Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1129: Khó mà kiềm chế!




Tiếng nói của Dã Thú vang lên trong điện thoại, Dã Thú nói:

- Lão đại, có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Dã Thú, đã khi nào rồi mà cậu còn đùa với anh kiểu này hả, một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin tốt trước!

- Tin tốt đó là em nói cho anh biết đã tìm thấy những người Nhật Bản đó rồi!

Dã Thú nói:

- Giống như dự liệu của anh, những người Nhật đó quả thực đã hành động!

- Vậy tin xấu là gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tin xấu là em mất dấu những người Nhật đó rồi, không biết những người Nhật đó đi đâu nữa!

Sau khi Dã Thú nói xong câu này thì lại nói thêm:

- Lão đại, những người Nhật đó trong tay có súng, tôi không dám đến gần, nên đã mất dấu họ rồi!

- Một đám vô dụng!

Diệp Lăng Phi lại thở dài nói:

- Ta đã cố ý chọc giận Yonchiem Yamakawa và Takeshi Kusamoto chính là muốn khiến cho họ đối phó ta, ta sớm đã đoán được những người Nhật này và hai nhà này có quan hệ với nhau cho nên ta mới bảo cậu phái người theo bọn họ, nhưng không ngờ người của cậu đã tìm được rồi mà lại để mất dấu, Dã Thú, cậu có biết làm như vậy cậu đã gây ra cho tôi rất nhiểu phiền phức không hả?

Dã Thú nói:

- Lão đại, em cũng biết, cho nên em mới nói đây là một tin xấu!

- Cậu, cái tên này, luôn gây rắc rối cho anh, chuyện này mà cũng có thể làm đổ bể nữa!

Diệp Lăng Phi nói xong lại thở dài và nói tiếp:

- Bây giờ nghĩ cách để cứu vãn đi, mau tìm ra những người Nhật đó, à, phái thêm người ở gần nhà ta, ta cho rằng những người Nhật này có thể sẽ tập kích nhà ta đấy!

- Lão đại, em đã sắp xếp rồi!

Dã Thú nói,

- Lão đại, anh yên tâm đi, tối hôm nay em sẽ bắt được những người Nhật đó!

- Yonchien Yamakawa và Takeshi Kusamoto thì sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Dã Lang nói chiều hôm nay bọn họ đã chạy rồi, không biết là đi đâu!

Dã Thú nói

- Lão đại, anh cho rằng họ sẽ rời khỏi thành phố Vọng Hải à?

- Rất có thể đấy!

Diệp Lăng Phi nói,

- Xem ra tối nay chắc sẽ có chuyện xảy ra rồi!

Diệp Lăng Phi sau khi nói chuyện điện thoại với Dã Thú xong thì lại thở dài. Bành Hiểu Lộ đang lái xe nghe Diệp Lăng Phi thở dài thì liền hỏi:

- Sao thế? Nhà anh xảy ra chuyện à?

- Không có gì!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đó là một vài chuyện liên quan đến người Nhật!

Diệp Lăng Phi móc trên người ra chiếc điện thoại di động gọi cho Điền Vi Dân. Khi điện thoại được kết nối thì Diệp Lăng Phi nói:

- Bí thư Điền, lúc nãy tôi mới biết được vài chuyện, tôi nghĩ cần phải có sự giúp đỡ của ông đấy!

- Cần tôi giúp đỡ ư?

Điền Vi Dân không biết Diệp Lăng Phi rốt cuộc là có chuyện gì cần ông ta giúp, ông ta hỏi:

- Tiểu Diệp, rốt cuộc là có chuyện gì cần tôi giúp vậy?

- Có một chút chuyện liên quan đến người Nhật Bản đấy!

Diệp Lăng Phi lại thở dài và nói:

- Lần trước thiếu chút nữa thì tôi bị một vài người Nhật Bản giết chết, tôi lo là những người Nhật này sẽ động thủ với tôi và gia đình tôi. Bí thư Điền, ông sẽ không đứng yên nhìn chuyện này xảy ra phải không? Tôi tin Bí thư Điền có cách bảo vệ tôi và gia đình tôi!

Sau khi Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì anh ta nói:

- Tiểu Diệp, tôi biết, tôi bây giờ sẽ lập tức thông báo cho những người của Cục công an đến bảo vệ cho cậu và gia đình cậu, đồng thời điều tra nghiêm ngặt những người Nhật Bản này.

- Bí thư Điền, vậy thì rắc rối cho ông rồi, tôi hy vọng càng nhanh càng tốt nhé!

Diệp Lăng Phi nói xong thì tắt điện thoại rồi nhìn Bành Hiểu Lộ mỉm cười. Bành Hiểu Lộ khi nãy nghe Diệp Lăng Phi nói những lời đó xong thì nhìn Diệp Lăng Phi một cái và nói:

- Diệp Lăng Phi, bây giờ anh gặp phải chuyện lớn như vậy mà anh còn cười được à, anh thật là giỏi đấy!

- Anh không cười thì chẳng lẽ anh phải khóc à?

Diệp Lăng Phi lại lấy ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa thì hút một hơi và nói:

- Anh không lo người nhà anh bị làm hại bởi vì những người Nhật Bản đó vốn sẽ không tới gần biệt thự của anh!

- Câu nói này nghĩa là sao?

Bành Hiểu Lộ hỏi.

- Nói thế nào nhỉ, chính là trưa nay anh đã chọc giận hai người Nhật đó!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh sau khi chọc giận họ, anh biết rằng hai người Nhật này sẽ không bơ qua như vậy đâu, cho nên, anh phái người theo dõi bọn họ, sự việc giống như những gì anh dự đoán, bọn họ đã hành động, chỉ là bây giờ anh chưa làm rõ ràng được, người mà bọn họ muồn giết là anh và còn người khác nữa!

- Em không biết anh đang nói cái gì nữa!

Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:

- Bất luận là thế nào em cho rằng anh cũng nên về nhà đi, anh ở nhà ít nhất có thể bảo vệ được cho Bạch Tình Đình!

Diệp Lăng Phi nói xong thì nói tiếp:

- Nói cũng đúng, anh ở nhà ít nhất là cũng tốt hơn!

Bành Hiểu Lộ dừng xe lại, nói:

- Còn nói nữa, anh mau về nhà đi!

- Vậy còn em?

Diệp Lăng Phi hỏi,

- Lẽ nào em không cần anh giúp à?

- Em cần anh giúp cái gì chứ!

Bành Hiểu Lộ mở dây an toàn của mình ra và nói:

- Diệp Lăng Phi, anh đừng có ở đây nói nhảm nữa, mau về nhà đi, em chỉ có một chút chuyện nhỏ này thôi, huống hồ còn có ông em là chỗ dựa rồi, em không lo gì cả, còn anh phải chú ý đến an toàn của bản thân mình!

Diệp Lăng Phi cởi dây an toàn ra, quay mặt sang phía Bành Hiểu Lộ nói:

- Hiểu Lộ, nếu có chuyện gì muốn anh giúp thì em cứ nói nhé!

- Được rồi, anh đừng dài dòng nữa, mau về nhà đi!

Bành Hiểu Lộ nói và đẩy Diệp Lăng Phi một cái. Bành Hiểu Lộ muốn giục Diệp Lăng Phi mau lái xe về nhà nhưng Bành Hiểu Lộ không ngờ khi cô đẩy Diệp Lăng Phi thì ngược lại bị Diệp Lăng Phi nắm lấy tay. Môi của Diệp Lăng Phi lướt trên tay cô. Bành Hiểu Lộ bĩu môi, gắt giọng:

- Diệp Lăng Phi, cái tên này, bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn làm loạn nữa hả? Đừng có loạn nữa!

Diệp Lăng Phi chưa hôn Bành Hiểu Lộ, nên đành phải buông tay ra và bước xuống xe.

Bành Hiểu Lộ cũng xuống xe, cô muốn lái xe đến sân bay. Diệp Lăng Phi đi sang một bên xe nhìn trang phục của Bành Hiểu Lộ thì hắn nhịn không nổi cười vang lên. Bành Hiểu Lộ liếc Diệp Lăng Phi một cái và nói:

- Có gì đáng cười đâu, anh còn ở đây kì kèo nữa à, mau về nhà đi!

- Chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé!

Diệp Lăng Phi cười với Bành Hiểu Lộ rồi mở cửa bước lên xe. Diệp Lăng Phi lái xe đi, sau khi hắn về biệt thự, Bạch Tình Đình đang ngồi ở bên hồ bơi nói chuyện phiếm với Suzu Yamakawa và Minako. Khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi về, Bạch Tình Đình cảm thấy có chút kỳ lạ. Bạch Tình Đình biết là Diệp Lăng Phi đang đi giúp Bành Hiểu Lộ một chuyện, Bạch Tình Đình thấy rằng, Diệp Lăng Phi chí ít không trở về nhanh như vậy đâu.

- Ông xã, sao anh về sớm vậy, em còn nghĩ rằng anh!

Bạch Tình Đình khi nhìn thấy rõ trên đầu Diệp Lăng Phi đang quấn miếng băng gạc thì cô kinh ngạc, cô quên mất câu nói cô định nói tiếp, Bạch Tình Đình đang ngồi trên ghế vội đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Diệp Lăng Phi.

- Ông xã, anh bị sao vậy?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Không có gì đâu em!

Diệp Lăng Phi dù sao cũng không thể nói cho Bạch Tình Đình biết đầu đuôi của chuyện này là do hắn và Bành Hiểu Lộ đang thân mật trên ghế sofa không cẩn thận bị lăn xuống dưới đất được. Diệp Lăng Phi nói dối:

- Anh không cẩn thận nên va vào đầu, nhưng đã băng bó rồi em. Tình Đình, em không cần phải lo lắng đâu. À, Hân Mính đâu?

- Ở trên lầu!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, anh thật sự là không có chuyện gì à?

- Anh không sao!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tình Đình, em với Suzu Yamakawa, Minako nói chuyện tiếp đi, anh có chuyện muốn nói với Hân Mính một tí!

- Vâng!

Bạch Tình Đình trả lời.

Diệp Lăng Phi đi vào biệt thự, đi đến trước cửa phòng Chu Hân Mính. Hắn đẩy cửa phòng Chu Hân Mính ra hắn nhìn thấy Chu Hân Mính đang ở trong phòng học đan. Hai tay cô cầm kim và đang từ từ đan quàầ áo. Trong phòng chỉ có một mình Chu Hân Mính, người hộ lý được mời đến để chăm sóc cho Chu Hân Mính hiện không có trong phòng. Diệp Lăng Phi đi vào, Chu Hân Mính nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi trên đầu quấn bông băng thì sửng sốt, đặt cây kim trong tay xuống, vội vàng hỏi:

- Ông xã, anh bị làm sao vậy?

- Không có gì!

Diệp Lăng Phi trong lòng nghĩ thầm, có hai người vợ là một điểu phiền phức cứ luôn hỏi mình có bị sao không. Tuy Diệp Lăng Phi có rất nhiều chuyện đều có thể nói với Chu Hân Mính, nhưng chuyện với Bành Hiểu Lộ không thể nói được. Diệp Lăng Phi không muốn kể tỉ mỉ với Chu Hân Mính, hắn đi đến bên cạnh giường, đặt nửa cái mông ngồi lên giường, tay phải ôm lấy vai Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, có chuyện anh muốn nói với em!

Chu Hân Mính xoay mông về phía giường, mặt cô hướng về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cởi giày mình ra đặt bên cạnh giường, hắn ngồi lên giường. Hắn vốn muốn để Chu Hân Mính ngồi vào lòng mình nhưng khoảng thời gian này Chu Hân Mính mập lên một chút, đặc biệt là phần mông, Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng bỏ đi chủ ý của mình. Hắn chỉ ôm vai Chu Hân Mính, lấy tay luồn vào trong áo bầu của Chu Hân Mính rồi xoa xoa cái bụng đang lớn của cô.

Điều mà Chu Hân Mính quan tâm chính là vết thương trên đầu Diệp Lăng Phi, tuy lúc nãy Diệp Lăng Phi đã nói rồi chỉ là vết thương nhẹ thôi. Nhưng trong lòng Chu Hân Mính không yên tâm, cô rất muốn biết rốt cuộc Diệp lăng Phi bị thương có nặng không.

- Ông xã, anh để em xem vết thương đi!

Chu Hân Mính nói,

- Em không yên tâm về vết thương của anh, anh va vào đầu như thế nào vậy?

- Không có gì!

Diệp Lăng Phi nói,

- Hân Mính, anh nói rồi mà, em không cần lo cho anh, anh biết xử lý mà. Hân Mính, tên khốn nạn Dã Thú gây phiền phức cho anh rồi!

- Phiền phức?

Chu Hân Mính sửng sốt, nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

- Ông xã, Dã Thú gây phiền phức gì cho anh vậy?

- Anh vốn đã sắp xếp Dã Thú theo sát và phục kích những người Nhật kia, kết quả là cái tên đó đã làm mất dấu bọn họ rồi!

Diệp Lăng Phi lại thở dài một cái nói:

- Anh nghi ngờ những người Nhật đó đều là thủ hạ của Yonchien Yamakawa và Takeshi Kusamoto đến để đối phó với anh đấy!

Chu Hân Mính nghe thấy Diệp Lăng Phi nói xong thì sắc mặt trở nên lo lắng, cô nói:

- Ông xã, anh nói có người phục kích anh à?

- Ừ!

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Nhưng anh lại không lo những người này có thể làm hại chúng ta. Nếu bọn họ thực sự dám làm như vậy thì bọn họ đừng mong trở lại, anh đã giăng bẫy ở đây rồi, chỉ đợi bọn chúng đến thôi!

Chu Hân Mính khẽ thở dài nói:

- Ông xã, có nhiều lúc, em vốn không muốn nói với anh quá nhiều. Em tin rằng ông xã biết sẽ làm như thế nào, nhưng, ông xã, e vẫn hy vọng anh có thể vì em nhiều hơn, vì đứa bé trong bụng và vì Tình Đình mà nghĩ nhiều một chút, đừng để chúng em vì anh mà lo lắng, ah là trụ cột tinh thần của gia đình, nếu không có anh, em…

Chu Hân Mính đang nói và nói thì đôi mắt bỗng nhiên ươn ướt có vẻ như là đang khóc. Diệp Lăng Phi nhớ lại lúc trước Chu Hân Mính đâu phải như vậy, Chu Hân Mính bây giờ trở nên đa sầu đa cảm, hay là có thể nói là rất nữ tính, không giống như lúc trước, không suy nghĩ quá nhiều. Chu Hân Mính bây giờ suy nghĩ rất nhiều rất nhiều chuyện, cũng nhìn trước nhìn sau rồi mới làm.

Diệp Lăng Phi không muốn Chu Hân Mính đâu lòng, hắn vội vàng nói:

- Hân Mính, anh biết rồi, anh đã nói rồi mà, anh sẽ rất cẩn thận mà. À, khi nãy anh còn gọi điện thoại cho bí thư Điền, nhờ bí thư Điền cho người bảo vệ biệt thự, đồng thời, nhờ bí thư Điền hạ lệnh bắt những tên Nhật Bản đó, Hân Mính, em đừng có nghĩ nhiều, anh đảm bảo không có chuyện gì đâu!

- Ông xã, em chỉ hy vọng những người nhà chúng ta có thể chung sống hạnh phúc!

Chu Hân Mính nói đến đây thì đột nhiên chau mày. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính chau mày, hắn vội hỏi:

- Hân Mính, em sao thế?

- Không có gì!

Chu Hân Mính tay phải đặt lên bụng cười nói:

- Còn không phải là do con chúng ta động đậy nữa à, bây giờ càng ngày càng rõ ràng, em đoán nhất định là một cu cậu đó anh, bởi vì nó thật sự không hiền đâu anh!

- Đúng không vậy em?

Diệp Lăng Phi nở nụ cười, hắn vén áo bầu của Chu Hân Mính lên để lộ ra cái bụng cô. Hắn áp tai lên bụng cô và cười nói:

- Hân Mính, nó thực sự không hiền đâu, nhất định là một cu cậu rồi!

- Em lại hy vọng là một đứa con gái!

Chu Hân Mính nói,

- Như vậy nó sẽ trở nên rất thục nữ, nếu là một cu cậu thì hỏng rồi, có anh làm gương như vậy, em nghi ngờ rằng con trai của em sẽ giống anh đấy, em không muốn con trai cũng học theo bố của nó luôn làm người khác lo lắng!

Diệp Lăng Phi áp tai lên bụng Chu Hân Mính cười nói:

- Hân Mính, em sao có thể nói như vậy được, cứ cho là con trai thì anh cũng sẽ cho nó học theo em, không cho nó học theo anh!

- Chưa chắc!

Chu Hân Mính nói:

- Ai mà biết anh sẽ làm nó trở thành cái gì đây, ông xã, chúng ta nói nhiều rồi, sau này dù là con trai hay con gái đều phải để cho em dạy dỗ, anh không được nhúng tay vào!

- Được rồi, anh không nhúng tay vào!

Tay Diệp Lăng Phi vốn đặt trên bụng Chu Hân Mính, đột nhiên hắn đưa tay xuống phía dưới, luồn tay vào bên trong quần lót của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính chau mày dịu dàng nói:

- Ông xã, đừng như vậy!

Diệp Lăng Phi đưa môi hắn lại miết lên đôi môi Chu Hân Mính rồi hôn một cái. Hắn nói:

- Hân Mính, thật khổ em quá, anh biết mười tháng mang thai rất khó nhọc!

Người Chu Hân Mính tựa vào lòng Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:

- Cũng không khó nhọc anh, bởi vì trong lòng em có một người. Em yêu người đàn ông đó, em có thể vì người đàn ông này mà làm bất cứ chuyện gì!

Chu Hân Mính nói xong mặt hướng về phía Diệp Lăng Phi gợi tình…

- Anh chỉ hy vọng cả nhà chúng ta có thể sồng vui vẻ hạnh phúc với nhau, nhất định là vậy!

Diệp Lăng Phi nói rồi đưa môi hôn Chu Hân Mính.

Rất lâu sau đó môi của Diệp Lăng Phi mới rời khỏi môi Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi nhìn ánh mắt Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, em có muốn không?

Chu Hân Mính cắn chặt môi, một lúc lâu cô mới nũng nịu nói:

- Ông xã, đừng làm loạn nữa, em không muốn xảy ra chuyện đâu. Ừm, còn ba tháng nữa là em lâm bồn rồi, em chỉ hy vọng con có thể được sinh ra một cách thuận lợi, em hy vọng em có thể sinh ra một bé cưng khỏe mạnh!

Diệp Lăng Phi lại hôn Chu Hân Mính một cái nói:

- Ừ, bà xã, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng Chu Hân Mính vừa đúng lúc gặp mẹ Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi vội vàng chào hỏi:

- Chào nhạc mẫu!

Mẹ Chu Hân Mính khi thấy Diệp Lăng Phi thì bà kéo hắn sang một bên. Diệp Lăng Phi cảm thấy mẹ vợ mình dường như có chuyện muốn nói với mình. Quả thực mẹ Chu Hân Mính có chuyện muốn bàn bạc với Diệp Lăng Phi. Bây giờ, bà đã không nhậm chức trong chính phủ nữa, Chu Hồng Sâm lại ở tỉnh mà Chu Hân Mính lại đang mang thai, có chuyện gì bà chỉ có thể bàn bạc với Diệp Lăng Phi.

- Tiểu Diệp, mẹ có chuyện muốn nói với con một chút, con đừng kể lại cho Hân Mính nhé!

Mẹ Chu Hân Mính ấp a ấp úng nói, Diệp Lăng Phi gật gật đầu đáp:

- Nhạc mẫu đại nhân, con không nói với Hân Mính đâu, mẹ có chuyện gì thì cứ nói với con!

Mẹ Chu Hân Mính ấp a ấp úng nói:

- Tiểu Diệp. mẹ nghe nói bố của Hân Mính ở tỉnh bên kia không tốt lắm, hơn nữa mẹ còn nghe nói………!

Mẹ của Chu Hân Mính câu tiếp theo lại không nói ra, dường như có chuyện gì đó khó nói mà bà không tiện thể nói ra ngay được, hắn nói:

- Nhạc mẫu, chuyện là mẹ nghe ai nói vậy?

- Là người hàng xóm ở nhà cũ của mẹ nói!

Mẹ của Chu Hân Mính nói:

- Hôm nay, mẹ về lại trụ sở một chuyến, nói chuyện phiếm với mấy người hàng xóm ở đó, nghe họ nhắc đến, cụ thể thì mẹ cũng không rõ lắm. Mẹ gọi điện thoại cho Hồng Sâm, Hồng Sâm nói không có chuyện gì, nhưng trong lòng mẹ lại không yên tâm, Hồng Sâm có một mình ở tỉnh đó!

Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng hiểu ý của mẹ Chu Hân Mính, thì ra là mẹ Chu Hân Mính nghe thấy vài lời đồn đại liên quan đến Hồng Sâm. Khi nãy mẹ Chu Hân Mính nói cái gì Chu Hồng Sâm ở tỉnh bên kia không tốt lắm, nhưng tìm một lý do nói về chuyện này thì quan trọng nhất vẫn là sự việc đằng sau đó chính là Chu Hồng Sâm sống một mình ở tỉnh đó, khó mà tránh khỏi một chút bị cám dỗ, nghĩ lại thì cũng có thể hiểu Chu Hồng Sâm ở tỉnh đó có thể là thị trưởng, có quyền, mà khi Chu Hồng Sâm ra đi thì chưa trở về lại thành phố Vọng Hải, hơn nữa mẹ Chu Hân Mính đã mấy lần nhắc đến chuyện muốn đến đó ở cùng Chu Hồng Sâm, Chu Hồng Sâm luôn nói công việc không ổn định, Chu Hân Mính phải chăm sóc, lý do từ chối không có, không để mẹ Chu Hân Mính đến sống với Chu Hồng Sâm, điều này không thể không khiến người khác nghi ngờ. Khi mẹ Chu Hân Mính hôm nay trở về lại nhà mình, nói chuyện phiếm với những người hàng xóm ở đó, nghe thấy những người này nhắc đến lời đồn liên quan đến Chu Hồng Sâm, mẹ của Chu Hân Mính trong lòng không yên tâm nên mới tìm Diệp Lăng Phi nói chuyện.

Trong thời gian Chu Hân Mính đang mang thai không thể để cô ấy bị kích động. Mẹ của Chu Hân Mính không có ai để bàn bạc nên tìm Diệp Lăng Phi để nói chuyện.

Diệp Lăng Phi sau khi đã hiểu được mẹ Chu Hân Mính rốt cuộc là vì chuyện gì mà lo lắng thì hắn nói:

- Nhạc mẫu, con cảm thấy nhạc phụ ở tỉnh đó có lẽ là rất bận, không có sức để quan tâm đến chuyện khác, điều này cũng có thể hiểu được. Con cũng có bạn ở tỉnh đó, không thì con nhờ bạn con giúp mẹ nghe ngóng, mẹ thấy thế nào?

Sau khi mẹ Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thì vội nắm lấy tay Diệp Lăng Phi nói:

- Tiểu Diệp, vậy thì mẹ cảm ơn con!

- Không có gì đâu mẹ!

Diệp Lăng Phi nói,

- Nhạc mẫu, chúng ta đều là người một nhà, mẹ đừng khách khí như vậy, mẹ yên tâm, con sẽ làm rõ chuyện này, đợi sau khi con làm rõ ràng thì sẽ nói cho mẹ vợ biết nhé!

Sau khi mẹ của Chu Hân Mính đi rồi, Diệp Lăng Phi đặt tay phải lên đầu, xoa xoa cái ót của mình. Diệp Lăng Phi không nghĩ rằng lúc này lại xảy ra chuyện này. Chu Hồng Sâm tốt xấu gì cũng là bố vợ của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không muốn Chu Hồng Sâm có chuyện gì cả. Nhưng hành vi của Chu Hồng Sâm lại không thể không khiến cho Diệp Lăng Phi suy nghĩ được. Chu Hồng Sâm nói sao cũng là người đàn ông có quyền lực, người đàn ông này phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ, nếu người nhà Chu Hồng Sâm ở bên cạnh hắn thì sự cám dỗ này sẽ ít hơn rất nhiều, nhưng người nhà Chu Hồng Sâm lại không ở bên cạnh hắn, Chu Hồng Sâm sống một mình ở tỉnh đó thì khó mà tránh được nhiều lời suy đoán.

Bạch Tình Đình đi lên lầu, thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở cửa sổ tầng hai, Bạch Tình Đình đi về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng bước chân thì quay lưng lại, khi nhìn thấy Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, sao em lại lên đây?

- Khi em đi lên lầu nhìn thấy anh đứng ở đây, ông xã, có phải là có chuyện gì không?

Bạch Tình Đình hỏi.

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:

- Tình Đình, chúng ta về phòng rồi nói chuyện!

Bạch Tình Đinh cũng biết là đứng ở đây nói chuyện cũng không tiện, cô gật đầu đi với Diệp Lăng Phi về phòng.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào trong phòng, Diệp Lăng Phi ngồi xuống giường, hắn lấy tay vỗ vỗ người mình, Bạch Tình Đình đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, ngồi xuống, Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình nói:

- Là mẹ của Hân Mính nói với anh về chuyện của Chu Hồng Sâm!

Diệp Lăng Phi có hai bố vợ, trước mặt Bạch Tình Đình nếu chỉ nhắc đến một ông bố vợ rất dễ khiến Bạch Tình Đình nhầm lẫn nên Diệp Lăng Phi không nói là bố vợ mà nói trực tiếp luôn tên ông ta.

- Ài, còn không phải là vì Chu Hồng Sâm đang đảm nhận chức thị trưởng ở tỉnh đó, mẹ Chu Hân Mính không yên tâm nên muốn anh giúp nghe ngóng một chút!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chuyện này nói ra cũng có chút kỳ lạ, em nói Chu Hồng Sâm vì sao lại không mang theo người nhà đi, lẽ nào thật sự là vì Chu Hân Mính đang có thai ư?

Bạch Tình Đình không nói gì mà nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nói tiếp:

- Tình Đình, em đoán xem anh đang lo chuyện gì?

- Lo lắng chuyện gì?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Anh lo là Chu Hồng Sâm đã tiến sâu vào chốn quan trường khó mà tự kiềm chế được!

Diệp Lăng Phi nói:

- Ở nơi đó có ai chứ, có Tưởng Khải Lâm ở đó, lúc đầu chính là Tưởng Khải Lâm đã đẩy bố của Tiêu Tiếu đi, bây giờ Chu Hồng Sâm đến lẽ nào Tưởng Khải Lâm để cho Chu Hồng Sâm sống yên ổn sao?