Diệp Lăng Phi quay về nhà, kể lại chuyện Vu Chấn gọi điện thoại tới cho Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói ngày mai Vu Chấn sẽ đến, cô có vẻ hơi chần chừ, hỏi:
- Ông xã, anh bảo em có nên gặp ông ấy không?
- Em cứ nên gặp đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lần này Vu Chấn đến thành phố Vọng Hải mục đích chủ yếu không phải là gặp chúng ta, mà là để nhờ anh giúp đỡ!
- Em không gặp ông ta đâu!
Bạch Tình Đình nói.
- Tình Đình, đừng có vội quả quyết là không muốn gặp Vu Chấn!
Diệp Lăng Phi nói.
- Để xem Vu Chấn có đến gặp Tiêu Tiếu hay không, nếu như Vu Chấn gặp Tiêu Tiếu, vậy em cũng phải đến đó!
- Vâng!
Bạch Tình Đình gật đầu.
Quả nhiên, đến tối khi mà Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi chuẩn bị đi ngủ, Vu Tiêu Tiếu gọi điện thoại đến. Hôm nay Vu Tiêu Tiếu đi dạo phố cùng Bạch Tình Đình, sau đó quay về trường học. Ngày mai cô còn phải đi học, lúc này gọi điện thoại tới đây, nhất định là vì chuyện của Vu Chấn. Đúng như những gì mà Diệp Lăng Phi đã dự liệu, Vu Tiêu Tiếu nói với Diệp Lăng Phi là ngay mai cha cô sẽ đến thành phố Vọng Hải, cha cô hy vọng có thể gặp mặt Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Chiều hôm nay Diệp Lăng Phi cũng đã biết tin tức Vu Chấn sẽ đến thành phố Vọng Hải, hắn nói:
- Được rồi. Tiêu Tiếu, cha em cũng không nói là bao giờ thì tới đây, vậy đến lúc đó chúng ta gặp mặt ở đâu vậy?
- Cái này thì cha em chưa nói, cha em chỉ nói là ngày mai sẽ tới thành phố Vọng Hải!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Cha em tới đây thì cũng phải buổi chiều mới tới được, có lẽ cha em sẽ ở lại thành phố Vọng Hải một đêm, Diệp đại ca, thế này đi, khi nào cha em đến thì em sẽ gọi điện thoại cho anh, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn tiếp!
- Nhất trí!
Diệp Lăng Phi đồng ý.
Ngay lúc Diệp Lăng Phi muốn dập máy thì Vu Tiêu Tiếu đột nhiên nói:
- Diệp đại ca, ngày mai Tuyết Hàn cũng sẽ tới, cha em cũng muốn gặp Tuyết Hàn, em đã báo cho Tuyết Hàn rồi!
- Vậy à, muốn đến thì cứ đến đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lần trước Tình Đình còn nhắc tới Trương Tuyết Hàn đó, cô ấy cũng muốn gặp Trương Tuyết Hàn!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Trương Tuyết Hàn, vốn cô đang nằm trên giường, đột nhiên ngồi bật dậy, giật lấy cái điện thoại đang ở trong tay Diệp Lăng Phi, nói với Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, sao Tuyết Hàn cũng muốn tới vậy?
-Dạ!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Cha em cũng muốn gặp Tuyết Hàn, từ bé Tuyết Hàn đã hay đến nhà em chơi rồi, cha em cũng rất quý Tuyết Hàn. Lần này, cha em đến thành phố Vọng Hải cũng muốn tiện đây thăm Tuyết Hàn một chút!
- Tiêu Tiếu, ý của chị là chị cũng muốn gặp Tuyết Hàn, chị vẫn luôn quan tâm đến bệnh của Tuyết Hàn!
Bạch Tình Đình nói.
- A, tỷ tỷ, hóa ra là chuyện này à!.
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Em biết rồi, ngày mai em sẽ nói chuyện với Tuyết Hàn một chút, vừa nãy lúc em gọi điện thoại cho Tuyết Hàn, cậu ấy có vẻ hơi lo lắng, em thấy cậu ấy đúng là thích lo nghĩ vu vơ, a, tỷ tỷ, em không nói tiếp nữa, em muốn đi tắm rồi còn đi ngủ!
Vu Tiêu Tiếu nói lỡ miệng, cô lại nói chuyện Trương Tuyết Hàn lo lắng cho Bạch Tình Đình nghe, Vu Tiêu Tiếu vội vàng tìm đại một cái cớ để dập máy. Bạch Tình Đình trả điện thoại lại cho Diệp Lăng Phi. Cô nằm trên giường, Diệp Lăng Phi cũng nằm xuống, Bạch Tình Đình nghiêng mình, hỏi:
- Ông xã, anh bảo cô bé Trương Tuyết Hàn kia sao lại lo lắng chứ, chẳng lẽ cô ấy lo lắng vì em sao?
- Làm sao mà anh biết được, anh có phải là Trương Tuyết Hàn đâu!
Diệp Lăng Phi cố ý lảng tránh vấn đề này, nói:
- Bà xã, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi, hôm nay anh thấy hơi mệt!
Diệp Lăng Phi tắt đèn ngủ ở đầu giường đi, căn phòng biến thành một màu tối đen. Bạch Tình Đình không hề có ý muốn để Diệp Lăng Phi đi ngủ, cô dùng tay đẩy đẩy vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, sao anh lại đi ngủ sớm thế, bây giờ là mấy giờ mà anh đã muốn ngủ!
- Đã hơn mười giờ rồi mà còn không ngủ, lẽ nào em định chờ đến rạng sáng ngày mai mới ngủ hay sao?
Diệp Lăng Phi quay người đi, xoay lưng về phía Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình dùng tay đẩy đẩy Diệp Lăng Phi, để Diệp Lăng Phi quay người lại, chờ khi Diệp Lăng Phi quay về phía mình, môi Bạch Tình Đình gần như dán lên môi Diệp Lăng Phi, cô hỏi:
- Ông xã, hôm nay anh làm gì vậy, vì sao lại mệt mỏi như thế?
- Bận mấy chuyện linh tinh, có thể bận cái gì chứ!
Diệp Lăng Phi né tránh vấn đề này của Bạch Tình Đình, hắn nói:
- Bà xã, hôm nay em làm gì vậy?
- Không phải là em đã nói qua với anh rồi sao? Em và Tiêu Tiếu đi dạo phố, mua sắm, lại đi chăm sóc da nữa. ông xã, em thử sờ mặt em xem, có cảm thấy da mặt em mịn màng hơn rất nhiều không?
Bạch Tình Đình vừa nói vừa cầm lấy tay Diệp Lăng Phi, kéo bàn tay hắn đặt lên má mình. Diệp Lăng Phi vuốt ve gương mặt của Bạch Tình Đình, nói:
- Ừ, quà là mềm mịn hơn rất nhiều, giống như là làm từ nước vậy!
Diệp Lăng Phi nói xong lại thu tay vào trong chăn, nói:
- Được rồi, có mềm mại mấy cũng phải ngủ thôi, bằng không em sẽ không còn cảm thấy mịn màng nữa đâu, phụ nữ không thề thức khuya được!
- Ông xã, có phải là anh không còn yêu em nữa rồi không?
Bạch Tình Đình thình lình nói ra những lời này, Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, vội vàng hỏi:
- Tình Đình, em làm sao vậy, sao lại nói như thế?
- Là em cảm thấy thế!
Bạch Tình Đình tỏ ra hơi sầu muộn, nói:
- Ông xã, bây giờ anh đặt lưng xuống giường là đã muốn ngủ, bình thường cũng ít khi nói chuyện với em. Ông xã, anh còn nhớ khi chúng ta vừa quen nhau không, khi đó anh luôn luôn tỏ ra xấu xa. Em nhớ rõ khi chúng ta sống thử, anh lúc nào cũng muốn có em, kết quả là em thực sự dâng hiến cho anh. Anh xem bây giờ anh thế nào, không chỉ không thèm nói chuyện với em, đến ngay cả khi em chủ động bắt chuyện với anh, anh cũng muốn lảng tránh, ông xã, có phải là anh đã không còn yêu em nữa phải không?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, không nhịn được nở nụ cười, hắn vươn tay ôm lấy Bạch Tình Đình, kéo Bạch Tình Đình vào trong lòng, nói:
- Bà xã, em nói vậy là không đúng, sao anh lại không yêu em nữa chứ, anh mãi mãi yêu em, cho đến khi hai chúng ta bước hết con đường sinh mệnh!
Bạch Tình Đình dịu dàng nói:
- Ông xã, em nghe người ta nói, đàn ông nếu chưa có được một người phụ nữ thì sẽ vĩnh viễn cảm thấy người phụ nữ đó tốt, một khi đạt được rồi thì sẽ không quý trọng nữa. ông xã, em sợ anh không yêu em nữa!
Diệp Lăng Phi cúi đầu, hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái, nhẹ giọng nói:
- Bà xã, em đừng suy nghĩ lung tung, dù là lúc nào thì anh vẫn luôn yêu em!
- Có thật không?
Bạch Tình Đình hỏi.
Diệp Lăng Phi nói một cách chắc chắn:
- Anh cần thiết phải lừa em sao, bà xã, lẽ nào em không tin lời anh nói?
- Đương nhiên em tin tưởng những gì anh nói rồi!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, nếu anh đã nói yêu em, vậy anh nói cho em biết, anh nhận xét gì về Trương Tuyết Hàn, anh bảo vì sao cô bé ấy lại lo lắng chứ?
- Chuyện này Tình Đình, làm sao anh biết được!
Diệp Lăng Phi nói với vẻ phiền muộn.
- Em làm vậy là muốn thử thách anh đúng không!
- Không phải!
Bạch Tình Đình nhẹ giọng nói.
- Ông xã, nếu như anh đã nói không biết, vậy để anh nói cho anh biết nhé, bởi vì Trương Tuyết Hàn sợ em, cô ấy lo lắng không biết em sẽ đối xử với cô ấy thế nào!
Diệp Lăng Phi vẫn giữ im lặng. Bạch Tình Đình tiếp tục nói:
- Ông xã, chuyện xảy ra tối hôm đó em vẫn còn nhớ rõ, cho nên em đoán được nhất định là trong lòng Trương Tuyết Hàn đang lo lắng vì em, chỉ là em vẫn cho rằng cô bé Trương Tuyết Hàn đó rất đáng thương, vì thế em muốn tâm sự với Trương Tuyết Hàn, để cô ấy vứt bỏ sánh nặng trong lòng, nếu như có thể, em muốn nhận Trương Tuyết Hàn làm em gái. Ông xã, anh nói thế có được không?
- Tốt thì tốt thật, nhưng dù sao anh cũng không phải là Trương Tuyết Hàn, làm sao mà anh biết được suy nghĩ của Trương Tuyết Hàn chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tình Đình, theo anh thì việc này em nên nói chuyện với cô ấy thì tốt hơn!
- Vâng, vậy thì cứ quyết định vậy đi, chờ ngày mai lúc đến gặp em sẽ trò chuyện với cô ấy!
Bạch Tình Đình ôm cổ Diệp Lăng Phi, nhẹ giọng nói:
- Ông xã, anh có muốn em không?
- Anh mệt rồi, Tình Đình, chúng ta đi ngủ đi, bây giờ cũng đã khuya rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình không nói gì nữa, đột nhiên quay người đi, đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình còn tiện thay kéo luôn cả cái chăn trên người Diệp Lăng Phi xuống quấn lên người mình. Trên người Diệp Lăng Phi chăng còn gì cả, hắn nhìn bộ dạng này, biết ngay là Bạch Tình Đình đang giận dỗi. Diệp Lăng Phi vội vàng vén chăn trên người Bạch Tình Đình lên, hắn tiến vào trong chăn, hai tay vòng qua lưng Bạch Tình Đình, ôm lấy cô từ phía sau.
- Tình Đình, em đã ngủ chưa?
Diệp Lăng Phi thì thầm vào tai Bạch Tình Đình.
- Ngủ rồi, anh đừng quấy rầy em nữa!
Bạch Tình Đình làu bàu đáp lại.
- Ngủ mà còn có thể nói à, đúng thật là chuyện lạ!
Diệp Lăng Phi lẩm bẩm.
- Nói mê ấy mà!
Bạch Tình Đình không hề có ý muốn đùa giỡn. Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Bạch Tình Đình, hắn lẩm bẩm:
- Ngủ thì tốt quá, chẳng phải là anh có thể muốn làm gì thì làm sao!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa vén áo ngủ của Bạch Tình Đình lên, hai tay hắn xoa nắn bộ ngực của Bạch Tình Đình, đôi môi ghé vào bên tai cô, hôn lên vành tai Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình tóm lấy hai tay Diệp Lăng Phi đang mò mẫm trên gò bồng đào của mình, nói:
- Em mệt lắm, buồn ngủ rồi, anh cũng đi ngủ đi, không phải là anh đang mệt sao?
- Anh chẳng buồn ngủ chút nào cả!
Diệp Lăng Phi vừa nói xoay Bạch Tình Đình lại, chui đầu vào trong chăn, tách hai chân Bạch Tình Đình ra, môi hắn hôn vào.
- Ông xã.. a....!
Bạch Tình Đình vốn đang muốn khép chặt hai chân lại, nhưng đâu ngờ được rằng khi Diệp Lăng Phi vừa vươn đầu lưỡi ra, Bạch Tình Đình lập tức cảm thấy mình như bị điểm huyệt vậy, cả người không có sức nào để mà giãy dụa. Diệp Lăng Phi ném cái chăn sang một bên, tách hai chân Bạch Tình Đình ra, miệng hắn càng cố sức mút, Bạch Tình Đình sao có thể chịu được, chỉ sau một lát đã ẩm ướt rồi. Lúc này. Diệp Lăng Phi cởi nốt quần lót của mình ra, cố sức đánh tới, mỗi lần xâm nhập đều khiến Bạch Tình Đình phát ra thanh âm cao vút, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc của Bạch Tình Đình. Ngày hôm sau, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ngủ thăng cho đến lúc nghe thấy tiếng đập cửa mới tỉnh lại, Bạch Tình Đình đẩy Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, anh ra mở cửa đi kìa!
- Ai thế?
Diệp Lăng Phi ngại đi mở cửa, chỉ nằm trên giường hô.
- Ông xã, là em!
Giọng nói của Chu Hân Mính vang lên ở bên ngoài. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa nghe thấy giọng của Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình chỉ kéo chăn che người, còn Diệp Lăng Phi thì trần truồng bước xuống giường. Diệp Lăng Phi chẳng mặc gì đi tới trước cửa phòng, hắn mở cửa phòng, nhìn thoáng qua Chu Hân Mính đang đứng bên ngoài, nói:
- Bà xã, vào đi!
Chu Hân Mính thật sự không ngờ Diệp Lăng Phi lại ở trần đi ra mở cửa, cô tỏ ra hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó cô vội vàng đi vào, đóng cửa phòng lại. Chu Hân Mính vừa bước vào đã lập tức bảo:
- Ông xã, dậy ăn điểm tâm đi!
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
Bạch Tình Đình vươn cánh tay trắng muốt, cầm lấy cái đồng hồ đeo tay của mình ở trên đầu giường, sau khi xem giờ, cô lại để vào chỗ cũ, ngáp một cái, nói:
- Hân Mính, mình không ăn sáng đâu, mình ngủ thêm một lát nữa!
Diệp Lăng Phi cũng trèo lên giường, ôm Bạch Tình Đình, nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, anh cũng không ăn điểm tâm đâu!
- Được rồi!
Chu Hân Mính liếc nhìn Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, đang muốn xoay người rời đi, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi nằm trên giường hô:
- Hân Mính, chờ khi nào em cơm nước xong xuôi thì lên ngủ cùng bọn anh nhé, đã lâu rồi chúng ta chưa được ngủ chung với nhau!
- Mẹ em đang ở đây, em không tiện ngủ chung với hai người!
Gương mặt Chu Hân Mính hơi hồng lên, nói:
- Em còn phải lo lắng cảm nhận của mẹ em!
- Việc này còn không đơn giản sao, em để mẹ em cùng Trương Vân ra ngoài đi dạo một chút, không phải là xong việc sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hơn nữa, nhạc mẫu đại nhân của anh cũng sẽ không đến phòng ngủ của anh đâu, cho dù nhạc mẫu đại nhân nhìn thấy, bà ấy cũng sẽ hiểu, bà xã, em nói có đúng không?
Chu Hân Mính không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lập tức đi ra khỏi gian phòng. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lõa thể ôm nhau ngủ một lúc thì cửa phòng bị đẩy ra, Chu Hân Mính vào. Chu Hân Mính đi tới bên giường, cô hơi ngập ngừng cởi quần áo của mình ra, cũng leo lên giường. Ba người ngủ mãi đến tận buổi trưa mới chịu rời giường. Chu Hân Mính gương mặt ửng đỏ, lúc Diệp Lăng Phi tỉnh lại, tay chân lại bắt đầu không đứng đắn, khiến cho Chu Hân Mính xuân tâm nhộn nhạo. Chu Hân Mính dù sao cũng là thiếu phụ đang mang thai, đâu có thể chịu được sự vuốt ve của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ dùng tay cũng đã khiến Chu Hân Mính thở gấp liên tục.
Ba người rời giường, sau đó đi xuống tầng dưới, đã thấy mẹ của Chu Hân Mính đang cùng Trương Vân nói chuyện phiếm. Mẹ của Chu Hân Mính liếc mắt nhìn ba người, trong ánh mắt còn mang theo tiếu ý, vừa nhìn vẻ mặt đó là có thể đoán được mẹ của Chu Hân Mính cũng biết chuyện rồi. Chu Hân Mính đỏ bừng cả mặt, Bạch Tình Đình cũng cảm thấy hai tai mình nóng lên. Ngược lại Diệp Lăng Phi lại chăng hề có cảm giác gì cả, trái lại còn thản nhiên đi tới trước mặt mẹ của Chu Hân Mính, nói:
- Nhạc mẫu, mẹ cảm giác ở đây thế nào?
- Tốt lắm, vừa rồi mẹ cùng Trương Vân đi ra ngoài tàn bộ, cảm thấy điều kiện ở nơi này rất khá!
Mẹ của Chu Hân Mính nói.
- Trước đây mẹ chỉ dàng Hân Mính đi dạo lòng vòng trong khuôn viên biệt thự, nhưng chưa đi được xa lắm, lần này cùng Trương Vân đi thăm thú tiểu khu biệt thự, cảm thấy nơi này rất thích hợp để luyện công buổi sáng, mẹ định sau này sẽ tới đó để tập thể dục buổi sáng!
- Sáng dậy tập luyện là rất tốt, có thể giúp cho cơ thể khỏe mạnh!
Diệp Lăng Phi nói.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Vu Tiêu Tiếu đã gọi điện thoại đến. Vu Tiêu Tiếu nói với Diệp Lăng Phi là cha mình đã đến thành phố Vọng Hải rồi, bây giờ đang ở trong khách sạn Vọng Hải. Diệp Lăng Phi thật không ngờ Vu Chấn lại tới sớm như vậy, vốn đã nói với Diệp Lăng Phi là tối nay mới tới thành phố Vọng Hải, nhưng không ngờ lại vừa mới quá trưa. Vu Chấn đã tới đây rồi, chắc là Vu Chấn đã rất sốt ruột nên mới tới thành phố Vọng Hải sớm như vậy.
- Tiêu Tiếu, bây giờ bọn anh qua bên đó hả?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp đại ca, mọi người đã ăn cơm chưa?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Cái này mà còn phải hỏi sao, bày giờ là mấy giờ rồi mà bọn anh còn chưa ăn!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vậy chúng ta gặp nhau ở quán cà phê ở khách sạn nhé!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Diệp đại ca, bao giờ thì mọi người có thể đến?
Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, nói:
- 2 giờ gặp nhau ở quán cà phê nhé!
- Dạ được!
Vu Tiêu Tiếu nói.
Diệp Lăng Phi dập máy, quay sang chỗ Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, chúng ta chuẩn bị một chút rồi tới đó đi!
Bạch Tình Đình gật đầu, đi lên gác thay quần áo. Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Chu Hân Mính ôm lấy cô, khẽ thở dài, nói:
- Hân Mính, lại có phiền phức rồi, anh cảm thấy lần này Vu Chấn đến thành phố Vọng Hải là gây phiền toái cho anh đó, anh thì lại không thể bỏ mặc được!
Chu Hân Mính khẽ cười nói:
- Ông xã, chuyện này thì phải trách bản thân anh thôi, em tin rằng anh hiểu ý em!
- Khụ, từ nay về sau anh không dám như thế nữa!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ anh thấy hối hận lắm rồi, chỉ là hối hận thì có ích gì chứ, việc thì luôn luôn phải làm, anh chỉ hy vọng sau khi làm xong chuyện lần này sẽ không còn chuyện phiền phức nữa!
Bạch Tình Đình thay quần áo xong, cùng Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi biệt thự. Từ biệt thự đến khách sạn Vọng Hải cần hơn hai mươi phút, lúc họ vừa đến quán cà phê của khách sạn Vọng Hải thì Vu Chấn, Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đã ngồi trong quán cà phê chờ Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình rồi. Vu Chấn một minh lái xe tới thành phố Vọng Hải, đến ngay cả thư ký của Vu Chấn cũng không biết ông ta lái xe đi nơi nào. Hiện giờ Vu Chấn không tín nhiệm bất kỳ ai bên cạnh mình nữa, trong đó cũng bao gồm cả thư ký của ông ta. Theo cái nhìn của Vu Chấn thì thế cục hiện giờ của thành phố Đông Hải thực sự quá rối rắm phức tạp, mình nhất định phải cẩn thận muôn phần, bằng không hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
Lúc Diệp Lăng Phi tới, Vu Tiêu Tiếu trước tiên giới thiệu một lần, Vu Chấn nói vài câu cảm ơn với Bạch Tình Đình. Vu Chấn nói những câu này chỉ là xã giao mà thôi, lần này ông ta đến thành phố Vọng Hải mục đích chủ yếu là muốn gặp Diệp Lăng Phi. Sau khi đã đủ nghi thức xã giao, Vu Chấn nói muốn cùng Diệp Lăng Phi đến nói chuyện riêng ở một cái bàn bên cạnh. Có một số chuyện Vu Chấn không tiện nói với Diệp Lăng Phi trước mặt mấy người Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi trong lòng hiểu rõ, không nhiều lời, đứng dậy, cùng Vu Chấn tìm một cái bàn đơn để ngồi. Nơi này chỉ còn lại ba người Trương Tuyết Hàn. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu. Từ lúc Bạch Tình Đình tới đây, Trương Tuyết Hàn không hề nói một lời nào, chỉ ngồi im lặng. Chỉ là Bạch Tình Đình dù sao cũng là phụ nữ, phụ nữ trời sinh đều có giác quan thứ sáu. Bạch Tình Đình cảm giác được Trương Tuyết Hàn thỉnh thoảng lại nhìn lén Diệp Lăng Phi. Khi Diệp Lăng Phi và Vu Chấn chuyên chỗ, Trương Tuyết Hàn có vẻ hơi mất tự nhiên, cô đứng dậy đi vệ sinh. Trương Tuyết Hàn vừa đi, Bạch Tình Đình mới hỏi:
- Tiêu Tiếu, em đã nói chuyện với Tuyết Hàn rồi chứ?
- Em đã nói rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Tuyết Hàn không nói gì cả, em cũng không biết Tuyết Hàn nghĩ như thế nào nữa!
- Như vậy thì chị không hiểu!
Bạch Tình Đình hơi nhíu nhíu mày, nói:
- Rốt cuộc Trương Tuyết Hàn có toan tính gì?
- Em không biết!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Em cảm thấy Tuyết Hàn không còn giống như trước đây nữa, trước đây Tuyết Hàn có gì nói nấy, chuyện gì cậu ấy cũng tâm sự với em. Nhưng bây giờ em luôn cảm thấy cậu ấy có điều gì đó gạt em, từ lần trước đến bệnh viện kiểm tra a!
Vu Tiêu Tiếu ý thức được mình lại lỡ mồm, vội vàng giải thích:
- Tỷ tỷ, chị đừng hiểu lầm. Tuyết Hàn không mang thai đâu!