Diệp Lăng Phi chau mày. Hắn không nói chuyện với Bạch Tình Đình, hắn móc ra điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi. Hắn đưa tầm mắt đến bàn trà.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nhìn như vậy thì cô đi đến giơ tay hươ hươ trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt hướng sang người Bạch Tình Đình đang đứng bên cạnh mình, hắn hỏi:
- Tình Đình, em sao vậy?
- Em mới là người hỏi anh làm sao thì có!
Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô hỏi:
- Ông xã, khi nãy anh đang nghĩ gì vậy?
- Không nghĩ gì cả!
Diệp Lăng Phi lấy điếu thuốc đưa lên miệng hút mấy hơi rồi dập tắt, hắn xoay mặt sang phía Bạch Tình Đình, hắn nói:
- Khi nãy anh vừa mới nhận điện thoại của Trương Dược, anh đang nghĩ về chuyện của bố Hân Mính!
- Bác Chu làm sao hả anh?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Không có gì, không có gì!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bây giờ vẫn chưa rõ ràng, đợi anh làm cho rõ rồi hãy nói nhé, à, anh nghĩ ra một chuyện, Lộ Tuyết, Tình Đình, các em gần đây không cần đi đến xưởng điện tử của tập đoàn Suzuki nữa, ở đó xảy ra chút chuyện!
Khi Diệp Lăng Phi đến tập đoàn Tân Á tắm rửa, khử độc thì Bạch Tình Đình cũng đã rất hoang mang, không biết vì sao Diệp Lăng Phi lại cẩn thận như vậy. Lúc đó, Diệp Lăng Phi chỉ nói với cô là đợi đến tối khi về nhà rồi sẽ nói. Bây giờ sau khi nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện này, Bạch Tình Đình hỏi:
- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Trương Lộ Tuyết ngồi trước bàn làm việc cũng hướng ánh mắt sang Diệp
Lăng Phi, trong lòng Trương Lộ Tuyết cũng nghi ngờ, Trương Lộ Tuyết và
Bạch Tình Đình đều nhìn Diệp Lăng Phi đợi Diệp Lăng Phi giải thích…….
- Chuyện này các em biết vậy là được rồi, không nên nói ra ngoài!
Diệp Lăng Phi nói,
- Như vậy rất dễ gây ra khủng hoảng xã hội, có thể xưởng điện tử ở đó đang chế tạo sinh vật độc hại, khi nãy anh chính là ở đó về, nhận được tin tức sơ bộ là có người Nhật đang ở đó nghiên cứu sinh vật độc hại.
Hiện nay phía cảnh sát đang điều tra nếu như có tin tức gần nhất thì phía cảnh sát đó sẽ báo cho anh biết, còn những người dân bình thường của xã hội có thể sẽ không biết được tin này!
- Sinh vật độc hại à?
Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó thì đều kinh ngạc. Trương Lộ Tuyết lúc trước còn có vẻ thờ ơ, không quan tâm đến, vốn không nghĩ đến sự việc quan trọng như vậy, nhưng lúc này, biểu hiện của cô tỏ ra có chút khẩn trương, ai mà nghe thấy sự việc này thì đều sẽ khẩn trương như vậy thôi.
Trương Lộ Tuyết rời khỏi chỗ ngồi của mình và đi tới.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu nói:
- Loại sinh vật bệnh độc có thể thông qua việc khống chế thần kinh để làm tất cả những việc khác, cuối cùng là chuyện gì, cái này không được biết rồi, bất luận nói thé nào loại sinh vật gây bệnh này rất đáng sợ, hơn nữa loại sinh vật gây bệnh này có thể truyền nhiễm thông qua việc tiếp xúc cơ thể. Đương nhiên rốt cuộc là tiếp xúc dưới tình huống gì là truyền nhiễm thì không biết được rồi. Anh thấy chuyện này không phải là chuyện nhỏ đâu, cần phải nghiêm túc xử lý, à, chuyện những người điên xuất hiện gần đây nhất tập kích người ngoài có thể có liên quan đến sinh vật gây bệnh này!
- Không phải chứ!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói thì há mồm khinh ngạc nói:
- Ông xã, như vậy chẳng phải là nguy hiểm lắm sao?
- Chính xác là rất nguy hiểm, cho nên cảnh sát mới xử lý chuyện này!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nhưng theo anh thì cũng không liên quan nhiều lắm. Phía cảnh sát sẽ giải quyết chuyện này rất tốt, Tình Đình em không cần phải lo lắng đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này xong thì điện thoại hắn reo lên.
Diệp Lăng Phi nhìn màn hình điện thoại thì thấy số của Tiểu Triệu gọi đến. Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, hắn hỏi:
- Tiểu Triệu, tình hình mới nhất ở đó thế nào rồi?
- Anh Diệp, có hai chuyện đấy!
Tiểu Triệu nói:
- Chuyện thứ nhất là cuộn phim mà chúng ta cho đi có đã có kết quả rồi.
Tuy không rõ ràng nhưng có thể nhận định ra, có người đã đem một vài cái hòm vận chuyển từ trong xưởng ra và đem lên thuyền!
- Một vài cái hòm à?
Diệp Lăng Phi nghe xong thì hơi sửng sốt nói:
- Tiểu Triệu cậu có biết được cái hòm đó là thứ gì chứ?
- Không biết!
Tiểu Triệu nói,
- Căn bản là không nhận ra! Nói cách khác là cái chết của tên ký giả và cái hòm kia là có liên quan với nhau!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nghĩ lại mà nói thì có thể nói thứ chứa đựng bên trong chiếc hòm đó chính là những sinh vật gây bệnh đó. Tên ký giả đó vì phát hiện ra chuyện này mà bị những tên người Nhật Bản đó giết bịt đầu mối vì lo sợ chuyện này sẽ bị phơi bày ra ngoài!
- Không loại trừ khả năng này!
Tiểu Triệu nói,
- Chuyện thứ hai cũng có liên quan đến chuyện này, bên trong nhà kho chính xác là đã bị thiêu cháy, chỉ là bị thiêu cháy một diện tích nhỏ, theo em thấy, sinh vật gây bệnh này rất có khả năng là bị chuyển ra ngoài một số rồi!
- Anh hiểu rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Xem ra mục đích thực sự mà Yonchien Yamakawa và Takeshi Kusamoto đến
Vọng Hải đó chính là vì những sinh vật gây bệnh này. Rất có khả năng là một bộ phận trong đó đã bị đưa ra bên ngoài rồi, mà tên ký giả đó trong khi điều tra chuyện của xưởng điện tử đã vô tình phát hiện ra những sinh vật gây bệnh bị đưa ra bên ngoài nên mới bị những tên Nhật Bản đó giết bịt đầu mối. Về phần những sinh vật gây bệnh còn lại ở bên trong kho hàng rất có thể là Tập đoàn Suzuki vì thiêu hủy chứng cứ nên mới cố ý thiêu cháy nó. Chẳng trách những tên Nhật Bản này chúng ta đều không nhìn thấy, chỉ có một tên chủ quản người Nhật ở đây, nhiệm vụ chính của hắn là tiêu hủy chứng cứ. Tiểu Triệu, cậu từ từ thẩm vấn tên người Nhật đó một chút cho anh, đừng có dễ dàng thả hắn như vậy. Nếu nói những sinh vật gây bệnh đó đã rời khỏi thành phố Vọng Hải rồi thì chúng sẽ đi đâu? Đến đất Nhật Bản à? Anh cho rằng không thực tế lắm. Có thể là Yonchien
Yamakawa bọn họ đã đem chúng bán cho người mua rồi, như vậy cũng đã kiếm được một món tiền rất lớn rồi!
- Anh Diệp, em biết rồi!
Tiểu Triệu nói,
- Em đã mang tên người Nhật đó về đội rồi, à, đúng rồi, thành phố đã phong tỏa xưởng điện tử rồi, nghiêm cấm bất kỳ người nào đến đó.
- Chuyện này anh có thể hiểu được!
Diệp Lăng Phi nói,
- Chuyện này rất dễ dàng gây ra khủng hoảng xã hội, trong thành phó cũng không hy vọng gây ra khủng hoảng lớn vậy cho xã hội. Bọn họ phải làm như vậy thôi. Anh thấy, các phương tiện truyền thong cũng sẽ im lặng đối với chuyện này. Tiểu Triệu, cậu ở bên đó có tin tức gì gần nhất thì nhớ kịp thời báo cho anh biết, biết không?
- Anh Diệp, em đương nhiên là biết rõ. Em biết làm thế nào mà!
Tiểu Triệu nói,
- Anh Diệp, em ở bên đây có chuyện gì thì sẽ lập tức báo cho anh biết mà!
- Tốt lắm!
Diệp Lăng Phi nói. Diệp Lăng Phi sau khi tắt máy thì xoay mặt về phía Bạch Tình Đình đang đứng bên cạnh hắn, hắn cười nói:
- Bà xã, chuyện này xem ra càng ngày càng thú vị đấy!
- Càng ngày càng thú vị à?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hơi ngạc nhiên, cô nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng nghĩ Diệp Lăng Phi nói càng ngày càng thú vị rốt cuộc là chỉ cái gì. Trương Lộ Tuyết ở bên cạnh nói:
- Diệp Lăng Phi, lẽ nào như vậy mà còn thú vị à, em thực sự là không hiểu trong lòng anh rốt cuộc là đang nghĩ thế nào nữa!
- Chẳng nhẽ không đúng à?
Diệp Lăng Phi tựa người vào ghế so fa, bắt chéo chân nói:
- Những sinh vật gây bệnh này rất có thể bị người ta lấy đi một phần rồi, nếu nói những sinh vật gây bệnh này bị người ta đem ra nước ngoài thì thành phố Vọng Hải ở dây không có chuyện gì rồi, nhưng, nếu có người len lén mang những sinh vật gây bệnh này đi, ví dụ nói mang vào một nơi nào đó trong thành phố Vọng Hải, vậy thì…!
Diệp Lăng Phi sau khi nói xong không nói thêm gì nữa, cứ cho là Diệp
Lăng Phi không nói ra, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết cũng hiểu Diệp
Lăng Phi sẽ nói gì sau đó.
Theo họ thấy thì chuyện này giống như là những phim Zombie của Mỹ diễn vậy còn hơn cả phim cương thi của điện ảnh Trung Quốc. Trong phim Đánh mất của Mỹ một bộ phận là nói về một vài tri thức khoa học ví dụ như chuỗi cương thi, những cái gọi là cương thi đều là bị nhiễm độc cả, mới dẫn đến cơ thể bị biến dị, trở nên cắn người, ăn thịt người…
Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hai người cũng đã xem qua một vài bộ phim tang thi của Mỹ. Hai người họ sau khi xem thì đều cho rằng những cái đó chẳng qua là giả thôi, là đạo diễn vì muốn thu hút sự chú ý của người xem, vì để bán vé mà cố ý tạo ra những chuyện dọa người khác như vậy. Sau khi họ nghe Diệp Lăng Phi nói thì đột nhiên cảm thấy chuyện này rất gần với họ, giống như là bên cạnh họ vậy. Hai cô gái xinh đẹp này không khỏi cảm giác cả người có chút lành lạnh. Trương Lộ Tuyết nói:
- Chúng ta hay là nên ít đi ra ngoài thì tốt hơn. Chuyện này ai mà biết là sẽ không gặp phải chứ!
- Chính xác!
Bạch Tình Đình nghe Trương Lộ Tuyết nói xong thì gật gật đầu nói:
- Mình thấy nên ít ra ngoài là tốt hơn, nếu gặp phải tên điên thì trốn cũng không kịp!
- Hai người làm gì mà lo lắng như vậy chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Chưa nghe nói câu này sao, nếu đã tới số thì muốn sống cũng không sống nổi, chúng ta hay là nên làm gì thì cứ làm đi đừng quan tâm đến chuyện đó!
- Nói thì dễ lắm, sao có thể như vậy được!
Trương Lộ Tuyết nói,
- Em nghe nói đến chuyện này thì người có cảm giác khó chịu, không được, em phải đi tắm cái đã!
Trương Lộ Tuyết nói rồi đi ra khỏi phòng làm việc. Khi nhìn thấy Trương
Lộ Tuyết từ trong phòng làm việc đi ra ngoài thì Diệp Lăng Phi cười và lắc lắc đầu nói:
- Anh vẫn nói câu nói đó, nếu đã đến số thì có trốn cũng trốn không thoát!
Trong phòng bệnh của bệnh viện, trong tay Vu Đình Đình cầm một con dao gọt trái cây, đang gọt vỏ của quả táo. Trần Dương nằm trên giường bệnh, vết thương trên người vẫn chưa lành. Trần Dương bây giờ chỉ có thể tránh vận động để tránh cho vết thương khỏi bị rách.
Mắt Trần Dương nhìn tay của Vu Đình Đình, chỉ nhìn vào hai đôi tay mảnh khảnh mềm mại, trắng như tuyết, dáng vẻ Vu Đình Đình cầm dao gọt trái cây khiến cho Trần Dương không nhịn được nhìn rất nhiều lần mà không muốn rời mắt.
Vu Đình Đình gọt xong quả táo thì đưa cho Trần Dương, thấy Trần Dương đang nhìn mình thì trên khuôn mặt xinh đẹp của Vu Đình Đình nở một nụ cười, cô dịu dàng nói:
- Trần Dương, cậu làm gì mà nhìn mình vậy, lẽ nào hôm nay mình trang điểm không đẹp à?
Trần Dương lấy quả táo đã được gọt vỏ và vội vàng nói:
- Không phải, không phải, khi nãy mình chỉ là nhìn cậu gọt táo thôi!
- Gọt táo thì có gì mà nhìn?
Vu Đình Đình cười nói,
- Mình bình thường hàng ngày ở nhà cũng thường gọt táo, chị Tiểu Uyển luôn nói mình là gọt táo quá chậm!
- Chị cậu à?
Trần Dương hỏi.
Vu Đình Đình nhịn không được cười nói:
- Cái gì, chị Tiểu Uyển là người ở cùng với mình, không phải là chị ruột của mình, nhưng chị ấy giống chị ruột của mình vậy, đối xử với mình rất tốt, còn chị Khả Hân cũng đối xử với mình rất tốt, mình không đi học thì ở với các chị ấy!
Trần Dương cắn quả táo một miếng nói:
- Đình Đình, cậu thật là rất hạnh phúc đấy, có nhiều người bạn như vậy!
- Hạnh phúc thì hạnh phúc!
Vu Đình Đình nói đến đây thì trên mặt hiện ra một nụ cười ngọt ngào, cô nói:
- Mình cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, có thể cùng sống vui vẻ với chị Tiểu Uyển và chị Khả Hân, còn có thể mặc chung quần áo ở nhà, à, còn…!
Vu Đình Đình vừa nói đến đây thì chợt im lặng rồi nói:
- Không có gì!
Trần Dương nhìn biểu hiện của Vu Đình Đình, hình như Vu Đình Đình vừa muốn nói đến người khác nữa chỉ là trước mặt mình Vu Đình Đinh không tiện nói ra, Trần Dương hỏi:
- Đình Đình, có phải là bạn của cậu không?
Vu Đình Đình nghe Trần Dương hỏi mình như vậy thì cô nhìn Trần Dương một cái rồi hỏi:
- Cậu hỏi mình chuyện này làm gì?
- Không có gì, mình chỉ là tò mò thôi!
Trần Dương nói.
- Bạn trai của cậu rốt cuộc là ra sao, mình chưa nghe cậu nhắc đến bạn trai của cậu?
- Anh ấy bận!
Vu Đình Đình nói,
- Anh ấy có rất nhiều việc phải làm, mình với anh ấy mấy ngày mới có thể gặp nhau được một lần, nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi, mình có thể bận chuyện của mình mà!
- Mấy ngày mới gặp nhau một lần á?
Trần Dương sau khi nghe xong thì nói:
- Vậy bọn cậu không ở cùng nhau à?
- Chuyện này!
Vu Đình Đình nhìn Trần Dương một cái nói:
- Đây là chuyện riêng của mình, mình không muốn nói. Tóm lại là bây giờ mình rất hạnh phúc!
Trên gương mặt của Trần Dương hiện lên một nỗi thất vọng, anh gật gật đầu nói:
- Đúng rồi, đây là chuyện riêng của cậu, mình không nên hỏi!
Khi Vu Đình Đình nhìn thấy nỗi thất vọng hiện lên trên gương mặt của Trần Dương thì Vu Đình Đình vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, Điền Tư không phải nói là đến đón mình sao? Sao bây giờ vẫn chưa đến nhỉ?
Trần Dương nói:
- Có lẽ cô ấy có việc đấy!
- Trần Dương, cậu không lo lắng cho Điền Tư sao?
Vu Đình Đình khẽ cười nói:
- Mình thấy Điền Tư đối với cậu rất tốt, mình thấy trong lòng Điền Tư rất thích cậu, cậu nghĩ đến cô ấy một chút nhé, cô ấy thực sự rất tốt đấy. Người vừa đẹp mà tấm lòng cũng tốt nữa!
Trần Dương không muốn nói với Vu Đình Đình về chuyện này nên chuyển sang chủ đề khác:
- Đình Đình, hai vạn đồng của cậu mình nhất định sẽ từ từ trả cho cậu, bây giờ mình không có nhiều tiền như vậy, đợi sau khi mình xuất viện mình sẽ làm những thủ tục bảo hiểm có liên quan, đến lúc đó có thể có được một khoản tiền rồi!
Vu Đình Đình nói:
- Trần Dương, chuyện này không cần gấp, mình cũng lại không cần tiền gấp nữa, khi nào cậu có tiền thì khi đó trả mình!
- Mình sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho cậu!
Trần Dương nói,
- Chuyện này mình không muốn để bố mẹ mình biết, nếu không mình có thể lấy tiền của bố mẹ như vậy có thể mau chóng trả tiền lại cho cậu rồi!
- Mình đã nói rồi, tiền này mình chưa cần dùng đến mà!
Vu Đình Đình lo lắng Trần Dương nói như vậy thì cứ nói mãi nên tự mình nói để Trần Dương biết thì tốt hơn.
Vu Đình Đình đột nhiên đứng dậy, cô nói:
- Mình gọi điện thoại cho Điền Tư xem thử sao bây giờ cô ấy vẫn chưa đến!
Vu Đình Đình vừa nói những lời này thì nghe thấy ngoài cửa phòng bệnh vọng lại tiếng cười của Điền Tư, cô ấy nói:
- Đình Đình, chẳng lẽ cậu có chuyện muốn đi gấp như vậy sao?
Vu Đình Đình nghe thấy tiếng nói của Điền Tư thì đưa ánh mắt về phía cửa phòng, quả nhiên thấy trong tay Điền Tư cầm trái cây từ ngoài cửa đi vào. Vu Đình Đình cười nói:
- Mình còn có chuyện, trưa nay ăn cơm xong thì đến đây, đến nhà cũng chưa về nữa, ở đây đợi cậu, không phải cậu nói là khoảng ba giờ sẽ đến sao? Bây giờ là bốn giờ rồi mà cậu mới đến, lẽ nào mình không nôn nóng à?
- Chuyện này có thể trách mình sao, đều là do lão già quái dị ở trường đấy!
Điền Tư đi vào, đặt trái cây lên trên bàn. Cô ngồi xuống nói:
- Lão già quái dị đó gọi mình vào, còn không phải là vì phần luận văn của mình nữa à, thật phiền chết đi được, cái lão già đó bao nhiêu tuổi rồi mà còn không chịu về hưu đi, thật là!
Điền Tư trong miệng làu bàu oán trách, Vu Đình Đình nghe thấy những lời trách móc của Điền Tư thì cười nói:
- Điền Tư, cậu đừng có trách móc nữa, cậu đến là tốt rồi, mình có thể đi được rồi!
- Đình Đình, cậu phải đi à?
Sau khi Trần Dương nghe Vu Đình Đình nói là phải đi thì phản ứng giống như bản năng là hỏi lại câu đó. Trần Dương khi nói ra câu nói này thì trong ánh mắt Điền Tư hơi hiện lên một chút ghen tuông. Vu Đình Đình lại không nhận thấy trong ánh mắt của Điền Tư bao hàm những nỗi niềm khác lạ như vậy, cô cười nói:
- Mình phải về thôi. Trần Dương, ở đây đã có Điền Tư bên cạnh cậu rồi không cần mình nữa đâu. Thực ra, mình nói thật lòng, cậu và Điền Tư rất hợp đấy. Hai người suy nghĩ chút đi nhé, có thể thành một cặp tình nhân đấy!
- Đình Đình, cậu nói bậy bạ gì thế?
Điền Tư khi nghe Vu Đình Đình nói những câu này thì vội vàng nói:
- Anh ấy đâu có cảm giác gì với mình, làm sao có thể thích mình được chứ. Mình thấy đối tượng mà Trần Dương thích là cậu đấy, cậu không nghĩ đến chuyện yêu Trần Dương à?
Sau khi Vu Đình Đình nghe Điền Tư nhắc đến cô thì cô cười nói:
- Không thể nào, tình cảm của mình và người yêu mình rất tốt, hơn nữa người yêu mình rất hung dữ đấy, nếu để anh ấy biết mình có quan hệ với người khác thì, ha ha, đùa thôi. Tóm lại mình không thể, bây giờ mình rất hạnh phúc, cũng không muốn thay đổi, ai da không nói nữa. Mình thực sự là phải đi rồi, hai người từ từ mà nói chuyện nhé!
Điền Tư thấy Vu Đình Đình sắp phải đi thì cô nói:
- Đình Đình, vậy mình tiễn cậu!
Điền Tư nói rồi đứng lên, tiến Vu Đình Đình đến cầu thang, Điền Tư dừng bước nói:
- Đình Đình, cậu nói thật chứ!
Vu Đình Đình đang định đi xuống lầu nghe Điền Tư nói như vậy thì cô dừng bước, nhìn Điền Tư nói:
- Nói thật cái gì?
- Chính là chuyện giữa cậu với Trần Dương đấy!
Điền Tư có chút ngại ngùng cô nói:
- Chính là chuyện cậu và Trần Dương là không thể đấy!
Vu Đình Đình nghe Điền Tư nói những lời này thì cô cười nói
- Đúng rồi, mình vốn dĩ là nói thật mà, mình thật sự không có tình cảm gì với Trần Dương cả, mình vốn không thích anh ấy, hơn nữa quan hệ giữa mình và bạn trai mình rất tốt. Vì sao mình lại đi yêu một người mà mình không hề yêu cơ chứ, Điền Tư, mình nói thật đấy, cậu và Trần Dương rất hợp, cứ từ từ mà suy nghĩ kỹ đi nhé!
Điền Tư khi nghe Vu Đình Đình nói như vậy thì trên gương mặt hiện lên nụ cười, cô cười nói:
- Đình Đình, tôi hiểu rồi, cô đi đường cẩn thận chút nhé!
- Ừ!
Vu Đình Đình gật đầu.
Sau khi Điền Tư thấy Vu Đình Đình đã đi rồi thì cô xoay người lại đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Trần Dương đang nằm trên giường bệnh, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Điền Tư đến ngồi cạnh giường, cô nói:
- Trần Dương, cậu đang nghĩ gì thế?
- Không có gì!
Trần Dương nói.
- Trần Dương, cậu đã từng nhìn thấy bạn trai của Vu Đình Đình rồi à!
Điền Tư nói,
- Mình cũng có thể hiểu được vì sao Đình Đình nói cậu ấy rất hạnh phúc!
- Cậu đã gặp bạn trai của Đình Đình rồi ư?
Trần Dương sau khi nghe Điền Tư nói câu nói này, nhìn xoay mặt sang nhìn Điền Tư hỏi:
- Bạn trai của Đình Đình làm gì vậy?
- Rốt cuộc là làm gì thì mình thật sự cũng không rõ lắm, nhưng mình biết người đàn ông đó rất có tiền, lần trước lái xe đến bệnh viện!
Điền Tư nói,
- Mình nghe nói người đàn ông đó hình như là ông chủ đứng đằng sau của tập đoàn Tân Á. Tóm lại là rất có tiền. Trần Dương, cậu đừng có nói lung tung ra bên ngoài như vậy sẽ ảnh hưởng đến Đình Đình, mình và Đình Đình là bạn tốt, chuyện này chỉ có mình biết người khác không biết được!
- Cậu nghĩ xem, Đình Đình thoáng một cái đã đem ra hai vạn đồng, nghĩ cũng không thể nào nghĩ ra được. Nếu không phải là cô ấy rất có tiền thì cô ấy làm sao mà có thể không lo lắng chút nào được, hơn nữa, mình còn…!
Điền Tư nói đến đây thì đột nhiên dừng lại. Trần Dương thấy Điền Tư nói đến đấy chợt dừng lại thì anh ấy rất muốn biết câu chuyện sau đó, bèn hỏi tiếp:
- Điền Tư, sao cậu không nói nữa?
- Không có gì, mình nghĩ rằng không nói thì tốt hơn!
Điền Tư nói.
- Có gì đâu, nói mình nghe thử xem!
Trần Dương nói,
- Mình chỉ muốn hiểu hơn một chút mà thôi!
- Mình còn biết Đình Đình đang ở trong căn biệt thự!
Điền Tư nói,
- Đình Đình không ở trường, chỗ ở chính là biệt thự ở gần quảng trường
Hải Tinh. Chuyện này rất nhiều người biết có thể là cậu không biết, lần trước, khi lớp chúng ta tụ tập, Đình Đình chính là ở đó đi đến, Trần
Dương, bây giờ cậu hiểu rồi chứ!
Trần Dương gật đầu, nói rằng:
- Mình đương nhiên là hiểu rồi. Xã hội này chính là như vậy đấy, mình cũng có thể hiểu được cách làm của Đình Đìch. Mình chính là không có tiền, nếu như mình có tiền thì mình cũng sẽ theo đuổi cô gái như Đình
Đình. Hai da, không nói nữa, Điền Tư, chiều nay cậu không bận chuyện gì à?
Điền Tư nghe Trần Dương hỏi cô chiều nay không bận chuyện gì thì trên mặt cô nở một nụ cười, cô nói:
- Mình không bận gì cả, mà cứ cho là mình có chuyện thì mình cũng sẽ không đi đâu. Bởi vì bây giờ cậu cần mình chăm sóc, Trần Dương, mình hy vọng anh mau chóng đứng lên, có thể nhìn thấy cậu ở sân bóng tập bóng, cậu có biết lúc đó, mỗi lần cậu tập bóng thì mình đều sẽ đi xem, dáng cậu tập bóng rất đẹp trai đấy!
Trần Dương nghe Điền Tư nói như vậy thì anh ta khẽ nói:
- Mình có đẹp trai gì đâu chứ, chỉ là ở đó đánh bậy bạ thôi mà, mình biết kỹ thuật đánh bóng của mình vốn không tốt!
- Mình thấy rất tốt mà!
Điền Tư nói,
- Em rất thích anh lúc anh đánh bóng đấy!
Trần Dương nhìn Điền Tư, ánh mắt Điền Tư hướng về phía Trần Dương. Tay cô cầm tay Trần Dương một cách chậm rãi, cô nói:
- Trần Dương, em nói thật đấy, em rất thích anh lúc anh đánh bóng đấy!
- Phải không?
Trần Dương hỏi.
- Ừ!
Điền Tư gật gật đầu.
Trần Dương không nói nữa mà nhìn Điền Tư. Điền Tư nắm tay Trần Dương,
Trần Dương không có bất kỳ phản ứng gì. Điền Tư trên mặt nở một nụ cười, cô cảm thấy Trần Dương đã ngầm đồng ý quan hệ giữa cô và anh ta. Điền
Tư chậm rãi kéo tay Trần Dương đặt lên khuôn mặt mình, Trần Dương đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Điền Tư. Đúng lúc ấy thì chuông điện thoại của Điền Tư vang lên, trong lòng Điền Tư buồn bã, không biết là ai mà gọi vào đúng lúc này nữa. Điền Tư vội vàng nói với Trần Dương:
- Em đi nghe điện thoại, anh nằm ở đây một lát nhé!
Trần Dương đồng ý, Điền Tư rút điện thoại ra, nhìn một cái, mặt cô hơi biến sắc, cô vội vàng đi ra khỏi phòng.
Trần Dương xoay đầu nhìn ra cửa phòng bệnh, sau khi thấy Điền Tư đi ra ngoài thì anh ta lại xoay đầu lại và nhắm hai mắt.
Điền Tư cầm điện thoại di động đi ra ngoài phòng bệnh, cô tìm một chỗ không có người rồi nghe điện thoại. Trong điện thoại vọng lại tiếng một người đàn ông, người đàn ông đó nói:
- Tiểu Tư, sao gần đây em không gọi điện thoại cho anh?
- Gần đây em có việc!
Điền Tư nói:
- Thầy Trương, em nghĩ giữa chúng ta hay là không cần phải liên lạc nữa!
- Không cần liên lạc?
Người đàn ông đó hơi ngạc nhiên, rồi lập tức cười nói:
- Tiểu Tư, em có phải là vì chuyện trong nhà anh không, em yên tâm đi, nhà anh sẽ giải quyết xong nhanh thôi!
- Thầy Trương, không phải là ý này!
Điền Tư nói,
- Em thấy chúng ta không hợp nhau, có lẽ trong những tháng ngày vừa qua em đã quá hồ đồ, nhưng bây giờ em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, em và anh thật sự là không hợp nhau. Anh lớn hơn em hai mươi tuổi, em sáu!
Người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia sau khi nghe thấy Điền Tư nói những lờ này thì lạnh lùng nói:
- Điền Tư, em đừng quên lúc đó khi em xảy ra chuyện thì ai đã giúp đỡ em xử lý công minh. Khi em bị người đàn ông đó quấy rầy, là ai đã giúp em giải quyết chứ. Bây giờ anh cứ cho là có tiền có thế rồi, trong mấy năm vừa qua anh không cho em tiền ít chút nào, lẽ nào em nghĩ nói không quan hệ như vậy là không quan hệ à? Em thật là quá ngây thơ rồi!
- Thầy Trương, em thấy rằng chúng ta thực sự là không hợp nhau!
Điền Tư nói,
- Không phải anh vừa nói sao, anh bây giờ có tiền, có thế, lúc đầu em chỉ là, chỉ là sùng bái anh mới có quan hệ như thế, mấy năm trở lại đây, em cảm thấy chúng ta vốn đã không hợp nhau!
- Con khỉ, bây giờ cô mới cảm thấy không hợp à?
Người đàn ông nói,
- Cuối năm ngoái, sao cô không nói là không hợp, Điền Tư, tôi nói cho cô biết, cô dừng cho rằng có thể dễ dàng phụ tôi, chúng ta hãy chờ xem, không phải cô dang ở thành phố Vọng Hải sao? Tôi có người ở Vọng Hải đấy, tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận!
Người đàn ông kia nói xong thì dập máy, Điền Tư khi nghe đầu dây bên kia vọng lại tiếng tít tít thì chần chừ buông máy điện thoại. Trong lòng cô thực sự là có chút mâu thuẫn, không biết nên giải quyết như thế nào. Điền Tư rất khó khăn mới cảm thấy mình cuối cùng đã có thể ở bên người mình yêu thương, nếu cô tiếp tục giữ mối quan hệ với người đàn ông đó thì một ngày nào đó nếu bị Trần Dương phát hiện thì cô sẽ mất Trần Dương. Nhưng nếu không làm như vậy thì cô sẽ gặp rắc rối. Điền Tư rất khó xử, cô suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi lấy điện thoại ra lại gọi điện thoại cho người đàn ông đó.
Bạch Tình Đình không ngờ Vu Tiêu Tiếu sẽ gọi điện thoại cho cô, Vu Tiêu
Tiếu đã đến Vọng Hải hai ngày rồi, đến hôm nay mới gọi điện thoại cho
Bạch Tình Đình. Khi nhận được điện thoại của Vu Tiêu Tiếu thì Bạch Tình
Đình đang ở trong phòng hội nghị. Thực tế Diệp Lăng Phi rất có uy lực, lãnh đạo cao cấp của hai Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ và Tập đoàn Tân Á sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói thì quả nhiên không tranh cãi nữa, người của hai tập đoàn này đều ngồi lại với nhau bàn luận về một phương án cụ thể. Trong thời gian chưa đến một tiếng đồng hồ thì đã có một phương án sơ bộ, bọn họ trước khi đưa cho Diệp Lăng Phi xem thì hy vọng Tổng giám đốc của hai tập đoàn này có thể đề ra một vài ý kiến. Đúng vào lúc này,
Bạch Tình Đình nhận được điện thoại của Vu Tiêu Tiếu gọi đến. Bạch Tình
Đình nhìn thấy số điện thoại của Vu Tiêu Tiếu thì cô đứng lên rời khỏi phòng hội nghị.
- Tiêu Tiếu, có chuyện gì vậy?
Bạch Tình Đình đứng bên ngoài phòng hội nghị nghe điện thoại của Vu Tiêu Tiếu. Cô hỏi.
Trong điện thoại vọng lại tiếng cười của Vu Tiêu Tiếu, cô nói:
- Chị, chị đoán xem em đang ở đâu?
- Em ở đâu vậy?
Bạch Tình Đình ngạc nhiên, cô nói:
- Tiêu Tiếu, chị làm sao mà biết được em đang ở đâu chứ!
- Chị, nói thật cho chị biết em và Tuyết Hàn đang ở gần tập đoàn của chị đấy, em vừa nãy cùng Tuyết Hàn bàn bạc đến tập đoàn của chị thăm chị đấy!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Chị, chị có cảm thấy ngạc nhiên không?
- Em ở Tập đoàn Tân Á à?
Bạch Tình Đình vừa nói ra thì cảm thấy cô đoán sai rồi. Vu Tiêu Tiếu làm sao có thể biết cô đang ở tập đoàn Tân Á chứ. Tập đoàn mà Vu Tiêu
Tiếu nói đến nhất định là chỉ tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Bạch Tình Đình vội đổi lại nói:
- Ồ, em đang ở tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ à, Tiêu Tiếu, có thể chị vốn chưa ở Tập Đoàn!
Vu Tiêu Tiếu sau khi nghe Bạch Tình Đình nói câu này thì cô hơi ngạc nhiên, lập tức hỏi:
- Chị, chị không có ở tập đoàn à?
- Ừ!
Bạch Tình Đình nói,
- Chị đang ở bên tập đoàn Tân Á, tên Diệp Lăng Phi đó muốn hợp nhất hai tập đoàn này lại, bây giờ bọn họ đang họp và thương lượng về chuyện này, Tiêu Tiếu, nếu em muốn gặp chị thì đến đây nhé, tối nay chúng ta đi ăn một bữa, hình như lâu rồi chúng ta không gặp nhau, ừ, tiện thể dẫn Tuyết Hàn qua đây, chúng ta cùng đi ăn tối!
- Chị, chị đợi em một chút nhé, em hỏi ý của Tuyết Hàn đã!
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Em đương nhiên là muốn ăn cơm với anh chị, nhưng không biết Tuyết Hàn có đồng ý không!
- Được rồi! Chị đợi em mà!
Bạch Tình Đình nói.
Vu Tiêu Tiếu không tắt máy mà cầm điện thoại xoay sang bên cạnh nói với
Tuyết Hàn. Bạch Tình Đình cầm điện thoại trong tay, đợi tin tức bên này của Vu Tiêu Tiếu, một lúc sau thì nghe trong điện thoại vọng lại tiếng của Vu Tiêu Tiếu, cô nói:
- Chị, Tuyết Hàn đồng ý đi ăn tối rồi, à, chúng ta gặp nhau ở đâu vậy chị?
- Em đến Tập đoàn Tân Á nhé!
Bạch Tình Đình nói,
- Bọn chị ở Tập đoàn Tân Á, một lát nữa mới ra. Các em cứ đến trước đợi nhé, bọn chị họp xong có thể cùng nhau đi ăn cơm rồi!
- Dạ được!
Vu Tiêu Tiếu nói,
- Chị, bây giờ em và Tuyết Hàn đi đây, đợi khi chúng ta gặp nhau thì sẽ nói chuyện tiếp nhé!
Bạch Tình Đình tắt máy, rồi trở về lại phòng họp, cuộc họp lúc đó đã bàn bạc xong phương án hợp nhất. Diệp Lăng Phi vốn không tham gia vào cuộc họp này, hắn đang ở trong phòng làm việc cùng với Trương Duy Tuyết, hắn lên mạng chơi điện tử. Diệp Lăng Phi gần đây lâu rồi không chơi những trò chơi thế này, hôm nay hắn trở nên có hứng thú trở lại và chơi điện tử, chỉ sau khi chơi được mấy vòng, thì cổ họng trở nên không có hứng thú gì, chán, hắn xem kênh bàn luận về các trận đấu “ StarCraft”. Diệp
Lăng Phi rất hứng thú với “ StarCraft”. Trò chơi này có thể là đã có lịch sử mười năm rồi, công ty Blizzard dời trò chơi này nên đã thu hút vô số người yêu thích chơi trò chơi này. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi vốn không chơi trò chơi này. Trò chơi này rất chú trọng đến chiến lược, chú ý đến thao tác và hoạt động. Diệp Lăng Phi xem qua giới thiệu vắn tắt và rất có hứng thú với trò chơi này.
Máy tính này của Trương Lộ Tuyết không có trò chơi này, nhưng tại bản lậu thịnh hành của Trung Quốc muốn tìm thấy được trò chơi này trên internet đó cũng là một chuyện không hề khó khăn. Theo lý thuyết nên bỏ tiền ra mua bản chính, nhưng Diệp Lăng Phi rất muốn chơi. Lúc này ai mà đi mua bản chính chứ. Hắn liền download bản lậu. Diệp Lăng Phi trong lòng còn khinh bỉ chính mình, tuy hắn cũng biết giống chuyện này hay là nên mua bằng tiền, nếu không trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với người sáng tác, nhưng hắn không thể vì mua bản chính mà không chơi được.
Diệp Lăng Phi có lúc cũng lên mạng xem, đương nhiên, Diệp Lăng Phi cho rằng xem thế này cũng phải trả tiền. Còn có vài bản lậu của những độc giả gọi là vô liêm sỉ, Diệp Lăng Phi trong lòng rất khinh bỉ. Đương nhiên, cũng không thể trách những độc giả vô liêm sỉ vậy, trong lòng những độc giả này cũng luôn cho rằng có bản crack miễn phí thì tại sao phải mua bản chính, kỳ thực, hành vi này của bọn họ đã chứng minh cho việc không biết gì, người không có tiền xem sách có thể hiểu được, không có tiền chung quy là không thể đi mua được, còn đối với những người có tiền mà lại không bỏ tiền ra mua mà còn to tiếng đi giúp đỡ cái gì không xem loại này, vậy có thể chính là vô sỉ cộng thêm vô tri rồi.
Diệp Lăng Phi download trò chơi StarCraft rồi cài đặt trong máy tính của Trương Lộ Tuyết, sau khi vào giao diện thì Diệp Lăng Phi từ từ chơi.
Trò chơi này kỳ thực tay cũng rất dễ, tuy là nói phức tạp nhưng so với những trò mà hắn đã chơi thì đơn giản hơn, điều quan trọng nhất là tính sách lược của trò chơi này, Diệp Lăng Phi chỉ là chơi mấy cái thì đã thích trò chơi này, thậm chí hắn còn quên mất rằng hắn đã nói là năm giờ đến xem phương án hợp nhất giữa hai tập đoàn.
Diệp Lăng Phi ở đây khi mà chơi đến thỏa chí rồi thì Trương Lộ Tuyết mở cửa phòng làm việc đi vào trong. Trương Lộ Tuyết đến gọi Diệp Lăng Phi đi, bây giờ đã có phương án sơ bộ rồi. Đương nhiên, phương án sơ bộ này vẫn rất không rõ ràng, chủ yếu là phương án hợp nhất từ mấy mặt lớn mà tạo ra, Trương Lộ Tuyết bây giờ gọi Diệp Lăng Phi đến xem xem phương án này có được hay không.
Khi cô vừa bước vào phòng làm việc thì nghe thấy âm thanh của những trò chơi điện tử, trong lòng Trương Lộ Tuyết hơi ngạc nhiên. Cô đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhìn Diệp Lăng Phi đang chơi trò chơi thì Trương Lộ
Tuyết khẽ nói:
- Diệp Lăng Phi, máy tính của em cài trò chơi này khi nào vậy?
Diệp Lăng Phi sau khi nghe thấy giọng nói khẽ của Trương Lộ Tuyết thì buông tay ra, hắn xoay mặt sang Trương Lộ Tuyết, cười nói:
- Chính là lúc em đi họp, anh vừa mới cài đấy mới chơi được mấy vòng thôi, Lộ Tuyết, em có muốn chơi một tí không, rất hay đấy!
- Diệp Lăng Phi, đây là máy tính làm việc của em, tự nhiên bị anh cài trò chơi vào vậy?
Trương Lộ Tuyết nói,
- Mau xóa đi, em không muốn trong máy tính làm việc của em lại có những thứ linh tinh như vậy!
- Lộ Tuyết, đừng như vậy mà!
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói xóa trò chơi ấy đi, hắn vội vàng nói:
- Anh khó khăn lắm mới cài được trò ấy vào, em để anh chơi tí nữa đi, đợi sau khi anh chơi xong, anh sẽ xóa cho em, em thấy được không?
- Không được, bây giờ anh xóa đi!
Trương Lộ Tuyết nói với thái độ rất kiên quyết, cô nhìn Diệp Lăng Phi, và nói:
- Anh có xóa không?
- Anh không xóa!
Diệp Lăng Phi nói.
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói không xóa thì cô bèn nói:
- Nếu anh không xóa thì em xóa, em không phải là không biết xóa đâu nhé!
Trương Lộ Tuyết nói rồi lấy con chuột của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đâu có chịu để Trương Lộ Tuyết lấy đi, Trương Lộ Tuyết vừa cầm con chuột trong tay thì Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Trương Lộ Tuyết, kéo Trương Lộ
Tuyết ngồi vào lòng mình, Diệp Lăng Phi nói:
- Lộ Tuyết, em đừng có giận mà, đợi anh chơi xong, anh sẽ xóa trò chơi đó mà, em thấy như vậy có được không hả?
- Không được!
Trương Lộ Tuyết nói,
- Bây giờ em muốn xóa, em không muốn giao diện máy tính làm việc của em lại có bất cứ trò chơi nào cả, đây là nguyên tắc làm việc của em, máy tính ở nhà em có thể có trò chơi, nhưng trong máy tính làm việc của em thì không thể có được!
Khi Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi đang tranh cãi rốt cuộc có xóa trò chơi đó hay không thì cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết bị đẩy ra,
Bạch Tình Đình từ bên ngoài bước vào. Bạch Tình Đình thấy Trương Lộ
Tuyết đi lâu rồi mà không thấy quay lại nên mới đến phòng làm việc của
Trương Lộ Tuyết xem thử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ khi Bạch Tình Đình vừa mở cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết thì lại nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đang ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, và đang tranh luận với Diệp Lăng Phi tranh luận về vấn đề gì đó.
Bạch Tình Đình đứng ở cửa, nhìn Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết. Tiếng mở cửa của Bạch Tình Đình đã kinh động đến Diệp Lăng Phi và Trương Lộ
Tuyết, hai người đều đưa ánh mắt về phía cửa. Sau khi nhìn thấy Bạch
Tình Đình đang đứng ở cửa, Trương Lộ Tuyết đẩy Diệp Lăng Phi một cái, rồi nũng nịu nói:
- Vợ anh đến rồi kìa, cái anh này, còn không để em đứng lên nữa à?
Diệp Lăng Phi không thể làm gì khác hơn là để Trương Lộ Tuyết đứng lên rời khỏi lòng mình. Hắn cũng đứng lên, nhưng, Diệp Lăng Phi vẫn không quên nhắc Trương Lộ Tuyết:
- Trương Lộ Tuyết, trò chơi đó rất hay đấy, em không được xóa đâu!
- Không được!
Thái độ của Trương Lộ Tuyết rất kiên quyết, cô nói:
- Nhất định phải xóa!
Bạch Tình Đình sau khi nghe câu nói đó thì có chút kỳ lạ, cô bước vào phòng và nói:
- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì đâu!
Diệp Lăng Phi nói,
- Trương Lộ Tuyết người phụ nữ thật quá cố chấp, anh cài một trò chơi vào máy tính của cô ấy, cô ta lại kiên định phải xóa đi, thật là một cô gái ngoan cố!
- Ai cố chấp vậy?
Trương Lộ Tuyết tay phải nắm chặt con chuột, đang xóa trò chơi
StarCraft. Sau khi cô nghe Diệp Lăng Phi nói cô là một cô gái cố chấp thì cô đưa ánh mắt xinh đẹp nhìn Diệp Lăng Phi, cô nói:
- Diệp Lăng Phi, lẽ nào anh cho rằng em ngoan cố sao?
- Đương nhiên rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lẽ nào như vậy không gọi là cố chấp à!
- Đây không gọi là cố chấp, đây gọi là nêu gương tốt!
Trương Lộ Tuyết nói,
- Em thân là Tổng giám đốc, nếu trên máy tính làm việc có trò chơi điện tử thì người dưới sẽ nói thế nào?