Đêm qua Hứa Tư Tư và Hứa Duy trò chuyện rất lâu, nên hôm sau ngủ đến gần tám giờ Hứa Tư Tư mới tỉnh dậy. Thấy đã gần tám giờ, cô ta nhảy bật ra khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, đánh răng rửa mặt gần 10 phút, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, vội vội vàng vàng đi xuống lầu. Hứa Tư Tư gọi một chiếc xe taxi chạy tới tòa soạn báo, sau khi ngồi vào chỗ của mình. Hứa Tư Tư mới thở dài một hơi.
- Tư Tư, không phải là cô lại ngủ quên đó chứ?
Một nhà báo nam ngồi đối diện với Hứa Tư Tư tên là Vương Thần hỏi.
- Không khác được, đêm qua làm việc muộn quá!
Hứa Tư Tư bật máy vi tính lên, ló đầu ra, làm một cái thủ thế với Vương Thần. Vương Thần nhìn thoáng qua Hứa Tư Tư, anh ta nhỏ người ra, hỏi:
- Tư Tư, chuyện gì vậy?
- Tôi có một tin tức rất lớn, không biết anh có muốn làm cùng không?
Hứa Tư Tư hạ mắt kính xuống, cái kính của cô ta chẳng qua cũng chỉ độ 1 điốp, không đeo cũng vẫn nhìn được, chỉ là Hứa Tư Tư đã đeo kính quen rồi, việc đeo kính này cũng có nhiều chỗ tốt. Hứa Tư Tư nhoài người hẳn ra đằng trước, gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười thần bí, thấp giọng nói:
- Tuyệt đối là một cái tin tức kinh người, đảm bảo khi truyền ra sẽ là một quả bom tấn!
Vương Thần vừa nghe vậy, lập tức hăng hái tinh thần. Anh ta thấp giọng hỏi,
- Tư Tư à, nói nghe một chút xem nào, trong tay giờ chẳng có tin gì hay ho cả, phiền muộn chết mất!
- Chờ tôi rót ly cà phê đã, sáng ra tôi chạy vội đến đây, đến cả điểm tâm cũng chưa ăn!
Hứa Tư Tư nói.
- Ngươi chí ít muốn cho ta bả món bao tử điền ăn no có đúng hay không?
Hứa Tư Tư đi ra pha cho mình một cốc cà phê, quay trở lại chỗ ngồi, lấy bánh mì vừa mua ra chuẩn bị ăn bữa sáng, lúc này, tống biên tập của tờ báo đứng ở cửa phòng làm việc, hô:
- Tư Tư, vào phòng tôi một lát!
- Em tới đây!
Hứa Tư Tư bỏ bánh mì xuống, vội vàng đứng dậy, chạy vào trong phòng làm việc của tổng biên tập. Tổng biên tập đưa cho Hứa Tư Tư một cái biểu mẫu về nhiệm vụ phỏng vấn, nói:
- Cô đi tới đại đội cảnh sát hình sự, hỏi thăm người ở chỗ đó xem gần đây thành phố Vọng Hải chúng ta có tăng thêm các vụ án hình sự trị an không, nếu như có thể tìm được một vụ trọng án, vậy là hay nhất, quay về hãy viết bài cho tôi, đã biết chưa?
Hứa Tư Tư vừa nghe vậy, tất nhiên là mừng rỡ, mình vốn đã định mượn cớ đến phỏng vấn đại đội cảnh sát hình sự rồi, bây giờ vừa lúc lại có cái nhiệm vụ này, đối với Hứa Tư Tư mà nói, quả thực là một cơ hội tuyệt vời. Hứa Tư Tư nghĩ lại chuyện hôm qua, cô ta lo lắng mình qua bên đó sẽ gặp phải phiền phức. Hứa Tư Tư đi đến chỗ tổng biên tập, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ, nói:
- Tổng biên tập, sếp xem thế nào chứ em là người mới, vừa mới tới tòa soạn báo chưa được bao lâu, em sợ nếu em đến thì người ta sẽ không để ý đến em, em đã từng nghe nói những cảnh sát hình sự này đều rất bá đạo. Tổng biên tập, sếp có thể gọi giúp em một cú điện thoại, liên hệ với người ở bên đó một chút, ít nhất cũng phối hợp công tác với em!
Tổng biên tập liếc nhìn Hứa Tư Tư, cười nói:
- Tiểu nha đầu, thông minh lắm, được rồi, lần này tôi gọi điện thoại qua bên đó nhờ vả một chút, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa đó!
- Cảm ơn tổng biên tập, em biết tổng biên tập là người tốt nhất trên đời!
Hứa Tư Tư rất khéo ăn khéo nói, nói xong, cô ta cầm bàng phân công nhiệm vụ phỏng vấn ra khỏi phòng làm việc của tổng biên tập. Hứa Tư Tư đặt cái bàng lên bàn làm việc của mình, lại tiếp tục ăn bánh mì. Vương Thần thấy ngồi đối diện thấy Hứa Tư Tư đã trở về, anh ta nhoài người về phía trước, thấp giọng hỏi:
- Tư Tư à, tổng biên tập tìm cô có chuyện gì vậy?
- Phỏng vấn thôi mà!
Hứa Tư Tư nâng cốc cà phê lên, uống một ngụm, nói:
- Đến đại đội cảnh sát hình sự. Vương ca, anh bận chuyện gì không, nếu như không có chuyện gì thì cùng tôi đến đại đội cảnh sát hình sự phỏng vấn!
- Không được rồi, hôm nay tôi lại có việc!
Vương Thần vẻ mặt đau khổ, nói:
- Tôi phải đi phỏng vấn một bà già trong thành phố, nghe nói trong nhà bà già này có một con chim rất thông minh, biết kêu “mẹ mẹ”, khụ, loại chuyện này toàn rơi vào đầu tôi. Tư Tư à, đó cũng cũng là vận khí của cô tốt, có thể đến phỏng vấn đại đội cảnh sát hình sự, nói không chừng cô có thể tìm thấy một cái tin tức kinh người ở chỗ đó ấy chứ!
- Vương ca, chờ phỏng vấn xong em sẽ kể lại với anh, chuyện này còn có nhiều tin tức, đến lúc đó hai chúng ta có thể cùng nhau thực hiên, đảm bảo là một cái tin tức chấn động!
Hứa Tư Tư nói.
- Vậy cũng được!
Vương Thần lại hăng hái trở lại, nói:
- Tư Tư, tôi có thể chờ điện thoại của cô!
- Ừm!
Hứa Tư Tư ăn bánh mì xong, uống nốt cốc cà phê, cô chuẩn bị một chút, lúc này mới ra khỏi tòa soạn, một mình đến đại đội cảnh sát hình sự phỏng vấn. Hứa Tư Tư vừa đến đại đội cảnh sát hình sự đã được đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự nghênh đón. Tiểu Triệu chỉ là phó đại đội trưởng thôi. Viên đại đội trưởng nhận được điện thoại của cấp trên, yêu cầu phối hợp với công tác của phóng viên.
- Nhà báo Hứa, cô xem chúng tôi phải phối hợp như thế nào?
Viên đại đội trưởng họ Ngô cười hỏi.
- Đại đội trưởng, tôi muốn phỏng vấn một người trong đại đội cảnh sát hình sự các anh!
Hứa Tư Tư nói.
- Tôi muốn tìm người đó trước, tôi hy vọng đại đội trưởng có thể yêu cầu anh ta phối hợp với tôi!
- Chuyện đó không thành vấn đề!
Đại đội trưởng Ngô nói.
- Chúng tôi bên này hoàn toàn phối hợp với công tác của nhà báo Hứa, nếu cô cần gì, chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn!
Hứa Tư Tư thầm cười trộm, xem ra mình tìm tổng biên tập là được rồi, quả nhiên tổng biên tập giao thiệp rất rộng đây. Hứa Tư Tư đi ra khỏi phòng làm việc, đại đội trưởng Ngô đi theo sau Hứa Tư Tư. Hứa Tư Tư vừa mới đi ra, đã thấy viên cảnh sát đêm qua đang cúi đầu đi về phía bên này. Hứa Tư Tư vội vàng nói:
- Đại đội trưởng Ngô, tìm thấy anh ta rồi!
- Phó đội trưởng Triệu, cậu phối hợp công tác với nhà báo Hứa của nhật báo Vọng Hải. Cấp trên có thông báo, muốn đại đội cảnh sát hình sự toàn lực chúng ta phối hợp với công tác phỏng vấn của nhà báo Hứa!
Đại đội trưởng Ngô nói.
Tiểu Triệu liếc mắt nhìn thấy đó là cô nhà báo tối hôm qua, cậu ta dự cảm lại sắp có chuyện rồi. Tiểu Triệu nhíu nhíu mày, nói:
- Đội trưởng Ngô, không phải tôi không phối hợp, tôi còn đang bận cái vụ án kia, cái tên người nước ngoài đó chẳng chịu nói gì cả, vụ án này có lẽ khó giải quyết đây, nếu như tôi không nhanh chóng xử lý tốt, vạn nhất phó cục trưởng Chu trách tội, tôi không đảm đương nổi đâu!
Đại đội trưởng Ngô vừa nghe vậy, vỗ đầu một cái, vội vàng nói với Hứa Tư Tư:
- Nhà báo Hứa, cô xem trí nhớ của tôi này, bên chúng tôi vừa có một vụ án lớn cần phải phá, phó đại đội trưởng Triệu còn nhiều việc phải giải quyết, nếu không thì cô phỏng vấn người khác được không?
- Đại đội trưởng Ngô, không phải anh vừa nói sẽ toàn lực ủng hộ công tác của tôi sao, sao bây giờ lại đổi giọng vậy!
Hứa Tư Tư trong lòng cũng nghi hoặc, chuyện gì xảy ra vậy, lẽ nào tên đại đội trưởng cảnh sát hình sự cũng có quan hệ với người đàn ông kia, nếu không thì vì sao ông ta lại phải giúp phó đại đội trưởng Triệu? Hứa Tư Tư đâu hiểu được đầu đuôi câu chuyện thế nào, những mối quan hệ trong đó rất là phức tạp. Tay đại đội trưởng Ngô này tối hôm qua biết được chuyện Tiểu Triệu bắt một một gã người nước ngoài về, khi đại đội trưởng Ngô nghe nói tay người nước ngoài này muốn ám sát Diệp Lăng Phi thì ông ta lập tức để Tiểu Triệu thẩm vấn hắn một cách kỹ càng, đại đội trưởng Ngô cũng biết rõ quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và phó cục trưởng công an cục Chu Hân Mính của bọn họ rất thân mật, hơn nữa ông ta cũng nghe nói qua. Diệp Lăng Phi và bí thư thị ủy Chu Hồng Sâm cũng có quan hệ rất mật thiết, những nhân vật như vậy mình sao có thể trêu vào được, chỉ hơi vô ý một chút, cái chức đại đội trưởng khó có thể giữ được nữa. Hứa Tư Tư tất nhiên không hiểu rõ những điều này, cô ta vừa nói như vậy, tay đại đội trưởng Ngô có vẻ hơi xấu hổ, cười cười với Tiểu Triệu, nói:
- Tiểu Triệu, không thì thế này đi, cậu đi trò chuyện với nhà báo Hứa, về phần chuyện bên kia chuyện tình thì để tôi xử lý!
Tiểu Triệu không thể làm gì khác được đành gật đầu, nói:
- Vậy cũng được!
Tiểu Triệu đưa Hứa Tư Tư vào trong phòng làm việc của mình. Tiểu Triệu chỉ tay vào ghế salon, nói.
- Nhà báo à, chỗ này của tôi cô cứ tùy tiện ngồi đi, không cần khách sáo, nếu như cô muốn uống nước thì... nhìn thấy chưa, góc tường bên kia có máy uống nước đó, nóng lạnh tùy ý!
Tiểu Triệu nói xong rồi ngồi trên ghế của mình, cậu ta gác hẳn chân lên bàn làm việc, có vẻ hờ hững với Hứa Tư Tư. Hứa Tư Tư cũng không để mấy thứ này trong lòng, cô nói với Tiểu Triệu:
- Đồng chí cảnh sát, máy ảnh của tôi đâu?
- Ai nha, cô không đề cập đến chuyện này thì tôi quên mất!
Tiểu Triệu bỏ chân xuống, lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra cái máy ảnh mà hắn đã lấy của Hứa Tư Tư tôi hôm qua, đặt lên bàn, cậu ta lại gác chân lên bàn, nói:
- Đồng chí nhà báo, máy ảnh của cô ở chỗ này, chỉ là thẻ nhớ của cô không ở đây, tôi nghĩ cô biết nó ở nơi nào chứ!
- Đương nhiên là như thế rồi!
Hứa Tư Tư đi tới trước bàn, cầm lấy cái máy ảnh của mình nhét vào trong túi xách, nói:
- Phó đại đội trưởng Triệu, nếu như ngay cả cái này mà tôi cũng không biết, vậy thì còn có thể làm nhà báo được sao. Tôi hôm qua tôi đã cóp hết số ảnh chụp vào máy vi tính của tôi rồi, phó đại đội trưởng Triệu, đối với chuyện tối hôm qua, không biết anh có muốn giải thích gì với tôi không?
Tiểu Triệu già bộ hồ đồ nói:
- Đồng chí nhà báo, cô nói cái gì vậy, tôi khônghiểu!
- Lẽ nào cần tôi phải nói toạc ra sao?
Hứa Tư Tư hỏi.
- Đương nhiên là cô phải nói rõ ra rồi, nếu không thì làm sao tôi biết cô muốn tôi làm cái gì!
Tiểu Triệu thò tay lấy thuốc ra châm lừa hút, cậu ta vừa hút thuốc vừa nói:
- Ngày nào tôi cũng có vụ án phải giải quyết, làm sao biết được cô muốn nói cái gì đây?
- Là chuyện mà tôi thấy đêm qua đấy!
Hứa Tư Tư nói.
- Tôi thấy các anh dẫn một người nước ngoài bị trói đi lên xe cảnh sát, hơn nữa các anh bắt người đó từ trong xe một người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi. Tôi đã điều tra qua tư liệu của người kia, phát hiện người đó không phải là người của cảnh sát các anh, thậm chí không có chút quan hệ gì với ngành cảnh sát, anh ta chỉ là một người dân bình thường. Tôi nghĩ không ra rốt cuộc các anh chấp hành công vụ gì vậy mà lại có một người dân bình thường đến hỗ trợ, cái này quá bất hợp lý đo!
Tiểu Triệu nghe vậy tỏ ra sửng sốt, lập tức đẻ chân xuống, ngồi thẳng dậy, nhìn Hứa Tư Tư, hỏi:
- Nhà báo Hứa, cô có ý gì vậy?
- Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi. Những người làm báo như chúng tôi đều có lòng hiếu kỳ, nếu không chúng tôi không có cách nào để tìm tin tức cả!
Hứa Tư Tư nói.
- Lần này tôi nhận lệnh của tổng biên tập chúng tôi lai đến phỏng vấn đại đội cảnh sát hình sự các anh đó, tôi cho rằng chuyện này nằm trong phạm vi phỏng vấn của tôi, tôi hy vọng anh có thể phối hợp với tôi!
Tiểu Triệu phì phèo điếu thuốc, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Để tôi phối hợp với công việc của cô ư? Cô bảo tôi phối hợp thế nào, lần này rõ ràng là cô muốn đến gây sự với tôi, có phải là cô muốn nói với tôi là tôi có quan hệ ngầm với xã hội đen, hay là định nói tôi làm chuyện phạm pháp ư. Tôi có thể nói với cô, tôi là cảnh sát, tôi sẽ không làm những chuyện như vậy đâu, mong cô không nên viết lung tung!
Hứa Tư Tư thấy sắc mặt của Tiểu Triệu trở nên nghiêm túc, cô ta lại cười nói:
- Phó đại đội trưởng Triệu, anh không làm chuyện gì trái với lương tâm thì sợ cái gì, đây cũng là công việc của tôi, tôi hy vọng anh có thể phối hợp một chút!
- Nếu như cô vẫn muốn hỏi chuyện này, xin lỗi, tôi không phối hợp với cô được!
Tiểu Triệu đứng bật dậy, nói:
- Tôi còn phải đi giải quyết các vụ án, không có thời gian ngồi tán gẫu với cô ở chỗ này!
Tiểu Triệu nói xong trông bộ dạng dường như muốn cất bước đi ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, đại đội trưởng Ngô cười nói:
- Diệp tiên sinh. Tiểu Triệu đang ở đây để nhà báo phỏng vấn!
Diệp Lăng Phi đi theo phía sau đại đội trưởng Ngô, vừa đi vào trong. Diệp Lăng Phi đã nói với đội trưởng Ngô:
- Đại đội trưởng, tôi và Tiểu Triệu nói chuyện, còn phải phiền anh giúp tôi thẩm vấn tên kia một chút, tôi cũng không muốn cả ngày ngủ không yên, vừa nghĩ đã thấy có người muốn giết tôi!
Đại đội trưởng Ngô vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, anh yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ tận lực, chắc chắn sẽ bắt tên người nước ngoài kia phải mở miệng, để hắn nói ra kẻ đứng phía sau sai khiến là ai!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu, đại đội trưởng Ngô thì đóng cửa phòng làm việc lại. Tiểu Triệu thấy Diệp Lăng Phi đã tới, cậu ta vội vàng ra nghênh đón, nói:
- Diệp tiên sinh, cô nhà báo họ Hứa này tới tìm tôi để phỏng vấn!
Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua Hứa Tư Tư, chính là cô nhà báo đeo kính hôm qua kia, lúc này Hứa Tư Tư lại không đeo kính, cặp mắt xinh đẹp của cô nhìn về phía Diệp Lăng Phi. Tối hôm qua Diệp Lăng Phi không nhìn kỹ bộ dạng của Hứa Tư Tư, hôm nay nhìn thấy thì cảm giác tướng mạo của Hứa Tư Tư hình như là trông quen quen, có lẽ mình cũng có chút ấn tượng, nhưng nhất thời Diệp Lăng Phi lại không nghĩ ra đó là ai.
Diệp Lăng Phi quay lại nhìn Tiểu Triệu, đưa tay vỗ vai Tiểu Triệu một cái, nói:
- Tiểu Triệu, có thể được nhà báo phỏng vấn chính là chuyện tốt đó, để nữ nhà báo này chụp mấy bức ảnh cho cậu, phải tỏ vẻ đẹp trai một chút, được đăng lên báo, ta tôi nghĩ sẽ rất nhanh có quý nhân đến gặp cậu đấy, như vậy thì coi như cậu đã nổi tiếng rồi!
Lúc Tiểu Triệu nói chuyện với Diệp Lăng Phi thì hoàn toàn khác với vẻ mặt khó chịu khi nói với Hứa Tư Tư, cậu ta cười nói:
- Diệp tiên sinh, anh cứ đùa với em, cái mặt như em đây thì làm sao lên báo được. Hơn nữa, nhà báo Hứa còn đang hỏi em về chuyện hôm qua, em cũng không biết phải trả lời cô ấy thế nào, cũng không thể nói đó là bọn em ra ngoài chấp hành công vụ được!
Tiểu Triệu nói những lời này dụng ý là muốn ám chỉ cho Diệp Lăng Phi biết nữ nhà báo này đang truy hỏi chuyện ngày hôm qua. Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:
- Hôm qua thì có chuyện gì chứ. À, tôi nhớ ra rồi, không phải là có người muốn giết tôi sao. Ừm. Tiểu Triệu, thế này đi, tôi sẽ trò chuyện với nhà báo Hứa đây, cậu có thể ra ngoài một chút không, có thể tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với nhà báo này!
Tiểu Triệu vừa nghe vậy, vội vàng gật đầu, nói:
- Được rồi, tôi ra xem ên người nước ngoài kia có chịu cung khai hay không. Cái tên người nước ngoài này không chịu nói gì cả, khụ, đau đầu quá đi mất!
Tiểu Triệu nói xong liền mở cửa đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi cố ý khóa cửa phòng lại, cất bước đi về phía Hứa Tư Tư. Hứa Tư Tư vừa thấy cách nói chuyện của Tiểu Triệu và Diệp Lăng Phi, nghi vấn trong lòng càng tăng thêm. Cô ta cảm thấy suy đoán của mình là đúng, nói không chừng người đàn ông tên Diệp Lăng Phi này chính là lão đại xã hội đen, hắn ta và cảnh sát cấu kết với nhau, nếu như vậy, chẳng phải là một tin tức động trời sao. Cô nàng Hứa Tư Tư này chính là một con nghé mới sinh không kinh gì hô, cô ta cũng không nghĩ cho kĩ, nếu như sự tình đúng là như cô ta tưởng tượng, thì dù cô ta có biết tin tức này cũng đã sớm bị người khác giết chết rồi.
Hứa Tư Tư thấy Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh mình, cô hơi dịch người ra giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lấy bao thuốc trong túi ra, cũng không để ý tới Hứa Tư Tư ở ngay bên cạnh. Diệp Lăng Phi châm lửa, sau đó rít một hơi. Hứa Tư Tư ghét nhất là người khác hút thuốc trước mặt, trước kia khi hẹn hò với bạn trai cô ta tuyệt đối không cho phép bạn trai hút thuốc, bạn trai của cô ta mỗi lần hẹn hò đều phải mang theo mấy phong kẹo cao su bên người, tìm một cơ hội đi ra ngoài hút thuốc, sau đó điên cuồng nhai kẹo cao su. Hứa Tư Tư đưa tay quơ quơ trước mặt để thổi khói đi, tức giận nói:
- Cái anh này, anh không hiểu phép lịch sự là gì sao?
- Làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi quay mật nhìn Hứa Tư Tư, cười nói.
- Tiểu nha đầu à, tôi hút thuốc thì có vấn đề gì sao?
- Đương nhiên là có rồi, tôi ghét nhất là người khác hút thuốc ở trước mặt tôi!
Hứa Tư Tư nói.
- Hơn nữa tôi muốn anh sửa lại đi, tôi không phải là tiểu nha đầu, phiền anh không nên gọi tôi như vậy nữa!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Ở trước mặt tôi cô là tiểu nha đầu, cô bao nhiêu tuổi, tôi bao nhiêu tuổi, tôi gọi cô là tiểu nha đầu chẳng vấn đề gì cả. Tiểu nha đầu, chúng ta không nói chuyện này nữa!
- Vậy thì nói chuyện gì
Hứa Tư Tư hói.
- Nói chuyện của cô đi!
Diệp Lăng Phi vừa nóivừa vươn tay ôm vai Hứa Tư Tư. Hứa Tư Tư bị hành động này của Diệp Lăng Phi dọa sợ hãi, cô cố sức đẩy cánh tay của Diệp Lăng Phi ra, sầm mặt, lớn tiếng quát:
- Anh nên tôn trọng tôi một chút, tôi chính là nhà báo, nếu như anh dám quấy rối tôi, tôi sẽ... sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục đó!
- Kiện tôi quấy rối tình dục ư?
Diệp Lăng Phi ban đầu là hơi sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười. Hắn hút thuốc, tay còn lại thì, cố sức kéo Hứa Tư Tư vào sát người thêm một chút, cười nói:
- Tiểu nha đầu, cô có tin là nếu tôi lột sạch cô ở chỗ này cũng không có người dám quản tôi không?
- Anh buông ra, buông ra, cái đồ lưu manh!
Hứa Tư Tư cố sức áãy dụa. Diệp Lăng Phi đột nhiên buông tay ra, hắn hút thuốc, quay sang phía Hứa Tư Tư phun một làn khói vào mặt cô ta, hừ lạnh nói.
- Tiểu nha đầu, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô muốn làm gì, ngày hôm qua còn dám chụp ảnh tôi, cô biết hậu quả của việc mình làm không?
- Anh đây là đang uy hiếp tôi!
Hứa Tư Tư ưỡn ngực ra, trong cặp mắt xinh đẹp trong veo lóe lên một sự kiên định, nói:
- Nếu như tôi đã làm nghề báo, tôi sẽ đưa tin đúng sự thực, để cho nhiều người biết được chân tướng vụ việc, bản thân cái nghề báo đã là một nghề cao thượng, tôi…!
Hứa Tư Tư còn chưa kịp nói xong thì đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Được rồi, tiểu nha đầu à, có phải là cô học nhiều quá nên đầu không dùng được nữa rồi không, còn nói cái gì mà nghề nghiệp cao thượng với tôi, tôi cho cô biết, nếu như cô không có thực lực thì đừng có mà xen vào việc của người khác, nếu không, cô sẽ chết rất thảm, đây là lời khuyên của tôi dành cho cô đấy. Bây giờ thì đưa cho tôi mấy tấm ảnh mà cô chụp hôm qua đi!
- Nếu như tôi không đưa thì sao?
Hứa Tư Tư hỏi.
Diệp Lăng Phi rít một hơi thuốc, sau đó phun khói thuốc vào mặt của Hứa Tư Tư, hừ lạnh nói:
- Vậy thì đừng có trách tôi, tôi sẽ sử dụng loại thủ đoạn cực đoan đấy!