Lý Khả Hân vừa nói xong những lời này, Trịnh Khả Nhạc lại tỏ ra sửng sốt, Trịnh Khả Nhạc nhìn Lý Khả Hân, muốn biết những lời này của Lý Khả Hân rốt cuộc là có ý gì. Lý Khả Hân cũng không giải thích mà đi ra khỏi nhà bếp, đi đến phòng khách ngồi xuống ghế salon. Trịnh Khả Nhạc cũng đi theo Lý Khả Hân ra ngoài phòng khác. Chờ Trịnh Khả Nhạc ngồi xuống, Lý Khả Hân mới nói:
- Khả Nhạc, vấn đề mà chị vừa hỏi em cũng không đại diện cho cái gì cả, mỗi người đều có những cái nhìn riêng về vấn đề đó, ý của chị rất đơn giản, mỗi ngày sống đúng với bản thân mình, cố gắng không nghĩ đến quan hệ giữa chị và Diệp Lăng Phi, phụ nữ chúng ta không nhất thiết phải có đàn ông bên cạnh mới sống được!
Trịnh Khả Nhạc gật đầu, nói:
- Chị Khả Hân, em cũng cho là như vậy!
Lý Khả Hân vươn tay vỗ vỗ vai Trịnh Khả Nhạc, cười nói:
- Khả Nhạc, chờ khi nào em dọn đến đây thì nói sau, lúc đó chúng ta sẽ tâm sự nhiều hơn!
- Vâng!
Trịnh Khả Nhạc gật đầu đồng ý.
Đường Hiểu Uyển đến rất nhanh, lúc đi vào cô còn xách theo một ít thức ăn. Vừa đến nơi, Đường Hiểu Uyển đã kêu lên:
- Chị Khả Hân, chị phải nấu cơm nhanh lên đấy, em đói chết mất đây, người ta phải bắt xe tới đây đấy, chị còn phải trả tiền xe cho em!
- Không thành vấn đề!
Lý Khả Hân lập tức ưng thuận.
- Tiểu nha đầu, em có vé xe không? Có vé xe thì đưa đây chị trả cho!
- A, chị còn muốn xem vé xe à, em quên lấy mất rồi!
Đường Hiểu Uyển nói.
- Chị Khả Hân, từ biệt thự ở quảng trường Hải Tinh đến nơi này tốn bao nhiêu tiền, chị tự tính đi!
- Tiểu nha đầu, không có vé xe thì chị mặc kệ, em tìm Diệp Lăng Phi đi mà trả!
Lý Khả Hân ấn đầu Đường Hiểu Uyển một cái, nói:
- Tiểu nha đầu, không thấy Khả Nhạc ở đây sao, sao lại không chào hỏi Khả Nhạc vậy?
Đường Hiểu Uyển chu miệng ra, nói:
- Chờ lát nữa em sẽ chào hỏi Khả Nhạc, chị Khả Hân, chúng ta còn chưa nói xong đâu, rốt cuộc chị có trả tiền xe cho em không đây?
- Trả cái gì, cái con tiểu nha đầu, này ở biệt thự mà còn vòi tiền của bà chị bình dân này à, đừng tìm chị, đi tìm Diệp Lăng Phi ấy, anh ta đang nằm trong phòng ngủ của chị kia kìa!
Lý Khả Hân đẩy Đường Hiểu Uyển ra, xoay người đi vào trong phòng bếp. Đường hiểu Hiểu uyển chu miệng ra, lầm bầm:
- Chị Khả Hân, em nhất định phải bắt chị trả tiền xe cho em!
Đường Hiểu Uyển làu bàu xong, lúc đó mới quay sang chỗ Trịnh Khả Nhạc, cười nói:
- Khả Nhạc, thật không ngờ chị cũng ở chỗ này!
- Ừ, chị đi cùng Diệp đại ca đến đây, Diệp đại ca đang giúp chị tìm nhà mới!
Trịnh Khả Nhạc nói.
Đường Hiểu Uyển hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Khả Nhạc, không phải là chị đã có chỗ rồi sao, sao lại còn đi tìm nhà nữa thế?
- Chỗ đó không tốt lắm!
Trịnh Khả Nhạc không giải thích cặn kẻ, cô nói xong câu đó, lập tức hỏi:
- Hiểu Uyển, em đang ở biệt thự sao?
Vừa này Trịnh Khả Nhạc nghe Lý Khả Hân nhắc tới Đường Hiểu Uyển sống trong biệt thự. Cô và Đường Hiểu Uyển đều là nhân viên của tập đoàn Tân Á, Đường Hiểu Uyển ở trong tập đoàn cũng chỉ là một viên chức bình thường mà thôi, sao lại có khả năng ở biệt thự chứ? Trịnh Khả Nhạc trong lòng hiếu kỳ nên mới hỏi Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển sao có thể nói sự thực cho Trịnh Khả Nhạc được, cô và Trịnh Khả Nhạc cũng không thân nhau lắm, cũng không thể tùy tiện nói cho Trịnh Khả Nhạc chuyện biệt thự ở gần quảng trường Hải Tinh là của Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển vừa nghe Trịnh Khả Nhạc hỏi vậy, cô thuận miệng đáp:
- Chị đừng nghe chị Khả Hân nói lung tung, em giống như kẻ có tiền sao, sao lại có thể ở biệt thự được. A, giám đốc Diệp cũng ở nơi này phải không, em muốn đi tìm giám đốc Diệp đòi tiền, ai bảo chị Khả Hân không chịu trả tiền xe cho em cơ!
Đường Hiểu Uyển nói xong, không đợi Trịnh Khả Nhạc lên tiếng, lập tức chạy thẳng đến gian phòng của Lý Khả Hân. Đường Hiểu Uyển vừa vào phòng, tay đóng cửa phòng lại. Trịnh Khả Nhạc trong lòng nghi hoặc không thể hiểu nổi, cô cảm thấy Đường Hiểu Uyển này đang muốn làng tránh mình cái gì đó. Tại tập đoàn Trịnh Khả Nhạc cũng nghe nói một số lời đồn đại về Đường Hiểu Uyển. Có người nói Đường Hiểu Uyển được kẻ có tiền bao nuôi, ở trong biệt thự. Trịnh Khả Nhạc nhớ rõ trước kia quan hệ giữa Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi rất tốt, nhưng sao người trong tập đoàn lại kể là Đường Hiểu Uyển được kẻ có tiền bao dưỡng, không chỉ ở biệt thự mà còn lái Mercedes, vân vân. Tin đồn vốn là như vậy, luôn luôn thích buôn chuyện vu vơ. Nguyên lai trong tập đoàn Tân Á lưu truyền chuyện Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi có quan hệ tốt, kết quả là vừa truyền ra, lại bị thay đổi, cuối cùng Đường Hiểu Uyển biến thành được kẻ có tiền bao dưỡng, hơn nữa người đó là dân Hồng Kông. ở biệt thự, lái Mercedes, nói chung là càng truyền đi càng biến tướng.
May mà Đường Hiểu Uyển vẫn giống như trước đây, cũng không thấy Đường Hiểu Uyển đi làm mặc hàng hiệu gì cả, lái xe xịn gì cả, dùng gì ăn gì đều rất bình thường, như vậy là những lời đồn không công mà phá. Cái gọi là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, chính là đạo lý này, những người vốn tin thì dù tin đồn thế nào cũng sẽ tin, ngươi không muốn tin thì nói như thế nào cũng sẽ không tin. Trịnh Khả Nhạc cảm thấy nghi ngờ, đi vào trong phòng bếp, cô hỏi:
- Chị Khả Hân, cô nàng Hiểu Uyển kia thực sự ở biệt thự sao?
Lý Khả Hân vừa nãy nói lỡ miệng, cô lập tức cười nói:
- Chị chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai da, Khả Nhạc, em đừng vào làm phiền nữa, nếu như chị không nhanh chóng nấu xong thì nha đầu Hiểu Uyển kia sẽ lại làm loạn mất, em mau ra ngoài xem TV đi!
Trịnh Khả Nhạc nghe Lý Khả Hân nói như vậy, không tiếp tục truy hỏi nữa. Đường Hiểu Uyển đi vào trong phòng Lý Khả Hân, đã thấy Diệp Lăng Phi đang ôm chăn của Lý Khả Hân ngủ khi. Đường Hiểu Uyển lén lút đi tới bên giường, đưa tay chạm nhẹ lên mặt Diệp Lăng Phi, lập tức rụt tay về. Cái chạm này làm cho Diệp Lăng Phi tỉnh dậy, Diệp Lăng Phi mở mắt ra, thấy Đường Hiểu Uyển đang đứng ở bên giường. Diệp Lăng Phi giơ tay lên, bảo Đường Hiểu Uyển cởi giày lên giường. Đường Hiểu Uyển hơi chần chừ, thấp giọng nói:
- Diệp đại ca. Trịnh Khả Nhạc đang ở bên ngoài, em lo lắng sẽ làm cô ấy biết chuyện giữa hai chúng ta!
- Lo lắng cái gì chứ, lại đây, Hiểu Uyển, lên giường đi, anh nói chút chuyện với em!
Diệp Lăng Phi nói.
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy mới chịu cởi giày ra, leo lên giường. Diệp Lăng Phi chờ Đường Hiểu Uyển trèo lên giường, lập tức vén áo Đường Hiểu Uyển lên, cởi áo ngực của Đường Hiểu Uyển ra, tay phải thì xoa nắn bộ ngực của Đường Hiểu Uyển, ghé môi tới sát bên tai cô, thấp giọng nói:
- Hiểu Uyển, em đừng nói lung tung là được, nha đầu Khả Nhạc kia thích anh, em yên tâm, dù cô ấy biết được quan hệ giữa hai chúng ta, cô ấy cũng sẽ không nói lung tung đâu!
Đường Hiểu Uyển vừa nghe vậy, cười ngọt ngào, nói:
- Diệp đại ca, khi nãy em còn đang ngạc nhiên sao anh và Trịnh Khả Nhạc lại ở chỗ này, bây giờ thì em hiểu rồi!
- Em hiểu cái gì cơ chứ!
Diệp Lăng Phi véo ngực Đường Hiểu Uyển một cái, Đường Hiểu Uyển dịu dàng nói:
- Em hiểu cô Trịnh Khả Nhạc kia cũng có quan hệ với Diệp đại ca!
- Tiểu nha đầu cũng thông minh đấy, lại đây, để anh thương em nhé!
Diệp Lăng Phi hôn lên đôi môi kiều diễm của Đường Hiểu Uyển. Một lúc lâu sau, Diệp Lăng Phi mới chịu tách ra, hắn ôm Đường Hiểu Uyển, nói:
- Hiểu Uyển, sao em lại tới đây, Đình Đình đâu?
Vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Vu Đình Đình. Đường Hiểu Uyển lập tức oán giận:
- Diệp đại ca, bây giờ Đình Đình cứ ở cạnh cái cô gái tên là Alice kia để dạy cô ta may áo lông. Đình Đình còn định dạy cả em nữa, em không học đâu!
- À, hóa ra là như vậy, anh biết chuyện này!
Diệp Lăng Phi nói.
- Alice là do anh đưa tới đấy. Anh muốn để Đình Đình dạy Alice may áo lông, chiều nay anh cũng qua bên đó!
- Được ạ!
Đường Hiểu Uyển dịu dàng nói.
- Em cũng quay về biệt thự!
Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển nói chuyện phiếm trong phòng, sau khi nghe thấy tiếng đập cửa của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi mới buông tay ra. Đường Hiểu Uyển vội vàng chỉnh trang lại y phục bị xộc xệch của mình, đến lúc đó mới cùng Diệp Lăng Phi đi ra khỏi gian phòng. Lý Khả Hân đã nấu xong bữa trưa, năm món ăn một món canh. Tay nghề của Lý Khả Hân cũng rất khá, bữa ăn này có thể nói là hương sắc mùi vị đủ cả. Đường Hiểu Uyển khịt khịt mũi, nhõng nhẽo nói:
- Chị Khả Hân, tay nghề của chị đúng là càng ngày càng tốt, xem ra em phải năng đến ăn cơm chị nấu!
- Hiểu Uyển, nếu thích tay nghề của chị thì thường xuyên đến ăn nhé!
Lý Khả Hân cầm lấy bát ăn, trước tiên múc canh cho Diệp Lăng Phi, rồi lại lúi húi múc canh cho Trịnh Khả Nhạc và Đường Hiểu Uyển, sau đó mới múc cho mình.
- Hiểu Uyển, từ nay về sau chị sẽ ở ngay dưới nhà chị Khả Hân, em cũng thường xuyên đến nhé, chúng ta có thể cùng nhau đi chơi!
Trịnh Khả Nhạc nói.
- Còn có thể cùng nhau đi dạo phố, trước đây, mỗi lần chị nghỉ chỉ có một mình ở nhà, cũng không có người cùng đi dạo phố. Nây giờ thì khác rồi, chúng ta có thể cùng nhau đi dạo phố!
- Hay lắm!
Đường Hiểu Uyển nói.
- Em cũng đang nhàn rỗi!
- Chị thì lại không có thời gian đi chơi với các em!
Lý Khả Hân nói.
- Chị còn bộn bề nhiều việc, chỉ có thể thỉnh thoảng cùng các em đi mua sắm thôi. Hiểu Uyển, em gọi cả Đình Đình đi, ba người các em có thể cùng nhau đi dạo phố!
- Đình Đình cũng bận lắm chị ạ!
Đường Hiểu Uyển nói.
- Bây giờ em ấy cũng là người bận rộn rồi!
Lý Khả Hân vừa nghe vậy, có vẻ hơi ngạc nhiên, cô liếc nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại quay sang nhìn Đường Hiểu Uyển, hỏi:
- Đình Đình đang bận gì thế, sao ngay cả thời gian đi dạo phố cũng không có?
- À, em ấy đang dạy Alice may áo lông!
Đường Hiểu Uyển thuận miệng đáp.
- Alice ư?
Lý Khả Hân lại liếc xéo Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ho khan vài tiếng, nói:
- Khả Hân. Alice muốn học may áo lông, mà Vu Đình Đình cũng biết may áo lông, qua bên đó học cũng không có gì kỳ lạ cả, mọi người ăn cơm thôi!
Lý Khả Hân không nói gì, Trịnh Khả Nhạc thì không biết cô Vu Đình Đình kia rốt cuộc là ai, chẳng qua cô cũng không tiện hỏi. Lúc ăn cơm bốn người lại không trò chuyện với nhau mấy. Sau khi ăn cơm xong, Diệp Lăng Phi muốn cùng Trịnh Khả Nhạc đi ký kết hợp đồng với đại lý địa ốc, Lý Khả Hân vốn ngủ không đủ giấc, buổi chiều buồn ngủ, còn Đường Hiểu Uyển thì theo Diệp Lăng Phi đi đến đại lý nhà ở. Trịnh Khả Nhạc đến văn phòng địa ốc ký kết hợp đồng rồi nộp trước 3 tháng tiền nhà, căn hộ coi như là đã được thuê. Trịnh Khả Nhạc cầm chìa khóa muốn đi về thu thập nhà cửa, sau này dọn đi sẽ tiện hơn.
Diệp Lăng Phi không đi cùng Trịnh Khả Nhạc nữa, hắn đã nói qua chiều nay muốn đi thăm biệt thự Hải Tinh. Trên đường đến biệt thự gần quảng trường Hải Tinh, Đường Hiểu Uyển hỏi lai lịch của Alice. Diệp Lăng Phi cũng không nói gì quá chỉ tiết, chỉ nói sơ lược về quan hệ giữa mình Alice cho Đường Hiểu Uyển nghe, cũng không biết Đường Hiểu Uyển có hiểu được không nữa. Alice và Vu Đình Đình học rất siêng năng, phải nói Vu Đình Đình dạy rất kiên trì. Lúc Diệp Lăng Phi tới biệt thự, Laura và Ann đang khoa tay múa chân ở trong sân biệt thự, đang dựa theo những chiêu thức tấn công đơn giản nhất, trực tiếp nhất mà Diệp Lăng Phi dạy cho các cô để đối luyện. Hai cô nàng thấy Diệp Lăng Phi đã tới, hai người ra đón, một tả một hữu kẹp Diệp Lăng Phi vào giữa. Diệp Lăng Phi cười cười, vỗ vỗ vai hai người, đi vào biệt thự.
- Diệp đại ca, anh tới thật đúng lúc!
Vu Đình Đình thấy Diệp Lăng Phi tới đây, cô cầm một cái áo lông đã may được một nửa đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, anh đến thử xem cái này áo lông thế nào, em cứ sợ anh mặc không vừa!
- Anh thấy rất đẹp mà!
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua, cười nói:
- Anh nhất định sẽ mặc vừa!
Vừa nói. Diệp Lăng Phi ôm eo Vu Đình Đình đi tới trước mặt Alice, hắn nhìn thoáng qua cái áo lông vừa mới may được một chút trong tay Alice, cười nói:
- Alice, anh tìm cô giáo này cho em, em thấy thế nào?
- Đình Đình rất tốt, rất kiên trì!
Alice nói.
- Satan, em đã học được một chút rồi, em dự định mỗi cuối tuần đều tới chỗ này để học!
- Hay lắm, nơi này còn nhiều phòng mà, em có thể ở lại chỗ này!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa quay người lại, ôm Đường Hiểu Uyển vào trong lòng, nói:
- Hiểu Uyển, em nói có đúng không?
- Em đương nhiên không có ý kiến rồi!
Đường Hiểu Uyển nói.
- Chẳng qua em có một điều kiện nhó, chúng ta không thể cả ngày cứ ngồi khâu vá được, thỉnh thoảng đi dạo phố cũng tốt!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đình Đình. Alice, đã nghe thấy nỗi lòng của Hiểu Uyển chưa, các em cũng không nên cả ngày cứ cắm đầu vào may áo lông, đi ra ngoài mua sắm nhiều hơn cũng tốt, anh hy vọng ba người các em sẽ trở thành những người bạn thân, bởi vì ba người các em đều là những người phụ nữ rất quan trọng của anh!
Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Alice liếc nhìn Vu Đình Đình, rồi lại nhìn Đường Hiểu Uyển, cô nở một nụ cười khiến người khác phải rung động, gật đầu, đáp:
- Satan, em sẽ làm vậy, em rất thích các cô ấy!
- Thích thì tốt rồi, anh vốn đang lo lắng giữa ba người các em lại có mâu thuẫn gì đó, bây giờ xem ra anh đã chọn đúng hai người bạn cho em rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- So với Tình Đình, anh cho rằng Đình Đình và Hiểu Uyển càng thích hợp với em hơn!
- Vâng!
Alice gật đầu, nói:
- Các cô ấy cũng rất tốt!
- Được rồi, chúng ta cùng ra ngoài đi tản bộ đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Khó có dịp chúng ta có thể ra ngoài đi dạo, chúng ta có thể đến quảng trường Hải Tinh để dạo chơi!
Sở dĩ Diệp Lăng Phi muốn làm như vậy, mục đích chính là muốn để Alice, Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình ba người có thể trở thành những người bạn tốt. Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra được, Alice sống một mình ở thành phố Vọng Hải rất cô đơn. Angel suốt ngày đều bận chuyện của cô nàng, còn tính cách của Bạch Tình Đình lại khiến cho Alice cảm thấy khó gần gũi, bởi vậy, ở thành phố Vọng Hải Alice không có người bạn nào để cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi chơi. Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình đều rất hiền, chuyện ba người trở thành bạn thân hẳn là không thành vấn đề. Quả nhiên, Alice nở nụ cười, dường như rất hài lòng về hai người bạn mới mà Diệp Lăng Phi giới thiệu cho cô. Trong lúc đi dạo ở quảng trường Hải Tinh, Alice, Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình ba người đều nắm tay nhau cùng đi.
Diệp Lăng Phi hy vọng nhất là tình hình như thế, hắn ngồi trên một cái ghế bên bờ biển, để cho ba cô gái ở chung với nhau. Laura và Ann bị Diệp Lăng Phi sai đi mua nước khoáng rồi, không lâu sau hai chị em sinh đôi cực kỳ dễ thương này đã mua nước về. Hai chị em sinh đôi một tả một hữu ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người Diệp Lăng Phi, bên cạnh có hai thiếu nữ tóc vàng tú lệ như tinh linh, bên bờ biển cách đó không xa, ba cô gái xinh đẹp diễm lệ đang đi dạo, tất cả khiến cho Diệp Lăng Phi cảm
thấy rất hài lòng. Đương nhiên, điều Diệp Lăng Phi hy vọng nhất là những cô gái này có thể chung sống hòa thuận với Bạch Tình Đình, nếu như những người phụ nữ của mình có thể quây quần cùng một chỗ, mọi người trò chuyện, cười nói, đây là một chuyện khiến người ta vui mừng đến mức nào chứ!
Trước đây Diệp Lăng Phi cũng chưa từng nghĩ qua là mình lại có một cuộc sống thích ý như vậy, hoàng đế thời cổ đại chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi, cái gì mà mỹ nữ như vậy chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi, Diệp Lăng Phi cảm thấy cuộc sống bây giờ thật quá sướng. Nhưng những ảo mộng của Diệp Lăng Phi còn chưa kịp bay xa thì đã bị điện thoại của Vu Chấn cắt đứt. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, vừa thấy là do Vu Chấn gọi tới, Diệp Lăng Phi biết ngay chuyện đã tới rồi, xem ra mình muốn nhàn rỗi vô sự quả là điều không thể, luôn luôn có người đến quấy rối mình. Diệp Lăng Phi nhận điện thoại, cười nói:
- Thị trưởng Vu, sao ông lại gọi điện thoại vào lúc này, hôm nay là chủ nhật mà, lẽ nào ông không thư giãn một chút sao?
Vu Chấn ở bên kia khẽ thở dài, nói:
- Tiểu Diệp, bây giờ tôi không dám xả hơi mà, bên này xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện còn rất lớn, cuộc sống hàng ngày của tôi khó mà an ổn được!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại từ trên ghế đứng lên, hắn đi về phía bờ biển, nói:
- Thị trưởng Vu, xem ra ông làm cái chức thị trưởng này quà là khó nhỉ?
- Khụ, Tiểu Diệp, thế cục ở bên thành phố Đông Hải này vượt xa mọi dự tính của tôi!
Vu Chấn nói.
- Có một số việc tôi không nghĩ sẽ xảy ra, nhưng trên thực tế nó lại xảy ra, người làm thị trưởng như tôi nếu như mặc kệ thì lương tâm bất an, nhưng nếu như muốn quản, tôi lại cảm thấy lòng có thừa mà sức lại không đủ. Thị trưởng như tôi trên danh nghĩa là thị trưởng thành phố Đông Hải đấy, nhưng trên thực tế là một con rối bị tước hết quyền lực mà thôi, một khi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ phải biến khỏi đây như thị trưởng tiền nhiệm vậy!
Diệp Lăng Phi giẫm lên bãi cát, nói:
- Thị trưởng Vu, tôi vẫn hỏi câu hỏi kia. Ông lựa chọn con đường nào?
Vu Chấn ở bên kia trầm mặc trong chốc lát rồi lập tức nói:
- Tôi đã nghĩ qua rồi, bây giờ tôi đã như thế này thì không còn gì phải sợ nữa, làm người chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm, tôi không thể trơ mắt nhìn thành phố Đông Hải giống như bây giờ được, tôi muốn thay đổi!
- Hay cho một câu không hổ thẹn với lương tâm!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Thị trưởng Vu, con người của tôi không có dã tâm gì, không hy vọng ông có thể giúp tôi như thế nào, nhưng tôi lại thích nhất là nghe người ta nói những câu không thẹn với lòng mình như vậy đấy. Đương nhiên, tôi chỉ che chở cho những người bên cạnh tôi thôi, ông và tôi vốn cũng không có quan hệ trực tiếp gì cả, nhưng mà năm xưa khi còn ở tỉnh thành ông đã từng giúp tôi, bây giờ Tiêu Tiếu còn là em gái ngoan của vợ tôi nữa, chỉ từ hai điểm ấy, tôi sẽ giúp ông. Chỉ là, bây giờ tôi còn chưa hiểu lắm nên bắt tay vào giúp ông từ chỗ nào. Thị trưởng Vu, nếu như tiện thì ông có thể đến thành phố Vọng Hải, tôi muốn tâm sự riêng với ông, không biết như vậy có được không?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài của Vu Chấn, sau đó Vu Chấn cũng bằng lòng:
- Như vậy cũng tốt, vừa lúc tôi có cơ hội đến thành phố Vọng Hải thăm Tiêu Tiếu, tiện thể tâm sự với cậu một phen!
- Thị trưởng Vu, vậy bao giờ thì ông tới?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Vu Chấn hơi trầm ngâm, nói:
- Tối mai tôi sẽ đến thành phố Vọng Hải!
- Được, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông!