Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1080: Nhớ về quá khứ




Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình giải thích xong, lập tức lớn tiếng mắng chửi:

- Những bệnh viện đó đều đáng bắn chết hết, đều là một lũ súc sinh, không, súc sinh còn hơn lũ khốn nạn đó, súc sinh ít nhất còn có tính người, lũ người đó đúng là không có tính người, coi sinh mạng con người không là gì, còn được gọi là người sao?

Diệp Lăng Phi mắng xong mới cảm thấy tốt hơn một chút. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đều sợ hãi trước thái độ của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình thậm chí không dám nói ra những điều định nói.

Đợi Diệp Lăng Phi mắng xong, Bạch Tình Đình mới nói:

- Ông xã, đằng sau vẫn còn chút chuyện nữa!

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Việc gì? Lẽ nào sự việc đó vẫn chưa xử lý xong?

- Vâng! Hình như có kỷ luật vài người nhưng đều là người trong bệnh viện.

Diệp Lăng Phi nói:

- Hiểu rồi! Trong chuyện này nhất định có con cá lớn. Anh đoán thị trưởng Vu vì chuyện này mà ăn không ngon ngủ không yên.

Bạch Tình Đình nhìn Vu Tiêu Tiếu, nhưng không nói gì. Diệp Lăng Phi lạnh lùng, hừ nói:

- Ở đây có gì đâu, anh thấy, việc này đối với thị trưởng Vu là một cơ hội hiếm có, do vậy có thể bắt kẻ đứng đằng sau ra, bây giờ là lúc thị trưởng Vu ra uy!

Vu Tiêu Tiếu vừa nghe, liền cười nói:

- Diệp đại ca, ý anh là sẽ giúp bố em!

- Tại sao lại không giúp. Anh sớm đã đồng ý với bố em rồi! Lần này anh không những giúp bố em, mà còn đích thân giúp. Nhìn cách làm của mấy bệnh viện đó, anh cũng muốn...!

Vu Tiêu Tiếu hân hoan nói.

- Vậy tốt quá rồi!

- Nhưng, hôm nay anh phải nghỉ ngơi. Bố em ngày mai mới đến, hôm nay anh muốn ra ngoài dạo một chút!

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã, hôm nay mình cùng đi một chuyến du lịch về quá khứ được không, chúng ta cùng ôn lại những ngày tháng trước đây.

- Vâng ạ!

Khi Bạch Tình Đình nói, cô ta đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, cầm lấy tay của Diệp Lăng Phi. Hắn cầm chặt tay của Bạch Tình Đình, hắn nhìn Bạch Tình Đình và nói:

- Bà xã, chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi anh ở được không?

Vu Tiêu Tiếu không biết chuyến du lịch về quá khứ là gì, nhưng nhìn thái độ của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu có thể đoán được nhất định là có liên quan đến Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình.

Bên trong vốn có liên quan đến Chu Hân Mính, nhưng Chu Hân Mính đang mang thai, không thể đi được, Diệp Lăng Phi chỉ còn cách từ bỏ ý định đưa Chu Hân Mính đi cùng.

Diệp Lăng Phi lái xe đưa Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đi đến chung cư mà hắn đã ở khi đến Vọng Hải.

Sau khi xuống xe, Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đứng ở cửa chung cư. Đây là chung cư Bạch Lĩnh, giá thuê nhà rất đắt. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi giờ đã kết hôn rồi, nhưng cô ta chưa từng đến nơi mà Diệp Lăng Phi trước đây từng ở. Đây là lần đầu tiên Bạch Tình Đình đến đây. Cô ta đứng trước cửa tòa chung cư, nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, đây là nơi anh ở phải không?

- Ừ, anh ở đây cho đến khi về sống thử với em!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Vu Tiêu Tiếu liền nói chen vào:

- Diệp đại ca, anh chưa từng nói với em chuyện của anh và chị em, em lần đầu nghe thấy anh và chị em lại còn trải qua sống thử, kể cho em nghe đi!

Diệp Lăng Phi nói:

- Cứ từ từ, không cần vội! Anh hôm nay có rất nhiều thời gian, anh muốn nhớ lại khoảng thời gian trước đây, để anh biết được anh bây giờ hạnh phúc biết nhường nào, cũng là giúp anh nhớ, anh không dễ dàng mới được như bây giờ!

Bạch Tình Đình nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, sau đó Diệp Lăng Phi đi vào chung cư. Chung cư có bộ phận quản lý, Diệp Lăng Phi vừa dắt Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đi vào, liền nhìn thấy có hai người đàn ông ngồi ở khu quản lý.

- Mấy người làm gì vậy?

Diệp Lăng Phi nghe thấy có người hỏi mình bèn cười nói:

- Tôi đến đây dạo một lát, xin hỏi phòng số ba, tầng năm có người ở không?

- Anh nói phòng nào cơ. Đã cho thuê rồi!

Người đó nói.

- Ồ, cho thuê rồi à, thế thì thôi vậy!

Diệp Lăng Phi đành từ bỏ việc đến thăm lại nơi trước đây mình từng ở, hắn và Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu ra khỏi chung cư. Bạch Tình Đình hỏi:

- Ông xã, anh trước đây ở phòng ba tầng năm à?

- Ừ!

Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn lên xe. Diệp Lăng Phi nhớ lại rất nhiều việc khi còn ở đây, lúc đó Tần Dao vẫn còn làm giúp việc theo giờ cho hắn. Diệp Lăng Phi còn nhớ rất rõ lúc đó khi Tần Dao quét dọn còn dùng phòng tắm của chính mình, Tần Dao khi đó rất hay bị bắt nạt, cũng vì dễ bắt nạt mà suýt nữa bị một tên háo sắc lừa rồi, lúc đó Diệp Lăng Phi đã giúp đỡ, dạy cho tên kia một bài học, về sau Diệp Lăng Phi và Tần Dao quen biết nhau.

Nháy mắt, Tần Dao đã thay đổi nhiều đến vậy. Người nhà cô ta đều đã chết ở Vọng Hải, Tần Dao cũng đã sang Anh Quốc. Nếu lúc đầu không có quan hệ với Tần Dao, Diệp Lăng Phi cũng không thể biết Đình Đình. Tất cả mọi chuyện dường như đều đã được định mệnh an bài, Tần Dao là một khách qua đường để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời Diệp Lăng Phi, nhưng giờ đây đã cùng với Tần Dao rời khỏi Trung Quốc dần dần tan biến ở Anh Quốc.

Diệp Lăng Phi không hề nói những gì mình nghĩ với Bạch Tình Đình, có một số việc Bạch Tình Đình có thể biết, một số việc Bạch Tình Đình không thể biết. Cứ như vậy, Diệp Lăng Phi giấu Bạch Tình Đình, cho đến bây giờ vẫn có một số việc Bạch Tình Đình không hề biết. Đối với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không biết càng tốt.

Vu Tiêu Tiếu tỏ ra rất tò mò về sự quen biết giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, trên xe không ngừng hỏi, Bạch Tình Đình cười nói:

- Chuyện này nói ra dài lắm, Ông xã, anh kể nha!

Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa cười nói:

- Anh kể gì? Vì anh không biết nói như thế nào, bắt đầu nói từ đâu?

Vu Tiêu Tiếu cười nói:

- Nói từ khi anh và chị em quen nhau như thế nào đi! Em rất muốn biết anh và chị em quen nhau như thế nào?

- Quen nhau như thế nào?

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh, cười nói:

- Vậy chỉ có thể nói là một sự hiểu lầm tuyệt vời.

- Hiểu lầm tuyệt vời?

Vu Tiêu Tiếu không hiểu hỏi:

- Nghe có vẻ giống như một câu chuyện rất đẹp. Diệp đại ca, anh mau kể đi, em không đợi được nữa rồi.

- Nói đến sự hiểu lầm tuyệt vời đó, phải nói từ lần đụng xe!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tình Đình, em còn nhớ lúc đó đã nói gì với anh không?

- Ừm, để em nhớ xem.

Bạch Tình Đình cau mày, có vẻ như đang suy nghĩ, cô ta ấp úng nói:

- Có phải em nói anh vô lại, lưu manh?

- Em nói đúng rồi đấy!

Diệp Lăng Phi nói:

- Em còn nhớ cảnh tượng em đâm hỏng chiếc Chevrolet của anh, nhưng không ngờ em lại làm như mình là nạn nhân, buộc tội anh trước, nói anh đâm vào em. Lúc đó Hân Mính còn bắt anh đến đồn cảnh sát thẩm vấn, bây giờ nghĩ lại, lúc đó Hân Mính đúng là lấy việc công trả thù riêng, còn nói anh là tên ăn cắp xe.

- Tên ăn cắp xe?

Vu Tiêu Tiếu ngây người, sau đó cười phá lên. Bạch Tình Đình cũng cười, trong đôi mắt đẹp lóe lên tình cảm ấm áp, ngọt ngào nói:

- Ông xã, em còn nhớ anh nói em dáng người không đẹp đấy.

Diệp Lăng Phi hỏi lại:

- Vậy à?

Bạch Tình Đình gắt giọng nói:

- Dương nhiên anh nói như vậy rồi, em nhớ rất rõ! Em nhớ rất rõ, ai bảo anh nói em dáng người không đẹp, anh không biết phụ nữ rất để ý đến chuyện đó sao?

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh thật sự không biết! Nhưng nói đi thì phải nói lại, bà xã, em thật không tốt. Cái xe Chevrolet của anh, có thể xem là chứng nhân cho anh và em, nếu không có chiếc Chevrolet có lẽ đã không có việc gặp gỡ giữa anh và em, thậm chí cũng không có những chuyện sau này.

- Diệp đại ca, chiếc Chevrolet đâu? Vu Tiêu Tiếu hỏi.

Diệp Lăng Phi thở dài nói:

- Bị cháy rồi! Đều tại tên khốn đó, làm chiếc Chevrolet của anh bị cháy!

- Bị cháy rồi?

Vu Tiêu Tiếu ngây người rồi cười phá lên. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cũng cười, có rất nhiều sự việc đáng để nhớ lại. Từ trước tới nay, Diệp Lăng Phi chưa từng dừng lại để nhớ về chúng, giờ đây, khi nhớ lại, mới cảm thấy bên trong có rất nhiều việc thú vị thậm chí có ý nghĩa kỷ niệm.

Diệp Lăng Phi lái xe đến trước cửa công viên, hắn dừng xe lại. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu xuống xe, không có đông người ở công viên, Diệp Lăng Phi cầm tay Bạch Tình Đình, kéo Bạch Tình Đình đi vào công viên. Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi kể lại mọi việc xong, càng mong đợi nghe tiếp những chuyện sau đó. Cô ta kéo tay Bạch Tình Đình, miệng không ngừng hỏi:

- Chị, tiếp theo như thế nào nữa?

- Để anh ấy nói đi!

Bạch Tình Đình quay mặt nhìn Diệp Lăng Phi, trong mắt Bạch Tình Đình chan chứa tình cảm với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không nói mà dẫn Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đến bờ vực trước biển, Vu Tiêu Tiếu nhìn lên bờ vực hỏi:

- Diệp đại ca, tai sao lại đến đây?

- Vì chính tại đây anh đã nói với Tình Đình cả đời này sẽ bảo vệ cô ấy.

Diệp Lăng Phi đứng trước mặt Bạch Tình Đình, đưa tay nâng hai má của Bạch Tình Đình lên nói:

- Tình Đình, chúng mình lại cùng nhau bay được không em?

Bạch Tình Đình đồng ý nói:

- Được ạ. Ông xã, em cũng muốn cùng anh bay.

- Thật lãng mạn, em cũng muốn bay!

Vu Tiêu Tiếu vốn cùng muốn Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng nhảy vực, nhưng Diệp Lăng Phi nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Con nha đầu nay, em đùng có làm loạn lên nữa, nếu muốn chơi nhảy vực, thì chơi một minh đi. Em bây giờ ngoan ngoãn ở dưới chờ, nhớ chưa?

- Nhớ rồi!

Vu Tiêu Tiếu bĩu môi có vẻ không bằng lòng. Diệp Lăng Phi không để ý Vu Tiêu Tiếu, Hắn và Bạch Tình Đình lên đến trên đỉnh vực. Diệp Lăng Phi hai tay ôm lấy Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, hôm nay chúng ta cùng nhau bay. Anh đã từng nói với em, bất luận trong hoàn cảnh nào, cũng sẽ dùng tính mạng của mình bảo vệ em, bây giờ anh nhắc lại một lần nữa, bất luận trong hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ bảo vệ em!

- Ông xã, em sẽ mãi mãi ở bên anh, chỉ cần có anh ở bên cạnh em sẽ không cảm thấy sợ hãi!

Bạch Tình Đình nhắm mắt, hai tay ôm lấy lưng Diệp Lăng Phi, trên mặt Bạch Tình Đình rạng rỡ nụ cười hạnh phúc.

- Bà xã, chúng ta cùng nhau bay.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong, hắn ôm lấy Bạch Tình Đình từ trên vực cao nhay xuống. Phía dưới vực, Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nhảy xuống. Cô ta hào hứng reo lên:

- Thật là lãng mạn!

Lúc đó Vu Tiêu Tiếu nhắm mắt lại, trong đầu cô ta hiện lên hình ảnh cô ta và Diệp Lăng Phi cùng nhảy từ trên vực xuống. Cho đến khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu hai tay vẫn ôm ngực, mắt nhắm nghiền. Trên mặt nở nụ cười hạnh phúc. Diệp Lăng Phi dang tay vỗ vào Vu Tiêu Tiếu, nói:

- Tiêu Tiếu, em đang làm gì vậy, lẽ nào em đang nằm mơ giữa ban ngày.

- Em làm gì có!

Vu Tiêu Tiếu bị Diệp Lăng Phi nói trúng suy nghĩ, hai má ửng hồng lên ngượng ngùng. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy hai má Vu Tiêu Tiếu hồng lên bèn cười nói:

- Tiêu Tiếu, anh nói đúng rồi phải không, đúng là đang mơ đúng không, nhanh, nói cho anh nghe xem nào, ban nãy em mơ gì vậy?’

- Không có, không có!

Má Vu Tiêu Tiếu càng hồng lên, cô ta kéo tay Bạch Tình Đình, nũng nịu nói:

- Chị, chị xem Diệp đại ca kìa, lại bắt nạt em rồi, còn nói em đang mộng xuân.

Bạch Tình Đình cười nói:

- Tiêu Tiếu, chị thấy em đúng là đang mộng xuân!

Bạch Tình vừa nói dứt lời, Vu Tiêu Tiếu bèn xấu hổ cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nữa. Diệp Lăng Phi hiểu rõ tâm sự của Vu Tiêu Tiếu. Hắn không hỏi tiếp nữa mà cùng Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu tìm một chỗ trên bờ biển để ngồi. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi luôn tay trong tay, Bạch Tình Đình nép vào vai Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:

- Ông xã, em thấy chúng ta có thấy chúng ta có thật nhiều kỷ niệm đáng nhớ, em thật may mắn khi gặp được anh.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, anh gặp được em không phải cũng là may mắn của anh sao.

Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói xong bèn cười nói:

- Chị, lời của Diệp đại ca làm em thật sự chịu không nổi rồi, hay là đợi em đi tìm chỗ nào nôn đã, sau đó quay lại nghe tiếp những lời ấy của Diệp đại ca.

Diệp Lăng Phi nói:

- Tiểu nha đầu, em đang châm chọc anh đấy hả. Anh nói cho em biết, em mà còn nói như thế nữa, anh sẽ bỏ em ở đây đỡ phải mang theo đứa phiền phức như em làm ảnh hưởng đến những giây phút ngọt ngào giữa anh và Tình Đình.

Vu Tiêu Tiếu bĩu môi, không hài lòng nói:

- Dựa vào cái gì mà vứt em ở đây, em còn muốn nghe chuyện giữa hai người, nhưng em có một yêu cầu nho nhỏ.

- Yêu cầu gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Vu Tiêu Tiếu vỗ nhẹ vào bụng nói:

- Diệp đại ca, không phải em muốn làm phiền sự lãng mạn giữa hai người, nhưng em thật sự đói lắm rồi, đã đến buổi trưa rồi, chúng ta có thể đi tìm chỗ nào đó ăn cơm được không, sau đó buổi chiều tìm một quán cà phê, vừa uống cà phê vừa nói chuyện?

Bạch Tình Đình nói thêm vào:

- Ông xã, ý kiến này cũng không tồi, chúng ta có thể ăn cơm xong, tìm một quán cà phê nói chuyện, anh không phải nói cả ngày hôm nay dùng để nhớ về những kỷ niệm sao, vậy chúng ta hãy vừa nghỉ ngơi vừa ôn lại kỷ niệm!

- Tiểu nha đầu, em cuối cùng cũng đưa ra được một ý kiến không tồi!

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Vậy được, chúng ta đi ăn cơm, sau đó tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện.

Ăn trưa xong, bèn tìm một quán cà phê gần đó. Diệp Lăng Phi vừa ngồi xuồng, chiếc máy hát bèn được mở lên.

Diệp Lăng Phi dường như rất hiếm khi như vậy, hắn kể lại mọi chuyện trước đây. Trong đó, có rất nhiều việc Vu Tiêu Tiếu không biết, Vu Tiêu Tiếu cảm thấy rất thú vị.

Vu Tiêu Tiếu hôm nay nhẽ ra phải lên lớp, kết quả Vu Tiêu Tiếu lại không đi mà cùng Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cả buổi chiều ở trong quán cà phê. Diệp Lăng Phi đưa Vu Tiêu Tiếu về trường sau đó mới đưa Bạch Tình Đình về biệt thự.

Sau khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình về nhà, hắn và Bạch Tình Đình đến phòng của Chu Hân Mính. Chiều hôm nay, không ít lần nhắc đến Chu Hân Mính. Vừa về nhà, đương nhiên cùng Chu Hân Mính nói chuyện. Chu Hân Mính cảm thấy có chút kỳ lạ, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, giọng hiếu kỳ hỏi:

- Ông xã, anh đang bình thường sao lại nhắc chuyện cũ vậy?

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh phải ghi nhớ những thời khắc đã qua. Bởi vì thời khắc đó đều là 3 chúng ta cùng trải qua, anh không thể quên, cũng không muốn quên.

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói xong, chỉ cười không nói gì. Bạch Tình Đình cười nói:

- Hân Mính, mình hôm nay thấy vô cùng hạnh phúc, thật không ngờ bọn mình lại có những thời khắc ngọt ngào đến thế!

Bạch Tình Đình nói đến đây bèn nhìn Diệp Lăng Phi, mỉm cười nói:

- Mình trước đây cứ nghĩ, giữa mình và anh ấy chỉ biết cãi nhau không có những phút giây ngọt ngào.

- Nếu không có những phút giây ngọt ngào anh làm sao yêu em được.

Câu nói của Diệp Lăng Phi làm má Bạch Tình Đình ửng hồng. Cô ta véo Bạch Lăng Phi một cái, nói:

- Không nói với anh nữa, em đi tắm nước nóng đây, ngủ sơm một chút, hôm nay em nhất định phải mơ một giấc mơ đẹp.

Chu Hân Minh nhìn theo Bạch Tình Đình cho đến khi Bạch Tình Đình ra khỏi phòng, Chu Hân Mính mới nhìn sang Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, anh nói thật với em, anh hôm nay tại sao lại muốn nhớ lại những chuyện đã qua?

Diệp Lăng Phi nói:

- Chỉ là muốn nhớ lại một chút. Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn như vậy.

Chu Hân mính khẽ lắc đầu, nói:

- Ông xã, em là cảnh sát, em có thể nhìn thấy được tâm sự của anh. Lần này anh từ Anh Quốc về, em đã cảm thấy anh có tâm sự.

Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, em đừng nghĩ lung tung, anh có tâm sự gì?

Chu Hân Mính nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, em vừa nói rồi, anh có lo lắng, có thể nói với em được không? Nếu anh không nói với em, chỉ càng làm em lo lắng cho anh.

Diệp Lăng Phi lặng đi, thở dài, nói:

- Việc này…Thực ra, chỉ là một cảm giác lo lắng, bất an của anh mà thôi, câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ vẫn chưa hoàn toàn bị phá hủy, có bốn nhân vật cốt yếu đã bỏ trốn.

---o0o---