Sau khi Tùy Trường Hồng quay trở lại phòng làm việc, chủ nhiệm văn phòng thị trưởng Chu Hướng Thiên cũng đi vào theo. Chu Hướng Thiên đóng cửa phòng lại, ngồi đối diện với Tùy Trường Hồng, ông ta cười nói:
- Thị trưởng, tôi có chuyện muốn nói với ngài!
Tâm tình của Tùy Trường Hồng đang không tốt, vừa nãy ở ủy ban đã rất thất vọng, sau khi trở về, ông ta vẫn đăm chiêu, nhìn Chu Hướng Thiên, hỏi:
- Chuyện gì, nói đi!
- Thị trưởng, ngài biết con gái của Chu Hồng Sâm không?
Chu Hướng Thiên hỏi.
- Tôi biết, làm sao vậy?
Tùy Trường Hồng không để tâm, hỏi,
- Có liên quan gì đến cô ta?
- Thị trưởng, tôi vừa mới biết một việc!
Chu Hướng Thiên hạ giọng, nói:
- Cái cô nàng Chu Hân Mính kia mang thai rồi!
Tùy Trường Hồng liếc nhìn Chu Hướng Thiên, nói:
- Lão Chu à, tôi còn tưởng là chuyện gì, loại chuyện bát quái này ông nói với tôi thì có ích gì, tôi không quan tâm con gái của Chu Hồng Sâm có mang thai hay không!
Chu Hướng Thiên thấp giọng nói:
- Thị trưởng, ngài đoán xem, đứa con Chu Hân Mính đang mang trong bụng là của ai?
- Lão Chu, ông có chuyện gì thì nói luôn đi, lẽ nào ông nghĩ tôi không có chuyện gì sao?
Tùy Trường Hồng không nhịn được nói.
- Ông nói nhanh lên xem nào!,
Chu Hướng Thiên thấy Tùy Trường Hồng có vẻ không chờ được, vội vàng nói:
- Thị trường, đứa con trong bụng Chu Hân Mính rất có thể là của Diệp Lăng Phi đó!
- Cái gì cơ? Lão Chu, ông nói lại lần nữa xem nào!
Tùy Trường Hồng vốn đã không nhịn được, nhưng nghe Chu Hướng Thiên nói câu này xong. Tùy Trường Hồng lập tức ngồi thẳng người dậy, con mắt nhìn chằm chằm Chu Hướng Thiên. Chu Hướng Thiên biết ngay nhất định Tùy Trường Hồng sẽ rất quan tâm đến chuyện này, bây giờ xem ra quả đúng là như vậy. Tùy Trường Hồng rất để ý đến nó. Chu Hướng Thiên thấp giọng nói:
- Thị trưởng, tôi nói đứa bé trong bụng Chu Hân Mính rất có thể là con của Diệp Lăng Phi!
- Lão Chu, ông không được nói linh tinh đâu đấy!
Tùy Trường Hồng nói.
- Ông có thể chắc chắn không?
- Tôi chắc trên 60%!
Chu Hướng Thiên trong lòng cũng có quỷ, không dám khẳng định là đứa con Chu Hân Mính mang trong bụng nhất định là của Diệp Lăng Phi, nhưng Chu Hướng Thiên nói độ tin cậy trên 60% cũng khiến Tùy Trường Hồng rất thoả mãn rồi. Tùy Trường Hồng cười nói:
- Hướng Thiên, nào, nói cho tôi nghe một chút, chuyện này rốt cục là như thế nào?
Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết ngủ vùi đến tận hơn 3 giờ chiều thì bị điện thoại của Bạch Tình Đình đánh thức. Diệp Lăng Phi mở mắt ra, vươn tay cầm lấy điện thoại di động của mình.
- Bà xã, có chuyện gì vậy?
Lúc Diệp Lăng Phi nói thì Trương Lộ Tuyết cũng đã mở mắt ra, cô vươn cánh tay thon dài trắng trèo khoác lên người Diệp Lăng Phi, tha bàn tay nhỏ bé mềm mại vuốt ve tấm lưng cường tráng của Diệp Lăng Phi. Lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện với Bạch Tình Đình cũng bớt chút thời gian hôn lên môi Trương Lộ Tuyết một cái, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, tựa hồ như đang nhớ lại hương vị trên bờ môi gợi cảm của Trương Lộ Tuyết.
- Ông xã, buổi tối anh có bận gì không?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Buổi tối đương nhiên là có thời gian rồi!
Diệp Lăng Phi hói.
- Bà xã, không phải là em muốn đi ra ngoài ăn cơm đó chứ!
- Vâng, tối nay đi ra ngoài ăn!
Bạch Tình Đình nói.
- Tiêu Tiếu gọi điện thoại đến, tối này em ấy muốn ăn cơm cùng với Hứa Duy, Điền Phong còn có cả chị họ của Hứa Duy nữa. Tiêu Tiếu cũng muốn chúng ta qua bên đó!
- Chị họ của Hứa Duy không phải là Hứa Tư Tư sao, cô nhà báo đó anh biết!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện bây giờ đều là do cái nha đầu Hứa Tư Tư này làm ra mà, anh đoán tám chín mươi phần trăm đây là ý của Hứa Duy!
- Ông xã, trong điện thoại Tiêu Tiếu không nói gì cả!
Bạch Tình Đình nói.
- Theo em thì chúng ta cứ qua bên đó ăn cơm đi!
- Được rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vậy thì sẽ đến đó ăn cơm!
- À, ông xã. Trương Vân đã về rồi!
Bạch Tình Đình nói.
- Cô ấy vừa mới gọi điện thoại cho em, hiện giờ cô ấy đang ở nhà!
- Trở về là tốt rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Bà xã, nói thật nhé em đừng giận, anh thực sự hơi nhớ Trương Vân rồi đó, nếu như Trương Vân không có ở nhà thì thực sự là không được!
Diệp Lăng Phi lại hói rõ thời gian và địa điểm ăn tối, sau đó mới dập máy. Hắn ngồi dậy, nói với Trương Lộ Tuyết:
- Lộ Tuyết, anh sắp phải đi rồi, buổi tối còn phải cùng Tình Đình đi ra ngoài ăn cơm nữa!
Trương Lộ Tuyết ngồi dậy, ôm Diệp Lăng Phi từ phía sau. Bộ ngực mềm mại của cô ép sát vào lưng Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết nũng nịu nói:
- Em sẽ không để anh đi đâu!
- Lộ Tuyết, đừng náo loạn nữa!
Diệp Lăng Phi thò tay bóp bộ mông căng nẩy của Trương Lộ Tuyết một cái, nói:
- Anh sẽ thường xuyên đến thăm em!
- Thật vậy sao?
Trương Lộ Tuyết hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Đương nhiên là thật rồi, anh mà lại lừa em sao?
- Cái này thì còn chưa chắc!
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
- Ai biết trong lòng anh nghĩ như thế nào, nói không chừng anh lại ghét em phiền phức, cố ý muốn tránh mặt em đó!
- Sao anh lại làm như thế chứ!
Diệp Lăng Phi mặc quần lót của mình vào, hắn kéo Trương Lộ Tuyết vào lòng, tay phải đặt giữa hai chân Trương Lộ Tuyết nhẹ nhàng vuốt vuốt, nói:
- Anh sao nỡ bỏ em chứ, ngoại trừ thân thể mê người của em, tất cả sự đáng yêu của em đều làm anh mê muội, anh nghĩ anh đã yêu em sâu đậm rồi. Lộ Tuyết, anh tình nguyện cứ như vậy chung sống với em cả đời!
Trương Lộ Tuyết trông bộ dạng của Diệp Lăng Phi, xì một tiếng, cười duyên nói:
- Anh đừng nói mấy chuyện điêu toa này trước mặt em, ai tin anh được chứ. Anh nói mê muội cơ thể của em, sao em lại không thấy anh đến tìm em nhỉ, ngày hôm nay cũng là như vậy, em cũng không thấy anh đòi hỏi gì, cũng là do em mật dày chủ động hiến thân, về phần anh nói em đáng yêu, em thấy là em đáng thương không ai yêu thì đúng hơn, em đáng yêu ở đâu, anh còn nói yêu em là lời nói dối, người anh yêu nhiều lắm, còn chưa tới lượt em đâu!
- Lộ Tuyết à, em nói linh tinh gì vậy!
Môi của Diệp Lăng Phi ghé sát lên khuôn mặt của Trương Lộ Tuyết, nói:
- Anh thực sự thích em, chỉ là anh sợ sẽ làm em tổn thương nên mới không dám tới gần em, thân mật với em. Dù sao anh đã làm em tổn thương một lần rồi, à không phải là một lần, là rất nhiều lần rồi, anh sợ em lại bị đau khổ thêm một lần nữa!
- Để em nhìn vào mắt anh!
Trương Lộ Tuyết vừa nói vừa nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, cô nhìn ngắm hồi lâu, bỗng nhiên vươn hai tay ôm Diệp Lăng Phi, nói:
- Em tin lời anh nói. Diệp Lăng Phi, anh không lừa gạt em!
- Sao anh lại phải gạt em chứ!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Thực sự, nếu như anh có thể, anh tình nguyện để em ở bên cạnh anh, anh sẽ dùng mọi cách để xoa dịu nỗi đau của em!
- Em không cần như vậy!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Chỉ cần anh có thể thường xuyên đến thăm em là được, em không muốn để anh và Bạch Tình Đình đều khó xử. Nếu như là trước đây, có lẽ em sẽ giữ chặt anh bên cạnh em, nhưng mà bây giờ em sẽ không làm như vậy nữa. Diệp Lăng Phi, giữa em và Bạch Tình Đình đã không phải đối thủ, mà là bạn tốt. Em biết trong chuyện này, nhất định Bạch Tình Đình đã nghĩ thông suốt một số chuyện, cũng có thể đó là một thủ đoạn mới của Bạch Tình Đình cũng nên, nhưng mà ít ra bây giờ em và cô ấy đã hòa thuận với nhau, đây mới là điều quan trọng!
Diệp Lăng Phi hôn lên môi Trương Lộ Tuyết một cái, nói:
- Được rồi. Lộ Tuyết, anh hiểu lòng em mà!
Diệp Lăng Phi bước xuống giường, trong lúc hắn đang mặc quần, bỗng nhiên hắn quay lại nhìn Trương Lộ Tuyết đang ở trên giường, nói:
- Có thể sáng ngày kia anh sẽ đi Bắc Kinh, ở lại bên Bắc Kinh khoảng chừng hai, ba ngày. Chờ sau khi quay về, anh sẽ đến tập đoàn Tân Á để hỗ trợ, đương nhiên, anh không thể giúp được việc gì lớn, anh thì không hiểu cái gì kinh doanh quản lý, lại càng không biết kỹ thuật gì, nếu làm trợ thủ cho em, bưng trà rót nước thì còn được, những cái khác thì không được đâu!
- Anh đến Bắc Kinh làm gì?
Trương Lộ Tuyết hỏi.
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là mấy người bạn của anh từ bên Anh quốc đến Bắc Kinh làm việc, anh qua bên đó thăm bạn!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đồng thời có thể gặp mặt mấy người ở bên Bắc Kinh, khụ khụ, bây giờ anh không nói được, tóm lại là có rất nhiều chuyện!
- Vâng, em biết rồi!
Trương Lộ Tuyết dịu dàng nói.
- Anh yên tâm, em sẽ không quấn quít lấy anh đâu, em cũng không ngốc đến độ ngày nào cũng gặp anh, cả ngày nhìn thấy cái bộ mặt mo của anh thì chán lắm, thỉnh thoảng liếc nhìn một tí là được!
Diệp Lăng Phi cười cười, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, vuốt ve gương mặt của Trương Lộ Tuyết một chút, nói:
- Vậy thì sau này anh sẽ để em thấy bộ mặt mo này của anh nhiều hơn!
Trương Lộ Tuyết cũng rời khỏi giường, sau khi mặc quần áo tử tế, cô và Diệp Lăng Phi mới đi ra khỏi phòng nghỉ. Diệp Lăng Phi ở lại chỗ Trương Lộ Tuyết thêm hơn nửa giờ đồng hồ rồi mới rời khỏi tập đoàn Tân Á. Diệp Lăng Phi lái xe tới quán cơm trên đường Sơn Đông theo như lời Bạch Tình Đình, sau khi đỗ xe lại, hắn không xuống xe ngay mà lấy di động ra bấm số của Bạch Tình Đình.
- Bà xã, anh tới rồi, chừng nào thì em đến?
Diệp Lăng Phi hôi.
- Chắc tầm hai mươi phút nữa!
Bạch Tình Đình nói.
- Trên đường hơi bị kẹt xe, xe em lại đang ở ngay giữa đường!
- Ừ, được rồi, vậy anh vào trước!
Diệp Lăng Phi dập máy, đẩy cửa ra xuống xe. Quán cơm trên đường Sơn Đông này quy mô không quá lớn, chỉ có thể ở tầm trung. Diệp Lăng Phi không rõ vì sao mấy cô nàng Vu Tiêu Tiếu lại quyết định ăn cơm ở chỗ này. Diệp Lăng Phi cất bước đi vào bên trong nhà hàng, đã thấy Vu Tiêu Tiếu, Hứa Duy và Điền Phong ba người đang ngồi ở một bàn dựa vào cửa sổ, về phần chị họ của Hứa Duy Hứa Tư Tư thì lại không có ở đây. Diệp Lăng Phi đi tới, trước tiên chào hỏi Điền Phong, Hứa Duy, sau đó hắn an vị ở chỗ bên cạnh Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi nhìn xung quanh một chút, sau đó mới hói:
- Cái cô nhà báo kia đâu?
- Chị họ em một lát nữa mới tới được!
Hứa Duy vội vàng nói.
Điền Phong nói chen vào:
- Biểu tỷ phu, em nghe nói anh và chị họ của Hứa Duy có chút hiểu lầm, có phải vậy không?
- Cái đó chưa tới mức hiểu lầm!
Diệp Lăng Phi thản nhiên nói.
- Chỉ là bà chị họ của Hứa Duy coi anh là xã hội đen, em bảo anh biết giải thích thế nào đây, sau đó anh thuyết phục được cô ta trả lại mấy tấm ảnh đã chụp anh, kết quả bị một tên nhà báo nhỏ nhoi không biết sống chết dùng để viết bài đưa tin, khụ, quên đi, chuyện này anh không muốn tiếp tục truy cứu nữa, cũng không hay ho gì cả!
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, điện thoại của hắn chợt đổ chuông. Diệp Lăng Phi vừa thấy là Chu Hân Mính gọi tới. Diệp Lăng Phi bắt máy, cười nói:
- Hân Mính à, có chuyện gì sao?
- Diệp Lăng Phi, anh có biết hôm nay Tiểu Triệu bị người của ủy ban kỷ luật thẩm vấn rồi?
Chu Hân Mính hỏi.
- Coi như là biết đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cái gì coi như là biết!
Chu Hân Mính không hiểu được, hỏi,
- Anh biết hay là không biết?
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Vu Tiêu Tiếu đang ngồi bên cạnh, hắn cầm điện thoại, đứng dậy, nói:
- Hân Mính, em chờ anh một chút!
Diệp Lăng Phi nói xong cầm điện thoại đi ra khỏi quán cơm, hắn tìm một bãi đất trống ở phía bên trái tiệm cơm, tiếp tục nói chuyện:
- Hân Mính, chuyện này anh biết, nhưng mà bọn họ đến hói chuyện Tiểu Triệu lúc nào thì anh cũng không biết. Nhưng mà anh đã dặn dò Tiểu Triệu rồi, người của ủy ban kỷ luật cũng chỉ ra vẻ hình thức thế mà thôi, bọn họ sẽ không làm gì Tiểu Triệu đâu!
- Làm sao mà anh biết?
Chu Hân Mính hỏi,
- Không phải là anh lấy tin tức từ chỗ cha em đấy chứ!
- Hân Mính, anh nói thẳng với em nhé, sáng hôm nay anh đã gặp mặt bí thư Điền cùng với nhạc phụ đại nhân của anh trong quán trà. Bí thư Điền đã đồng ý thực hiện theo lời của anh, anh muốn làm lớn chuyện này, theo ý anh thì, kẻ đứng đằng sau sai khiến tên nhà báo Vương Thần kia đến tố cáo thực danh anh là thị trưởng thành phố Vọng Hải Tùy Trường Hồng. Anh thấy tên đó hẳn là không muốn làm thị trưởng nữa rồi, còn dám tính toán anh, anh đây sẽ thỏa mãn tâm nguyện này của hắn!
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói.
- Lần này anh sẽ khiến cho Tùy Trường Hồng không chỉ không làm quan được nữa, còn muốn làm sao để hắn sống quãng đời còn lại trong nhà lao!
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô trầm mặc trong chốc lát, sau đó lập tức nói:
- Nếu như anh đã biết chuyện này, em sẽ không nói nhiều nữa!
- Hân Mính, em không nên lo lắng!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện em phải lo lắng bây giờ là làm thế nào để sinh cho anh một đứa con bụ bẫm khỏe mạnh, những chuyện khác em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý. À, suýt nữa thì anh quên, anh phải đi Bắc Kinh hai ngày, khi nào anh trở về thì sẽ đến thăm em. Bà xã, em không cần nhớ anh đâu!
- Em thèm mà nhớ anh!
Chu Hân Mính nhẹ nhàng nói.
- Em và mẹ sắp chuyển đến biệt thự bên đó rồi, chờ lúc anh trở về, không phải ngày nào chúng ta cũng gặp nhau sao?
- Ừ, đúng là như vậy!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Bà xã, anh yêu em, hôn một cái!
Diệp Lăng Phi hôn vào điện thoại một cái, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Chu Hân Mính, ngay sau đó. Diệp Lăng Phi cũng nghe thấy tiếng Chu Hân Mính hôn mình. Diệp Lăng Phi dập máy, vừa định cất di động đi, kết quả là chuông lại kêu, lần này người gọi tới chính là Phi Hổ.
- Satan, ngày mai em và Tiêm Đao sẽ đến Bắc Kinh!
Phi Hổ nói.
- Anh thì lúc nào?
- Ngày mai các cậu đã đến Bắc Kinh à, không phải là nhanh quá đó chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ngày mai mới là 14 tháng giêng, không phải cậu nói 15 tháng giêng mới tới Bắc Kinh sao?
Phi Hổ ngẩn người, hắn cũng không hiểu Diệp Lăng Phi nói ngày 14 tháng giêng là có ý gì. Diệp Lăng Phi nói tới âm lịch của Trung Quốc. Phi Hổ làm sao mà hiểu được. Chẳng qua Phi Hổ cũng có thể đoán được theo như Diệp Lăng Phi thì ngày 14 tháng giêng là ngày mai, mà ngày 15 tháng giêng tất nhiên là ngày kia rồi. Hắn nói:
- Satan, bọn em sẽ tiếp xúc với bên Bắc Kinh vào ngày mai, ngày kia em và Tiêm Đao sẽ quay trở về Anh quốc, hành trình này cũng rất vội vã!
- Như vậy à, vậy được rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vậy ngày mai anh cũng đến Bắc Kinh, anh còn cho là phải ở lại Bắc Kinh vài ngày, bây giờ xem ra không cần nữa rồi, 15 tháng giêng là anh đã có thể trở về nhà!
- Satan, chờ đến lúc chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện tiếp nhé!
Phi Hổ nói.
- Bên này có một số việc, em nghĩ cũng nên nói cho anh biết!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Vậy chờ ngày mai chúng ta đến Bắc Kinh sẽ bàn tiếp!
Diệp Lăng Phi quay trở lại nhà hàng, vừa nói chuyện phiếm với mấy người Vu Tiêu Tiếu được một lúc, Hứa Tư Tư đã chạy tới. Hứa Tư Tư mặc một cái áo lông màu trắng, cô đã quen đeo cặp kính số nhẹ đó rồi. Hứa Tư Tư chỉ bị cận thị rất nhẹ, cũng có thể không đeo kính, nhưng Hứa Tư Tư lại tập thành thói quen đeo kính. Hứa Tư Tư vừa đến, luôn miệng nói xin lỗi. Cô kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Hứa Duy, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, thực sự xin lỗi, tôi thật không ngờ sẽ mang đến cho anh nhiều phiền phức như vậy!
- Thôi bỏ đi, không nên nhắc lại chuyện này nữa!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, nói:
- Chuyện này đã qua rồi, cứ nói lại mãi cũng không hay!
Lúc này Vu Tiêu Tiếu nói chen vào:
- Đúng vậy, hôm nay chúng ta chỉ đi ăn cơm, không cần phải bàn những chuyện này. Diệp đại ca không phải là người thích tính toán đâu!
- Đó là với người khác!
Diệp Lăng Phi quay sang nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Về phần em, anh sẽ tính toán với em. Tiêu Tiếu, không phải là em nói đến nhà anh làm công kiếm tiền sao, kết quả là em đâu có làm công ở nhà anh, rõ ràng là muốn chơi xấu anh, còn lừa tiền từ chỗ anh nữa, đừng tưởng rằng em có bà chị Tình Đình là có thể như vậy, bây giờ anh chính thức nói cho em biết, em bị đuổi việc rồi!
- Diệp đại ca, không phải chứ, sao anh lại tàn nhẫn như vậy!
Vu Tiêu Tiếu kêu lên.
- Dựa vào cái gì mà anh đuổi việc em nhanh như vậy!
- Chỉ cần người giúp việc nhà anh đã trở về!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Từ nay về sau anh không bao giờ thuê em nữa!
- Anh....!
Vu Tiêu Tiếu trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Chờ tỷ tỷ của em đến, em muốn cáo trạng với chị ấy!
Lúc Bạch Tình Đình đến, Vu Tiêu Tiếu quả nhiên tố cáo với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình chỉ dỗ dành Vu Tiêu Tiếu, oán giận Diệp Lăng Phi một chút, về phần để Vu Tiêu Tiếu tiếp tục làm công, Bạch Tình Đình cũng không đồng ý. Cùng ăn cơm với nhau, rốt cuộc Bạch Tình Đình và Hứa Tư Tư đã quen biết. Trong lúc trò chuyện với Bạch Tình Đình. Hứa Tư Tư cũng thay đổi cái nhìn về Bạch Tình Đình, trước đây Hứa Tư Tư luôn cho rằng Bạch Tình Đình là một người phụ nữ rất khó gần, nhưng sự thật không phải như vậy. Bạch Tình Đình rất dễ ở chung.
Cơm nước xong xuôi, mấy người chia tay. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Vu Tiêu Tiếu trở về biệt thự, lại gặp Trương Vân. Trương Vân thật sự không có thay đổi gì, chỉ là nụ cười trên mặt đã nhiều hơn, vừa nhìn là biết ngay ở nhà rất vui vẻ. Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình là ngày mai hắn phải đi Bắc Kinh. Bạch Tình Đình nghe xong, nói:
- Ông xã, có muốn em đi cùng anh không?
- Tình Đình, lần này anh một mình đi gặp người của Lang Nha!
Diệp Lăng Phi nói.
- Dù là Angel anh cũng không muốn dẫn theo, anh thấy lần này Phi Hổ đến Bắc Kinh nhất định có chuyện muốn bàn với anh!
- Ông xã, anh...!
Bạch Tình Đình không nói hết câu, cô cảm thấy hơi lo lắng, sợ Diệp Lăng Phi lại phải đi mạo hiểm. Diệp Lăng Phi cười lắc đầu, nói:
- Bà xã, em không cần phải lo lắng, tin tưởng anh, anh sẽ không sao đâu!