Lúc Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, ba người Angel, Dã Thú cùng Dã Lang đều nhìn sang phía Diệp Lăng Phi. Dã Thú kia nhếch nhếch miệng, hỏi lại:
- Lão đại, có phải anh vừa nói là con gái của tên khốn khiếp Yonchien Yamakawa hiện đang ở nhà anh?
- Ừm!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Yonchien Yamakawa còn đến tận nhà anh để tìm Suzu Yamakawa!
- Lão đại, làm sao anh không nói sớm, nếu như mà em thấy lão khốn khiếp Yonchien Yamakawa kia, nhất định phải ngắt đầu của lão xuống, nhớ khi đó ở Nhật Bản chúng ta thiếu chút nữa bị lão khốn khiếp đó giết chết!
Dã Thú cứ nhắc tới đến chuyện thì tức không chịu nổi, miệng mắng:
- Tuy nói cái lão khốn khiếp này đã nhận được một bài học, chúng ta cũng sẽ không truy cứu việc đó nữa, nhưng lão khốn này lại dám chạy đến thành phố Vọng Hải, vậy thì sao có thể để cho lão thong thong thả thả mà quay về Nhật Bản được, nhất định phải tặng cho lão một bài học khó quên!
- Quên đi!
Diệp Lăng Phi miệng nói,
- Lúc đó chúng ta đã nói rất rõ ràng, không hề tiếp tục truy cứu nữa, Dã Thú, vụ đó đã nháo rất lớn rồi, chúng ta cũng chiếm không ít chỗ tốt, cũng không cần phải tiếp tục nữa.
- Lão đại, nói thì là như thế. Nhưng mà...!
Dã Thú còn muốn nói nốt, lúc này Dã Lang đã cắt ngang lời Dã Thú, Dã Lang mở miệng nói:
- Dã Thú, Satan nói đúng, chuyện đã qua thì để nó qua đi, đừng tiếp tục dây dua nữa!
Dã Lang nói xong, lại quay sang phía Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Satan, làm thế nào mà Suzu Yamakawa lại ở trong nhà của anh?
- Chuyện này nói ra thì rất dài!
Diệp Lăng Phi ôm Angel, đem chuyện của Suzu Yamakawa kể lại cho ba người. Sau khi nghe xong, Dã Lang nói:
- Satan, anh hoài nghi chuyện gì?
- Không rõ ràng lắm!
Diệp Lăng Phi nói,
- Chuyện này vẫn còn đang trong quá trình điều tra, bên chính phủ kia ít nhất còn phải đợi tới sau khi kết thúc đợt nghỉ mới có thể điều tra, theo ý anh mà nói, rất có khả năng là có quan hệ với tập đoàn điện tử Suzuki.
- Bản thân vốn đầu tư của tập đoàn điện tử Suzuki tại thành phố Vọng Hải không có chút sai sót nào!
Dã Lang nói,
- Thế nhưng, nếu như Yonchien Yamakawa cùng Takeshi Kusamoto đều đến thành phố Vọng Hải mà nói, vậy thì vấn đề trong phương diện này hẳn là không ít, Satan, em thấy có lẽ cần phải điều tra một chút!
- Anh cũng cho là như vậy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Cho nên, anh muốn tập trung vào vụ án kia, theo ý anh, vụ án này chính là một điểm quan trọng để đột phá, có lẽ có thể từ trên người tên nhà báo kia tra ra được vài thứ không biết chừng!
Diệp Lăng Phi chờ mọi người uống rượu mới đến nửa đêm, Dã Thú mới đồng ý kết thúc. Diệp Lăng Phi ôm Angel, đi ra quán bar. Angel hôm nay uống không ít, cô kề sát lấy Diệp Lăng Phi, nói:
- Satan, anh đưa em về nhà đi!
- Anh mà thật sự đưa em về nhà, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện!
Diệp Lăng Phi nói, Diệp Lăng Phi quay lại nói với hai người Dã Lang,Dã Thú:
- Các cậu đi cùng anh đưa Angel quay về, một mình anh cũng không thể đưa Angel quay về nhà được.
Dã Thú toét miệng cười nói:
- Lão đại, anh nói như vậy sẽ làm Angel đau lòng đấy, Angel bây giờ đang ước gì anh đưa cô ấy về nhà, đến lúc vào nhà rồi, anh cũng đừng nghĩ sẽ đi ra được!
Angel vừa nghe được lời ấy, liền mắng:
- Mịa, tên khốn Dã Thú nhà ngươi, lại dám đem bà cô mày ra đùa, bà cô mày có thể làm vậy sao. Tên khốn chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới nhà ngươi, cách bà cô mày xa xa một chút, đừng trách bà chưa nói trước, nếu như ngươi nói lung tung trêu vào bà cô này, tên khốn ngươi sẽ không có kết cục tốt được đâu!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Angel, miệng nói:
- Angel, đừng chửi nữa, đang ở cửa quán bar, chửi như vậy không tốt lắm!
- Có làm sao, ai dám quản chuyện của bà cô đây, ta liền lột da hắn!
Một câu mắng người này của Angel đem ánh mắt của rất ngiều người hấp dẫn qua đây, có vài người đã bắt đầu bàn tán. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, Angel có vẻ thực sự đã uống say rồi, hắn kéo Angel lên xe, rồi quay sang bảo hai người Dã Thú, Dã Lang đừng đứng đó nữa, lấy xe của bọn họ cùng đi với Diệp Lăng Phi đưa Angel quay về nhà. Angel bây giờ đang ở tại khu phòng Hải Cảnh, chính là một khu nhà cao tầng ở cạnh biển, hoàn cảnh cũng khá tốt. Diệp Lăng Phi chỉ lo lắng chính mình hôm nay đã uống nhiều rượu, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, vậy nên ngay cả việc đưa Angel về nhà, đều gọi cả hai người Dã Lang, Dã Thú đi cùng. Đến lúc Diệp Lăng Phi cầm chìa khóa của Angel mở cửa gian phòng của Angel, vậy mà lại phát hiện trong căn phòng của Angel có một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo hở hang. Nếu như Diệp Lăng Phi biết là trong phòng của Angel có người, cũng không cần lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra. Về phần cô gái trẻ tuổi kia là ai, Diệp Lăng Phi cũng không muốn hỏi, nói chung, Diệp Lăng Phi chỉ biết là cho tới bây giờ bên người Angel chưa từng thiếu nữ nhân. Sau khi đưa Angel vào nhà, ba người Diệp Lăng Phi, Dã Thú, Dã Lang cũng không lập tức lên xe rời đi, mà đi bộ về phía bờ biển. Ba người bọn họ đi tới bên bờ biển, tìm một chỗ ngồi xuống rồi, Diệp Lăng Phi châm một điếu thuốc, rít một hơi.
- Lão đại, anh thực sự không hề so đo chuyện của Yonchien Yamakawa nữa à?
Dã Thú hỏi.
- Quên đi, không so đo chuyện đó nữa!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu như Yonchien Yamakawa không chọc anh mà nói, anh cũng sẽ không tiếp tục so đo mấy chuyện đó nữa!
Dã Thú vừa nghe xong những lời này của Diệp Lăng Phi, nói:
- Lão đại, em cảm thấy anh thay đổi rất nhiều, có lẽ cái này gọi là cuộc sống, không chỉ có anh, ngay cả tính tình của em cũng đã thay đổi rất nhiều, cái cuộc sống của người bình thường này quả thật có thể thay đổi con người!
- Cái này chính là đời người, cái này chính là cuộc sống!
Diệp Lăng Phi nói,
- Chúng ta đều sẽ thay đổi, không phải sao?
Sau khi Diệp Lăng Phi nói những lời này, Dã Thú bảo trì im lặng. Hắn cũng đang suy xét, cũng đang tự hỏi, hắn bây giờ, cũng nhân ra mình đã thay đổi rất nhiều.
Ba người bọn họ ngồi bên bờ biển một hồi lâu, mới đứng dậy, định cất bước đi, ngay lúc bọn họ sắp rời khỏi, bỗng nhiên nghe được phía bờ biển có tiếng bước chân, tiếp sau liền thấy một bóng người theo bờ cát chạy như điên hướng về phía bên này. Ở phía sau bóng người này, dường như có khoảng bảy tám người đang đuổi theo.
- Cứu tôi với, cứu tôi với!
- Bóng người kia hét lên âm thanh cứu mạng, Diệp Lăng Phi liền sửng sốt, đêm hôm khuya khoắt thế này còn có người kêu cứu mạng. Diệp Lăng Phi quay sang nói với hai người Dã Lang, Dã Thú:
- Đi. Qua bên đó xem thử!
Ba người bọn họ cất bước đi về phía bóng người kia, kết quả là, Diệp Lăng Phi vừa mới bước một bước, chợt nghe được “pằng” một tiếng, tiếng súng reo vang mà thanh thúy, ngay lúc Diệp Lăng Phi còn đang sửng sốt, lại nghe hai tiếng súng.
- Mẹ nó, bọn họ có súng!
Dã Thú mắng to một tiếng, Dã Thú bản năng muốn tiến lên, lại bị Diệp Lăng Phi kéo lại. Diệp Lăng Phi mở miệng quát lên:
- Dã Thú. Tiểu tử cậu không muốn sống nữa à, trên người cậu có mang theo thứ gì không?
Những lời này của Diệp Lăng Phi thoáng cái đã làm Dã Thú giật mình tỉnh lại, Dã Thú đâu có cầm súng theo. Từ lúc bắt đầu sống cuộc sống của người bình thường, Dã Thú đã không còn quen mang theo súng bên người rồi, sống ở tại thành phố Vọng Hải này, cũng không cần mang súng bảo vệ bản thân. Dã Thú mở miệng mắng:
- Mịa nó, lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ?
Diệp Lăng Phi chau mày, mở miệng nói:
- Tên kia cùng chúng ta cũng không có quan hệ gì, chúng ta không cần phải vì tên kia mà ném mạng, trước hết trốn đi nhìn xem thế nào!
- Lão đại, chỉ là em cảm thấy rất uất ức!
Dã Thú không tình nguyện mà nói,
- Em chưa từng phải chịu nỗi nhục như thế này!
- Thối lắm, cậu hiện tại có nhà, có bà xã, có con cái, chuyện này đáng giá để cậu mạo hiểm sao?
Diệp Lăng Phi mắng,
- Sau này lúc cậu muốn mạo hiểm, nhớ nghĩ đến người nhà của cậu!
Dã Thú không lên tiếng nữa, trong lúc bọn họ đang nói chuyện, người kêu cứu mạng trên bờ cát kia đã bị súng bắn ngã rồi. Sau khi bảy tám tên đuổi theo nổ súng rồi, ba tên trong đó chạy về phía kẻ bị ngã trên bờ cát kia, mấy người còn lại chạy về phía Diệp Lăng Phi. Bọn họ cũng phát hiện rằng ở đây có người, không muốn lưu lại phiền phức. Diệp Lăng Phi nhìn qua bốn năm tên đang chạy về hướng này, cũng không rõ trong tay bốn năm tên này có súng hay không, Diệp Lăng Phi mở miệng nói rằng:
- Có vẻ, chúng ta không đánh cũng không được, chúng ta trong tay không có vũ khí, hai người các cậu cần phải cẩn thận một chút, đã hiểu chưa?
Địa hình phía bên này tương đối phức tạp, lại ở trong đem tối, có thể mượn những phiến đá bên này làm chỗ ẩn nấp, ngược lại cũng không phải là không có khả năng đánh một trận. Nếu như bây giờ mà muốn chạy, nhất định phải đi qua cái bậc thang bên bờ biển kia, nói vậy, rất dễ bị viên đạn bắn trúng, loại cách làm như thế này không thể nghi ngờ là cách làm ngu ngốc nhất. Diệp Lăng Phi phán đoán, lựa chọn sáng suốt nhất bây giờ chính là lợi dụng địa hình nơi đây. Tốt nhất có thể đem bốn năm người chạy qua đánh ngã, đến lúc đó, sẽ có cơ hội xoay chuyển sự tình rồi. Cho nên, Diệp Lăng Phi nhất định phải lựa chọn việc lợi dụng yếu tố địa hình dùng hai bàn tay trần đánh ngã bốn năm người không rõ thân phận có thể có súng trong tay kia rồi. Trong nháy mắt, Diệp Lăng Phi đã có phán đoán chính xác với tình thế hiện giờ, phương diện này Dã Thú cùng với Dã Lang đều có kinh nghiệm phong phú, không cần Diệp Lăng Phi phải căn dặn quá nhiều, hai người kia đã lựa chọn được địa hình có lợi nhất rồi. Diệp Lăng Phi lợi dụng bóng đêm, bắt đầu ẩn núp, trong lòng lại mắng chửi liên hồi:
- Con mẹ nó, ta đi ra bờ biển ngồi một lúc cũng gặp phải loại chuyện này, thật là con mẹ nó đồ phá hoại, trị an của cái thành phố Vọng Hải này thật đúng là cần phải chấn chỉnh lại rồi, thật không biết trở nên hỗn loạn như vậy từ lúc nào!
Dù trong lòng Diệp Lăng Phi đang chửi liên hồi, nhưng đôi mắt hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào mấy người đang chạy qua đây.
- Pằng!
Lại là một tiếng súng vang lên, tiếp đó liền nghe đầu bên kia có người dùng tiếng Nhật nói:
- Lui lại!
Bốn năm người kia đã sắp chạy đến bên phía Diệp Lăng Phi lại nghe được câu tiếng Nhật kia, lập tức xoay người, rời khỏi nơi đây. Diệp Lăng Phi bây giờ dù có muốn đánh nhau cũng không có cơ hội rồi, những người đó bắt đầu lui lại, chỉ bỏ lại một cỗ thi thể trên bờ cát! Sự tình nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vốn cho rằng chính mình muốn dùng tay trần đánh với mấy tên kia, nhưng mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi. Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Dã Thú cùng Dã Lang, mở miệng mắng:
- Con mịa nó, Dã Thú, cậu nói đúng, chúng ta chưa từng phải chịu nỗi nhục này!
- Lão đại, bây giờ chúng ta nhất định phải đuổi theo lũ khốn kia!
Dã Thú mở miệng mắng,
- Trong xe của em có vũ khí, không sợ bọn khốn đó!
- Được!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh cũng muốn xem lũ khốn này rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Lúc này Dã Lang đột nhiên xen mồm nói:
- Satan, người này làm sao bây giờ?
- Trúng liền mấy viên đạn, anh đoán tên này cũng sống không nổi nữa rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Gọi điện thoại cho cảnh sát, để cho cảnh sát đến xử lý chuyện bên này, chúng ta mặc kệ chỗ này, đi trước đuổi theo mấy tên khốn khiếp kia, việc này không thể kết thúc như vậy được!
- Đúng!
Dã Thú đồng ý,
- Đuổi theo mấy tên khốn khiếp kia trước đã!
Sau khi đã quyết định, Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú, Dã Lang lập tức chạy thẳng về phía xe của họ.
---o0o---