đương nhiên là phải đi xem rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh muốn đi xem xem phương án này có hợp với ý của anh không!
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi một cái, rồi không nói thêm lời nào nữa.
Diệp Lăng Phi đi theo sau hai vị tổng tài xinh đẹp là Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình vào phòng hội nghị, khi Diệp Lăng Phi chưa đi vào phòng thì trong phòng hội nghị đang nhao nhao tranh luận, khi Diệp Lăng Phi đi vào thì phòng hội nghị trở nên im lặng lại. Diệp Lăng Phi nhìn một chút, trong phòng hội nghị trừ mấy người của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ lúc trước bị hắn đánh đuổi thì những người còn lại vốn không rời khỏi đây, cũng chính là nói những người này đều tiếp nhận được ý kiến hà khắc của Diệp Lăng Phi.
Điều này tượng trưng cho quyền lực, dưới những biện pháp mạnh mẽ của Diệp Lăng Phi thì những người này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe thôi. Sau khi Diệp Lăng Phi ngồi xuống thì hắn không xem phương án vừa làm ra mà hai tay hắn đặt lên bàn hội nghị, nhìn những nhân vật cấp cao đang ngồi ở đây rồi đột nhiên cười nói:
- Các vị, các vị đã ngồi ở đây rồi, vậy tôi nói cho các vị biết mục đích chân chính của tôi, phải nói là các vị tạo ra phương án này, sự lựa chọn sáng suốt, mà sự lựa chọn này cũng khiến cho cuộc sống của các vị sau này trở nên càng sáng sủa hơn!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này thì những người đang ngồi đều hướng ánh mắt sang Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt họ chứa đầy sự nghi hoặc. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bây giờ tôi hỏi các vị một vấn đề, theo các vị, các vị có thể nắm giữ được vận mệnh của mình không?
Vấn đề này khi Diệp Lăng Phi hỏi thì mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không hiểu câu hỏi này của Diệp Lăng Phi rốt cuộc là đang nói cái gì, đến cả Trần Ngọc Đình cũng đều có chút hoang mang, Trần Ngọc Đình nhìn Diệp Lăng Phi rồi nói:
- Ông chủ Diệp, câu hỏi này của anh có thể giải thích tỉ mỉ hơn một chút không, tôi không hiểu ý của anh lắm!
Ngồi ở đây, ngoại trừ Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết ra thì có Trần Ngọc Đình mới có can đảm nói chuyện trực tiếp với Diệp Lăng Phi.
Những nhân vật cấp cao còn lại sau khi nhận thấy được biện pháp cứng răbns của Diệp Lăng Phi thì tự nhiên lùi xuống phía dưới không dám nói thêm câu nào nữa.
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Trần Ngọc Đình thì hắn cười nói:
- Phó tổng tài Trần, tôi có thể từ từ giải thích một chút nhé, đừng vội vàng!
Diệp Lăng Phi nói xong thì đưa ánh mắt sang những nhân vật cấp cao đang ngồi ở đây, hắn nói:
- Các vị, tôi có thể nói đơn giản một chút, nói như vậy mọi người cũng có thể hiểu rất dễ. Các vị đừng có thấy trong tay mình có tiền, ồ, sai rồi, phải nói là lương bổng của các vị cao chứ, nhưng, các vị không thuộc về những người gọi là đặc biệt rất có tiền, các vị sống trong xã hội này cần phải cẩn thận, nếu các vị đắc tội với quan viên, thì các vị cũng sẽ lo là bị họ trả thù, hoặc các vị lo là đắc tội với những người có quyền lực lớn hơn, đây chính là tình trạng cuộc sống hiện tại của các vị, các vị không thể nào làm chủ được vận mệnh của mình, nhưng nếu các vị nghĩ xem, nếu thành phố này là nơi tập đoàn của chúng ta kinh doanh, tất cả ở đây đều do tập đoàn của chúng ta khống chế, thì tình huống đó sẽ trở nên thế nào?
Khi Diệp Lăng Phi nói ra những lời này thì những người cấp cao có mặt ở trong đây đều phát ra những âm thanh kinh ngạc không dám tin được, thông qua những biểu hiện kinh ngạc của họ thì Diệp Lăng Phi có thể nhìn thấy được những chấn động không gì sánh được trong lòng những người này, trong đây không có ai dám nghĩ đến những việc như vậy, dù cho bọn họ đã từng có cách nghĩ như vậy cũng không dám có thể thực hiện được ý nghĩ đó. Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu đó thì những người này đều đưa ánh mắt nhìn sang Diệp Lăng Phi, rất rõ ràng, những lời này của Diệp Lăng Phi đã tạo ra cơn chấn động không thể sánh được trong lòng của những người này, đồng thời cũng thu hút sâu sắc những người này, bọn họ rất muốn nghe tiếp, muốn biết Diệp Lăng Phi còn muốn nói gì nữa.
Diệp Lăng Phi rất mãn nguyện đối với phản ứng của những người này, hắn chính là muốn nhìn thấy biểu hiện của những người này, hắn cười nói:
- Các vị trước tiên đừng ngạc nhiên, cũng đừng hoài nghi tính khả thi của mục tiêu mà tôi nói, tôi muốn các vị cũng chú ý đến, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ và tập đoàn Tân Á hiện tại đã trở thành hai tập đoàn quy mô lớn của thành phố Vọng Hải, nhưng đây chỉ là bắt đầu, nhưng hai tập đoàn này sau khi hợp nhất thì tập đoàn mới thành lập sẽ đặt chân đến mọi phương diện của thành phố Vọng Hải, chúng ta sẽ nhúng tay vào các phương diện như điện, nước, ăn uống…, bắt đầu phát triển con đường của chúng ta, ý tưởng của tôi rất đơn giản, bước thứ nhất là phải hoàn thành việc hợp nhất hai tập đoàn, sau khi ổn định các nghiệp vụ hiện có thì bắt đầu tiến vào bước mở rộng tiếp theo, can thiệp vào việc cung cấp điện nước của thành phố Vọng Hải hoàn toàn nằm trong tay của hai tập đoàn này, cái chúng ta cần không phải là kiếm ra nhiều tiền, mà là người sống trong thành phố Vọng Hải của chúng ta cuộc sống của họ ngày càng tốt lên, cuộc sống càng ngày càng thịnh vượng. Ai không hy vọng sống trong một ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp trong thành phố này, các vị đồng ý dùng nước mà các vị không biết trong đó có chứa cái gì không, các vị có đồng ý ăn những thứ mà mình không biết bên trong đó bỏ cái gì không, các vị có đồng ý dùng những thứ mà không biết trong đó chứa những chất độc hại gì không, nếu trước đây chúng ta đối với những vấn đề này không có cách gì thì kể từ bây giờ chúng ta bắt đầu làm những việc này đi, những việc này không đơn giản là để làm cho cuộc sống hiện tại của chúng ta tốt hơn, bây giờ tất cả những việc này đều có thể do các vị đích thân thay đổi cải thiện, lẽ nào các vị không muốn tự tay tạo ra những chuyện thần thoại này à, để thành phố của chúng ta trở thành một thiên đường thật sự!
Những lời nói này của Diệp Lăng Phi có thể là đã đến đỉnh điểm rồi, sau khi những người ngồi đây nghe xong thì bất giác đều vỗ tay hoan hô, đến cả Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cũng không kìm lòng được vỗ tay lên bởi vì Diệp Lăng Phi nói những lời này rất hay. Nếu thật sự có thể đạt đến trình độ như Diệp Lăng Phi nói thì cuộc sống của bọn họ ở thành phố Vọng Hải sẽ là những người hạnh phúc nhất, nơi đây sẽ là một miếng bánh ngon mà không bị tranh giành, đây cũng là những gì Diệp Lăng Phi hy vọng làm được, hắn cũng hy vọng thế hệ sau này của mình có thể sống trong một môi trường tốt đẹp.
Diệp Lăng Phi không nói nữa mà đợi những người ngồi đây ngưng tiếng vỗ tay lại đã thì hắn mới nói:
- Tôi cũng biết, muốn hoàn thành xong những chuyện rất khó khăn này không phải trong một sớm một chiều có thể làm được, nhưng đối với chúng ta những người có lý tưởng mà nói thì không có gì mà không thể hoàn thành được. Tôi hy vọng các vị có thể có mộng tưởng giống tôi, tôi càng mong muốn sắp tới trong công ty tập đoàn mới của chúng ta sẽ vì mộng tưởng của mình mà cống hiến sự nhiệt tình và quyết tâm của mình, đương nhiên, tôi không phải là ông chủ quá hà khắc, tôi cũng không yêu cầu các vị phiêu lưu vô ích, tôi sẽ trả cho các vị thù lao hậu hĩnh, tôi chỉ là hy vọng các vị có thể đem sự nhiệt tình của mình ra, như vậy là đủ rồi, tôi cần phải nói chỗ này rõ một chút, bất kỳ cá nhân nào nếu muốn thu lợi ở những hạng mục này, các vị sẽ không chỉ gặp nguy hiểm là bị khai trừ mà các vị sẽ bị tiễn vào tù mà không chút thương tiếc, ở đó các vị sẽ trải qua phần đời còn lại của mình, tôi ở đây cảnh cáo các anh một chút, tôi không hy vọng các vị muốn ở đây kiếm tiền, nếu các vị cho rằng câu nói này của tôi quá nghiêm khắc thì các vị có thể lựa chọn là rời khỏi công ty, tôi tin sẽ có rất nhiều người muốn tự mình có thể làm chủ được vận mệnh của mình mà xin vào làm trong công ty tập đoàn mới thành lập này, tôi cũng tin sẽ có nhiều người hơn không để ý đầu tư vào kế hoạch vĩ đại này bởi vì một khi kế hoạch thành công, các vị sẽ không chỉ đạt được những sự ủng hộ mà còn có người tôn trọng các vị, các vị càng không phải lo lắng về vận mệnh của mình, có thể nắm chắc quyền làm chủ vận mệnh của mình!
Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho tâm trạng của những người này một lần nữa bị kích động, toàn bộ căn phòng hội nghị lại thêm một tràn tiếng vỗ tay. Diệp Lăng Phi lúc này đên phương án sơ bộ mà bọn họ đã thảo luận xong cầm ra trước mắt, sau khi nhìn lướt qua một cách đại khái thì vứt phương án đó lên mặt bàn, hắn đứng lên và nói:
- Các vị đã biết phải làm gì rồi còn cần tôi phải nói rõ sao? Dựa vào những gì tôi nói mà làm, dựa vào yêu cầu của tôi mà thực hiện, cái tôi cần không chỉ là phương án sơ bộ, cái tôi cần là một phương án chi tiết hơn, yêu cầu của tôi chính là tôi phải nhìn thấy một đoàn thể mạnh và có sức thực hiện, trong đoàn thể này không cần tính toán ai được mất, càng không cần tính toán các danh hiệu ấu trĩ của các vị, những thứ này đều là hư không, hai ngày sau, tôi phải thấy các vị báo cáo cho tôi tên tập đoàn mới, tòa nhà làm việc của tập đoàn, kết cấu tổ chức của tập đoàn, thậm chí cả phối hợp nhân viên của tập đoàn, tất cả những điều này đều là do các vị hoàn thành, tôi chỉ là cần kết quả của các vị cho tôi, bây giờ, thời gian thuộc về các vị, còn cái tôi phải làm đó là đưa tiền cho các vị, đưa cho các vị tiền vốn để hỗ trợ, phương án cụ thể là do hai tổng tài của hai tập đoàn các vị xác định cuối cùng, được rồi, cứ làm như vậy nhé!
Diệp Lăng Phi nói rồi xoay người lại rời khỏi phòng hội nghị.
Diệp Lăng Phi vừa đi ra phòng hội nghị, Bạch Tình Đình nhìn Trương Lộ Tuyết một cái, hai người đứng dậy, đuổi theo hắn ra phòng hội nghị, chính lúc ở bên ngoài phòng hội nghị hai người đã đuổi kịp Diệp Lăng Phi.
Trước khi Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ đưa ra kế hoạch tỉ mỉ nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi chỉ đi vào để nói những lời đó, rồi đi ra, điều này khiến cho Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều cảm thấy bất ngờ.
Bạch Tình Đình ở phía sau Diệp Lăng Phi gọi một tiếng:
- Ông xã, đợi một chút!
Diệp Lăng Phi nghe tiếng Bạch Tình Đình gọi mình phía sau lưng, thì hắn dừng bước, hắn không xoay người lại mà đợi Bạch Tình Đình đến bên cạnh mình.
- Ông xã, như vậy là đã xong mọi chuyện rồi à?
Bạch Tình Đình đến bên cạnh Diệp Lăng Phi cô hỏi:
- Lẽ nào anh không có ý kiến gì khác à?
- Anh cảm thấy như vậy đã đủ rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nếu biết những người ở trong phòng hội nghị đó đều là cấp cao, nói cách khác là bọn họ hiểu được làm thế nào thì làm, lẽ nào còn cần anh sao?
- Làm sao mà không cần anh được!
Bạch Tình Đình nói,
- Chúng em vốn không biết nên làm thế nào, nếu anh không lộ diện thì chúng em làm sao mà biết trong lòng anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nếu chúng em làm không tốt, anh chẳng phải là lại không vui sao?
- Anh giống loại người đó à?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói câu này thì hắn khẽ nói:
- Theo anh thấy em và Trương Lộ Tuyết hoàn toàn có thể dựa vào cách nghĩ của anh mà làm, nói cách khác là anh giao chuyện này cho hai em, giống như khi nãy anh vừa nói, anh chỉ là phụ trách cung cấp vốn cho mấy em, còn các em làm thế nào thì đó là chuyện của mấy em. Anh tin vào năng lực của bà xã anh, cũng tin vào năng lực của Trương Lộ Tuyết, các em sẽ không làm anh thất vọng đâu!
- Diệp Lăng Phi, anh nói thì nghe đơn giản lắm!
Trương Lộ Tuyết nghe những lời này của Diệp Lăng Phi thì bước hai bước đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Đừng nói đến chuyện khác, chính chuyện đặt tên gì mới cho hai tập đoàn sau khi đã hợp nhất thì đây cũng là một vấn đề rất quan trọng rồi!
- Vấn đề này thì có gì mà khó khăn chứ?
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết, hắn khẽ nói:
- Cái tên này chẳng qua là cái danh hiệu mà thôi, các em muốn làm thế nào thì làm thế ấy, thậm chí các em đem tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ và tập đoàn Tân Á liệt vào cùng với nhau để đặt tên cho tập đoàn mới cũng không có vấn đề gì cả, anh vốn không chú ý đến những chuyện này, cái anh quan tâm chỉ là tập đoàn sau khi các em hợp nhất thì khi nào mới có thể đầu tư vào công việc bình thường được mà thôi!
- Anh đấy, nói gì cũng thật là đơn giản cả!
Bạch Tình Đình khẽ thở dài nói:
- Ông xã, việc này chúng ta hay là đừng nói nữa, em cũng biết anh là căn bản không chuẩn bị nói chuyện với hai tụi em về chuyện này, ngày mai sau khi em và Lộ Tuyết bàn bạc xong thì lại nói tiếp nhé!
Bạch Tình Đình nói rồi nhìn sang Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết nghe Bạch Tình Đình nói câu này thì gật gật đầu Bạch Tình Đình nói tiếp:
- Ông xã, tối nay Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn muốn cùng ăn cơm với chúng ta, họ bây giờ có thể là đã đến tập đoàn Tân Á rồi!
- Em nói họ muốn ăn cơm với chúng ta à?
Diệp Lăng Phi vốn không biết chuyện này, sau khi nghe Bạch Tình Đình nhắc đến Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn thì Diệp Lăng Phi hơi ngạc nhiên, hắn lập tức nói:
- Bà xã, sao mà anh không biết chuyện này, họ nói khi nào vậy?
- Khi đang họp, họ gọi điện thoại cho em!
Bạch Tình Đình nói,
- Em vốn muốn nói cho anh nhưng không có cơ hội nào thích hợp cả!
Bạch Tình Đình nói xong thì lại nhìn sang Trương Lộ Tuyết đứng bên cạnh, cô nói:
- Lộ Tuyết, nếu tối nay cậu không có chuyện gì thì chi bằng đi ăn cơm tối với hai vợ chồng mình nhé!
Trương Lộ Tuyết lắc đầu, nói rằng:
- Buổi tối mình có việc rồi, không đi được!
- Vậy cũng được!
Bạch Tình Đình nói,
- Vậy lần sau đi nhé, Lộ Tuyết, ngày mai chúng ta gặp nhau ở chỗ này của cậu hay gặp ở tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ vậy?
Trương Lộ Tuyết chau mày do dự trong chốc lát, rồi lập tức nói:
- Gặp nhau ở tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đi, chúng ta có thể bàn bạc một chút. Tổng bộ tương lai sau khi hai tập đoàn hợp nhất là ở tập đoàn Tân Á ở đây hay ở tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ bên đó!
- Vậy được, ngày mai mình ở tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chờ cậu!
Bạch Tình Đình nói.
Cách nói chuyện của Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hoàn toàn là cách nói chuyện mà Diệp Lăng Phi muốn nhìn thấy nhất, điều mà Diệp Lăng Phi hy vọng đó chính là có thể thông qua chuyện của hai tập đoàn lần này khiến cho mối quan hệ của Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết càng thân thiết hơn. Diệp Lăng Phi chuẩn bị đi thì nghe Trương Lộ Tuyết nói:
- Còn có một chuyện nữa, chính là vấn đề cổ phần!
Trương Lộ Tuyết nhắc nhở Diệp Lăng Phi, Tập đoàn này sau khi hợp nhất thì không thể tránh khỏi những vấn đề liên quan đến cổ phần, Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Lẽ nào em cho rằng vấn đề cổ phần là một vấn đề thì em thông báo cho tất cả các cổ đông, tập đoàn Tân Á sẽ thu cổ phần, nếu họ không chịu bán thì cứ giữ đi, đồng thời, công ty tập đoàn mới thành lập không cần, để cho những tên muốn bán cổ phần của tập đoàn với giá cao để thì cứ ôm trong tay mà khóc đi!
Hai người Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình đều ngây người, bọn họ đều nhìn Diệp Lăng Phi, hai người họ đều cảm thấy Diệp Lăng Phi điên rồi, làm sao mà có thể làm như vậy được. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không cho rằng mình điên, trong lòng Diệp Lăng Phi hiểu rõ là mình rốt cuộc đang làm gì. Hắn cũng biết rõ được hậu quả của chuyện này, Diệp Lăng Phi không để ý Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đã cất bước đi.
Hai người Vu Tiêu Tiếu và Trương Lộ Tuyết vừa đến không lâu, họ ngồi ở phòng khách lầu một tại Tập đoàn Tân Á chờ Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Khi Diệp Lăng Phi xuất hiện ở cửa phòng khách lầu một, Vu Tiêu Tiếu đang ngồi ở ghế sofa đứng lên, đi về hướng Diệp Lăng Phi.
Người còn chưa tới thì mùi hương đã tỏa từ bên trong người ra, Diệp Lăng Phi cố ý hít hít mũi, miệng cười nói:
- Tiêu Tiếu, hôm nay em xịt nhiều nước hoa không mà sao thơm như vậy hả?
Vu Tiêu Tiếu vốn là muốn đến ôm Diệp Lăng Phi một cái, vì trong một thời gian khá dài đã không gặp Diệp Lăng Phi rồi, trong lòng Vu Tiêu Tiếu rất muốn ** Diệp Lăng Phi. Nhưng khi cô nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì Vu Tiêu Tiếu dừng bước, mân mê cái miệng nhỏ nhắn và nói:
- Diệp đại ca, anh nói gì thế, em làm gì có xịt nước hoa đâu chứ!
- Chẳng nhẽ không đúng sao?
Diệp Lăng Phi lại hít hít động đậy mũi, hắn nói:
- Rất thơm đấy, Tiêu Tiếu, em không nói cho anh biết là mùi hương tự nhiên tỏa ra trên người em, thì anh không phải là không biết đâu nhé, anh!
Câu nói này của Diệp Lăng Phi chưa kịp nói xong thì Vu Tiêu Tiếu đã vội vàng ngắt lời, cô nói:
- Được rồi, được rồi, Diệp đại ca, em thừa nhận là em có xịt một chút nước hoa, nhưng chỉ là một chút xíu thôi, không có nhiều đâu!
- Anh đã nói là em xịt nước hoa mà em còn không chịu nhận mà!
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua cái áo ngắn tay màu hống nhạt của Vu Tiêu Tiếu, hắn cười nói:
- Đừng nói nữa, cái áo này rất đẹp đấy, Tiêu Tiếu, anh thấy em thế này anh cảm thấy trước mắt sáng ngời lên, quả thực là một đại mỹ nhân đấy, Tiêu Tiếu em càng ngày càng đẹp ra đấy!
Cô gái nào mà không muốn nghe được lời khen từ người khác, Vu Tiêu Tiếu sau khi nghe Diệp Lăng Phi khen đẹp thì trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, cô nói:
- Diệp đại ca, miệng anh càng ngày càng ngọt đấy!
- Đương nhiên rồi!
Bạch Tình Đình từ đằng sau Diệp Lăng Phi bước đến, cô đến bên cạnh Diệp Lăng Phi liếc Diệp Lăng Phi một cái, rồi đưa ánh mắt sang Vu Tiêu Tiếu, cô nói:
- Tiêu Tiếu, em không biết bản tính của anh ấy à, miệng mồm của anh ấy rất ngọt nên đùa giỡn với nhiều cô gái lắm!
- Chị!
Vu Tiêu Tiếu thấy Bạch Tình Đình đi đến thì chạy đến và ôm Bạch Tình Đình một cái rất thân thiết. Bạch Tình Đình khẽ vỗ nhẹ lên lưng Vu Tiêu Tiếu, rồi khẽ cười nói:
- Tiêu Tiếu, em đã bao nhiêu ngày không gặp chị thì muốn chị thành thế này đây, hay em ở cùng chị đi, như vậy, chúng ta có thể ngày nào cũng được gặp nhau mà!
- Vậy thì không thể được rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Em còn phải học nữa, chương trình học kỳ này của em rất căng thẳng, em cũng không biết trường sao mà sắp xếp chương trình học chặt như vậy, một ngày chí ít phải ba môn học, phiền chết đi được ý!
Bạch Tình Đình buông tay ra, nhìn kỹ Vu Tiêu Tiếu, lập tức cười nói:
- Tiêu Tiếu, nhưng mà nói đi nói lại thì em thực sự đã trở nên xinh đẹp hơn nhiều đấy. Chẳng trách ông xã chị gặp em thì khen em, em thực sự là càng ngày càng xinh đẹp đấy!
- Thật vậy sao chị?
Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cô nói:
- Chị, chị không lừa em đấy chứ, em thật sự trở nên xinh đẹp vậy sao?
- Chị có cần phải lừa em vậy sao?
Bạch Tình Đình nhìn lên khuôn mặt Vu Tiêu Tiếu, cô nói:
- Thật đấy, da em đẹp lên nhiều đấy, chị thấy da dẻ chị không trắng được như em đâu!
- Đâu có chị!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Em còn nghĩ da chị như vậy là đẹp lắm rồi đấy!
Khi Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu nói chuyện thì Diệp Lăng Phi đã đi về phía Trương Tuyết Hàn đang ngồi lặng lẽ trên ghế sofa. Trương Tuyết Hàn trên người mặc một chiếc đầm màu trắng, rất tự nhiên và hoạt bát, từ cổ áo của cô có thể nhìn thấy làn da trắng. Trên mặt cô không trắng bệch như trước đây, gương mặt Trương Lộ Tuyết hiện lên sắc hồng hào, tuy màu hồng đó không hồng như người bình thường nhưng đối với Trương Tuyết Hàn mà nói sắc hồng này đã rất khó mà có được. Phải biết rằng Trương Tuyết Hàn bẩm sinh đã yếu ớt nhiều bệnh, thể chất rất yếu, bây giờ khí sắc của Trương Tuyết Hàn đã tốt lên lâu rồi, có vẻ đẹp mê người.
Trước đây, trong mắt Diệp Lăng Phi Trương Tuyết Hàn là một đóa hoa yếu ớt. Bất cứ lúc nào cũng có thể héo khô. Nét lạnh lùng trắng bệch trên gương mặt của Trương Lộ Tuyết khiến cho người ta cảm thấy đau lòng, nhưng Trương Tuyết Hàn bây giờ lại khác trước một chút, vẫn là Trương Tuyết Hàn thuần khiết không giả tạo, vẫn là một đóa hoa không bị vấy bẩn những vết dơ của xã hội, nhưng Trương Tuyết Hàn lúc này lại cảm thấy giữa những nét thuần khiết đó lại có nhiều ý vị của phụ nữ. Trương Tuyết Hàn giống như ngọc trong lòng suối vậy trong ánh mắt có nét thuần khiết và vài phần nhu mì, khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì trong ánh mắt xinh đẹp kia lóe ra một tia sáng vui vẻ.
Diệp Lăng Phi đến trước mặt Trương Tuyết Hàn, hắn khẽ nói:
- Tuyết Hàn, bây giờ em thế nào rồi?
- Rất tốt anh!
Trương Tuyết Hàn không dám nhìn Diệp Lăng Phi, khi Diệp Lăng Phi nhìn cô thì Trương Tuyết Hàn hơi cuối đâu, hai tay cô duỗi ra, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt lên trên đầu gối, rồi cô nắm làn váy ngắn. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng đó của Trương Tuyết Hàn thì hắn nói khẽ:
- Tuyết Hàn, em vẫn xinh đẹp như vậy, anh khi nãy vừa nhìn thấy em thì anh còn cho rằng anh nhìn nhầm người rồi chứ, đây mà là Trương Tuyết Hàn ngày trước sao, rõ ràng là đã thành một người khác rồi, Tuyết Hàn, bây giờ em thay đổi đến cả anh cũng không dám nhận ra!
Trương Tuyết Hàn cúi đầu, cô khẽ nói:
- Thật vậy sao? Em không cảm thấy được!
Vu Tiêu Tiếu chõ mồm vào nói:
- Tuyết Hàn, cậu nhìn Diệp Đại ca cũng nói như vậy nhé, mình luôn nói cậu càng ngày càng xinh đẹp mà cậu lại không tin, bây giờ Diệp Đại ca cũng nói như vậy thì cậu nói thế nào nữa đây?
Bạch Tình Đình đi tới, cô đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhìn Trương Tuyết Hàn. Trước mặt Trương Tuyết Hàn là ba người đang đứng đấy, Trương Tuyết Hàn có chút hơi căng thẳng, cô thấp giọng nói:
- Tiêu Tiếu, cậu đừng có nói lung tung nữa, mình thật sự là không thay đổi gì cả, mình vẫn như vậy mà!
- Tuyết Hàn, để chị xem xem nào!
Bạch Tình Đình nghe Trương Tuyết Hàn nói thì cô giơ tay ra, kéo Trương Tuyết Hàn đang ngồi trên ghế sofa đứng dậy, rồi cô nhìn ngắm gương mặt đoan trang của Trương Tuyết Hàn, không ngừng gật đầu nói:
- Tuyết Hàn, em thật sự là trở nên rất xinh đẹp đấy, chị không thể không khen em được, theo chị thấy trên khuôn mặt em rất hồng hào đấy, so với khuôn mặt lúc trước thì đẹp hơn nhiều, như vậy rất đẹp, xem ra rất đẹp đấy, nếu chị là đàn ông thì chị cũng sẽ bị em mê hoặc mất thôi!
Trương Tuyết Hàn nghe Bạch Tình Đình nói mấy câu này xong thì mặt cô ửng đỏ cả lên, cô nói một cách dịu dàng:
- Chị, chị đừng nói như vậy!
Trương Tuyết Hàn sớm xem Bạch Tình Đình là chị, nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì Trương Tuyết Hàn cũng chịu không nổi nên lúc này mới dịu dàng nói.
Diệp Lăng Phi nghe những câu nói dịu dàng của Trương Lộ Tuyết, thì hắn cảm thấy thân thể như tê liệt, trong lòng thầm nghĩ nếu như Trương Tuyết Hàn muốn hấp dẫn đàn ông thì đối với đàn ông mà nói thì tuyệt đối là sức sát thương cực lớn, đàn ông nào mà khi đối diện với Trương Tuyết Hàn thì cũng khó mà cưỡng lại mê lực của Trương Tuyết Hàn. Mê lực hấp dẫn đó của Trương Tuyết Hàn vốn không đến từ diện mạo bên ngoài của Trương Tuyết Hàn mà chỉ cần Trương Tuyết Hàn dung những câu nói kiểu ấy nói chuyện với đàn ông thì không có người đàn ông nào chịu nổi được.
Bạch Tình Đình tranh thủ nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng Phi thì hình như hắn đang cố che giấu ý nghĩ trong lòng, Bạch Tình Đình trong lòng cười nhạt và nói:
- Anh cái tên sắc lang này, còn làm như em không nhìn ra được tâm ý của anh à!
Bạch Tình Đình tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng miệng lại không nói ra, mà nói với
Trương Tuyết Hàn:
- Tuyết Hàn, tối nay em muốn ăn gì?
- Cái gì cũng được!
Trương Lộ Tuyết nói,
- Em không thích ăn món gì đặc biệt cả!
Bạch Tình Đình nghe Trương Tuyết Hàn nói thì cô xoay mặt sang hướng Diệp Lăng Phi đang đứng bên cạnh, cô nói:
- Ông xã, tối nay anh định ăn gì vậy?
- Tùy em!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tùy em à?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô nói một cách kỳ lạ:
- Tùy em rốt cuộc là cái gì, sao em lại không biết nhỉ!
Bạch Tình Đình cũng cố ý nói như vậy, Diệp Lăng Phi tự nhiên có thể nghe ra được, Diệp Lăng Phi nói:
- Tùy em là ăn cái gì cũng được!
- À, thì ra là như vậy à?
Bạch Tình Đình giả vờ như đang trong mộng bị đánh thức vậy, cô nói:
- Ông xã, em biết rồi, như vậy nhé, tối hôm nay chúng ta ăn cái gì là do em quyết định nhé!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Bà xã, em quyết định là tốt rồi!
- Nếu do em quyết định, vậy thì để em suy nghĩ kỹ đã!
Bạch Tình Đình nói,
- Ông xã, chúng ta giờ cứ đi đã đừng có đứng ở đây nữa!
Diệp Lăng Phi đương nhiên còn phải lái xe, đây là điều miễn bàn rồi. Diệp Lăng Phi lái xe, ba người là Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu và Trương Lộ Tuyết đều ngồi ở phía sau xe, ba người đang nói chuyện. Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút cô đơn, hắn không ngừng nhìn qua kính chiếu hậu phía trước mặt, nhìn ba người phụ nữ đang ngồi phía sau nói chuyện. Bạch Tình Đình ngồi ở chính giữa. Vu Tiêu Tiếu và Trương Lộ Tuyết ngồi ở hai bên cạnh Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình ở đây là lớn tuổi nhất, sau khi bị Diệp Lăng Phi ban ơn mưa móc lâu rồi thì trên khuôn mặt của Bạch Tình Đình hiện lên ý vị mà chỉ có thể lĩnh hội chứ không thể nói ra được. Nhưng so với Bạch Tình Đình thì Vu Tiêu Tiếu và Trương Lộ Tuyết còn có vẻ có chút non nớt, đương nhiên Vu Tiêu Tiếu và Trương Lộ Tuyết tương đối trẻ, Vu Tiêu Tiếu càng có ý vị của một cô bé, còn trên người Trương Lộ Tuyết thì không có nói cười được như Vu Tiêu Tiếu, để lộ ra một tâm tư nào đó.
- Ông xã, chúng ta đi ăn lẩu nhé!
Bạch Tình Đình đề nghị,
- Món lẩu này rất lâu em không ăn rồi, đi ăn lẩu như thế nào nhỉ?
- Ăn lẩu à?
Diệp Lăng Phi sau khi nghe lời đề nghị của Bạch Tình Đình hắn nói:
- Ông xã, em cho rằng lúc này ăn lẩu là một ý kiến hay à? Nghĩ lại mấy em ăn mồ hôi đầm đìa thì anh không cho rằng ăn lẩu là một ý kiến hay nhất đâu, đương nhiên, nếu em kiên quyết muốn ăn lẩu thì anh cũng chỉ có thể đi cùng thôi, nhưng anh sẽ bảo vệ ý kiến của anh!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cảm thấy cũng đúng, Diệp Lăng Phi nói không sai, nếu đi ăn lẩu thì trên người không thể không toát mồ hôi được, hay là không ăn thì tốt hơn. Bạch Tình Đình lại cùng bàn bạc với Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn, bàn thử rốt cuộc là ăn cái gì đây. Khi Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn bàn bạc thì Diệp Lăng Phi rút điện thoại di động ra, gọi điện thoại về biệt thư, hắn báo cho Trương Vân tối nay hắn và Bạch Tình Đình sẽ không về nhà ăn cơm, để cho Trương Vân không cần phải chuẩn bị cơm nước cho hai người nữa.
Gọi điện thoại xong Diệp Lăng Phi nghĩ đến Dã Thú, hình như mấy ngày này hắn không gặp cái tên Dã Thú này rồi, hắn không biết tên nhóc Dã Thú này bận chuyện gì nữa.
Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Dã Thú, khi điện thoại kết nối thì Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia vọng lại âm thanh náo nhiệt, Dã Thú hình như là đang ở một nơi rất ồn ào gì đó. Diệp Lăng Phi để điện thoại ra xa tai mình một chút, sau đó hắn nói:
- Dã Thú, cậu đang ở đâu đấy, sao mà ồn ào thế!
- À, Lão đại, em đang hát mà!
Dã Thú cười nói,
- Em và mấy người bạn mới quen đang hát nhạc, lão đại, anh có muốn đến hát cùng không, ở đây còn có mấy cô gái xinh đẹp nữa đấy!
- Thôi đi, tôi không có nhàn hạ như cậu!
Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn ba người phụ nưa đang ngồi phía sau một cái, trong lòng thầm nghĩ:
- Ở đây tôi có người đẹp rồi, mà còn là ba người nữa!
Diệp Lăng Phi trong lòng đang thầm nghĩ rồi nói vào điện thoại:
- Dã Thú, hôn lễ của cậu và Tuyết Hoa khi nào tổ chức vậy!
- A, chuyện này à!
Dã Thú nghe xong thì nói quanh co:
- Tuyết Hoa cũng không biết sao lại như vậy, gần đây tính tình luôn nóng nảy, còn nói chuyện kết hôn gì đó, Lão đại, em thấy chuyện hôn nhân này hay là thôi, cũng không phải là em muốn thôi còn không phải là tính tình của Tuyết Hoa khiến cho người ta không nắm bắt được, em cũng không rõ là Tuyết Hoa sao lại như vậy, ài, đừng nói phụ nữ, khi nói đến phụ nữ là em đã cảm thấy đau đầu muốn chết rồi!
- Tên nhóc này, tôi không biết nói cậu sao nữa, Tuyết Hoa một cô gái tốt như thế mà cậu lại nói là không tốt, cậu sẽ phải hối hận đấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nhưng đó là chuyện riêng của cậu, tôi cũng không quản nổi cậu rồi, Dã Thú, tôi muốn nói cho cậu biết, cậu gần đây phải cẩn thận một chút, những người Nhật Bản đó không làm điều gì tốt đâu, cậu nên hạn chế ra ngoài chơi đi, nghe chưa hả?
- Lão đại, em biết rồi!
Dã Thú nói,
- Lão đại, anh yên tâm nhé!
- Ừ, như vậy là hay nhất!
Diệp Lăng Phi nói.
Dã Thú bên kia đang chơi bời với những cô gái trẻ ở tại một nhà khách KTV trong một căn phòng, cô gái tre đó đang ngồi trong lòng Dã Thú, trên người cô chỉ mặc một nịt ngực màu trắng, trong tay cô cầm một chén rượu vang đỏ, “ rượu son đôi môi hồng hồng lay động” ngoài ra còn có cô gái trẻ nữa trừ chiếc quần sooc ra thì trên người đã sớm bị cởi hết ra rồi, ngồi bên cạnh Dã Thú, không ngừng kính rượu với Dã Thú.
Dã Thú tắt điện thoại, cô gái trẻ đó nói:
- Anh tiếp chuyện điện thoại của anh đó, lúc này mà còn gọi điện thoại đến không phải là làm mất cả hứng sao?
- Con khỉ, đó chính là lão đại của anh đấy, anh dám không nghe điện thoại sao?
Dã Thú lấy chén rượu vang đỏ trên tay cô gái, uống một hơi hết cạn rồi lau miệng và nói:
- Anh nói em biết, việc của anh em đừng có hỏi, như vậy là tốt cho em đấy!
Người con gái đó vừa nghe, thì mân mê đôi môi và nói:
- Em sao mà không biết là không thể hỏi chuyện của anh được, em chính là tiện mồm nói ra thôi mà, cũng không phải muốn hỏi ý anh. Anh không phải nói muốn chơi lớn một chút sao, em đều gọi cả ba chị em đến đây, lẽ nào anh còn không vừa ý à?
Dã Thú nhin ba cô gái, rồi hắn cười nói:
- Vừa ý thì vừa ý, chính là ba chị em của em không sôi nổi, đến đây, cởi hết đồ ra cho anh nào, để anh xem xem dáng vẻ mấy em khiêu vũ ra sao?
Cô gái nghe Dã Thú nói như vậy thì cô nói:
- Dã Thú, lẽ nào ở đây nhảy ngộ nhỡ có người đi vào thì làm sao, hơn nữa, ở đây chơi cũng xấu hổ lắm, hay là chúng ta đi đến một biệt thự khác chơi đi, chị em em nơi nào cũng tuyệt hoạt cả, anh muốn xem chúng em tuyệt hoạt không!
- Tuyệt hoạt á? Tuyệt hoạt cái gì? Nói nghe thử coi!
Dã Thú nói,
- Nếu như thật sự làm anh thỏa mãn thì tối nay anh sẽ không để các em phí công chơi với anh đâu, nếu không làm anh thỏa mãn thì một đồng anh cũng không thưởng đâu, đến cả tiền đi biệt thự cũng không, anh đâu phải là người nào cũng có thể đi được!
Cô gái đó nghe Dã Thú nói như vậy thì cười nói:
- Dã Thú, xem ra anh không tin rồi!
Nói rồi cô gái xoay đầu nhìn cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi và nói:
- Tiểu Hồng, trình bày tuyệt hoạt của em đi!
Cô gái trẻ kia sau khi nghe xong thì đương nhiên là cởi sạch quần áo, **thân thể, đặt một quả bóng ở phần dưới người. Trong ánh mắt kinh ngạc của Dã Thú, quả bóng đó dĩ nhiên lại đi tới. Dã Thú nói liên tục:
- Qủa nhiên là tuyệt hoạt, anh thật sự là chưa xem qua, hay, hay!
- Bây giờ anh tin chưa, em không phải đã nói với anh rồi sao, chị em em mỗi một người đều có tuyệt hoạt đấy!
Cô gái đó nói,
- Anh có muốn xem tuyệt hơn nữa không?
- Đương nhiên là muốn rồi!
Dã Thú nói,
- Anh muốn xem xem còn tuyệt hoạt gì nữa!
- Hay là em nói các cô ấy ở đây biểu diễn luôn đi!
Cô gái nói,
- Ở đây loạn lắm, anh tìm một nơi khác để tụi em biểu diễn có được không?
- Được, vậy anh dẫn bọn em đi đến chỗ anh nhé!
Dã Thú giơ tay nắm lấy chén rượu vang mà cô gái đó đưa cho hắn, hắn uống một hơi rồi nói:
- Tối nay anh không chỉ xem tuyệt hoạt mà còn muốn một đôi bốn nữa!
Cô gái đang ngồi trong lòng Dã Thú sau khi nghe câu nói của Dã Thú thì đẩy Dã Thú một cái và nói:
- Dã Thú, em biết anh cái con người háo sắc này thật không ngờ anh lại háo sắc như vậy, lẽ nào một mình em không thỏa mãn được anh sao?
- Em xem em nói kìa, anh làm gì có háo sắc đâu chứ, ba người này là chị em em mà, anh đương nhiên phải chăm sóc tốt chứ!
Dã Thú cười nói,
- Lẽ nào anh làm vậy không đúng à, anh nếu không chăm sóc tốt cho chị em em, anh còn lo là em sẽ giận anh chứ!
- Em biết là anh sẽ nói như vậy mà!
Cô gái đó đang ngồi trên đùi Dã Thú đứng lên, cô nói:
- Em đi ra bên ngoài cần một chút thứ nữa, ở đây toàn là rượu. Em khát đến chết rồi đây, em muốn uống một ít nước giải khát!
Cô gái nói rồi lấy áo khoác mặc lên người, và nói với ba cô gái kia:
- Các em phải chăm sóc kỹ càng bạn trai của chị đấy, nếu các em không chăm sóc tốt thì đừng nói đến chị em gì nữa nhé!
Ba cô gái đều cười và đồng ý, ba cô ghé vào bên cạnh Dã Thú, bên cạnh Dã Thú có ba cô gái trẻ như nước trong veo, tự nhiên không để ý đén cô gái kia đi ra ngoài làm cái gì.
Cô gái đó từ trong phòng vip đi ra, vốn không phải là đi mua nước giải khát mà đi vào trong phòng vệ sinh, nhìn thấy trong phòng vệ sinh không có người thì cô móc điện thoại ra.
Khi điện thoại được kết nối, thì cô gái đó nói:
- Tên khốn nạn đó đã ok rồi, ba chị em em đang ở cạnh hắn, đợi một chút chúng em đến biệt thự của tên khốn đó thì cho hắn ăn thuốc, đến lúc đó anh ra tay nhé!
Bên trong điện thoại vang lên tiếng của một người đàn ông hắn nói:
- Ừ, tiểu Thanh, em làm rất tốt, làm như vậy em nếu cho hắn ngất thì anh không cần tìm ai giúp, một mình anh có thể làm được rồi, đến lúc đó, chúng ta lấy tiền rồi cao chạy xa bay!
- Anh thật sự là không cần tìm người sao?
Cô gái đó trong lòng vẫn không ngừng, cô nói:
- Hắn ta rất lợi hại, em lo là nếu chúng ta không thành công thì chúng ta coi như xong!
- Em có gì mà phải sợ!
Trong điện thoại người đàn ông đó noi,
- Em cũng không nghĩ lại, sau khi hắn bị gục thì em còn có thể làm gì, anh đối phó với hắn đơn giản giống như đối phó với một con kiến vậy, em chỉ cần cho thuốc hắn uống thì đến lúc đó chúng ta có thể nghĩ đến những ngày tháng sau này mình sẽ sống như thế nào!
- Được rồi, vậy để em làm theo cách của anh!
Người phụ nữ nói,
- Anh cái tên này đừng có ở đây mà cầm tiền nữa, đem quăng cho em!
- Lẽ nào anh giống người như vậy à?
Người đàn ông đó nói,
- Anh là người đàn ông rất trọng tình cảm đấy!
- Anh xem trọng tình cảm á?
Người phụ nữ sau khi nghe người đàn ông nói thì mắng một câu:
- Anh xem bà đây là kẻ ngốc ngếch à, nếu anh trọng tình cảm thì anh sẽ không để bà đây ra tay rồi, càng không để bà đây kín đáo đưa cho tên đàn ông thối này, anh còn xem trọng tình cảm, được, em cũng không yêu cầu anh điều gì, anh chỉ cần cầm được tiền thì đưa cho em một ít, đến lúc đó chúng ta sẽ nói tiếp nhé, bây giờ em mới thấy được rằng, tin vào bọn đàn ông các anh còn không bằng tin tiền nhiều một chút, bọn đàn ông các anh đâu có đáng để mà tin được!
- Tiểu Thanh, anh là người đang ông mà em đáng ra phải tin tưởng!
Người đàn ông đó nói,
- Em nhất định phải tin anh!
- Được rồi, được rồi, chúng ta chờ cầm được tiền rồi hãy nói nhé, em còn phải trở về nữa!
Cô gái nói,
- Em mà ra ngoài lâu thì hắn sẽ nghi ngờ đấy!
Cô gái nói rồi tắt điện thoại, lại rửa mặt rồi mới rời khỏi phòng vệ sinh nữ.