Diệp Lăng Phi đưa Trịnh Khả Nhạc về đến dưới lầu căn phòng cô mới thuê thì nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài từ trên lầu đi xuống. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy dáng của cô gái đó liền giật mình thầm nghĩ bụng:
- Sao cô ta cũng sống ở đây chứ?
Cô gái mà Diệp Lăng Phi nhìn thấy đó chính là Hứa Tư Tư. Diệp Lăng Phi không ngờ sẽ gặp Hứa Tư Tư ở đây. Vừa nhìn thấy Hứa Tư Tư, Diệp Lăng Phi liền nhớ đến chuyện sáng nay, theo như Diệp Lăng Phi thấy cho dù bài báo đó không phải là Hứa Tư Tư viết thì chí ít Hứa Tư Tư cũng có tham gia trong đó.
Diệp Lăng Phi đẩy cửa xe bước xuống. Trịnh Khả Nhạc không hiểu sao đột nhiên Diệp Lăng Phi xuống xe, cô cũng bước xuống theo.
- Đại nhà báo Hứa, thật trùng hợp!
Diệp Lăng Phi chặn ngay trước mặt Hứa Tư Tư nói:
- Tôi không ngờ có thể gặp cô ở đây!
Hứa Tư Tư đột nhiên bị Diệp Lăng Phi chặn lại trong lòng hơi khiếp sợ, đợi sau khi nhìn rõ là Diệp Lăng Phi thì thần sắc của Hứa Tư Tư có chút hoảng sợ, nói:
- Tôi có việc!
Nói xong liền vòng qua người Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi đưa tay ra chặn Hứa Tư Tư lại. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đại nhà báo Hứa, chẳng lẽ cô không có gì cần nói với tôi sao?
- Nói gì?
Hứa Tư Tư không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, cô cúi đầu nói:
- Tôi có việc cần phải làm, phiền anh tránh ra!
- Đại nhà báo Hứa, tôi nghĩ cô nhất định có một số chuyện cần phải giải thích rõ với tôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu đại nhà báo Hứa không nhớ thì tôi nhắc lại với đại nhà báo Hứa vậy, không biết đại nhà báo Hứa còn nhớ bài báo của sáng nay không?
Hứa Tư Tư nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến bài báo của sáng nay, người cô khẽ run lên, lập tức nói:
- Bản thảo đó không phải tôi viết, tôi không biết chuyện gì cả!
- Tôi nghĩ chúng ta nhất thiết phải nói chuyện cho rõ ràng!
Diệp Lăng Phi túm chặt cổ tay của Hứa Tư Tư đang định bỏ đi, lôi Hứa Tư Tư lại hừ lạnh nói:
- Nếu không nói rõ, tôi nghĩ cô không đi được dễ dàng đâu!
Trịnh Khả Nhạc vẫn không biết Diệp Lăng Phi đang nói gì, nhưng cô nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi thì đoán được chuyện mà Diệp Lăng Phi nói nhất định có liên quan đến người phụ nữ này, hơn nữa còn khiến cho Diệp Lăng Phi tức giận. Trịnh Khả Nhạc không muốn ở đây tiếp nữa nói:
- Diệp đại ca, em về trước đây!
- Ừm, em về trước đi!
Diệp Lăng Phi túm chặt cổ tay của Hứa Tư Tư gật đầu với Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc vội lên lầu. Hứa Tư Tư bị Diệp Lăng Phi túm chặt cổ tay, cô ngẩng đầu lên nói:
- Anh muốn làm gì, mau buông tay ra, anh mà còn không chịu buông tay thì tôi hét lên cứu mạng đấy!
- Chẳng phải cô nói tôi là xã hội đen sao?
Diệp Lăng Phi cười nhạt nói.
- Nếu tôi đã là xã hội đen thì có chuyện gì mà không dám làm chứ!
Hứa Tư Tư bị thái độ của Diệp Lăng Phi áp chế, cô lại cúi đầu nói nhỏ:
- Tôi thật sự không biết bài viết đó là thế nào, bài đó không phải là do tôi viết, những bức ảnh trong tay tôi cũng đã tiêu hủy ngay trước mặt vị cảnh sát hình sự đó rồi, tôi thật sự không biết sao lại có thể xuất hiện bài báo đó được!
- Đại nhà báo Hứa, tôi hỏi cô, bài báo đó là do ai viết?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Là... là đồng nghiệp của tôi!
Hứa Tư Tư nói.
- Là đồng nghiệp của cô?
Diệp Lăng Phi lại hỏi.
- Vậy thì những bức ảnh của cô sao lại nằm trong tay của đồng nghiệp cô chứ?
- Cái này tôi không biết!
Hứa Tư Tư ngẩng đầu lên, cô nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi chỉ là đưa cho đồng nghiệp tôi xem mấy bức ảnh đó, nhưng tôi thật sự không có đưa những bức ảnh đó cho đồng nghiệp của tôi!
Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt của Hứa Tư Tư, phát hiện bộ dạng của Hứa Tư Tư không giống như là đang nói dối, hắn buông tay ra, đốt một điếu thuốc ngay trước mặt Hứa Tư Tư. Diệp Lăng Phi nói:
- Đại nhà báo Hứa, lần này tôi tin cô. Có điều, cô cũng đã nhìn thấy rồi đấy, tin tức của bài báo đó là nhằm vào tôi, tôi tin chắc bên trong nhất định có vấn đề, không biết đại nhà báo Hứa có thể nói rõ cho tôi biết về chuyện của cô và người đồng nghiệp đó của cô hay không, ồ, ý của tôi là sao cô lại cho hắn xem những bức ảnh đó!
- Cái này...
Hứa Tư Tư hơi do dự, rồi kể lại chuyện giữa cô và Vương Thần ở trong tòa soạn tối hôm đó cho Diệp Lăng Phi nghe.
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong gật gật đầu nói:
- Vậy tôi biết rồi, xem ra đồng nghiệp của cô tự nhồi nặn nên tin tức này rồi!
- Diệp tiên sinh, đối với chuyện này tôi thật sự rất xin lỗi!
Hứa Tư Tư nói.
- Sáng nay tôi đã phát hiện ra rồi, tôi vốn định tìm gặp đồng nghiệp của tôi hỏi cho rõ, nhưng đồng nghiệp của tôi hôm nay không đến tòa soạn, tôi cũng không biết tại sao anh ta lại phải viết như vậy?
- Cái này không sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cô không cần phải hỏi hắn, bởi vì hắn chỉ vì lợi ích, điểm này tôi có thể hiểu được, nhưng tôi lại rất ghét hắn làm như vậy, xem ra tôi bắt buộc phải đến tòa soạn của các cô tìm hiểu chút tình hình rồi!
Diệp Lăng Phi nói xong vứt điếu thuốc trong tay xuống đất nói:
- Đại nhà báo Hứa, làm phiền rồi!
Lúc Diệp Lăng Phi sắp lên xe thì đột nhiên quay người lại nói với Hứa Tư Tư vừa định đi:
- Đại nhà báo Hứa, tôi hỏi cô một vấn đề riêng tư có được không?
Hứa Tư Tư lại dừng bước nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ gật đầu. Diệp Lăng Phi nói:
- Lần đầu tiên tôi gặp cô liền cảm thấy cô quen quen, chẳng lẽ chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi?
Hứa Tư Tư khẽ run run, lập tức ngẩng đầu lên nói với Diệp Lăng Phi:
- Có thể anh quen em họ của tôi, tên của cô ấy là Hứa Duy!
Hứa Tư Tư nói xong vội bước đi. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy cái tên Hứa Duy xong thì bật cười, hắn cảm thấy cái thế giới này thật nhỏ, hắn không ngờ Hứa Tư Tư lại là chị họ của Hứa Duy.
Lúc Diệp Lăng Phi lái xe về biệt thự thì trời cũng đã tối rồi. Diệp Lăng Phi hơi đói bụng, đã đến lúc phải ăn cơm tối rồi. Diệp Lăng Phi bước vào trong biệt thự thì nhìn thấy hai người Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đang ngồi trong phòng khách ăn đồ ăn vặt như khoai tây chiên, sô cô la, bánh gạo... trên bàn trà trước mặt hai người bọn họ đã chất đống đủ các loại đồ ăn vặt, còn có sữa chua, các loại nước uống có ga.
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi trở về, miệng cô còn đang ngậm miếng khoai tây chiên gọi:
- Ông xã, qua đây ăn cùng. Tối nay không ăn cơm tối!
- Hai người thật quá có thể rồi đó, lười đến nỗi không thèm nấu cơm luôn!
Diệp Lăng Phi ngồi giữa Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu, hai tay ôm eo của Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu nói:
- Chẳng lẽ hai người ăn chút này là có thể no rồi sao?
- Đương nhiên là có thể!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Diệp đại ca, anh không biết là sô cô la bổ sung năng lượng sao, ăn nhiều sô cô la thì sẽ không cảm giác đói nữa, ừm, loại sô cô la Dove này em thích ăn nhất. Diệp đại ca, nào, ăn thử miếng!
Vu Tiêu Tiếu nói xong cầm một miếng sô cô la đưa đến bên miệng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cắn một miếng sô cô la đó cho vào miệng nhai mấy cái rồi nuốt vào bụng.
Màn hình ti vi trước mặt đang chiếu chương trình văn nghệ tổng hợp, chẳng qua chỉ là mấy cô gái, chương trình thì cứ chiếu lặp đi lặp lại, mấy chương trình loại tổng hợp này đối với Diệp Lăng Phi mà nói chỉ là những chương trình dối trá kiếm lợi mà thôi, hắn không thích xem. Nhưng Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu lại xem rất say sưa, hai người còn đố nhau cô gái nào tương đối tốt, thậm chí hai người này còn đợi lát nữa xem tiết mục bình chọn của chương trình giải trí đó nữa.
- Đúng là chương trình vô vị!
Diệp Lăng Phi thở dài sầu não, nói:
- Anh đi tắm trước đây, sau đó sẽ quyết định tối ăn đồ ăn vặt hay là đi ra ngoài ăn cơm!
Diệp Lăng Phi lên lầu, bước vào phòng tắm tắm nước ấm xong liền thay bộ đồ ngủ rộng thùng đi xuống lầu. Hắn vừa xuống. Bạch Tình Đình liền “ây da” một tiếng, đặt đồ ăn vặt đang cầm trong tay xuống bàn nói:
- Điện thoại của em vẫn còn đang sạc trên lầu!
Bạch Tình Đình nói xong đứng dậy đi thẳng lên lầu.
- Sạc pin thì cứ để đó sạc đi, nó cũng sẽ không sạc hư mà!
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sô fa, đưa tay ra ôm eo Vu Tiêu Tiếu, cơ thể Vu Tiêu Tiếu lập tức mềm nhũn. Cả người cô vùi vào lòng Diệp Lăng Phi.
- Tiểu nha đầu, sao thế, đột nhiên ngã hết vào lòng anh rồi!
Bàn tay to lớn của Diệp Lăng Phi thò vào trong quần jean của Vu Tiêu Tiếu, sờ mó cặp mông trơn mượt của Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiểu nha đầu, có muốn ra ngoài ăn cơm không?
- Không muốn ra ngoài ăn cơm đâu!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Ở ngoài trời lạnh ngắt, chị nói đợi anh về chúng ta sẽ ở nhà xem ti vi, tám chuyện!
Vu Tiêu Tiếu nói đến đây, sát miệng lại bên vành tai Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:
- Chị còn nói chúng ta có thể cùng nhau xem ti vi, tám chuyện trên giường đó!
Diệp Lăng Phi bật cười dâm đãng. Bạch Tình Đình vừa bước xuống lầu, nghe thấy tiếng cười dâm đãng này của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, anh lại làm chuyện xấu xa gì đó, sao lại cười dung tục thế hả?
- Anh chả làm việc xấu xa gì cả, lúc nãy anh chỉ tùy tiện nói chuyện với Tiêu Tiếu thôi!
Diệp Lăng Phi đợi Bạch Tình Đình sau khi đến ngồi bên cạnh hắn xong, bàn tay còn lại của Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình vào lòng nói:
- Bà xã, anh có một đề nghị, không biết em có đồng ý hay không?
Bàn tay trắng mịn như ngọc ngà của Bạch Tình Đình vừa cầm lát khoai tây chiên đặt bên miệng thì nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô nói:
- Ông xã, đề nghị gì. Anh còn chưa nói sao em biết mà đồng ý hay không chứ?
Diệp Lăng Phi bật cười dâm đãng, sát miêng lại bên tai Bạch Tình Đình nói nhỏ với cô. Bạch Tình Đình đưa tay ra nhéo cái đùi của Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Ông xã, anh thật xấu xa, mơ đẹp thiệt. Không được, em sẽ không cởi sạch đâu, không được, không được.
Bạch Tình Đình liên tục từ chối. Diệp Lăng Phi lấy cái tay ở trong quần của Vu Tiêu Tiếu ra, một tay ôm chặt eo của Bạch Tình Đình, tay còn lại cởi thắt lưng của Bạch Tình Đình ra nói:
- Nếu như em không đồng ý thì anh phải cưỡng ép rồi!
- Đừng, đừng!
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi cưỡng ép cởi quần ra, cô vội nói:
- Ông xã, đừng ồn ào nữa, để em ăn xong đồ ăn vặt đã, sau đó em còn phải đi tắm nữa, đợi sau khi tắm xong hãy làm, được không?
- Ừm!
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn lại quay qua Vu Tiêu Tiếu cười hỏi:
- Tiêu Tiếu, còn em thì sao?
Vu Tiêu Tiếu cười nhìn Bạch Tình Đình một cái rồi lập tức nói:
- Em theo chị, em nghe chị hết!
Trong phòng ngủ. Diệp Lăng Phi ôm trái ôm phải hưởng thụ tuyệt phúc vô biên. Ánh đèn trong phòng có ý điều chỉnh hơi tối một chút, có một bầu không khí lãng mạnh, dưới bầu không khí lãng mạn đó, động tác của Diệp Lăng Phi thẳng thắn, làm cho hai người đẹp bên cạnh trần truồng không ngừng rên rỉ.
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng rên rỉ không ngừng ấy càng nổi hưng phấn lên.
.......................................
Lúc Diệp Lăng Phi đang ở trong phòng hưởng thụ tuyệt phúc vô biên thì tại toàn soạn “Nhật báo Vọng Hải”, vị tổng biên tập đó lòng nóng như lửa đốt. Chính hôm qua Vương Thần đã giao bài báo đó cho tổng biên tập, sau khi tổng biên tập xem xong, hỏi Vương Thần một số tình hình cụ thể, tên Vương Thần đó khăng khăng nói đây là sự thật, gần đây “Nhật báo Vọng Hải” cũng không có tin gì mới, lượng tiêu thụ của tờ báo này cũng giảm sút. Vị tổng biên tập này lo lắng trong lòng, nhìn thấy có tin bộc phát này ông ta đành cắn răng quyết định cho đăng. Trước khi đăng vị tổng biên tập này cũng đã suy nghĩ đến một số ảnh hưởng nên có bảo Vương Thần đính chính là một ít, sau đó mới cho đăng trót lọt trên báo.
Vị tổng biên tập đó đâu có ngờ, báo hôm nay vừa phát hành thì liền gây ra đại loạn, đầu tiên là phó đại đội trưởng của đại đội cảnh sát hình sự dẫn theo mấy cảnh sát hình sự đến trực tiếp chất vấn vị tổng biên tập đó là có chứng cứ chứng mình hắn có quan hệ với xã hội đen, đừng tưởng tiểu Triệu có nói trong điện thoại với Diệp Lăng Phi là sẽ không đến tòa soạn gây chuyện, nhưng trên thực tế đó không phải là suy nghĩ tận đáy lòng của tiểu Triệu, chuyện tối qua cho dù có làm càng lớn đi nữa thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ giải quyết ổn thỏa, điều càng quan trọng hơn nữa vẫn là hôm đó cũng có đến không ít người từ bên Bắc Kinh mà ngay cả hắn cũng không dám hỏi, đã dẫn người ngoại quốc đó đi rồi.
Tiểu Triệu có hỏi qua đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, vị đại đội trưởng Ngô đó cũng mơ hồ, chính là nói nhận được điện thoại của cục trưởng cục công an, yêu cầu giao người cho mấy người đến từ Bắc Kinh. Tiểu Triệu vừa nghe nói là cục trưởng đích thân gọi điện qua thì biết chuyện này chắc chắn cục trưởng cục công an cũng đã biết rồi.
Trong lòng tiểu Triệu càng nắm chắc, ngồi như vậy trong phòng của tổng biên tập chính là muốn tổng biên tập cho hắn một thuyết pháp hợp lý, nếu không việc này sẽ không xong. Vị tổng biên tập đó cậy mình là truyền thông tin tức, có quan hệ rất tốt với lãnh đại thị ủy đến áp tiểu Triệu, nhưng đâu có ngờ điện thoại vang lên lại chính là phó bí thư thị ủy, cục trưởng cục công an gọi đến, yêu cầu tổng biên tập lập tức tiến hành xin lỗi về chuyện này, hơn nữa bày tỏ rõ chuyện này hoàn toàn là tin theo kết luận chủ quan của bản thân nhà báo này mà thôi. Mức độ khẩu khí cứng rắn này vị tổng biên tập này chưa bao giờ nghe qua cả.
Lúc này vị tổng biên tập đó mới biết mình đã chọc thủng tổ ong vò vẽ, hắn cũng không dám nói gì nhiều, liên tục xin lỗi tiểu Triệu, và bày tỏ nhất định sẽ xin lỗi công khai trên báo. Lúc tổng biên tập đang định tìm đương sự Vương Thần đến thì phát hiện ra tên khốn đó đã chạy rồi, không biết hắn đã chạy đi đâu nữa.
Vương Thần cũng không ngờ chuyện lại gây ra lớn như vậy. Lúc tiểu Triệu dẫn theo cảnh sát hình sự đến hắn đã lén chuồn đi, vị tổng biên tập đó biết tìm đâu chứ.
Khó khăn lắm mới tiễn được đám người tiểu Triệu đi, điện thoại của tổng biên tập lần lượt reo liên hồi, nào là điện thoại của ủy ban kiểm tra kỷ luật gì gì đó, bộ tuyên truyền lần lượt gọi đến, người của mấy bộ phận đó đều đã xem qua bài đăng trên báo rồi, nên mới gọi qua hỏi thăm. Thậm chí ngay cả thị trưởng Tùy Trường Hồng cũng đã đích thân gọi điện qua xác minh cái tin này, đương nhiên Tùy Trường Hồng gọi qua là có mục đích cả, sau khi ông ta xem xong bài báo đó thì đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo trong đầu rồi.