Hôm nay chuyện xung đột với Tưởng Thiên Dương ở quán bar hoàn toàn do chiếc váy chiết eo nhãn hiệu NIKI sản xuất ở Anh này gây ra. Mãi tới tận bây giờ, Diệp Lăng Phi cũng không biết được người con gái tranh nhau mua chiếc váy này với Bạch Tình Đình lúc ấy chính là Tùy Vũ con gái của Tùy Trường Hồng, thị trưởng thành phố Vọng Hải. Không thể phủ nhận chiếc váy này được thiết kế hết sức đặc biệt làm nổi bật nữ tính của người mặc nó. Màu trắng thanh khiết của cô dâu từ chiếc váy đã làm cho phụ nữ thêm phần quyến rũ. Chiếc váy này vốn chính là chiếc quần lót khơi gợi dục vọng, chỉ có thể mặc ở nhà thôi, tuyệt đối không thể mặc ra ngoài đường được. Nếu như kết hợp với các bộ quần áo khác thì càng làm tăng giá trị của chiếc váy chiết eo này, thật cũng đáng bỏ ra hơn ba nghìn nhân dân tệ để mua nó. Bạch Tình Đình vừa quay về, chẳng kịp làm gì, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng mặc chiếc váy đó lên người cho Diệp Lăng Phi ngắm. Đúng như dự đoán, khi cô mặc chiếc váy này lênn Diệp Lăng Phi vừa nhìn đã phản ứng ngay rồi, thế mới biết chiếc váy này quả thật có giá trị của nó.
Diệp Lăng Phi không quan tâm tới Vu Tiêu Tiếu đang đứng đằng sau hắn và Bạch Tình Đình, hắn ôm lấy Bạch Tình Đình, rồi bắt đầu sờ soạng. Cái đó của hắn vẫn cắm vào mông Bạch Tình Đình, đôi môi hắn hôn khắp người cô. Bạch Tình Đình cảm nhận được của quý của chồng cương cứng lên. Bạch Tình Đình nghiêng ngực đi, nũng nịu nói:
- Ông xã, đừng như vậy, bây giờ là ban ngày đó, em.... em...!
Bạch Tình Đình vừa nói tới đây, cô liền cảm thấy dây áo ngực của mình đã bị Diệp Lăng Phi tháo mất từ bao giờ. Hai bàn tay Diệp Lăng Phi nắn nắn bóp bóp đôi gò bồng đảo của Bạch Tình Đình giờ đã lộ ra ngoài. Bạch Tình Đình không nói gì thêm được nữa, cô thở dồn dập qua đôi môi xinh xắn. Sau một hồi khởi đầu nồng nhiệt, Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình lên giường. Lập tức hắn đè Bạch Tình Đình xuống giường, sau đó hắn cũng leo lên giường, đôi môi hắn liếm khắp người Bạch Tình Đình, bây giờ Bạch Tình Đình chỉ biết thở gấp gáp. Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lên giường ân ân ái ái, cô cũng nhè nhẹ mở cửa phòng và đi ra ngoài, đúng trong lúc cô quay lại đóng cửa vào thì Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diệp Lăng Phi tách hai đùi của Bạch Tình Đình, đưa miệng vào hôn.
Vu Tiêu Tiếu đóng cửa phòng lại, cô đứng ở ngoài cửa phòng và nghe thấy bên trong phòng vọng ả tiếng rên khe khẽ của Bạch Tình Đình. Vu Tiêu Tiếu khép chặt hai đùi của mình lại, nghiến chặt môi, mãi lâu sau, cô mới chậm rãi rời khỏi đó. Vu Tiêu Tiếu bước xuống lầu thì nhìn thấy Chu Hân Mính đang mặc chiếc váy bầu rộng rãi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khác. Chu Hân Mính tay cầm quyển tạp chí, nghe thấy tiếng bước chân. Chu Hân Mính đặt quyển tạp chí xuống, thì thấy Vu Tiêu Tiếu tới trước mặt mình.
- Tiêu Tiếu, ngồi đi em!
Chu Hân Mính vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh ý bảo Vu Tiêu Tiếu ngồi xuống. Vu Tiêu Tiếu đỡ Chu Hân Mính ngồi lại. Chu Hân Mính nhìn Vu Tiêu Tiếu, cười nói:
- Tiêu Tiếu, sao em lại không ở trên lầu?
- Bây giờ Diệp đại ca và chị Tình Đình đang ở trong phòng!
Vu Tiêu Tiếu trả lời.
Dường như từ nét mặt Vu Tiêu Tiếu, Chu Hân Mính đã nhìn ra chuyện gì đó. Cô đưa tay xoa xoa đầu Vu Tiêu Tiếu, nói nhỏ:
- Có phải là hai người đó đang ấy ấy không? Nên em không tiện ở đó chứ gì?
Vu Tiêu Tiếu gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói:
- Không, không có đâu, em không muốn làm kì đà cản mũi đâu!
Chu Hân Mính cười với Vu Tiêu Tiếu, cô hỏi:
- Hân Mính, chị Hân Mính muốn hỏi em một số chuyện?
Vu Tiêu Tiếu ngẩng đầu lên, cô nhìn Chu Hân Mính, nói:
- Chị à! Chị hỏi em chuyện gì ạ?
- Tiêu Tiếu, có phải em rất thích Diệp đại ca đúng không?
Vu Tiêu Tiếu không nghĩ rằng Chu Hân Mính lại hỏi cô chuyện này, cô hững người, ánh mắt lại nhìn sắc mặt của Chu Hân Mính. Sau đó, cô nhìn ra chỗ khác. Cô cúi đầu xuống, dường như không dám nhìn vào mắt Chu Hân Mính, cô nói nhỏ:
- Chị Hân Mính à, em không thích Diệp đại ca!
- A đầu ngốc! Em nói dối chị à?
Chu Hân Mính thay đổi tư thế, bây giờ thể trạng của Chu Hân Mính không thể ngồi quá lâu, cứ ngồi lâu là cảm thấy đau lưng. Chu Hân Mính vừa cử động, Vu Tiêu Tiếu liền cho rằng Chu Hân Mính tức giận, bèn vội vàng giải thích:
- Chị Hân Mính à, vừa rồi là em nói dối!
Sau khi Chu Hân Mính ngồi lại ngay ngắn, cô nhìn Vu Tiêu Tiếu, cười khẽ, nói:
- Tiểu a đầu, lẽ nào em nghĩ chị nhận không ra sao? Em thích Diệp Lăng Phi. Chị chỉ là hỏi em là em thích bình thường hay là rất thích?
Vu Tiêu Tiếu lập tức đỏ bừng mặt lên, cô bắt đầu run rẩy. Mặc dù Vu Tiêu Tiếu là loại con gái mạnh bạo ăn to nói lớn, nhưng sau khi gặp phải chuyện như vậy, cô từ cô gái thích bạo lực trở thành cô gái cũng biết xấu hổ e ngại. Vu Tiêu Tiếu có chút căng thẳng sợ hãi, mặt đỏ bừng như quả cà chua, hai tai cũng đỏ bừng lên, cô nói nhỏ:
- Rất thích ạ!
Chu Hân Mính nhìn phản ứng đó của Vu Tiêu Tiếu, cô liền dang tay ra, ôm lấy Chu Hân Mính, nói:
- Tiêu Tiếu, nào, lại đây, chúng ta nói chuyện với nhau nhé. Em và chị nói chuyện với nhau rất ít, chủ yếu là vì chị đang mang thai. Không như trước đây khi chị còn làm cảnh sát nữa. Lúc đó chị thích và cũng có thời gian nói chuyện phiếm. Nhưng mà, bây giờ trong lòng chị chỉ quan tâm tới đứa bé trong bụng chị, nên không có thời gian nói chuyện với em!
Vu Tiêu Tiếu quay lại nhìn Chu Hân Mính. Chu Hân Mính ôm lấy vai của Vu Tiêu Tiếu, cười, nói:
- Tiêu Tiếu, em đoán xem cái hồi chị bằng tuổi em bây giờ, chị đang làm gì?
Vu Tiêu Tiếu lắc đầu, nói:
- Chị Hân Mính à, em không biết!
- Ngày đó ngày nào chị cũng đánh các bạn nam!
Chu Hân Mính cười ha ha. Vu Tiêu Tiếu thì không cười. Cô có chút nghi ngờ, cô nhìn Chu Hân Mính, chẳng hiểu Chu Hân Mính đang nói gì. Chu Hân Mính vừa cười vừa giải thích:
- Tiêu Tiếu, lúc đó ngày nào chị cũng tập võ, lúc đó trong đầu chị chỉ nghĩ làm sao nhanh nhanh tốt nghiệp để trở thành một cảnh sát. Làm cảnh sát chính là ước mơ từ nhỏ của chị. Khi chị thật sự tốt nghiệp và trở thành cảnh sát. Lúc đó trong đầu chị lại nghĩ làm sao phá án, sao mà bắt được người xấu. Lúc đó, thật sự chị chẳng muốn yêu đương gì cả, thậm chí chị còn nghĩ cả đời này chị chẳng cần tới đàn ông!
- Nhưng mà chị có Diệp đại ca rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Diệp đại ca là một người đàn ông rất tốt!
- Tiêu Tiếu, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời của chị!
Chu Hân Mính vừa nói vừa đưa tay xoa xoa bụng mình, trên khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc. Chu Hân Mính nói:
- Chị không chỉ có thể gả cho anh ấy. Mà bây giờ chị còn có con với anh ấy nữa. Làm đàn bà như chúng ta, chỉ cần như vậy thôi là đã đủ lắm rồi. Có một người đàn ông yêu mình luôn ở bên cạnh mình, em có thể toàn tâm toàn ý yêu anh ấy, như vậy là mãn nguyện lắm rồi! Tiêu Tiếu, em nói chị đã hạnh phúc như vậy rồi. Em đoán xem chị còn gì mà chưa thỏa mãn nữa hay không?
- Chị Hân Mính à, bây giờ chị thật sự rất hạnh phúc! Cái gì cũng có rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Thật sự em rất ngưỡng mộ chị!
- Tiêu Tiếu, em có biết vì sao chị lại nói với em những chuyện này hay không?
Chu Hân Mính hỏi Vu Tiêu Tiếu.
Vu Tiêu Tiếu lắc đầu, nói:
- Chị Hân Mính, em không biết ạ!
- A đầu ngốc! Tiêu Tiếu này, chị chính là muốn nói với em. Bây giờ chị sống rất tốt, chị thật sự quá mãn nguyện rồi!
Chu Hân Mính nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Chị biết cảm giác khi một người đàn bà thật sự thích một người đàn ông là như thế nào. Chị hoàn toàn có thể nhận ra em rất là thích Diệp Lăng Phi. Chị tất nhiên sẽ không bao giờ cổ vũ em đi yêu anh ấy. Chỉ là chị muốn nói, nếu thật sự em yêu anh ấy, thì em nên biết rằng người đàn ông đào hoa như Diệp Lăng Phi, em sẽ không thể giữ nổi anh ấy bên mình đâu. Cũng chỉ tại vì anh ấy quá ưu tú, xuất sắc, đàn bà thích anh ấy nhiều vô kể. Chỉ cần em biết anh ấy yêu em, chỉ cần trong lòng anh ấy có em, như vậy là đã mãn nguyện rồi. Tiêu Tiếu, nơi đây có thể là nhà của em, em đừng ngại gì về chị cả. Bởi vì chị hiểu được suy nghĩ trong lòng em. Nhưng khi ra ngoài, em cần chú ý nhiều đấy. Bởi vì xã hội này luôn có quy luật như vậy, em hay là chị đều không thể đối mặt với quy luật đó. Tiêu Tiếu, chị nói nhiều như vậy, không biết em có hiểu được những gì chị định nói với em không!
Vu Tiêu Tiếu vốn là loại con gái rất thông minh, làm sao mà nghe không hiểu lời nói ẩn ý của Chu Hân Mính cơ chứ. Chỉ là Vu Tiêu Tiếu không biết nên nói như thế nào mới đúng. Vu Tiêu Tiếu chỉ biết nhìn Chu Hân Mính. Chu Hân Mính cười, nói:
- Tiêu Tiếu, em làm như vậy làm gì?
- Chị Hân Mính à, thật sự em không biết nên nói như thế nào mới phải!
Hai tay Vu Tiêu Tiếu ôm chặt lấy Chu Hân Mính, nói:
- Chị Hân Mính, chị thật tốt!
- A đầu ngốc, đừng nói những lời như vậy chứ!
Chu Hân Mính nhẹ nhàng xoa xoa lên bờ vai của Vu Tiêu Tiếu, cô cười, nói:
- Tiêu Tiếu, khi nào em tới thành phố Đông Hải đấy?
- Chắc khoảng tầm mùng sáu chị ạ!
Vu Tiêu Tiếu không khẳng định chắc chắn lắm. Cô nói:
- Em vẫn chưa thương lượng qua với mẹ em. Em không biết khi nào bố em và mẹ em mới có thể tới thành phố Đông Hải được. Em chỉ lo lắng là em tới đó rồi mà họ chưa tới thì mất công em!
- Ừm, vì vậy nên em nên liên lạc với họ trước!
Chu Hân Mính cười đáp:
- Tiêu Tiếu, ngày mai chị sẽ về nhà rồi! Khi nào em đi tới thành phố Đông Hải thì gọi cho chị một cuộc điện thoại nhé. Chị phải nói thế nào bây giờ nhỉ, chị sớm đã coi em như một thành viên trong gia đình này rồi. Tình Đình và chị đều không bao giờ coi em là người ngoài, em thật sự đã trở thành một người quan trọng trong cái nhà này, tại đây, em đừng có quá tự gò bó mình, muốn làm gì thì cứ tự nhiên mà làm, hiểu chưa?
Chu Hân Mính nói rồi, ghé sát vào tai Vu Tiêu Tiếu thì thầm:
- Nếu thật sự em muốn ân ái với Diệp Lăng Phi, cũng có thể mà!
- A.....!
Vu Tiêu Tiếu thật không thể ngờ rằng Chu Hân Mính lại nói với cô những lời như vậy. Mặt Vu Tiêu Tiếu bỗng chốc đỏ bừng lên như hai trái cà chua, ấp a ấp úng nói:
- Chị Hân Mính.....!
- A đầu ngốc, như vậy thì có sao đâu cơ chứ!
Chu Hân Mính hỏi nhỏ:
- Tiêu Tiếu, em nói thật với chị. Có phải em và Diệp Lăng Phi đã phát sinh quan hệ với nhau từ lâu rồi đúng không?
Vu Tiêu Tiếu xấu hổ tới nỗi cúi gằm mặt xuống không nói được câu gì, cô chỉ biết gật đầu. Mãi lâu sau, Vu Tiêu Tiếu mới ngẩng đầu lên, mắt nhìn vào ánh mắt nhân từ với nụ cười của Chu Hân Mính. Vu Tiêu Tiếu dường như có thêm nhiều dũng khí, ghé sát miệng vào tai Chu Hân Mính, nói nhỏ:
- Lần đầu tiên của em chính là giành cho anh ấy!
Chu Hân Mính cười, nói:
- A đầu ngốc, chuyện này chị sớm đã biết! Em cho rằng anh ấy sẽ giấu chị sao? Tiêu Tiếu, vừa nãy chị nói rồi đấy, em chính là một phần tử của gia đình này, sau này đừng có quá gò bó mình nữa. Nhưng mà, khi đối diện với người ngoài, em cần chú ý một chút, đã hiểu chưa hả?
- Chị Hân Mính, em hiểu mà!
Vu Tiêu Tiếu bật cười, cô nhịn không nổi, bèn hôn lên má Chu Hân Mính một cái. Vu Tiêu Tiếu nói:
- Chị Hân Mính à, em cảm thấy chị và chị Tình Đình là hai người phụ nữ tuyệt vời nhất thế gian này, thật sự em quả thật quá hạnh phúc, ông trời thật tốt khi cho em gặp được hai chị. Em thật sự không muốn rời xa chị đâu, chị Hân Mính à, chị nói xem em không đi có được không ạ?
- Tiêu Tiếu, bố mẹ em cũng rất nhớ em mà, không phải là em không biết câu tục ngữ, đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ chứ. Cứ coi như là em sống ở đây rất thoải mái đi, như vậy thì cũng nên đi gặp mặt bố mẹ em chứ, gặp mặt lại bố mẹ em, cả nhà đoàn tụ chứ!
Chu Hân Mính nói:
- Em đã học đại học ở thành phố Vọng Hải. Em có thể cứ tạm thời ở với bố mẹ em một thời gian, khi nào bắt đầu nhập học thì trở lại cũng được mà. Tới lúc đó em muốn tới đây sống cũng không thành vấn đề, dù sao đây cũng coi như nhà của em rồi. Bất cứ khi nào em muốn tới ở cũng được hết. Chị sẽ nói với Diệp Lăng Phi một tiếng đã, giữ lại cái phòng mà em ở lại để cho em. Em nói xem, như vậy có được hay không hả?
- Được ạ!
Vu Tiêu Tiếu cảm thấy vui sướng tới nỗi không biết nên nói như thế nào mới phải nữa. Vu Tiêu Tiếu cùng Chu Hân Mính nói chuyện ở phòng khách dưới nhà. Khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình từ trên nhà đi xuống thì nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu và Chu Hân Mính đang nói chuyện với nhau rất say sưa.
- Cái con tiểu a đầu này!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng sau cơn mây mưa vừa rồi. Diệp Lăng Phi nói nhỏ:
- Tình Đình, em nhìn thấy chưa? Để Tiêu Tiếu nói chuyện bầu bạn với Hân Mính. Hân Mính nhất định sẽ không buồn đâu. Con a đầu này rất biết làm người khác vui đấy!
Bạch Tình Đình gật đầu, trên khắp cơ thể cô vẫn còn đầy những vết hôn nồng cháy vừa nãy của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình cảm thấy dường như hai chân của cô ta đang mềm nhũn ra, tay trái túm lấy tay của Diệp Lăng Phi, để Diệp Lăng Phi dìu xuống lầu. Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình xuống lầu, cô phấn chấn nói:
- Chị Tình Đình à, vừa nãy em đã nói chuyện rất lâu với chị Hân Mính đấy! Chị Hân Mính còn tâm sự với em về chuyện trước đây của chị ấy nữa!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình tới trước ghế sô pha. Bạch Tình Đình ngồi xuống ghế trước. Diệp Lăng Phi tới trước mặt Vu Tiêu Tiếu, búng búng vào mũi của Vu Tiêu Tiếu, hắn nói:
- A đầu ngốc, em đừng có làm phiền Hân Mính nghỉ ngơi. Bây giờ Hân Mính cần phải nghỉ ngơi nhiều đấy!
- Diệp đại ca, em đâu có đâu! Chỉ là em nói chuyện với chị Hân Mính thôi mà!
Vu Tiêu Tiếu nói rồi, đứng dậy ngay, cô nói:
- Em còn kể chuyện cười cho chị Hân Mính nghe nữa đấy! Diệp đại ca, chị Hân Mính rất thích em kể chuyện cười cho chị ấy nghe. Chị Hân Mính, chị nói xem có đúng không?
Chu Hân Mính cười, đáp:
- Tất nhiên rồi! Tất nhiên chị thích em ở bên bầu bạn với chị rồi!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu thè lưỡi trêu mình, thì đưa tay véo mông Vu Tiêu Tiếu một cái rõ đau. Chỉ nghe thấy Vu Tiêu Tiếu hét lên:
- Ây da!
Cái mông của mình bị đau, Vu Tiêu Tiếu kêu lên thất thanh. Ngay sau đó cô dường như không cam tâm chịu thua bèn đưa tay ra phía sau Diệp Lăng Phi, hét lớn:
- Diệp đại ca, em cho anh nổ hoa cúc luôn! Ai bảo anh dám bắt nạt em!
Diệp Lăng Phi không có phòng bị, hắn đâu có ngờ rằng Vu Tiêu Tiếu lại phản kháng như vậy. Kết quả bị Vu Tiêu Tiếu đấm vào chỗ đó. Ngay trước mặt Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi bị Vu Tiêu Tiếu đấm ngay vào của quý. Hắn thè lưỡi ra, hắn bất chấp đây là phòng khách hay là đâu, đưa tay ôm lấy Vu Tiêu Tiếu, ôm luôn tối ghế sô pha. Hắn dùng sức ghì chặt Vu Tiêu Tiếu xuống ghế sô pha, đưa tay tụt váy của Vu Tiêu Tiếu xuống.
- Chị Hân Mính, chị Tình Đình ơi! Mau cứu em với! Diệp đại ca đang bắt nạt em!
Sau khi nghe những lời Chu Hân Mính vừa nói với mình xong. Vu Tiêu Tiếu cũng coi luôn đây là nhà của mình. Vu Tiêu Tiếu không hề ngần ngại như trước đây nữa, cô cứ hét to lên. Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình cả hai cùng lăn ra cười. Mắt nhìn thấy Diệp Lăng Phi tụt váy của Vu Tiêu Tiếu ra, lộ cả chiếc quần nội y ra bên ngoài. Diệp Lăng Phi lại đưa tay tụt luôn chếc quần nót ra, để lộ ra cặp mông căng tròn của Vu Tiêu Tiếu.
- Tiểu a đầu, gan em càng ngày càng lớn đấy! Ngay cả anh mà em cũng dám động tới, em thấy trong cái nhà này, ai dám động tới anh cơ chứ!
Diệp Lăng Phi đưa tay ôm chặt lấy eo của Vu Tiêu Tiếu, mặt của Vu Tiêu Tiếu áp sát vào ghế sô pha, cặp mông cong lên. Diệp Lăng Phi đưa ngón tay ra chọc sâu vào trong.
- A...!
Vu Tiêu Tiếu kêu lên thất thanh, cô hét lên:
- Hai vị tỉ tỉ của tôi ơi! Mau tới cứu em đi! Diệp đại ca bắt nạt em, hai chị à, a......!
Trong phòng khách cứ vọng ả tiếng kêu thất thanh của Vu Tiêu Tiếu. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính hai người mắt nhìn nhau, không nói, nhưng có vẻ cả hai đều hiểu được ý nhau rồi. Lúc này Chu Hân Mính đứng dậy. Cô coi như không thấy Vu Tiêu Tiếu đang kêu cứu, cứ chậm rãi đi lên lầu. Bạch Tình Đình cũng vội vàng đứng dậy, đỡ Chu Hân Mính, cả hai cùng nhau đi lên lầu. Hai người vừa bước tới cầu thang thì liền nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh của Vu Tiêu Tiếu:
- Chị à. Diệp đại ca ức hiếp em!
Vu Tiêu Tiếu vừa mới kêu lên như vậy, ngay sau đó là tiếng rên lên của Vu Tiêu Tiếu. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính không quay người lại, mà hai người cứ đi thẳng lên lầu, tiếng kêu của Vu Tiêu Tiếu ở dưới lầu vẫn không ngừng lại. Bạch Tình Đình đỡ Chu Hân Mính tới bên giường ngủ, sau đó Bạch Tình Đình lại ngồi xuống bên cạnh Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, nếu ngày mai cậu về nhà, thì tầm khi nào cậu quay lại vậy?
- Bố tớ chắc tầm ngày 15 gì đó sẽ lên tỉnh, mùng 8 bố tớ sẽ phải tới trụ sở chính phủ và chỗ của Điền thúc thúc để nhận lấy công việc được bàn giao lại!
Chu Hân Mính nói:
- Sau khi chú Điền bàn giao lại công việc cho bố tớ xong xuôi, bố tớ sẽ lên tỉnh. Khi bố tớ đi, tớ sẽ cùng mẹ tới đây ở ngay mà!
- Ừm, như vậy cũng được!
Bạch Tình Đình nói:
- Ngày mai bảo anh ấy đưa cậu về nhà sớm! Tới lúc đó, cậu nhớ gọi điện về nhé!
- Tớ biết rồi mà!
Chu Hân Mính đưa tay nắm lấy tay Bạch Tình Đình, cô nói nhỏ:
- Tình Đình, còn cậu thì sao? Cậu không có cảm giác gì sao?
Khuôn mặt Bạch Tình Đình lại đỏ bừng lên, cô nói:
- Tớ đâu có nhanh như vậy chứ. Dù cho có phản ứng thì cũng phải ít nhất một tháng. Bây gờ tớ vẫn chưa xác định được. Nhưng mà, tớ tin tớ sẽ rất nhanh mang thai con của anh ấy. Tới lúc đó để cho Diệp Lăng Phi anh ấy chăm sóc hai bà bầu chúng ta!
Chu Hân Mính cười, nói:
- Ừm, như vậy là tốt nhất đó! Tình Đình, vừa nãy tớ nhìn thấy Tiêu Tiếu, lại nhớ về hồi tớ còn trẻ. Thời gian thật trôi đi nhanh quá, chớp mắt cái mà tớ đã sắp được lên làm mẹ rồi! Tớ vẫn còn nhớ chuyện hồi chúng ta còn bé nữa. Tình Đình, tớ hi vọng cả đời này cả hai ta sẽ sống thật hạnh phúc như bây giờ, bây giờ tớ thấy hạnh phúc lắm!
- Hân Mính, tớ cũng nghĩ như vậy đấy!
Bạch Tình Đình nói:
- Tớ cũng rất hạnh phúc!
Sáng sớm mùng 4 tết, Diệp Lăng Phi lái xe đưa Chu Hân Mính về nhà. Hôm nay Diệp Lăng Phi sẽ ở nhà Chu Hồng Sâm một ngày, đợi tới ngày mai, Diệp Lăng Phi mới tới chỗ Bạch Cảnh Sùng. Hai vị nhạc phụ này Diệp Lăng Phi đều phải tới thăm, ở nhà Chu Hồng Sâm đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi có con gái và con rể quay về nhà mà thôi. Diệp Lăng Phi đỗ xe ngay trước cửa nhà Chu Hồng Sâm. Hắn cẩn thận đỡ Chu Hân Mính xuống xe. Mặc dù Chu Hân Mính mặc áo khoác ngoài rất rộng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bụng Hân Mính đã rất to rồi. Người phụ nữ khi mang thai đi lại cũng không giống người bình thường. Người nào có kinh nghiệm nhìn cái là biết ngay người đó có phải mang thai hay không. Có người nói đàn ông có thể nhìn thấy đàn bà còn trinh hay không chỉ cần nhìn cách đi đường là biết, có lẽ cũng từ kinh nghiệm như vậy mà biết được.
Chu Hồng Sâm ngồi bên trong phòng khách, tay cầm điện thoại, ông ta đang gọi điện cho ai đó. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính về, ông ta liền nói với người trong điện thoại:
- Lãnh đạo Điền à! Có phải ông không định tha cho tôi hả. Bây giờ tôi không có thời gian mà nói chuyện phiếm với ông đâu. Con gái tôi về rồi, ông già này đừng làm phiền nữa nhé. Tôi nói rồi, tôi là thuộc hạ của ông, khi ông còn là phó thị trưởng, tôi còn là cấp dưới của ông. Khi ông thăng chức lên thị trưởng, thì tôi cũng lên làm phó thị trưởng. Ông là cấp trên cũ của tôi, sau khi ông tới tôi đảm bảo sẽ giao lại công việc cho ông một cách thỏa đáng nhất. Còn về những người đó, ông cũng yên tâm đi, đều là người trước đây ông quen, tất cả đều rất quen thuộc với ông. Tôi sẽ dặn dò họ ủng hộ công việc của ông. Ông cứ yên tâm đi. Tôi đảm bảo không có vấn đề gì cả mà! ừm, ừm, cứ như vậy đi nhé, ngày mùng 8 tết khi đi làm, chúng ta sẽ bàn tiếp!
Chu Hồng Sâm vừa cúp máy liền quay ra cười với Diệp Lăng Phi ngay:
- Tiểu Diệp, thật hết cách mất, vừa mới sáng sớm mà thư ký Điền đã gọi điện tới cho bố. Nếu không thì, bố cũng đã chuẩn bị đi đón hai đứa rồi đấy chứ!
- Nhạc phụ à, làm sao mà con dám để bố đi đón bọn con chứ ạ?
Diệp Lăng Phi nói:
- Lần này con và Hân Mính về thăm bố mẹ!
- Ừm, về nhà là tốt rồi!
Chu Hồng Sâm trước tiên nhìn con gái của mình, đặc biệt là cái bụng to của Chu Hân Mính. Khuôn mặt Chu Hồng Sâm hiện lên nụ cười, ông ta quay về phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Bố thật không ngờ, nhanh như vậy mà bố sắp có cháu ngoại để ẵm rồi!
- Bố à, còn chưa biết là con trai hay con gái mà? Sao bố sốt sắng như vậy chứ?
Chu Hân Mính nói:
- Con đi xem mẹ con thế nào đã, bố cứ từ từ nói chuyện với ông xã của con đi!
- Ừm, được rồi, con đi đi!
Chu Hồng Sâm trả lời.
Chu Hồng Sâm vừa ngồi xuống ghế. Diệp Lăng Phi liền rút ngay một điếu thuốc từ trên người ra, đưa cho Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm này vốn rất ít khi hút thuốc, nhưng mà gần đây lại tập tành hút thuốc lá. Lần này ông ta lên tỉnh trong lòng vẫn hơi lo lắng, ông ta chỉ lo nhỡ may lên đó mà làm không tốt thì dù có muốn quay lại cũng chẳng có đường nào mà lui nữa.
Chu Hồng Sâm không từ chối, mà nhận lấy điếu thuốc. Diệp Lăng Phi châm thuốc cho Chu Hồng Sâm trước sau đó mới tự châm thuốc cho mình. Chu Hồng Sâm hít một hơi dài, sau đó Chu Hồng Sâm nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi! Cũng chẳng có chuyện gì mà giấu giếm hay không tiện nói ra cả. Nói thật với con lần này bố lên tỉnh, luôn cảm thấy bất an, không có chút an tâm nào hết. Bố chỉ e rằng lên tỉnh mà bố làm không tốt, thì sẽ chẳng có đường nào để bố quay lại nữa, ở trên tỉnh đó con có quan hệ hay quen biết với ai không. Ví dụ mà quan hệ của con với các vị lãnh đạo trên tỉnh mà có tốt ý, thì tới lúc đó, con giúp bố làm quen với họ, chào hỏi họ vài câu. Nếu mà được như vậy thì làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn. Con nói xem có đúng không?
Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy Chu Hồng Sâm nói như vậy, rõ ràng là hắn biết Chu Hồng Sâm muốn nhờ hắn giúp. Diệp Lăng Phi cũng không thể nói cho Chu Hồng Sâm biết quan hệ của Diệp Lăng Phi không phải ở trên tỉnh mà ở bên Bắc Kinh. Nhưng Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, hắn bèn nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nói thật lòng, con chẳng quen biết ai trên tỉnh cả. Cái ông bí thư Trương đó, chỉ là con biết mặt mà thôi, con cũng không có thân thiết gì với ông ta. Nhưng mà, ở trên tỉnh con quen rất nhiều người bên quân sự, con rất thân với những người bên đó. Nếu như bố có chuyện gì, có thể nhờ bên quân sự giúp cho!
- Con biết những người trong quân đội sao?
Chu Hồng Sâm dường như hơi bàng hoàng, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại còn quen biết với cả những người bên quân đội. Tổng bộ của quân đội chính là ở trên tỉnh thành. Nếu có thể dựa vào quan hệ của Diệp Lăng Phi mà thiết lập được quan hệ với bên quân sự, sau này nếu cứ xảy ra chuyện gì thì nhờ những người bên quân sự đó giúp đỡ, dường như giải quyết lại càng dễ dàng hơn.