- Vâng, quý khách!
Ông chủ quán đáp một tiếng, quay trở lại chỗ nấu ăn, tay cầm gói mì, còn chưa kịp bóc ra bỏ vào trong nồi, chợt nghe thấy "rắc" một tiếng, sau đó là một tiếng “bịch”, Dã Thú đã ngồi bệt dưới đất. Dã Thú vừa đặt mông ngồi xuống thì lập tức khiến cho cái ghế nhựa kia gãy luôn. Dã Thú đứng dậy, xoa xoa cái mông vẫn còn đau nhức, mắng:
- Cmn, đây là ghế kiểu gì vậy, chẳng chắc chắn tí nào cả!
Ông chủ quán kia vừa nhìn thấy bộ dạng hùng hùng hổ hổ của Dã Thú. ông ta luôn miệng nói lời xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi ngài!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Không liên quan gì đến ông cả, là do thằng bạn này của tôi nặng quá, ngồi hỏng cả ghế của ông, tiền này chúng tôi sẽ bồi thường, ông yên tâm đi!
- Tôi không cần, tôi không cần!
Ông chủ quán kia liên tục xua tay, nhìn có vẻ hơi sợ hãi. Điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất quái lạ. Diệp Lăng Phi nhìn ông chủ quán kia, nói:
- Cái ông này lạ thật đó nhỉ, cái ghế này là đồ của ông bị chúng tôi làm hỏng, đền tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao trông ông có vẻ như sợ quá vậy, cái ông chủ này lạ thật đấy!
Ông chủ quán cẩn thận quan sát Dã Thú và Diệp Lăng Phi hồi lâu, sau đó hỏi với vẻ không được chắc lắm:
- Các anh không phải người ở đây đúng không?
- Đúng vậy, hôm nay chúng tới mới tới thành phố Đông Hải đấy!
Diệp Lăng Phi lấy hai đôi đũa từ trong cái ống đũa ra, ném cho Dã Thú một đôi, hắn cầm một đôi, vốn định tách hai chiếc đũa ra, nhưng không ngờ làm gẫy luôn cả chiếc đũa. Diệp Lăng Phi đành phải lấy một đôi khác, lần này hắn đã chú ý hơn, không dùng lực quá lớn, tách hai chiếc đũa ra. ông chủ kia vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Tôi còn tưởng hai anh là những người đó nữa chứ!
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hỏi:
- Những người đó là những người nào?
Ông chủ quán kia bỏ mì vào trong nồi, thêm mấy nhánh hành vào trong nồi, bỏ thêm thịt đã được đun chín vào trong nồi. ông chủ quán nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói:
- Vị tiên sinh này, ngài đừng hỏi nữa!
Diệp Lăng Phi vừa nhìn bộ dạng này của ông chủ quán lập tức đoán được nhất định là ông ta sợ cho nên mới không dám nói ra. Hắn cũng không muốn ép buộc, nếu như ông chủ quán đã không muốn nói. Diệp Lăng Phi cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Chờ sau khi ông chủ quán nấu mì chín, đổ vào trong hai bát lớn, lại cho thêm ít hành lên trên hai bát, sau đó mới bưng ra đặt trước mặt Diệp Lăng Phi và Dã Thú. ông ta lại cầm thêm hai chai bia do nhà máy bia rượu của thành phố Đông Hải sản xuất đặt lên bàn. Lúc này, những người đến chỗ này ăn cũng không nhiều lắm, một lúc lâu sau cũng không có ai tới ăn cả. ông chủ quán kia có vẻ hơi buồn chán, ngồi trên cái ghế nhựa, bắt đầu hút thuốc. Diệp Lăng Phi uống được một nửa chai bia, quay mặt lại, nhìn ông chủ quán đang hút thuốc, cười nói:
- Ông làm ăn có được không?
- Khụ!
Ông chủ quán vừa nghe Diệp Lăng Phi hỏi mình chuyện này. ông ta thở dài, rít mạnh hai hơi, ném điếu thuốc đã chỉ còn lại tàn thuốc, sắp cháy đến tận đuôi điếu xuống đấy, ngẩng gương mặt già nua đầy nét phong sương lên, nói:
- Cuộc sống khổ sở lắm!
Diệp Lăng Phi đặt đũa xuống, nhìn ông chủ quán, hỏi:
- Tôi nghĩ làm ăn cũng coi như là tạm ổn chứ, cả đêm thể nào cũng phải được ba bốn trăm tệ, vậy thì một tháng cũng phải được hơn mười nghìn tệ rồi!
Ông chủ quán nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, lại cất tiếng thở dài, lộ ra vẻ buồn khổ. ông ta rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi thấy cậu là người bên ngoài đúng không, nếu như là người địa phương, ai cũng biết là nơi này khó kiếm tiền, những người giống như chúng tôi đây làm sao mà kiếm được nhiều tiền cơ chứ!
Diệp Lăng Phi rót đầy bia vào cốc của mình, hắn ta nâng cốc bia lên, nhìn như là hỏi một cách vô ý:
- Sao lại như thế chứ? Đòi nhiều tiền hơn, chẳng lẽ còn có thể đòi các ông một tháng một nghìn tệ sao?
- Đâu chỉ như vậy chứ!
Ông chủ quán kia nói.
- Cái đám người bọn đó, đến một lần thu tiền một lần. Hết một tháng, bọn chúng sẽ lây hơn 1000 tệ làm phí bảo hộ, còn có đội giữ trật tự đô thị, vệ sinh, vân vân, những ngành này mỗi tháng cũng phải đòi hơn 1000 tệ nữa. Tôi đây tự túc làm ăn nhỏ, cả đêm cũng chẳng kiếm được mấy đồng, cứ khổ cực vất vả như vậy, một tháng có thể kiếm được hai nghìn tệ đã là tốt lắm rồi, nếu như gặp phải chuyện không may thì sợ rằng đến hai nghìn tệ cũng không kiếm được, uổng công khổ cực một trận!
- Chuyện xui xẻo ư?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Ông chủ quán càng hạ thấp giọng hơn nữa, nói:
- Anh không biết chứ, có một số người chuyên môn giả bộ đến ăn, cố ý làm hỏng cái gì đó, đến lúc đó còn bắt người ta phải bồi thường. Vừa nãy tôi thấy hai vị như vậy, còn tưởng rằng hai vị cũng là những người đó nữa chứ!
- Còn có chuyện như vậy sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Rất nhiều đó, cách 3 đến 5 ngày là lại có chuyện như vậy!
Ông chủ quán kia nói.
- Mới hai ngày trước còn xảy ra một vụ đấy!
Ông chủ quán vừa dứt lời đã thấy có ba gã đầu trọc đi tới. Ba tên đầu trọc này đi tới quán ăn, ngồi xuống cái bàn bên cạnh bàn của Diệp Lăng Phi, một tên đầu trọc tầm hơn 40 tuổi mở mệng nói với ông chủ quán:
- Ông chủ, cho ba bát mì nhé!
- Được, lập tức có ngay!
Ông chủ quán vừa thấy ba gã đó lập tức tỏ vẻ sợ hãi, vội vàng đi vào trong nấu mì. Diệp Lăng Phi liếc mắt đánh giá ba gã kia, chợt nghe thấy tên trọc tầm hơn 40 tuổi cất giọng ồm ồm, quát Diệp Lăng Phi:
- Mày nhìn cái gì vậy?
Dã Thú vừa nghe câu này, lập tức trợn trừng mắt lên, trông bộ dạng đang chuẩn bị dạy dỗ ba tên đó một trận. Diệp Lăng Phi liếc mắt ra hiệu với Dã Thú, ý bảo Dã Thú không nên vọng động. Dã Thú đành phải nén cơn tức trong bụng, uống nốt số bia còn lại trong cốc. Ông chủ quán nấu mì xong, hai tay bưng một bát mì, ông ta cực kì cẩn thận bê bát mì đặt trước mặt người đàn ông, vừa mới xoay người lại, chuẩn bị quay về bê nốt hai bát mì còn lại ra đây thì chợt nghe thấy gã đầu trọc tầm 40 tuổi kia kêu lên "Ai da" một tiếng, sau đó hắn đứng dậy, tóm lấy cổ áo của ông chủ quán, chỉ vào vết bẩn bé xíu trên cổ áo mình, nói:
- Có phải mắt mày bị mù không vậy, làm bẩn quần áo của tao rồi đây này!
- Tôi không đụng phải anh mà!
Ông chủ quán nơm nớp lo sợ, nói.
- Vừa rồi tôi đặt nó xuống rất cẩn thận!
- Cẩn thận cái con khỉ, như vậy mà dám bảo là cẩn thận, mày có biết y phục của tao mua mất bao nhiêu tiền không, vậy mà mày làm bẩn rồi. Chớ nói nhảm với tao nữa, năm trăm tệ, bằng không mày cũng đừng mong mở hàng nữa!
Tên đàn ông hơn 40 tuổi vừa nói như vậy, hai gã đầu trọc đi theo hắn cũng đứng dậy, vây lấy ông chủ quán kia. Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ mình lại gặp phải chuyện như thế này, chẳng trách ông chủ quán nói là ở đây làm ăn rất khó khăn, bây giờ xem ra quả đúng là như vậy. ông chủ quán kia rõ ràng là đã rất cấn thận, chỉ sợ chọc phải ba tên này, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện. Thật ra thì rõ ràng ba tên đầu trọc này cố ý tới đây để xin đểu, dù người chủ quán có cẩn thận thế nào đều không thể tránh khỏi chuyện bị vòi tiền.
- Bộ quần áo này mà đắt à? Tôi thấy chưa chắc!
Diệp Lăng Phi đặt đôi đũa đang cầm lên bàn, đứng dậy, nở một nụ cười, nhìn tên đầu trọc kia, hừ lạnh nói:
- Cái bộ quần áo giẻ rách này có cho tao cũng sợ bẩn đấy, hơn nữa vừa rồi tao cũng thấy khi đặt bát xuống chú ấy rất cẩn thận, không hề làm bẩn y phục của mày. Mày cố ý như vậy đúng không, mục đích là muốn xin đểu hả. Bọn mày làm gì chả được, sao cứ dùng cái cách này mà xin tiền thế, lẽ nào bọn mày không cảm thấy mất mặt sao?
- Mày muốn làm gì hả, quản chuyện riêng của bọn tao à!
Tên kia đầu trọc buông tay ra, mắng:
- Mày có biết tao là ai không?
- Không biết, và cũng không muốn biết!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tao chỉ biết tao vừa nhìn thấy mấy tên khốn nạn mà thôi!
- Mày nói cái gì!
Tên đầu trọc hơn 40 tuổi kia bị những lời này của Diệp Lăng Phi chọc giận, vươn tay định tóm lấy cổ áo của Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi nào chịu đế hắn tóm được, tay phải nắm lại thành quả đấm, đánh một quyền về phía cằm gã kia, dưới một quyền này, tên đầu trọc kia lập tức phun máu, hàm răng cũng bị đánh nát, phun từ trong miệng ra. Hai gã đầu trọc kia thấy tình cảnh như vậy cũng chuẩn bị tiến lên. Dã Thú vừa rồi đã giận sôi máu mà còn chưa được phát tiết, thấy Diệp Lăng Phi đã động thù rồi, Dã Thú cũng nhảy tới, giơ nắm đám cứng như chùy sắt lên, bắt chước đánh quyền, đánh cho hai tên kia lăn ra đất. Diệp Lăng Phi tay phải túm lấy cổ áo của gã trọc hơn 40 tuổi, nhấc hắn đến trước mặt mình, hừ lạnh nói:
- Chỉ có thể này mà đòi đi ra lăn lộn, bọn mày tưởng rẳng chỉ cần cạo trọc đầu là có thể làm xã hội đen được sao!
- Mày có bản lĩnh thì để lại tên đi, tao…!
- Cút mẹ mày đi!
Diệp Lăng Phi lên gối, đánh mạnh vào chỗ hạ thân của tên đầu trọc kia, thả tay ra, tên đầu trọc đó vô lực ngã xuống đất.
- Cút đi, nếu như còn để tao trông thấy bọn mày lần nữa, tao sẽ phế bọn mày đó!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, hai gã đầu trọc kia vội vàng đi tới đỡ tên bị Diệp Lăng Phi đánh nằm trên mặt đất chạy biến đi như bay.
---o0o---