Bạch Tình Đình biết rõ cách làm của Diệp Lăng Phi. Chuyện này nếu thật sự để Diệp Lăng Phi can dự vào, chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ sử dụng không ít các biện pháp mạnh tay, Bạch Tình Đình hi vọng hai tập đoàn có thề từ từ bàn bạc, dù sao sau này cũng phải hợp tác với nhau, nếu để quan hệ trở nên căng thẳng thì không tốt. Trương Lộ Tuyết cũng có cùng cách nghĩ với Bạch Tình Đình, cô ta cũng cho rằng chuyện này Diệp Lăng Phi không can dự vào thì tốt hơn, để bọn họ giải quyết là được rồi.
Bạch Tình Đình nhìn Trương Lộ Tuyết, hai người đứng dậy, để Diệp Lăng
Phi ở trong văn phòng đợi tin tức của bọn họ, hai người đi thẳng đến phòng họp, cần tìm ra một biện pháp giải quyết thỏa đáng, giải quyết công việc trước mắt.
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, lấy thuốc ra hút, châm thuốc xong, Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cửa phòng, nhìn ra bên ngoài.
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng cửa mở, hắn quay người lại thấy Trịnh Khả Nhạc bưng một cốc cà phê đã pha sẵn đi vào.
- Diệp đại ca, trước khi tổng giám đốc ra ngoài bảo em pha cà phê cho anh.
Trịnh Khả Nhạc đi vào đặt cốc cà phê lên bàn trà thủy tinh, sau đó đứng thẳng người nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, anh còn cần gì nữa không?
Diệp Lăng Phi quay về ghế sô pha, cúi người dụi thuốc vào trong gạt tàn, rồi đứng lên nhìn Trịnh Khả Nhạc đứng trước mặt mình nói:
- Khả Nhạc, em ở bên đó thế nào?
- Rất tốt ạ!
Trịnh Khả Nhạc nói đến đây theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa phòng, rồi lập tức quay lại bĩu môi nói:
- Nhưng bây giờ em không muốn ở cùng chị Oánh Oánh một tí nào.
Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói xong, hơi sửng sốt, trước đây
Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh chung sống với nhau rất tốt, sao bây giờ Trịnh Khả Nhạc lại nói không muốn ở cùng với Từ Oánh. Trong lòng Diệp Lăng
Phi cảm thấy rất nghi hoặc, nhìn Trịnh Khả Nhạc, trong mắt ánh lên cái nhìn khó hiểu, hắn gọi Trịnh Khả Nhạc đến, ôm eo Trịnh Khả Nhạc ngồi trên ghế, hỏi:
- Khả Nhạc, chuyện này là sao, sao em lại không muốn sống cùng với Từ Oánh?
Trịnh Khả Nhạc oán trách:
- Em chỉ là không muốn sống cùng với Từ Oánh. Khi ở trước mặt Diệp Lăng
Phi, Trịnh Khả Nhạc giống như một đứa bé gái, thích nhõng nhẽo, làm nũng, đó cũng là vì cô ta coi Diệp Lăng Phi là người đàn ông có thể tin tưởng được, ở bên cạnh Diệp Lăng Phi cô ta có được sự an ủi, Trịnh Khả
Nhạc hờn trách:
- Chị Oánh Oánh đặt ra quy định, yêu cầu mỗi ngày đều phải tự quét dọn phòng của mình, còn phải quét dọn phòng khách, Diệp đại ca, anh biết rồi đấy, em thích lên mạng chơi game, thường đến nửa đêm, làm gì có thời gian quét dọn, em thấy chỉ cần mình ở thấy thoải mái là được rồi, chị
Oánh Oánh giống như mẹ em vậy, ồ, còn lắm mồm hơn cả mẹ em.
Diệp Lăng Phi cười, hắn ta không ngờ Trịnh Khả Nhạc lại đánh giá Từ Oánh như vậy. Nhất định là Từ Oánh thấy Trịnh Khả Nhạc có chút lười biếng, mới nói Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc tuổi vốn không nhỏ, lại thêm
Trịnh Khả Nhạc vốn được nuông chiều từ bé, làm sao hiểu được những công việc trong nhà nên trong lòng Trịnh Khả Nhạc tự nhiên sẽ thấy không vui, Diệp Lăng Phi ôm lấy Trịnh Khả Nhạc an ủi:
- Khả Nhạc, em đừng tức giận, Từ Oánh cũng là muốn tốt cho em, xem em kìa, một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu có thể dọn nhà của sạch sẽ, lẽ nào không phải là một chuyện tốt hay sao?
Trịnh Khả Nhạc bĩu cái miệng xinh xắn ra, nũng nịu nói:
- Nhà em cũng đâu có lộn xộn. Diệp đại ca, nếu anh không tin thì đến chỗ em mà xem, xem xem nhà em có loạn không?
- Vậy anh hỏi em, quần áo của em khi nào thay một lần?
Trịnh Khả Nhạc lập tức nói:
- Ừ, hai ngày thay một lần. Đồ lót mỗi ngày thay một lần.
- Vậy em mấy ngày giặt quần áo một lần?
Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta không trả lời ngay mà hỏi:
- Diệp đại ca, anh hỏi những chuyện đó làm gì, lẽ nào anh định giúp em giặt quần áo?
- Khả Lạc, em thành thật trả lời, em thường bao lâu giặt quần áo một lần?
Diệp Lăng Phi nhìn Trịnh Khả Lạc, đợi câu trả lời của Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc không nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Một tuần giặt một lần.
- Thật hả? Diệp Lăng Phi hỏi.
Trịnh Khả Lạc cúi đầu khẽ nói:
- Khi bận rộn thì mười ngày giặt một lần. Người ta thật sự rất bận, còn phải đi làm, làm gì có thời gian giặt quần áo.
- Mười ngày giặt quần áo một lần, Khả Nhạc, cái này không cần anh nói, em nghĩ mà xem, quần áo của em chất đống ở nhà không giặt, lại còn đồ lót của em...
Diệp Lăng Phi nhắc đến đồ lót của Trịnh Khả Nhạc, bèn nghe thấy Trịnh Khả Nhạc phản bác:
- Diệp đại ca, đồ lót của em hai ngày giặt một lần, thậm chí một ngày giặt một lần, em chưa bao giờ để đồ lót mười ngày mới giặt.
- Tốt, tốt, đồ lót em mối ngày giặt một lần.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Trịnh Khả Nhạc cực lực phản bác chuyện đồ lót, hắn không nói nhiều với Trịnh Khả Nhạc về chuyện đồ lót, mà nói:
- Nhưng những quần áo khác vẫn mười ngày giặt một lần, cứ cho em bảy ngày giặt một lần, quần áo của em cũng để rất lâu, những quần áo đó sẽ bốc mùi, Từ Oánh giục em thu dọn nhà cửa cũng vì mục đích này, đó không phải là muốn em chăm chỉ một chút giặt hết quần áo của mình, Khả Nhạc, em không thể vì chuyện này mà cảm thấy Từ Oánh không tốt chứ, anh thấy
Từ Oánh làm rất tốt, trái lại con nha đầu là em lại khá lười đấy.
Trịnh Khả Nhạc nghe thấy Diệp Lăng Phi nói mình như vậy, hai cánh tay trắng ngần của cô ta ôm lấy cổ của Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, sao anh lại nói em như vậy, anh nên giúp em, đòi lại sự công bằng cho em.
- Anh làm sao đòi lại sự công bằng cho em, chuyện này rõ ràng là em không đúng, lẽ nào anh lại vì chuyện này mà đi tìm Từ Oánh, nói Từ Oánh sau này không được kêu ca chuyện Khả Nhạc không giặt quần áo, không tắm. Nếu cô ta thích hôi hám thì cứ để cô ta hôi hám...
Diệp Lăng Phi chưa nói hết câu, Trịnh Khả Nhạc đã không chịu nổi rồi, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, anh đừng nói nữa, em không kêu ca nữa là được chứ gì.
- Như vậy là đúng rồi, một cô gái xinh đẹp như Khả Nhạc, nếu nhà cửa thu dọn sạch sẽ một chút, không phải càng tốt sao. Nếu anh đến phòng em thấy trong phòng sạch sẽ, ngăn nắp, đương nhiên muốn ở trong phòng em lâu một chút, Khả Nhạc con gái không những cần chú ý vẻ đẹp bên ngoài, mà trong nhà cũng rất quan trọng, lẽ nào trong nhà lại giống như ổ chó, buổi tối đi ngủ cũng cảm thấy thoái mái, Khả Nhạc, em thấy anh nói có đúng không?
Trịnh Khả Nhạc gật đầu, nói:
- Diệp đại ca, em biết rồi, đợi tối về em sẽ don dẹp nhà cửa, sau này không để chị Oánh Oánh phải nói nữa.
Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói vậy, cười nói:
- Như vậy là đúng rồi, Khả Nhạc, như vậy mới ngoan, đến đây để anh hôn một cái.
Diệp Lăng Phi nói rồi hôn vào miệng Trịnh Khả Nhạc, sau đó hắn vỗ vào vai Trịnh Khả Nhạc nói:
- Khả Nhạc, đi làm thôi, có chuyện gì gọi điện cho anh.
Trịnh Khả Nhạc đang định đứng lên, đột nhiên, cô ta nhớ đến một chuyện, áp vào tai Diệp Lăng Phi nói nhỏ một câu. Diệp Lăng Phi nghe xong quay mặt sang Trịnh Khả Nhạc nhẹ nhàng nói:
- Thật sao?
Trịnh Khả Nhạc hai má ửng hồng gật đầu, Diệp Lăng Phi kéo Trịnh Khả Nhạc đến bên cạnh, hắn nói:
- Đến đây, anh kiểm tra một chút, xem xem Khả Nhạc có phải thật sự mẫn cảm như vậy, anh muốn xem xem.
Trịnh Khả Nhạc đỏ mặt nói:
- Đừng, Diệp đại ca, tổng giám đốc bọn họ lúc nào cũng có thể quay lại.
Diệp đại ca, khi nào anh có thời gian chúng ta gặp riêng nhau rồi xem.
Diệp Lăng Phi nghĩ cũng đúng, Bạch Tình Đình đang ở trong tập đoàn Tân
Á, ai biết được Bạch Tình Đình khi nào quay lại. Nếu để Bạch Tình Đình nhìn thấy, thì không tốt chút nào. Diệp Lăng Phi cười gật đầu nói:
- Vậy được, hôm nay anh sẽ không kiểm tra nữa.
Trịnh Khả Nhạc hai má ửng hồng gật đầu, Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng ngượng ngùng của Trịnh Khả Nhạc, không nhịn được nói:
- Xem một chút vẫn được chứ, đến đây, để anh xem một chút, anh muốn xem Khả Nhạc rút cuộc mẫn cảm đến thế nào rồi?
Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình ngồi trong phòng họp, hai người nhìn nhau, trong phòng họp vẫn tranh luận không ngừng. Các nhân viên quản lý cao cấp của hai tập đoàn đều biết rõ, sự việc này liên quan đến lợi ích bản thân, vì vậy nhất định phải tranh luận. Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình trước đây thể hiện thái độ thương lượng khá mềm yếu, khiến những người này cho rằng cho dù họ tranh luận kịch liệt hơn nữa cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Trong chuyện này ngoài Trương Lộ Tuyết, Bạch Tình Đình và phó tổng của tập đoàn Tân Á Trần Ngọc Đình hiểu rõ tình hình ra những người khác không hề biết gì. Bọn họ vẫn cho rằng hai tập đoàn vì lợi ích mới tiến hành hợp nhất, thậm chí còn cho rằng bọn họ có thể gây ảnh hưởng đến việc hợp nhất này.
Phó tổng Trần Ngọc Đình không nói gì, cô ta giữ im lặng, cho đến khi Trương Lộ Tuyết bảo cô ta nói, Trần Ngọc Đình nói:
- Tôi thấy việc hợp nhất hai tập đoàn không cần thiết phải tranh luận quá nhiều, hai tập đoàn nhất định sẽ được hợp nhất. Việc mà chúng ta cần bàn luận là sau khi hai tập đoàn hợp nhất sẽ hoạt động và tổ chức như thế nào, chứ không phải bàn luận việc hai tập đoàn tại sao phải hợp nhất như bây giờ.
Trần Ngọc Đình nói xong, vị giám đốc điều hành của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ nói:
- Phó tổng Trần, tôi không tán đồng quan điểm của chị, tập đoàn quốc tế
Thế Kỷ chúng tôi kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản, hơn nữa hiện nay lợi nhuận của tập đoàn chúng tôi gấp vài lần tập đoàn Tân Á, sau khi tập đoàn quốc tế Thế Kỷ chúng tôi hợp nhất tập đoàn Tân Á, tập đoàn chúng tôi sẽ vận hành như thế nào, lẽ nào đem lợi nhuận của tập đoàn chúng tôi chia cho tập đoàn Tân Á. Quan trọng hơn tôi không thấy lợi ích của việc hợp nhất, tập đoàn quốc tế Thế Kỷ chúng tôi không cần thiết phải hợp nhất với tập đoàn Tân Á. Chuyện này tổng giám đốc Bạch của chúng tôi sáng nay đã tổ chức cuộc họp nói về tầm quan trọng của hợp nhất, nhưng tổng giám đốc Bạch cũng thừa nhận việc hợp nhất này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn quốc tế Thế Kỷ. Bây giờ chúng ta nêm bàn luận tại sao cần phải hợp nhất, nếu hai bên không thể đi đến thống nhất, chúng ta có thể đề nghị hội đồng quản trị đưa ra chỉ thị, tôi tin rằng hội đồng quản trị sẽ đồng ý với quan điểm của chúng ta.
- Tôi không đồng ý.
Vị giám đốc điều hành vừa nói xong, Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng họp đi vào, hắn ngồi đợi trong phòng của Trương Lộ Tuyết lâu quá, không chịu nổi mới đi đến phòng họp. Diệp Lăng Phi rất ít khi đến tập đoàn quốc tế
Thế Kỷ, vị giám đốc điều hành kia cũng là sau này mới vào tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, chưa hề gặp Diệp Lăng Phi, khi anh ta nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi vào, anh ta có chút sửng sốt nhìn Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh, thấy Bạch Tình Đình khẽ lắc đầu, Bạch Tình Đình cũng không muốn để Diệp Lăng Phi tham gia hội nghị chỉ là hội nghị này khác xa so với những gì cô ta dự đoán, cô ta không ngờ những quản lý cao cấp của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ lại phản đối kịch liệt đến vậy, bây giờ chỉ còn cách để Diệp Lăng
Phi can thiệp vào.
Bạch Tình Đình nhìn Trương Lộ Tuyết ngồi đối điện thấy Trương Lộ Tuyết thở dài nhẹ nhõm, hẳn là Trương Lộ Tuyết cũng cho rằng lúc này Diệp Lăng Phi xuất hiện là hợp lý nhất.
Diệp Lăng Phi đi vào, ngồi ở bàn trung tâm của phòng họp, hắn ngồi xuống xong, bèn nhìn vị giám đốc điều hành kia, sau đó nhìn sang các nhân viên quản lý cao cấp của hai tập đoàn.
- Ở đây tôi chỉ biết vài người, những người khác tôi đều không quen.
Diệp Lăng Phi nói rồi, lấy thuốc lá ra, vừa nhìn thấy trên bàn hội nghị không có gạt tàn, Diệp Lăng Phi quay sang Trương Lộ Tuyết nói:
- Lộ Tuyết giúp anh mang gạt tàn đến đây.
- Đang họp, anh hút thuốc làm gì.
Trương Lộ Tuyết lẩm bẩm rồi đứng lên đi lấy gạt tàn cho Diệp Lăng Phi, lúc đó khiến các nhân viên quản lý cao cấp ngồi ở đó đều rất ngạc nhiên về Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Á, người đàn ông này lại có thể sai Trương Lộ Tuyết đi lấy gạt tàn cho hắn, càng khiến những người đó ngạc nhiên hơn là Trương Lộ Tuyết thật sự đi lấy gạt tàn cho người đàn ông này.
Dưới con mắt nhạc nhiên của mọi người Trương Lộ Tuyết đặt gạt tàn trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi châm thuốc, gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn. Khói thuốc khiến
Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh đều cau mày, hai người đều xê dịch chỗ ngồi, có ý ngồi xa Diệp Lăng Phi một chút.
Diệp Lăng Phi quay sang vị giám đốc điều hành ban nãy vừa phát biểu nói:
- Ban nãy anh nói gì, nói lại một lần nữa cho tôi nghe.
Người đàn ông đó nhìn Bạch Tình Đình rồi nói:
- Chúng tôi cho rằng trước mắt hai tập đoàn không cần thết phải hợp nhất, lợi nhuận của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ rất tốt, tại sao phải hợp nhất với tập đoàn Tân Á?
Diệp Lăng Phi nhìn người đàn ông kia cười nói:
- Vì tôi muốn hợp nhất. Con người tôi rất cổ quái, nhiều khi có thể nghĩ ra những thứ mà người thường không thể nghĩ ra được, tôi có thể là máu huyết lên cao, cũng có thể là bị xe đâm vỡ đầu, tóm lại, tôi đưa ra quyết định hợp nhất hai nhất tập đoàn, quyết định này do tôi đưa ra sẽ là quyết định cuối cùng, việc anh cần làm là ngoan ngoãn thực hiện, hiểu chưa?
Vị giám đốc điều hành kia nói:
- Tôi có một câu hỏi?
- Nói đi. Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi muốn biết việc này đã được hội đồng quản trị đồng ý chưa, tập đoàn quốc tế Thế Kỷ là một tập đoàn cổ phần, tôi đến tập đoàn quốc tế Thế Kỷ vì rất thích tốc độ phát triển nhanh chóng của tập đoàn, tôi đã từ chối một số công ty bất động sản khác để đến tập đoàn quốc tế Thế Kỷ làm việc không phải vì đãi ngộ mà vì tôi nhìn thấy ở đây có triển vọng phát triển, đó cũng là mục tiêu phấn đấu của tôi, nếu tập đoàn quốc tế Thế Kỷ từ bỏ kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản, và hợp nhất với tập tập đoàn Tân Á, bất luận tập đoàn mới sau khi hợp nhất phát triển theo hướng nào đều không có lợi với sự phát triển của tập đoàn. Tôi cho rằng hội đồng quản trị của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ sẽ không đồng ý với quyết định này, tôi cho rằng phương án hợp nhất này nên báo cáo lên hội đồng quản trị, ít nhất để hội đồng quản trị đưa ra câu trả lời rõ ràng, như vậy tôi cũng có thể quyết định đi hay ở.
Vị giám đốc điều hành nói xong, có vài vị quản lý cao cấp của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ đồng tình, nhưng có mấy vị quản lý cao cấp lão thành lại giữ im lặng, bởi vì bọn họ biết được thân phận của Diệp Lăng Phi, càng hiểu rõ hơn các thủ đoạn máu lạnh của Diệp Lăng Phi. Bọn họ không muốn làm Diệp Lăng Phi tức giận, Bạch Tình Đình nghe vị giám đốc điều hành nói xong, vội vàng nói với Diệp Lăng Phi:
- Anh ấy là người phụ trách phát triển dự án của tập đoàn quốc tế Thế
Kỷ chúng ta, trước mắt dự án phát triển bên Long Sơn là do anh ấy trợ giúp em...
Bạch Tình Đình vốn định nói vài câu tốt đẹp với Diệp Lăng Phi, để Diệp
Lăng Phi biết được người này rất quan trọng với tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, Diệp Lăng Phi xua tay, ám chỉ Bạch Tình Đình không cần nói nữa, Diệp
Lăng Phi lấy điều thuốc trên miệng ra, để vào trong gạt tàn, hắn ngả về sau dựa vào ghế.
- Bây giờ anh có thể gửi đơn xin từ chức lên được rồi, tôi đồng ý yêu cầu xin từ chức của anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, vị giám đốc điều hành bèn ngây người, anh ta nhìn Bạch Tình Đình, không hiểu hỏi:
- Tổng giám đốc, chuyện này...
Diệp Lăng Phi quay sang mấy người quản lý cao cấp tán đồng với ý kiến đó nói:
- Không cần phải hỏi ý kiến của cô ấy, đây là ý của tôi. Các người cũng vậy, bây giờ các người có thể nộp đơn xin từ chức, con về bồi thường, sẽ làm theo quy định, ban nãy các người không phải nói muốn thông qua hội đồng quản trị sao, tôi chính là hội đồng quản trị, ý của tôi chính là ý của hội đồng quản trị, bây giờ các người có thể rời khỏi được rồi.
Bạch Tình Đình có chút không nhin được, nói:
- Diệp Lăng Phi, làm sao có thể làm vậy. Bọn họ là quản lý cao cấp của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, anh đuổi việc những người này, tập đoàn quốc tế Thế Kỷ...
Diệp Lăng Phi cắt ngang Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình anh hy vọng em hiểu, anh cần những người biết làm việc, chứ không phải những người nói lung tung với anh. Xã hội này không thiếu nhất chính là cái gọi là nhân tài, cái gì gọi là nhân tài, người biết làm việc chính là nhân tài, nếu em muốn anh có thế tìm cho em những người quản lý có năng lực lãnh đạo nhất trên thế giới.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết nói:
- Trương Lộ Tuyết, anh nghĩ em hiểu ý của anh, ban đầu anh đã giúp em tìm những nhân tài quản lý bậc nhất thế giới, cuối cùng do em tự chọn không cần.
Trương Lộ Tuyết gật đầu nhưng không nói gì.
Bach Tình Đình cắn môi, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cũng giữ im lặng.
Vị giám đốc điều hành vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, sao mình lại bị đuổi việc.
Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Các vị ngồi ở đây nghe cho rõ, các vị đúng là quản lý cao cấp, nhưng các vị không phải là những quản lý cao cấp mà tôi cần, những gì mà các vị cống hiến không tương xứng với những đãi ngộ mà tôi dành cho các vị, tôi rất không hài lòng với thực trạng công việc hiện tại của các vị, các vị biết cái gì gọi là phục tùng không, việc tôi yêu cầu các vị làm là bàn bạc xem làm sao trong thời gian ngắn nhất làm sao để hợp nhất tài sản của hai tập đoàn lại, hoạt động như thế nào, chứ không phải như bây giờ, ngồi ở đây nói lằng nhằng. Tôi tin các vị ngồi ở đây có một số người cho rằng tôi tại sao lại ăn nói hùng hổ như vậy, đó là bởi vì tôi có tư cách đó, hai tập đoàn đều là công ty của tôi, tôi nắm giữ số cổ phẩn tuyết đối, không cần đến cái mà các vị gọi là tài năng, năng lực để thách thức với tôi, tôi chưa bao giờ sợ điều đó, bây giờ, tôi vẫn câu nói đó, các vị cho rằng không thể chấp nhận ý kiến của tôi, thì bây giờ các vị có thể cút khỏi đâu, Lộ Tuyết, Tình Đình, thông báo xuống dưới cho anh, hai tập đoàn sẽ bồi thường cho những quản lý cao cấp nghỉ việc.
Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình nhìn nhau không nói gì.
- Bây giờ tôi yêu cầu trước năm giờ tối, nộp lên phương án hợp nhất sơ bộ mà các vị đã bàn bạc, tôi muốn nhìn thấy phương án đó, nếu trước năm giờ tôi không thấy, toàn bộ tự động thôi việc.
Diệp Lăng Phi nhìn thời gian nói:
- Vẫn còn một tiếng rưỡi, tôi hy vọng không cần phải từ nước ngoài mời về những người thay thế vị trí của các vị.
Diệp Lăng Phi nói xong, đứng dậy, lại nhìn sang vị giám đốc điều hành kia cười nói:
- Tôi nói thêm với anh một việc, trước mắt cái gọi là dự án phát triển
Long Sơn của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ là dự án của tôi, tất cả lợi nhuận hiện nay của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ đều là tiền của tôi, anh hiểu chưa, tôi dùng tiền của tôi, anh chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, trong trường hợp anh vẫn chưa có đủ năng lực, đừng nên uy hiếp người khác, tật xấu đó thật không tốt, hy vọng anh có thể ghi nhớ bài học này, anh đã bị đuổi việc.
Diệp Lăng Phi nói xong, quay người rời khỏi phòng họp. Khi đó, hội nghị trở nên yên tĩnh, Trương Lộ Tuyết quay sang cấp dưới của mình nói:
- Tôi tin mọi người đã nghe rõ rồi, tôi không cần giải thích thêm gì nữa, bây giờ muốn ở lại thì bắt đầu bàn bạc các vấn đề sau khi hợp nhất, thời gian chỉ có một tiếng đồng hồ, nếu muốn rời đi, viết đơn xin việc nộp cho phòng nhân sự, phó tổng Trần, chị đến chủ trì.
Trương Lộ Tuyết đứng dậy, cũng đi ra khỏi phòng họp.
Bạch Tình Đình lẩm bẩm:
- Tên khốn này.
Cô ta chỉ khẽ lẩm bẩm câu đó, lẩm bẩm xong, Bạch Tình Đình quay sang cấp dưới của mình nói:
- Tôi không nói nhiều nữa, muốn từ chức thì nộp đơn xin thôi việc đến phòng nhân sự, người nào muốn ở lại bắt đầu thảo luận, trước 5h tối, nếu các người thật sự không đưa ra được phương án, chồng tôi thật sự sẽ đuổi việc các người.
Bạch Tình Đình rời khỏi phòng họp, những người ngồi lại trong phòng họp vẫn giữ yên lặng.
Diệp Lăng Phi quay lại phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, hắn vừa quay lại, Trương Lộ Tuyết cũng đi cùng Diệp Lăng Phi đi vào văn phòng. Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi ngồi trên so pha, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi chất vấn:
- Diệp Lăng Phi, tên này sao lại có thể nói vậy, em hỏi anh, nếu trước
5h tối mấy người đó thật sự không đưa ra phương án, anh có phải thật sự sẽ đuổi việc những người đó?
Diệp Lăng Phi không nói gì, ngay sau đó Bạch Tình Đình cũng đi vào lạnh lùng nói:
- Anh ta đương nhiên dám làm, còn có chuyện gì hắn không dám làm chứ.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy cười nói:
- Người hiểu anh vẫn là Tình Đình nhỉ.
- Anh đừng nói vậy nữa.
Trên mặt Bạch Tình Đình che một lớp sương mỏng, cô ta đứng trước mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh rút cuộc muốn làm gì, anh lại đuổi việc mấy người mà em không dễ gì tìm được, lẽ nào đây là cái mà anh gọi là giết gà dọa khỉ sao, nhưng anh cũng phải biết rõ, mấy người đó đều là cốt cán của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, không có bọn họ, tập đoàn quốc tế Thế Kỷ làm sao hoạt động tiếp.
- Bà xã, em là ai?
Diệp Lăng Phi ngẩng mặt lên, nhìn Bạch Tình Đình. Câu nói của Diệp Lăng Phi làm Bạch Tình Đình ngây người, cô ta không hiểu câu nói của Diệp
Lăng Phi, nói:
- Em là ai? Em là vợ anh, anh nói em là ai.
Bạch Tình Đình nói xong, Trương Lộ Tuyết không nhìn được phá lên cười.
Bạch Tình Đình biết mình trả lời như vậy có chút thú vị, cô ta cười nói:
- Em bị anh làm cho tức đến hồ đồ rồi, anh rút cuộc muốn hỏi em cài gì?
- Bà xã, em là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, lẽ nào em không biết tuyển người? Lẽ nào em không biết quản lý tập đoàn quốc tế
Thế Kỷ, anh không muốn có một số người cho rằng mình có quyền cao chức trọng trong tập đoàn mà quay lại muốn uy hiếp quyết định của tập đoàn, anh thấy, cứ cho mấy người ấy năng lực cao hơn nữa cũng không cần loại người đó. Bà xã, anh hy vọng em có thể hiểu, chúng ta cần một tập đoàn mà chúng ta có thể khống chế, cái này cũng giống như quân đội, quân đội yêu cầu sự phục tùng, có thể quyết định của chúng ta có chút vấn đề nhưng không phải trong lúc này nói ra vấn đề, mà cần phải suy nghĩ xem trong hoàn cảnh này làm sao để giải quyết. Đáng tiếc là, anh thấy người của em đa số là từ chối, chứ không phải đưa ra phương án giải quyết, đó không phải là điều mà anh muốn, anh cũng không cần những người đó. Đồng thời anh cũng đã từng nói với em sau khi hai tập đoàn hợp nhất, sẽ kinh doanh trên nhiều lĩnh vực, cũng có nghĩa là trong hai tập đoàn sẽ có thêm nhiều người bị thôi việc, anh cần tuyển người ở nhiều lĩnh vực, những người này thôi việc vừa may để lại các vị trí trống, Lộ Tuyết, còn về việc em nói nếu trước 5h tối mấy người đó vẫn không đưa ra được phương án, anh sẽ dùng biện pháp gì, anh nghĩ trong lòng em đã có câu trả lời rồi, một người cũng không giữ, cho dù để hai tập đoàn tạm ngừng kinh doanh, anh cũng phải dùng biện pháp mạnh để thực hiện phương án của anh, anh cần kinh doanh ở thành phố Vọng Hải này, khống chế mọi lĩnh vực trong thành phố, anh càng cần biến thành phố này trở nên tốt đẹp hơn, đó là dự định của anh, cũng là kế hoạch của anh.
- Đồ điên. Trương Lộ Tuyết nói.
Bạch Tình Đình lúc đó cũng nói:
- Anh đúng là một kẻ điên. Em không biết trong lòng anh rút cuộc nghĩ gì, Lộ Tuyết, chúng ta không để ý đến anh ta, chúng ta đến phòng họp thôi.
Trương Lộ Tuyết gật đầu, khi hai bọn họ quay người chuẩn bị đi, Diệp
Lăng Phi đứng lên, từ phía sau ôm eo rồi kéo Trương Lộ Tuyết và Bạch
Tình Đình vào lòng. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh thấy hai bọn em qua đó có tác dụng gì đâu, chi bằng cứ ở đâu nói chuyện với anh, có thể nói chuyện sau này chúng ta kinh doanh lĩnh vực nào.
Trương Lộ Tuyết nói:
- Không phải anh đã có chủ ý của mình rồi sao, còn cần bọn em làm gì.
Bọn em chỉ là kẻ phục tùng anh, nghe theo sự sắp của ông chủ anh, bọn em có thể nói gì chứ.
- Ừ, anh đang nghĩ đặt tên công ty là gì đây. Hai người thấy tập đoàn mới thành lập nên đặt tên là gì?
Bạch Tình Đình nói:
- Không biết. Ông xã, bây giờ anh quyết định, anh thực hiện đi.
Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt xinh xắn của Bạch Tình Đình cười nói:
- Tình Đình, có phải em đang tức giận không?
- Em không tức giận. Ông xã, em đã nói rồi, theo ý anh mà làm, anh muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, bây giờ em nghe theo ý anh là được rồi, dù sao em nói gì anh cũng không nghe, em hà tất phải phí lời, cứ nghe theo ý kiến của kẻ** tốt hơn.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình gọi mình là kẻ **xong, cười nói:
- Kẻ**? Cái tên này không tồi, đến đây, ba chúng ta bàn bạc một chút, có nên đặt tập đoàn mới thành lập tên là kẻ **không.
- Anh điên rồi hả?
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói đặt tên tập đoàn mới thành lập tên là kẻ **, lập tức trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, anh mà dám đặt tên tập đoàn mới thành lập là kẻ **, em...em sẽ không cho anh lên giường.
Diệp Lăng Phi không ngờ trước mặt Trương Lộ Tuyết Bạch Tình Đình có thể như vậy, nhất thời ngẩn người ra sau đó cười phá lên. Bạch Tình Đình có chút lo lắng mới nói ra, nói ra rồi cô ta cũng hối hận. Cô ta không nên nói ra một cách trần tục như vậy, may mà Trương Lộ Tuyết làm như không nghe thấy, Trương Lộ Tuyết nói:
- Em nhớ ra một chuyện, em phải đi lấy một tập tài liệu, lát nữa em sẽ quay lại, hai người cứ nói chuyện đi.
Trương Lộ Tuyết cố ý để hai người với nhau, cô ta ra khỏi văn phòng,
Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình ngồi trên sô pha, Bạch Tình Đình vẫn tỏ ra tức giận, trên khuôn mặt xinh xắn có một lớp sương trắng, vẫn tức giận vì những gì Diệp Lăng Phi nói trong phòng họp.
Diệp Lăng Phi áp vào má Bạch Tình Đình khẽ nói:
- Bà xã, đừng giận nữa, anh tạ lỗi với em, anh biết, ban nãy không nên nói ghê gớm như vậy, không nể mặt em, bà xã, anh đã xin lỗi rồi, em tha lỗi cho anh đi, nhiều nhất lần sau anh không nói vậy nữa.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, quay mặt sang Diệp Lăng Phi nói:
- Anh còn mong có lần sau nữa. Anh có biết ban nãy anh nói như vậy khiến em rất mất mặt, nói thế nào em cũng là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, anh đến cho em cơ hội để nói cũng không có, em đã nói với anh rồi, bọn họ là quản lý cốt cán của công ty, nhưng anh không để cho họ có đường lui nào, nói không cần là không cần, ông xã, chúng ta ở đây là làm kinh doanh, xây dựng doanh nghiệp, anh có biết bây giờ tim một nhân tài phù hợp khó đến thế nào không, nhưng anh lại đuổi việc hết những người đó, lẽ nào sau này anh để em một mình quản lý...
Bạch Tình Đình nói không ngừng, Diệp Lăng Phi chỉ cười nghe Bạch Tình Đình ngồi nói.
Diệp Lăng Phi tranh thủ Bạch Tình Đình dừng lại cười nói:
- Bà xã, anh rót nước cho em, em uống chút nước vào cho mát cổ họng rồi nói tiếp. Bây giờ anh đi rót nước cho em.
- Em không uống, không muốn uống nước. Bạch Tình Đình nói.
- Ồ, bà xã em không muốn uống nước, vậy là muốn anh dùng nước bọt của mình để em mát cổ họng rồi, người làm chồng như anh đương nhiên sẽ sẵn lòng.
Diệp Lăng Phi nói rồi cố tình đưa miệng mình vào miệng Bạch Tình Đình,
Bạch Tình Đình đẩy Diệp Lăng Phi mấy cái nhưng đều không thể đẩy Diệp
Lăng Phi ra, cuối cùng Bạch Tình Đình đành ngoan ngoãn để Diệp Lăng Phi hôn. Khi Diệp Lăng Phi hôn Bạch Tình Đinh xong, Bạch Tình Đình giơ tay lên lau miệng, nói:
- Hôi chết đi được, còn hút thuốc, anh không biết trong miệng anh có mùi thuốc lá sao?
Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xã, đây gọi là mùi vị đàn ông. Nếu đàn ông đến mùi đàn ông cũng không có, còn gọi gì là đàn ông nữa, Tình Đình, anh ở đây vẫn còn mùi đàn ông nè, đến đây, em thử xem.
Diệp Lăng Phi nói rồi kéo tay Bạch Tình Đình, đặt vào chỗ kín của hắn.
Bạch Tình Đình vốn định hướng ra cửa văn phòng, tay cô ta bị Diệp Lăng
Phi kéo vào năm lần bảy lượt vùng ra nhưng đều bị Diệp Lăng Phi giữ chặt, rút không ra. Bạch Tình Đình nũng nịu nói:
- Anh quá đáng nha, ở đây không phải ở nhà, anh để Trương Lộ Tuyết nhìn thấy thì làm thế nào, cái đồ háo sắc.
- Đàn ông không háo sắc chắc chắn là có bệnh.
Tay Diệp Lăng Phi không hề có ý buông ra, tay kia của hắn kéo đầu Bạch Tình Đình lại hôn say đắm.
Diệp Lăng Phi đang hôn Bạch Tình Đình thì chuông điện thoại của hắn vang lên, Diệp Lăng Phi đành phải ngừng hôn Bạch Tình Đình, tay Bạch Tình
Đình vừa định rút ra khỏi chỗ kín của Diệp Lăng Phi, bèn nghe thấy Diệp
Lăng Phi nói:
- Bà xã, đừng anh đang hưởng thụ, em lại lấy đi sao.
- Anh là đồ háo sắc, biến thái.
Bạch Tình Đình mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng tay không hề rút ra.
Diệp Lăng Phi dựa lưng vào so pha, một tay ôm lấy lưng Bạch Tình Đình, người Bạch Tình Đình ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi, hai tay cùng đặt vào chỗ kín của Diệp Lăng Phi. Tay kia của Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, thấy hiện lên số của Trương Dược, Diệp Lăng Phi biết bên Trương Dược nhất định đã điều tra ra chuyện gì rồi. Diệp Lăng Phi nhờ Trương Dược điều tra tin tức nhạc phụ của hắn, Trương Dược đã đông ý, lần này,
Trương Dược gọi điện cho Diệp Lăng Phi chính là muốn nói cho Diệp Lăng
Phi những chuyện mà anh ta biết.
Diệp Lăng Phi nghe điện thoại xong cười nói:
- Trương gia gia, xin chào. Trương gia gia, tôi rất nhớ ông.
Bạch Tình Đình đè trên người Diệp Lăng Phi, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên, nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng
Phi nhìn thấy khuôn mặt thanh khiết thoát tục của Bạch Tình Đình, không nhịn được cúi người hôn vào má Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, vội vàng đứng lên, hai tay cô ta bỏ ra khỏi chỗ dưới của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi khi đó đã dựng lên rồi.
Bạch Tình Đình sợ bị Trương Lộ Tuyết phát hiện chuyện cô ta làm ban nãy, vội vàng kéo áo Diệp Lăng Phi xuống, lấy áo Diệp Lăng Phi che vào chỗ kín của Diệp Lăng Phi.
Trương Lộ Tuyết đẩy cửa đi vào trong văn phòng, Trương Lộ Tuyết thấy
Diệp Lăng Phi nghe điện thoại không đi về phía này mà đi về bàn làm việc của cô ta. Bạch Tinh Đình đứng lên đi về Trương Lộ Tuyết.
Diệp Lăng Phi ngồi trên so pha cầm điện thoại nói chuyện với Trương Dược, Trương Dược nói trong điện thoại:
- Tiểu Diệp, chuyện đó tôi bảo Vệ Quốc tìm hiểu rồi, Chu Hồng Sâm ở tỉnh thành làm rất tốt, có một chút công trạng.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Trương gia gia, tôi không phải muốn hỏi chuyện đó, tôi muốn hỏi cuộc sống của Chu Hồng Sâm thế nào?
Trương Dược nói:
- Chuyện đó tôi làm sao tìm hiểu được. Tiểu Diệp, cái này cậu không phải đã hỏi khó tôi rồi sao?
- Đây đâu phải là hỏi khó chứ, Trương gia gia, ông ở trên tỉnh người đông thế mạnh, bên dưới có bao nhiêu quân, ừm, trong đó không phải còn có lính đặc công, lính thông tin, cảnh vệ..., không được thì phái một số đi điều tra giúp tôi, xem như diễn tập, những lính đó không thể chỉ để ở mà không tham gia diễn tập gì chứ, như vậy không được sao.
Trương Dược nghe Diệp Lăng Phi nói xong cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu ấy à, chỉ biết làm khó tôi, những người đó là để tôi tùy tiện điều động hay sao, tôi vì chuyện này phái người đi, hơn nữa lại là điều tra thị trưởng, nếu mà truyền ra ngoài thật sự không ra sao, bỏ đi, tôi vẫn cứ bảo Vệ Quốc tìm hiểu thêm một chút, nhưng từ phía Vệ
Quốc tôi có nghe được một số chuyện liện quan đến Chu Hồng Sâm, nghe nói bây giờ ông ta và Tưởng Khải Lâm quan hệ rất thân thiết, nói thế nào nhỉ, đây không phải là một chuyện tốt. Đương nhiên, chuyện ở địa phương, tôi không tiện nói nhiều.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi đương nhiên biết rõ rồi. Trương gia gia, tôi cũng không bảo ông phải đi quản chuyện ở địa phương, nhưng chuyện này tôi đều hiểu, tôi chỉ quan tâm chuyện về Chu Hồng Sâm, đại loại những chuyện như sau khi tan sở ông ta đi gặp những ai, làm những gì..lẽ nào những chuyện này lại làm khó Trương gia gia sao?
- Tôi sẽ cô gắng đi tìm hiểu vậy. Trương Dược nói.
- Vậy tôi cảm ơn Trương gia gia trước, Trương gia gia, khi nào ông quay lai Vọng Hải, tôi mời ông ăn cơm. Tôi mời ông ăn hải sản, mặc dù hải sản ở đây không ra sao nhưng ít nhất cũng là hải sản, ông thấy đúng không?
- Tôi sớm đã nghe được chuyện về cậu từ thủ trưởng, cậu đối đãi với thủ trưởng của tôi còn như vậy, huống hồ là tôi. Tôi thấy để tôi quay về hãy tính, tôi không hy vọng cậu có thể mời tôi ăn cơm gì, theo tiêu chuẩn cậu mời thủ trưởng của tôi, tôi cũng chỉ được ăn một bát mỳ thôi, hơn nữa còn là loại mỳ không có vị gì.
Diệp Lăng Phi nói:
- Trương gia gia, ông lại nói đùa với tôi rồi, tôi làm sao có thể đối đãi với ông như vậy chứ, làm sao lại không cho một miếng thịt vào trong bát mỳ chứ.
Trương Dược nghe xong cười nói:
- Được rồi, nếu phía tôi có tin tức, tôi sẽ nói với cậu, tóm lại Chu
Hồng Sâm có một chút thành tích, chỉ là không biết cuộc sống như thế nào.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, hăn cau mày, đối với Diệp Lăng Phi,
Chu Hồng Sâm và Tưởng Khải Lâm thân thiết với nhau không phải là một chuyện tốt. Có thể Chu Hồng Sâm suy nghĩ trên phương diện thành tích nên cố ý thân thiết với Tưởng Khải Lâm, dù sao Chu Hồng Sâm cũng cần sự ủng hộ của Tưởng Khải Lâm, Diệp Lăng Phi thật sự lo lắng là Chu Hồng Sâm bị Tưởng Khải Lâm lôi kéo. Một khi Chu Hồng Sâm bị Tưởng Khải Lâm lôi kéo thì Diệp Lăng Phi sẽ rất khó khăn để kéo Chu Hồng Sâm lên bờ.