Diệp Lăng Phi và Bạch Tỉnh Đình xem phim xong, lái xe quay trở lại biệt thự. Sau khi về đến biệt thự. Bạch Tình Đình lên gác trước. Bạch Tình Đình thay quần áo, đi vào trong phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm lớn, trong đầu còn đang nghĩ tới tình cảnh lãng mạn khi xem phim cùng với Diệp Lăng Phi, bỗng nhiên Bạch Tình Đình nhớ tới lúc ở trong nhà hàng, Diệp Lăng Phi tùng đề cập qua với cô về chuyện của Diêu Tịnh, chỉ là bị cái cô nhà báo đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn. Diệp Lăng Phi còn chưa kịp kể lại đầu cua tai nheo gì cả. Bạch Tình Đình lại nghĩ tới chuyện của Diêu Tịnh, cô tắm rửa xong, quay trở lại phòng ngủ thấy Diệp Lăng Phi đã lên giường rồi, đang xem tin tức quốc tế. Bạch Tỉnh Đình đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi cởi áo tắm ra, sau khi thay áo ngủ cô cùng trèo lên giường. Bạch Tình Đình nghiêng người, đặt thay lên ngực Diệp Lăng Phi, ôn nhu hỏi:
- Ông xã, anh còn nhớ lúc ở trong nhà hàng anh đã nhắc tới chuyện của Diêu Tịnh không?
- Nhớ chứ, làm sao vậy em?
Diệp Lăng Phi không xem tivi nữa, quay lại nhìn Bạch Tình Đình, hỏi:
Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, anh còn chưa kể xong mà, chuyện tiếp theo như thế nào?
- A, em xem trí nhớ của anh này, tất cả đều do cái cô nhà báo kia phá đám!
Trải qua sự nhắc nhở của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi mới nhớ ra là mình còn chưa kể xong chuyện của Diêu Tịnh cho Bạch Tình Đình nghe. Vì vậy. Diệp Lăng Phi nói lại chuyện của Diêu Tịnh một lần nữa. Bạch Tình Đình nghe xong, hỏi:
- Ông xã, nói như vậy tập đoàn IPA chính là một tập đoàn gián điệp xuyên quốc gia rồi!
- Trên cơ bản có thể hiểu là như vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Trong lúc em đang tắm, Dã Lang đã gọi điện thoại tới đây, nói là người của bên Bắc Kinh đã tới đây rồi, thoáng cái đã có hơn mười người dùng chuyên cơ tới đây. Anh thấy Bắc Kinh bên đó rất là coi trọng chuyện này, bây giờ hẳn là Diêu Tịnh đã được dẫn lên máy bay đưa đi rồi!
Lúc này Bạch Tình Đình mới thở dài một hơi, tay phải cô ôm lấy Diệp Lăng Phi, chiếc đùi trắng mềm mại quấn lấy người Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Em chỉ lo lắng ông xã anh gặp chuyện không may, ông xã, từ nay về sau anh phải đáp ứng em, nhất định phải cẩn thận một chút, không nên hơi một tí là lại xảy ra chuyện nguy hiểm. Ông xã, bây giờ anh đã là người có gia đình rồi, không còn độc thân nữa!
- Anh biết mà!
Tay của Diệp Lăng Phi lần vào trong áo ngủ của Bạch Tình Đình, đặt lên bờ mông trơn mềm nhẵn mịn của Bạch Tình Đình, vỗ nhè nhẹ, nói:
- Bây giờ anh có em và Hân Mính, đương nhiên sẽ phải chú ý an toàn của bản thân rồi, lẽ nào anh nhẫn tâm bỏ lại cô vợ đẹp của anh sao? Cô bé ngốc ạ, bây giờ anh càng quý trọng mạng sống của mình hơn bất kì lúc nào, bởi vì anh biết mạng sống của anh không chỉ thuộc về một mình anh mà còn thuộc về em và Hân Mính, còn có đứa con trong bụng Hân Mính nữa chứ! A, bà xã đại nhân, chùng nào thì em định mang thai đứa con của anh đây!
- Đáng ghét!
Bạch Tình Đình gắt giọng,
- Không phải anh không biết người ta cũng mong muốn mang thai mà, nhưng mà em vẫn chưa có thai. Ông xã, chờ đến khi ra Tết, anh theo em đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, em sợ lắm, không biết có phải em có vấn đề không nữa!
- Bà xã, anh nghĩ em hẳn là không có gì vấn đề đâu, nhất định là do anh chưa nỗ lực hết sức!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lật người, đè Bạch Tình Đình xuống dưới thân mình, nhẹ nhàng nói:
- Không nên mà, hôm nay đã quá mệt mời rồi!
Bạch Tình Đình hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, nói.
- Ông xã, em yêu anh!
- Anh cùng yêu em!
Diệp Lăng Phi hôn lên cánh môi mỏng mềm mại của Bạch Tình Đình.
********************************************
Hứa Tư Tư trở lại phòng ở của mình, ném túi xách lên trên ghế salon trong phòng khách. Vừa đi vào trong phòng ngủ, Hứa Tư Tư ngã ngay ra giường. Cô ta cảm thấy mệt chết đi được, không phải thân thể mệt mỏi, mà là lòng cô quá mệt mỏi. Vừa nãy nghe Vương Thần nói một phen xong, trong lòng Hứa Tư Tư bỗng nhiên trở nên hơi bấn loạn, theo cái nhìn của cô ta thì người đàn ông Diệp Lăng Phi này cũng không tính là một người xấu, ít nhất là cô ta không thấy Diệp Lăng Phi làm chuyện xấu nào. Nhưng mà nếu như dựa theo lời của Vương Thần mà viết thi sẽ biến Diệp Lăng Phi thành một người xấu. Có rất nhiều chuyện Hứa Tư Tư cũng không nhìn thấy, nhưng Vương Thần lại bao Hứa Tư Tư cứ viết như vậy. Lúc ở trong tòa soạn báo, Hứa Tư Tư chẳng qua cũng chỉ viết một đoạn, sau đó lấy cớ là mình quá mệt mỏi, không muốn viết nữa. Vương Thần đưa Hứa Tư Tư đến tận dưới nhà trọ, lúc Hứa Tư Tư đi lên lầu, Vương Thần còn nói Hứa Tư Tư không nên bỏ qua cơ hội thành danh này.
Hứa Tư Tư nằm lỳ ở trên giường, sau khi nằm một lúc lâu mới từ trên giường đứng lên, cảm thấy trong lòng phiền muộn, đi tới phòng khách, lấy ra một chai bia từ trong tủ lạnh, bắt đầu uống. Hứa Tư Tư luôn cảm thấy mình không thể viết như vậy được, nếu như viết như vậy là đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp của một nhà báo. Nhà báo phải phản ánh đúng sự thật, rõ ràng không có chuyện như vậy, nhà báo không thể nào giả tạo chuyện đã xảy ra được. Hứa Tư Tư cầm chai bia quay trở về phòng ngủ. Cô bật máy vi tính lên, trong lúc chờ máy tính khởi động. Hứa Tư Tư lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hứa Duy.
- Hứa Duy, có phải là em lại đang ngủ hay không?
Hứa Tư Tư hô,
- Tiểu nha đầu, em không sợ mình sẽ béo lên sao!
- Biểu tỷ, chị lại làm cái gì vậy, bây giờ đã gần 10 giờ tối rồi, đương nhiên là em phải đi ngủ chứ!
Hứa Duy vừa bị Hứa Tư Tư đánh thức lúc đang ngủ mơ, cô còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng nói:
- Biểu tỷ, không phải là chị đang tra tấn em sao, em buồn ngủ muốn chết đây! Hai ngày nữa em phải trở về thành phố Vọng Hải rồi, không thì chị chờ em trở về thành phố Vọng Hải
rồi nói tiếp đi, có được không?
- Tiểu nha đầu, được cái gì mà được, chờ đến lúc em trờ về thành phố Vọng Hải thì chị đã chết từ lâu rồi!
Hứa Tư Tư thờ phì phì nói.
- Không phải chị là bảo em trò chuyện với chị một chút thôi sao, xem bộ dạng bất đắc dĩ của em có phải là không coi chị là chị họ của em nữa rồi sao?
- Chị đương nhiên là chị họ của em rồi!
Hứa Duy vừa ngáp vừa nói.
- Nếu chị không phải là cô chị họ dễ thương của em, em đă dập máy từ lâu rồi. Được rồi, chị à. Chị nói đi, rốt cuộc chị phiền não vì cái gì vậy?
Lúc Hứa Duy nói những lời này thì lại ngáp thêm hai cái nữa.
Hứa Tư Tư cũng mặc kệ Hứa Duy đã tỉnh táo lại hay chưa, cô ta nói:
- Biểu muội à, hôm nay lúc ở nhà hàng chị đã gặp Diệp Lăng Phi và bà xã của anh ta đấy!
- Bà xã của Diệp đại ca ư, là chị nào vậy?
Hứa Duy hỏi.
- Hứa Duy. em nói cái gì thế?
Hứa Tư Tư sửng sốt, cô ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm chứ. Hứa Duy sao có thể nóinhư vậy được. Hứa Duy lập tức ý thức được mình đã lỡ miệng, vội vàng nói:
- Chị họ à, em nói là thật khéo quá. Sao có thể gặp nhau ở nhà hàng chứ, loại chuyện này thực sự là quá trùng hợp!
- Đúng vậy, vốn là rất trùng hợp!
Hứa Tư Tư nói,
- Chị thấy cô vợ đó của Diệp Lăng Phi tên là cái gì Bạch...
- Bạch Tình Đình!
Hứa Duy nói.
- Đúng đúng! Là Bạch Tình Đình!
Hứa Tư Tư nghe lời nhắc nhở của cô em họ, mới nhớ ra vợ của Diệp Lăng Phi tên là Bạch Tình Đình, cô ta nói tiếp:
- Chính là cái cô Bạch Tình Đình đó. Chị thấy bộ dạng của cô ta rất cao ngạo, chắc là một người phụ nữ rất khó gần. Ở cùng với một người phụ nữ như vậy, có thể thấy tay Diệp Lăng Phi kia cũng không phải loại tốt lành gì!
-Xì!
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Hứa Duy. tiếng cười này làm cho Hứa Tư Tư hơi sửng sốt. cô ta không hiểu ra làm sao, hỏi:
- Hứa Duy, em cười cái gì vậy?
- Chị à. Em cười chị, cái cô nàng rất thích trông mặt mà bắt hình dong đó!
Hứa Duy cười nói.
- Chị không tiếp xúc với Bạch Tình Đình, chỉ bằng dáng vẻ bên ngoài của Bạch Tình Đình mà đã kết luận là chị ấy rất khó gần.,lẽ nào đó không phải là trông mặt mà bắt hình dong sao?
- Sao thế, em quen biết Bạch Tình Đình ư?
Hứa Tư Tư hỏi.
- Chưa nói tới là quá thân thiết!
Hứa Duy nói,
- Cô bạn tốt Vu Tiêu Tiếu của em chính là em gái nuôi của Bạch Tình Đình mà. Em cũng đã mấy lần gặp Bạch Tình Đình, cảm thấy chị ấy rất tốt. A, thiếu chút nữa em quên nói cho chị biết, chị à, Bạch Tình Đình chính là chị họ của bạn trai em đấy, nói như vậy thì quan hệ giữa em và Bạch Tình Đình cũng không phải họ hàng xa gì!
Hứa Tư Tư kinh ngạc nói.
- Tiểu Duy, em nói cùa bạn trai của em là em họ của Bạch Tình Đình ư?
- Dạ vâng!
Hứa Duy nói,
- Biểu tỷ. có vấn đề gì sao?
- không. không có vấn đề gì!
Nhất thời Hứa Tư Tư còn không cách nào tiếp nhận nổi, cô ta cảm thấy thế giới này sao lại nhỏ bé như vậy. Hình như giữa người và người ai cũng có chút quan hệ gì đó. Hứa Tư Tư đâu ngờ rằng Bạch Tình Đình và Hứa Duy lại quen biết nhau, mà Hứa Duy lại chính là em họ của mình, nói như vậy chẳng phải là mình cũng có quan hệ với Bạch Tình Đình sao?
-Không thể nào!
- Chị à, về phía Diệp đại ca mà chị nói, em thấy chị cũng không hiểu tình hình thực tế!
Hứa Duy nói,
- Bọn em rất thân với anh ấy, bằng không em cũng không gọi anh ấy là Diệp đại ca. Anh ấy là một người tốt, nhân cách của anh ấy em có thể đảm bảo, tuyệt đối không có vấn đề. Vì thế nên.. biểu tỷ à, em đề nghị chị không nên nghĩ về chuyện này nữa!
- Được rồi, chị biết rồi!
Hứa Tư Tư nói,
- Đợi ngày mai chị trả lại số ảnh chụp cho viên cảnh sát hình sự kia là được, những chuyện sau này chị cũng không quản nữa!
- Dạ, như vậy là tốt rồi!
Hứa Duy nói,
- Chị à. Bạn trai em nói muốn mời em ăn cơm, chờ khi nào em trở về thành phố Vọng Hải, hai chị em mình đi ra ngoài ăn cơm đi!
- Được rồi, chị thích nhất ăn cơm mà không phải trả tiền đó!
Hứa Tư Tư nói,
- Tuần sau bạn trai của chị cũng sẽ đến thành phố Vọng Hải, đến lúc đó chị bảo bạn trai chị mời em và bạn trai em đi ăn!
- Đi ngay!
Hứa Duy nói.
- Chị à. bây giờ em có thề đi ngủ được chưa, em buồn ngủ lắm rồi!
- Được rồi, được rồi, Tiểu Duy, em đi ngủ đi!
Hứa Tư Tư nói.
Lúc đó Hứa Duy mới ngủ đi. Hứa Tư Tư lại ngồi trước máy vi tính, lại lên mạng một lúc. Sau khi uống hết chai bia, Hứa Tư Tư mới đi đánh răng. Ngày hôm sau, Hứa Tư Tư tới tòa soạn báo. Cô nộp bản thảo ngày hôm qua phỏng vấn đại đội cảnh sát hình sự thu hoạch được cho tổng biên tập, sau đó quay trở lại cho làm việc của mình. Vương Thần lại đi tới, thấp giọng hỏi:
- Tư Tư, bản thảo ngày hôm qua cô viết đến đâu rồi?
- Tôi không định viết nữa!
Hứa Tư Tư nói.
- Tôi đã nghĩ rồi, cảm thấy mình không viết thì tốt hơn, loại chuyện này không phải do tôi tận mắt nhìn thấy, nếu như tôi viết lung tung hết cả lên, vạn nhất có chuyện gì, sao tôi có thể gánh chịu được?
- Tư Tư, không phải hôm qua chúng ta đã bàn bạc xong xuôi cả rồi sao?
Vương Thần nói.
- Sao đến đêm cô lại thay đổi chủ ý rồi!
- Tôi không thay đổi chủ ý, hôm qua tôi cũng không đáp ứng anh là sẽ viết như thế mà!
- Tôi cũng không định viết bản thảo đó nữa, xóa hết các bức ảnh đi, như vậy là xong chuyện!
- Tư Tư, cô suy nghĩ lại đi!
Vương Thần nói.
- Cô thử nghĩ xem, nếu như cô không có tin tức giật gân nào, từ này về sau làm sao cô có thể tồn tại được, cô nói có đúng hay không?
- Cái này không cần anh nói, trong lòng tôi tự biết!
- Đây là chuyện của tôi, dù tôi có bị mất việc đi nữa, tôi cũng sẽ không viết mấy cái loại lá cải ấy!
Vương Thần thấy Hứa Tư Tư rời đi, anh ta nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: "Cô không viết, lẽ nào tôi sẽ không viết sao? Hừ, cô chờ đó rồi coi!”
Vương Thần trở lại bàn làm việc của mình, mở hộp thư ra, ở đó đính kèm những bức ảnh trong máy Hứa Tư Tư gửi sang, lúc đó Vương Thần chỉ là muốn xem một chút, lần này rốt cục hắn ta phải dùng tới rồi. Vương Thần mở một file Word mới, bắt đầu gõ chữ…
Ở bên thành phố Đông Hải, Vu Tiêu Tiếu từ lúc về đến nhà, chỉ giam mình trong phòng, không hề đi ra ngoài. Ở nhà cô lên mạng chơi trò chơi, hoặc là gọi điện thoại. Vu Chấn cố ý mua cho Vu Tiêu Tiếu một cái máy tính xách tay loại cực kì đắt tiền, là vì Vu Chấn cảm thấy mình có lỗi với con gái, lúc này mới nghĩ đến chuyện bồi thường chút gì đó cho con. Ông ta mua một cái laptop cho Vu Tiêu Tiếu là vì muốn bù đắp một phần áy náy trong lòng với Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu ngày ba bữa đều là do mẹ của Vu Tiêu Tiếu đi lên lầu gọi Vu Tiêu Tiếu xuống ăn cơm. Vu Tiêu Tiếu ở nhà chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, đi xuống lầu cơm nước xong lại đi lên gác quay trở về phòng ngủ của mình chơi trò chơi, từ sau khi Diệp Lăng Phi đưa cô về nhà, ba ngày liền Vu Tiêu Tiếu chỉ nhốt mình trong phòng. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu cảm thấy hơi lo lắng, bà nói với Vu Chấn:
- Ông xem có phải Tiêu Tiếu có bị làm sao không chứ sao lại suốt cả ngày cứ giam mình trong phòng thế?
Vu Chấn thì lại không cảm thấy Vu Tiêu Tiếu có cái gì khác thường, ông ta nói:
- Chuyện này bà không cần lo lắng. Tiêu Tiếu ở thành phố Đông Hải không có bạn bè hay bạn cùng lớp, nó đi ra ngoài cũng không có gì để làm, còn không bằng ở nhà lên mạng chơi trò chơi, bà cứ yên tâm đi, Tiêu Tiếu không có việc gì đâu!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu lại hỏi Vu Chấn:
- Hôm nay ông đến chỗ chính phủ tình hình như thế nào?
- Các cơ quan nhà nước còn chưa chính thức đi làm, phải đến mùng mười cơ. Hôm nay chỉ có một số ban ngành có người đến, tôi qua đó làm quen một chút!
Vu Chấn tay cầm một tờ báo, vừa đọc báo vừa nói:
- Tôi không quen biết nhiều với người của chính quyền bên này, hôm nay là gặp phó thị ủy bí thư kiêm cục trưởng cục công an Nghiêm Trương Thủ, cùng hàn huyên mấy câu với ông ta, nhà ông ta cùng ở đây đấy!
-Vậy à!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa liếc nhìn lên trên lầu, nói:
- Tôi không yên lòng vì cái con bé Tiêu Tiếu này, tôi phải đi xem Tiêu Tiếu thế nào!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói xong liền đứng dậy, đi lên trên gác. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu đi tới trước cửa gian phòng của Vu Tiêu Tiếu, bà giơ tay gõ gõ cửa, kết quả bên trong phòng không có phản ứng gì. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu lại gõ cửa thêm lần nữa, lần này bên trong cũng không có hồi âm. Bà thử đẩy cửa phòng ra, cửa phòng của Vu Tiêu Tiếu không khóa, khi mẹ của Vu Tiêu Tiếu đẩy cửa phòng ra, chợt nghe thấy Vu Tiêu Tiếu đang cười to một trận, làm cho bà giật bắn cả mình. Bà quay lại nhìn, thấy Vu Tiêu Tiếu đang nói chuyện qua webcam với ai đó, áo ngủ trên người Vu Tiêu Tiếu đang mở rộng ra, ngay cả áo ngực cũng không mặc.