Ellie cứ nghĩ tới việc gã đàn ông kia vậy mà lại dám phê bình mình, cô nàng liền tức không để đâu cho hết, bĩu môi nói:
- Em thấy cái lão nhà quê kia chỉ là một con quỷ nghèo, lấy tư cách gì đánh giá em!
Ellie vừa nói đến đây, ánh mắt liền rơi vào chiếc xe vừa mới lướt qua, lập tức há hốc miệng, đôi mắt cũng biến thành hai hình tròn. Đó chính là một chiếc xe Mercedes Benz, chiếc xe Mercedes Benz này của Diệp Lăng Phi là xe nhập khẩu từ nước ngoài vào, so với chiếc xe sản xuất trong nước của tay giám đốc khí phái hơn nhiều. Xe sản xuất trong nước và xe nhập khẩu khác nhau một cách rõ ràng, loại phụ nữ luôn chú ý tới thời thượng như Ellie đương nhiên có thể xem ra được, tuy nói cô nàng không có tiền mua một chiếc xe nhập khẩu, nhưng Ellie vẫn thích ngắm chúng. Sau khi cô nàng thấy chiếc Mercedes Benz nhập khẩu kia, Ellie giờ đây một câu cũng không nói lên lời, trong lòng cô ta ngược lại muốn biết rốt cuộc thì người đàn ông kia là ai. Sau khi Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi, Tiểu Triệu trở lại trên xe, Thái Tiểu Như đã ngồi ở trên xe. Tiểu Triệu lên xe rồi, cũng không vội lái xe, mà quay mặt về phía Thái Tiểu Như, miệng hỏi:
- Tiểu Như, em nói thật cho anh biết đi!
- Nói thật gì?
Thái Tiểu Như sửng sốt, nhìn Tiểu Triệu hỏi:
- Nói thật cái gì cơ?
- Tên giám đốc kia lại theo đuổi em phải không?
Tiểu Triêu nghiêm mặt hỏi.
Thái Tiểu Như hơi ngẩn người, rồi lập tức nói:
- Anh đừng nghĩ lung tung, làm gì có chuyện đó!
- Tiểu Như, em nói thật cho anh, anh chỉ hỏi em một lần cuối cùng!
Tiểu Triệu sầm mặt, nhìn Thái Tiểu Như. Thái Tiểu Như trước đây nào có gặp qua bộ dạng này của Tiểu Triệu, cô bắt đầu có chút sợ, miệng thấp giọng nói:
- Tiểu Triệu, giám đốc hắn… hắn đã từng ám chỉ với em nhiều lần rồi, thế nhưng, em thực sự không có bất kỳ ý nghĩ nào. Tiểu Triệu!
Tiểu Triệu bỗng nhiên mở cửa xe, bước xuống. Thái Tiểu Như vừa nhìn thấy thế, sợ rằng Tiểu Triệu chọc phải phiền phức, vội vàng mở cửa xe, đi tới ngăn ở trước mặt Tiểu Triệu, miệng nói:
- Tiểu Triệu, anh đừng tức giận, em cùng hắn không có chuyện gì.
Tiểu Triệu nhìn Thái Tiểu Như, hỏi:
- Vậy sao trước kia em không nói với anh, nếu như anh không hỏi mà nói, có phải em cũng không định nói cho anh biết không?
- Không phải, không phải đâu!
Thái Tiểu Như vội vàng giải thích,
- Em chỉ không biết có nên nói ra hay không!
- Loại chuyện này còn có nên với không nên nói ra sao, nếu như không phải Diệp ca nhắc nhở anh mà nói, anh chắc vẫn đang làm một thằng ngốc đây!
Tiểu Triệu thở hổn hển nói:
- Em thật sự cho rằng anh là thằng ngốc sao, Tiểu Như, anh nói cho em biết, có một số việc anh chỉ không muốn nói mà thôi, nhưng tịnh không phải là anh không biết, nói chung, anh chỉ đem thái độ của anh biểu lộ rõ ra, nếu như em vẫn còn muốn đi theo anh mà nói, vậy thì đừng có suốt ngày đem mấy cái tính tình thối tha trưng ra trước mặt anh, còn có, hai người bạn đồng nghiệp của em, xem bộ dạng của bọn họ, còn dám nói Diệp ca, em có biết Diệp ca là ai không, nếu bọn họ biết được, anh đoán giờ này hai đứa đó đã sớm ôm chân Diệp ca mà khóc, kêu gào van xin muốn làm quen với Diệp ca rồi, nếu không phải tính tình Diệp ca tốt, hai cô ả này cũng đừng hòng sống tại cái thành phố này nữa.
- Tiểu Triệu, rốt cuộc anh ấy là ai vậy?
Thái Tiểu Như cũng không biết bối cảnh của Diệp Lăng Phi, hỏi.
Tiểu Triệu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Có biết tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không?
- Biết!
Thái Tiểu Như nói,
- Đó là một tập đoàn rất lớn!
- Đó chính là của Diệp ca.
Tiểu Triệu nói,
- Còn có một chút việc anh không thể nói ra, anh nói cho em, mỗi lần anh nhìn thấy Diệp ca đều phải dè dặt từng li từng tí một.
Tiểu Triệu nói rồi, quay mặt về phía xe của hắn, lấy tay chỉ, miệng nói:
- Trong xe có mười vạn đồng, anh nói rõ cho em biết, mười vạn đồng này không phải của anh, Diệp ca thế nào có khả năng vay tiền anh, tiền này là Diệp ca cho anh đấy. Anh vốn là muốn mượn chút tiền của anh ấy, mua cho em một ít quần áo đẹp các loại, không thể ủy khuất em. Chẳng qua bây giờ anh suy nghĩ cẩn thận rồi, chuyện này cũng chẳng phải gì to tát, thuận theo tự nhiên mới là tốt, anh chỉ là một tên cảnh sát, không có bao nhiêu tiền, em nguyện ý theo anh, vậy thì chúng ta liền sống chung với nhau thật tốt, nếu như em muốn truy cầu những thứ gọi là hưởng thụ mà nói, xin lỗi, anh không có chơi cùng em. Anh lặp lại lần nữa, anh không phải không có tiền, anh chỉ cảm giác thuận theo tự nhiên mới tốt. Diệp ca người ta tài sản không biết có bao nhiêu tỷ, nhìn xem anh ấy sống như thế nào, muốn mặc cái gì thì mặc, muốn uống gì thì uống, người không phải vì những thứ hư ảo trống rỗng đó mà sống, lời anh muốn nói thì cũng đã nói hết, em tự mình lựa chọn đi!
Thái Tiểu Như và Tiểu Triệu đã bắt đầu yêu nhau từ rất lâu rồi, nhưng cô vẫn chưa từng nghe qua Tiểu Triệu dùng ngữ khí như thế này để nói chuyện với cô, bây giờ khẩu khí của Tiểu Triệu lại cường ngạnh như vậy, ngược lại đem Thái Tiểu Như dọa sợ rồi, Thái Tiểu Như vội vàng ôm chặt cánh tay của Tiểu Triệu, miệng nói:
- Tiểu Triệu, em đi theo anh không phải là vì tiền, mà bởi vì em thích anh…!
Khi Thái Tiểu Như đang giải thích cho Tiểu Triệu, Tiểu Triệu vẫn không nói một lời, chờ Thái Tiểu Như nói xong, Tiểu Triệu quay sang nhìn Thái Tiểu Như một cái, miệng nói:
- Được rồi, anh đã biết, lên xe đi nào, chúng ta đi mua quần áo!
- Đi mua quần áo?
Thái Tiểu Như ngẩn người. Tiểu Triệu nghiêm mặt nói:
- Diệp ca cho anh mười vạn, em không nghe Diệp ca nói gì sao, tiền này anh ấy không cần nữa, anh cần nhiều tiền như vậy làm gì, không phải chỉ dùng để tiêu đó sao, đi, anh muốn cho tay giám đốc chó má của em biết anh cũng biết đốt tiền, còn nói lấy không được mười vạn đồng, lẽ nào mười vạn đồng của Diệp ca không phải lấy từ trong ngân hàng ra sao, chó má!
Nhìn Tiểu Triệu hùng hùng hổ hổ như vậy, trong lòng Thái Tiểu Như lại không chỉ không có cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy Tiểu Triệu rất có khí phái dương cương của nam tử hán, hai tay ôm chặt cánh tay Tiểu Triệu, dựa sát vào người Tiểu Triệu. Diệp Lăng Phi cũng không ngờ lời của hắn sẽ khiến cho Tiểu Triệu thay đổi địa vị, kỳ thật, đây chính là cuộc sống, đàn ông lúc cần cứng rắn thì nhất định phải cứng rắn.
Diệp Lăng Phi lái xe, cũng không quay về biệt thự, Bạch Tình Đình đi gặp Bạch Cảnh Sùng rồi, Diệp Lăng Phi nhân cơ hội đi gặp Lý Khả Hân, hắn và Khả Hân cũng đã lâu ngày không gặp rồi, trong lòng rất nhớ Lý Khả Hân đấy. Diệp Lăng Phi bấm số gọi cho Lý Khả Hân, mới biết bây giờ Lý Khả Hân cũng không phải đang ở trong quán bar, mà ở trong tòa cao ốc Hàng không dân dụng.
- Sao em lại chuyển đến chỗ đó rồi?
Đoạn thời gian trước, Diệp Lăng Phi đi thành phố Đông Hải, cũng không biết trong thời gian hắn đến thành phố Đông Hải, Lý Khả Hân đã làm những chuyện gì.
Diệp Lăng Phi dập điện thoại, lái xe thẳng tới cao ốc Hàng không dân dụng. Diệp Lăng Phi vừa lái xe, vừa suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc Lý Khả Hân này đang chơi trò gì, làm sao lại chạy đến cao ốc Hàng không dân dụng rồi. Hiện giờ vẫn đang trong dịp nghĩ lễ mùng một tháng năm, xe đỗ xung quanh cao ốc Hàng không dân dụng cũng không nhiều lắm. Diệp Lăng Phi tìm được một chỗ đỗ xe, đem xe đỗ lại xong, hắn xuống xe, ngẩng đầu nhìn qua tòa cao ốc Hàng không dân dụng trước mặt. Cao ốc Hàng không dân dụng có hơn ba mươi tầng, trong đó có không ít các công ty đặt văn phòng làm việc. Diệp Lăng Phi cho rằng Lý Khả Hân đến cao ốc Hàng không dân dụng để giải quyết các thủ tục mua vé máy bay. Hắn cho rằng Lý Khả Hân muốn đi đâu đó, đến khi Diệp Lăng Phi đi lên đến tầng mà Lý Khả Hân nói, tìm được địa chỉ mà cô nói cho, liền ngẩn người ra. Chỉ thấy đập vào mắt hắn là một chiếc biển màu vàng kim, mặt trên viết “Công ty ăn uống giải trí Sáng Thế”.
Ở phía dưới biển hiệu, chính là một cô bé trông rất thanh tú, trên người mặc đồng phục, từ chỗ cổ áo sơ mi đang mở rộng, có thể nhìn thấy da thịt trắng mềm của cô bé này. Diệp Lăng Phi còn tưởng đến nhầm chỗ rồi, hắn xem lại một chút, sau khi xác nhận là chỗ này không có sai, Diệp Lăng Phi bước tới quầy lễ tân phía trước, lại đưa tay gõ lên mặt bàn mấy cái. Cô bé kia liền ngẩng đầu, hỏi:
- Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài đến đây có việc gì?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô bé kia đang một mực đánh giá mình, hắn bỗng nhiên muốn trêu đùa cô ta một chút, liền hỏi:
- Này, mỹ nữ, tối hôm nay có rảnh không?
Cũng không biết cô bé kia có hay không nghe được rõ lời của Diệp Lăng Phi, cô vẫn tiếp tục cười một cách ngọt ngào, miệng lại nói:
- Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài đến đây có việc gì?
- Tôi đang hỏi cô một câu hỏi đấy thôi, tối nay cô có rảnh không?
Diệp Lăng Phi lại hỏi
Thiếu nữ kia lắc đầu, nói:
- Buổi tối tôi có việc rồi, vị tiên sinh này, ngài có việc gì?
- Tôi chỉ muốn mời cô ăn một bữa cơm!
Diệp Lăng Phi nói,
- Thế nào, có cho tôi chút mặt mũi cho không?
Cô bé kia lại đánh giá Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Tôi có bạn trai rồi!
- Có bạn trai thì có bạn trai, điều này không liên quan.
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi cũng không muốn làm gì với cô, tôi chỉ muốn hẹn cô cùng ăn một bữa cơm!
- Nhưng mà tôi có bạn trai rồi!
Giọng nói của cô bé kia hơi thay đổi, miệng nói:
- Bạn trai của tôi đối xử với tôi rất tốt!
- Đối xử với cô rất tốt, tốt như thế nào, nói tôi nghe một chút!
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đây là chuyện riêng của tôi, xin hỏi rốt cuộc anh có chuyện gì!
Cô bé kia nói,
- Bây giờ tôi còn rất nhiều việc phải làm, nếu ngài không có chuyện gì mà nói, tôi nghĩ tôi phải làm việc đây!
- À, vừa rồi đã nói đó thôi, tôi chỉ là muốn hỏi cô buổi tối có thời gian rảnh rối không thôi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nếu như cô không chịu đi ăn với tôi mà nói, vậy thì tôi liền ở chỗ này dây dưa với cô đến cùng!
- Vậy anh cứ tự nhiên mà dây dưa!
Cô bé kia nói:
- Năm giờ chiều tôi mới tan tầm, bây giờ là ba giờ chiều, nếu anh có thể ngồi đây hai tiếng đồng hồ mà nói, tôi sẽ suy nghĩ về việc đi ăn với anh, à, tôi còn có thể cung cấp nước uống cho anh, nếu như anh cảm thấy khát nước, tôi sẽ chuẩn bị nước cho anh. Vị tiên sinh này, tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, có thể phiền anh nhường một chút hay không, anh có thể đứng ở bên cạnh nói!
Diệp Lăng Phi nghe cô bé kia nói những câu như thế, vậy mà lại nở nụ cười. Hắn cười nói:
- Thú vị thật, thật sự rất có ý tứ, rất có tác phong của tôi năm đó. Được rồi, tôi không nói đùa với cô nữa, Lý Khả Hân có ở đây không?
- Lý Khả Hân?
Cô bé kia nghe được cái tên này, hơi sửng sốt, hỏi lại:
- Anh nói là Lý tổng sao?
- Lý tổng?
Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt nói:
- Lý tổng cái gì? Đang làm chức vụ gì?
- Tổng giám đốc công ty của chúng tôi!
Cô bé kia nói,
- Xin hỏi anh đã có hẹn trước với tổng giám đốc Lý của chúng tôi chưa ạ?
- Chưa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nếu như chưa hẹn trước mà nói, có phải là sẽ không được vào trong không!
- Theo quy định của công ty, người không có hẹn trước thì không được tiến vào trong công ty!
Cô bé kia nói,
- Đương nhiên, có một loại tình huống là ngoại lệ!
- Nói ra nghe thử, ngoại lệ là như thế nào?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Nếu như anh là nhân viên của công ty chúng tôi mà nói, đương nhiên là có thể vào.
Những lời này của cô bé kia vừa thốt ra, Diệp Lăng Phi đầu tiên là hơi ngẩn người một chút, rồi lập tức nở nụ cười. Hắn nhìn cô bé kia, cười nói:
- Cô rất thú vị, nào, nói cho tôi biết cô tên là gì, tôi sẽ nhớ kĩ cô, sau đó tôi sẽ thường xuyên đến tìm cô nói chuyện phiếm!
- Anh muốn nói chuyện phiếm với tôi cũng không sao!
Cô bé kia nói.
- Trong thời gian tôi đang làm việc, nếu như anh muốn nói chuyện phiếm với tôi, xin mời trả cho tôi một trăm đồng mỗi giờ tiền công tiếp chuyện, nếu như trong thời gian tan tầm, tôi có thể giảm cho anh năm phần trăm, đương nhiên, cùng lắm là chỉ đến mười giờ, sau mười giờ, tôi sẽ không tiếp chuyện!
- Xem ra cái giá này của cô cũng đắt quá đó!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Tôi coi như là phục cô rồi, cô gọi điện cho Lý Khả Hân, bảo là Diệp Lăng Phi tới gặp cô ấy!
- Diệp Lăng Phi?
Cô bé kia liền ngẩn người ra, lại nhìn Diệp Lăng Phi từ trên xuống dưới, nghi hoặc hỏi:
- Lẽ nào anh chính là ông chủ giấu mặt của công ty chúng tôi?
- Ông chủ giấu mặt? Làm sao tôi lại không biết tôi chính là ông chủ giấu mặt của các người a!
Diệp Lăng Phi nói,
- Cô bé đáng yêu ơi, bây giờ cô gọi điện thoại bảo Lý Khả Hân đến đây gặp tôi, tôi cũng không muốn ở chỗ này tranh hơn thua với cô nữa đâu!
- Được!
Cô bé kia vội vàng cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại phòng làm việc của Lý Khả Hân. Sau khi buông điện thoại xuống, cô đứng dậy, miệng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi cho rằng ngài lại là những gã đàn ông nhàm chán kia!
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, nói:
- Cô bé, cô làm sao thế, sao đột nhiên lại đổi giọng rồi, thẳng thắn mà nói, tôi vẫn thích cách cô nói chuyện vừa nãy, cô bé rất có tiềm lực phát triển đấy!
Câu này của Diệp Lăng Phi vừa mới nói xong, chợt nghe thấy từ bên trong truyền ra giọng nói của Lý Khả Hân nói:
- Diệp Lăng Phi này, có phải anh không đổi được cái tật này không, đến đâu cũng đùa giỡn các cô gái, em nói cho anh biết, em chỉ có thể dựa vào Tiểu Thanh, nếu anh đem Tiểu Thanh dọa chạy, đến lúc đó, em bắt anh phải tìm được một người đến bù.
- Anh mà đáng sợ vậy sao?
Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn Lý Khả Hân. Hôm nay Lý Khả Hân mặc một chiếc áo Cardigan ngắn màu trắng, phía dưới là một chiếc váy bó eo, hiển lộ hết dáng người tha thướt. Diệp Lăng Phi đã thật lâu không gặp Lý Khả Hân, hôm nay vừa thấy bộ dạng này của Lý Khả Hân, hắn vậy mà bắt đầu động tâm, nếu như không phải bên cạnh còn có một cô bé mà nói, Diệp Lăng Phi nói không chừng lập tức ôm lấy Lý Khả Hân, hảo hảo thân mật một phen. Nhưng là trước mặt vẫn còn có cô bé kia, Diệp Lăng Phi cuối cùng vẫn phải kìm chế. Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, liền bĩu môi nói:
- Anh rất là đáng sợ, Diệp Lăng Phi, anh có biết, điều đầu tiên trong bảng điều lệ của công ty mà mỗi nữ nhân viên trong công ty sau khi được tuyển vào phải thuộc lòng là cái gì không?
- Cái gì?
Diệp Lăng Phi khó hiểu hỏi.
- Quý trọng tính mạng, tránh xa ông chủ giấu mặt của công ty!
Lý Khả Hân nói,
- Em đem điều này làm điều đầu tiên trong bảng điều lệ, chỉ vì em lo lắng nữ nhân viên trong công ty bị anh làm hư, Diệp Lăng Phi này, em làm vậy không có sai phải không!
- Đương nhiên không sai.
Diệp Lăng Phi lại hỏi,
- Chẳng qua ông chủ giấu mặt của công ty này là ai vậy?
- Là anh đấy!
Lý Khả Hân nói.
- Anh á?!
Diệp Lăng Phi há hốc mồm, miệng nói:
- Sao anh lại thành ông chủ của công ty này rồi!
---o0o---