Vị cục trưởng cục công thương này không muốn gánh vác trách nhiệm này, trong lòng ông ta thầm nghĩ, chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới ông ta, đều là do phó thị trưởng Diêu đảm nhận, ông ta đâu có quản đâu. Nghĩ tới đây, ông ta không quan tâm tới những việc khác nữa, ông ta đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu phó thị trưởng Diêu. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn lạnh lùng nói:
- Cuộc điện thoại này ông gọi hay là tôi gọi đây?
- A....!
Trong lòng tên cục trưởng cục công thương tính toán, cuộc điện thoại này không thể để Diệp Lăng Phi gọi. Nếu như để Diệp Lăng Phi gọi thì biết đâu Diệp Lăng Phi sẽ nói ra những điều gì khác nữa, cũng may là phó thị trưởng Diêu này cũng quản lý cục công thương, nếu như bản thân hắn mà đắc tội với phó thị trưởng Diêu thì sau này sẽ khó mà sống tốt nữa.
Tên cục trưởng cục công thương vừa mới suuy đi tính lại xong, liền vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, chuyện này để tôi nói chuyện với phó thị trưởng Diêu một chút đã. Có thể bên trong chuyện này có hiểu lầm chăng!
- Vậy được! Anh nói với tên phó thị trưởng Diêu đó đi. Nếu anh không giải quyết được, tôi sẽ không để ý đâu, tôi sẽ gọi điện cho hắn ta!
Diệp Lăng Phi nói:
- Dù sao tôi cũng chẳng sợ cái gì cả. Không giống với những người làm quan như mấy người, suy nghĩ cái này, suy nghĩ cái kia. Tôi biết tôi không động tới mấy người thì mấy người cũng đừng có động tới tôi, chúng ta cứ thế mà sống hòa bình với nhau!
- Tất nhiên là như vậy!
Tên cục trưởng cục công thương vội vội vàng vàng nói:
- Tôi thấy nhất định bên trong có chuyện hiểu lầm!
- Tôi không quan tâm hiểu làm hay không có hiểu lầm. Ngay bây giờ đuổi hết mấy người của ông ra khỏi quán bar của tôi. Quán bar của tôi trước đây như thế nào bây giờ ông phục hồi lại như cũ cho tôi. Nếu như không giống như ban đầu, thì ông cứ đợi đó mà xem!
- Được! Được! Bây giờ tôi đi giao nhiệm vụ ngay đây!
Diệp Lăng Phi đưa điện thoại cho người đàn ông đó. Người đàn ông thấy Diệp Lăng Phi nói chuyện với cấp trên của mình với giọng điệu như vậy, thì trong lòng thầm hối hận. Nếu mà biết trước như vậy, thì vừa nãy đã cẩn thận một chút. Bây giờ thì hay rồi, động vào tổ kiến lửa. Trong điện thoại, tên cục trưởng cục công thương mắng cho cấp dưới của hắn một trận, nói tất cả những gì Diệp Lăng Phi nói với ông ta cho người đó nghe. Người đàn ông đó vừa nghe xong, liền khóc lóc, lần này thật đúng là chết mất thật. Chuyện này không dễ giải quyết nữa rồi.
Cúp điện thoại xong, tên cục trưởng cục công thương cười hớn hở, nói:
- Bây giờ tôi lập tức sai người đi thu dọn sạch sẽ đây thưa Diệp tiên sinh!
- Nhớ kĩ! Trước đó ở vị trí nào, thì bày lại chỗ cũ cho tôi. Nếu như có một chỗ không đúng, thì các người cứ tiếp tục sắp xếp lại đúng thì thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi hiểu! Tôi hiểu!
Đúng lúc người của tên cục trưởng cục công thương đang sắp xếp lại đồ đạc trong quán bar lại như cũ, thì tên cục trưởng cục công thương đó liền gọi điện tới cho phó thị trưởng Diêu quản lý cục công thương. Trong điện thoại, tên cục trưởng cục công thương tỏ ra vô cùng khó xử, nói:
- Phó thị trưởng Diêu, vừa nãy tôi mới biết. Cái quán bar đó là của Diệp Lăng Phi đó!
- Diệp Lăng Phi?
Phó thị trưởng Diêu vừa nghe xong, cũng giống như phản ứng của tên cục trưởng cục công thương trước đó, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn cho rằng mình nghe nhầm. Tên cục trưởng cục công thương khẳng định lại lần nữa nói:
- Phó thị trưởng Diêu à, chính là cái người tên Diệp Lăng Phi đó, anh ta có quan hệ rất thân thiết với bí thư Chu!
- Tại sao là là quán bar của anh ta chứ?
Phó thị trưởng Diêu vừa nghe xong, liền cảm thấy vô cùng đau đầu. Hắn ta cũng khá gần gũi với Chu Hồng Sâm, lại càng hiểu rõ một số chuyện của Chu Hồng Sâm. Thậm chí năm đó Chu Hồng Sâm được thả ra nhờ ai, như thế nào, hắn ta cũng đều rõ cả. Bây giờ sau khi nghe thấy cái tên Diệp Lăng Phi xong, phó thị trưởng Diêu liền cảm thấy chuyện này thật quá phức tạp. Phó thị trưởng Diêu định gây chuyện với quán bar đó, không ngờ ông chủ đằng sau quán bar đó lại là Diệp Lăng Phi. Bây giờ tình hình vô cùng căng thẳng, chuyện này có khi còn liên lụy tới bí thư Chu nữa.
- Phó thị trưởng Diêu, chuyện này nên giải quyết như thế nào đây? Người của tôi đã ở đó hết cả rồi, bọn họ cũng vừa mới biết quán bar đó là của Diệp Lăng Phi!
Tên cục trưởng cục công thương không dám nói với phó thị trưởng Diêu là do Diệp Lăng Phi gọi điện thoại tới.
- Thế đã niêm phong quán bar đó lại chưa?
Phó thị trưởng Diêu hỏi trước. Chuyện này là chuyện khiến hắn quan tâm nhất, không thể để xảy ra sai lầm lớn hơn nữa.
- Chưa niêm phong ạ!
- Vậy thì tốt!
Phó thị trưởng Diêu thở ra nhẹ nhôm, hắn nói:
- Như thế này đi, đầu tiên gọi hết người của anh về, đừng có đứng ở đó nữa. À, anh cứ nói là tới kiểm tra, cứ tìm bừa cái cớ gì đó, đừng có nói là đi niêm phong quán bar đó, có hiểu không?
Tên cục trưởng cục công thương vừa nghe xong, trong bụng thầm kêu khổ. Hắn nghĩ cái tên phó thị trưởng Diêu này quả thật rất biết làm người đó, vừa mới nghe quán bar này là của Diệp Lăng Phi, lập tức bảo mình rút hết người về, cứ như là chưa xảy ra chuyện gì vậy. Nhưng vấn đề là ở chỗ bây giờ người của hắn đều ở quán bar đó hết rồi, hơn nữa Diệp Lăng Phi người ta cũng gọi điện tới rồi. Hắn liền cảm thấy mình bị kẹt ở giữa, tiến không được lui cũng không xong. Tóm lại chuyện này hắn chết chắc, nếu như Diệp Lăng Phi điều tra tới cùng thì tên phó thị trưởng Diêu đó chỉ việc cắn bừa đổ hết tội lỗi cho mình, là do mình phái người tới. Chức quan này thật làm không dễ chút nào, suy nghĩ của các vị lãnh đạo thay đổi cũng rất là nhanh, cấp dưới thì phải cố gắng đoán được ý định của cấp trên. Nếu không thì, chỉ có thể làm cho bản thân bị đè nén mãi không ngóc đầu lên được. Lúc này tên cục trưởng cục công thương mới cảm thấy được mình đã đi tới bước đường cùng, hắn bèn hỏi:
- Phó thị trưởng Diêu, vậy tiếp sau đó thì làm thế nào?
- Tiếp theo à? Chuyện này tôi phải xem ý của thị trưởng xem thế nào đã!
Phó thị trưởng Diêu nói.
- Sau khi tham khảo ý kiến của thị trưởng, tôi còn cần phải thương lượng với bí thư Chu một chút. Chúng ta không thể mắt thấy bí thư Chu lên tỉnh làm thị trưởng mà không tới hỏi thăm, dù sao bây giờ bí thư Chu cũng là cấp trên của chúng ra, tôi phải thương lượng với bí thư Chu trước đã, tới lúc đó tôi sẽ thông báo cho anh sau!
Tên cục trưởng cục công thương vừa nghe phó thị trưởng Diêu nói xong, hắn liền chửi thầm tên giặc già này còn tinh hơn khỉ, vừa gặp chuyện đã cắp đuôi chuồn mất, lại còn nói cái gì mà thương lượng với bí thư Chu, tại sao ngay lúc mới bắt đầu không nghĩ tới việc thương lượng với bí thư Chu đi!
Tên cục trưởng cục công thương mặc dù đã có cách giải quyết, nhưng lại không biểu hiện ra trước mặt phó thị trưởng Diêu, sau khi hắn nghe xong những lời phó thị trưởng Diêu nói, hắn vội vàng nói:
- Vậy được rồi. Phó thị trưởng Diêu, vậy tôi đành đợi tin tức của anh!
- Ừm, cứ như vậy đi!
Phó thị trưởng Diêu nói.
Ngay sau khi phó thị trưởng Diêu cúp điện thoại của cục trưởng cục công thương, ông ta liền gọi điện ngay cho Tùy Trường Hồng. Tùy Trường Hồng lúc này đang nói chuyện phiếm với Tưởng Thiên Dương trong khách sạn. Tưởng Thiên Dương lúc này nhớ tới Diệp Lăng Phi, hắn nhân cơ hội này, hỏi Tùy Trường Hồng:
- Tùy bá bá, bác nghe thấy người tên Diệp Lăng Phi bao giờ chưa?
- Diệp Lăng Phi?
Tùy Trường Hồng có chút giật mình, hắn nhìn lại Tưởng Thiên Dương, hỏi:
- Tại sao đột nhiên cháu lại hỏi về người này?
- Tùy bá bá, nói như vậy là bác quen với Diệp Lăng Phi?
Tưởng Thiên Dương giật mình kinh ngạc, hắn nhìn Tùy Vũ. Tùy Vũ cũng tỏ ra kinh ngạc không kém. Tùy Vũ thật không ngờ rằng bố mình lại quen biết Diệp Lăng Phi. Tùy Trường Hồng gật đầu, rồi lại lắc đầu, ông ta nói:
- Chuyện này bác phải nói thế nào bây giờ nhỉ? Bác không biết cái người Diệp Lăng Phi mà cháu nhắc tới với Diệp Lăng Phi mà bác quen có phải là một hay không. Tưởng Thiên Dương, cháu nói cho bác biết trước tại sao cháu lại hỏi về Diệp Lăng Phi?
Tưởng Thiên Dương nói:
- Tùy bá bá, cháu cũng không giấu bác. Cháu có chút thù riêng với tên Diệp Lăng Phi này, không biết Tùy Vũ đã nói với bác chưa, đúng lúc chúng cháu vừa tới thành phố Vọng Hải, thì gặp người đàn ông tên Diệp Lăng Phi này, cháu và tên Diệp Lăng Phi đó đã đấu uống rượu với nhau trong một quán bar, cháu cảm thấy tên Diệp Lăng Phi này không đơn giản. Tùy bá bá, cháu vừa tới thành phố Vọng Hải này, còn chưa biết về tình hình nơi này, cũng không biết thân phận và địa vị của cái người tên Diệp Lăng Phi đó. Tóm lại cháu nghe thấy giọng điệu của hắn, thì thấy hắn là người đàn ông rất ngông cuồng. Bởi vậy cháu muốn hỏi thăm bác xem rốt cuộc Diệp Lăng Phi là người như thế nào?
Tùy Trường Hồng vừa nghe xong, liền nhíu lông mày lại, hắn nhìn Tùy Vũ, hỏi:
- Tùy Vũ, cái người đàn ông con vừa nhắc tới có phải cũng là người mà Tưởng Thiên Dương nhắc tới Diệp Lăng Phi đó không?
Tùy Vũ thấy mặt bố mình đột nhiên trở lên nghiêm túc, thì trong lòng có chút sợ hãi, ấp úng nói:
- Bố à, chính là hắn ta. Chỉ là con cảm thấy không nhất thiết phải nói tên của hắn ra!
- Hồ đồ!
Tùy Trường Hồng nói rồi, nhấc điện thoại lên, đang định ấn số gọi cho ai đó thì đúng lúc này phó thị trưởng Diêu gọi điện thoại tới. Tùy Trường Hồng vừa thấy là điện thoại của phó thị trưởng Diêu, sắc mặt càng ngày càng trở lên khó coi. Ông ta đứng lên, đi ra ngoài phòng ăn của khách sạn. Sau khi nghe máy, phó thị trưởng Diêu từ đầu dây bên kia nói:
- Thị trưởng à, liên quan tới chuyện quán bar đó, tôi có một số chuyện muốn thương lượng với ông!
- Phó thị trưởng Diêu à, có thể vừa nãy là tôi hơi vội vàng. Sau khi nghe xong ở thành phố Vọng Hải chúng ta xảy ra chuyện như thế này, thì cảm thấy cái chức vụ thị trưởng này tôi làm chưa tốt!
Tùy Trường Hồng nói:
- Vừa nãy tôi có nghe lại quá trình xảy ra vụ việc, cảm thấy giải quyết như vậy quá hấp tấp. Tôi cũng đang định gọi cho anh để thương lượng về việc quán bar đó, nhưng mà không ngờ anh lại gọi cho tôi trước!
Sau khi tên cục trưởng cục công thương nghe thấy Tùy Trường Hồng biểu tỏ rõ thái độ như vậy, thì hắn mới có thể thả lỏng người ra một chút. Xem ra Tùy Trường Hồng này có lẽ đã biết được ông chủ của quán bar đó là ai rồi thì phải. Phó thị trưởng Diêu vội vàng nói:
- Thị trưởng, vừa nãy tôi đã xem xét lại, quán bar đó là của Diệp Lăng Phi đó. Ừm, chính là cái người Diệp Lăng Phi rất thân thiết với bí thư Chu đó. Tất nhiên, tôi không phải là muốn nói chuyện đó. Chỉ là tôi cảm thấy dựa vào thân phận và địa vị của Diệp Lăng Phi chắc không kinh doanh cái loại quán bar như vậy đâu! Làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của anh ta. Thị trưởng, bởi vậy, tôi muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, để tôi còn biết đường đi kiểm tra!
Tên phó thị trưởng Diêu này nói chuyện rất biết điều, hắn không nói là sẽ không đi điều tra, cũng không nói là lập tức đi điều tra, mà đẩy trách nhiệm lại cho Tùy Trường Hồng. Tùy Trường Hồng lần này đã hoàn toàn xác thực được quán bar đó đứng sau chính là Diệp Lăng Phi. Vừa nãy Tùy Vũ và Tưởng Thiên Dương nhắc tới người đàn ông đó cũng chính là Diệp Lăng Phi, đối với Tùy Trường Hồng mà nói, thế lực của Diệp Lăng Phi có chút gì đó thần bí lắm. Nhất là trước khi Chu Hồng Sâm vẫn còn ở thành phố Vọng Hải, dựa vào quan hệ của Chu Hồng Sâm và Diệp Lăng Phi, nếu như ông ta thật sự giải quyết thẳng thừng quán bar đó, nói không chừng Chu Hồng Sâm sẽ lộ diện. Bây giờ Tùy Trường Hồng vẫn chưa biết rõ rằng làm sao mà Chu Hồng Sâm được thăng chức lên thị trưởng của tỉnh thành. Cái chuyện thăng chức lần này của Chu Hồng Sâm vô cùng thần bí. Sau khi thị trưởng Vu Chấn từ chức, thì lập tức Chu Hồng Sâm được thăng chức lên thế chân, chuyện này không thể nói là bên trong không có ẩn tình.
Trước khi Tùy Trường Hồng chưa biết rõ quan hệ của chuyện này, hắn cũng không có gì quá manh động. Với kinh nghiệm chính trị nhiều năm nói cho hắn biết, không thể khinh thường bất kỳ người nào, nếu không khi họ thăng tiến, lúc đó bản thân sẽ hết cách trở mình, phản kháng lại.
Tên Tùy Trường Hồng này cũng vô cùng cẩn thận, sau khi nghe xong phó thị trưởng Diêu nói như vậy. Tùy Trường Hồng cũng đoán ra trong lòng phó thị trưởng Diêu rốt cục nghĩ gì, tại sao lại gọi điện hỏi ý kiến hắn. Lúc này, nếu như hắn ta bảo phó thị trưởng Diêu giải quyết cái quán bar đó, thì chưa biết chừng hắn ta cũng sẽ gọi điện cho Chu Hồng Sâm hỏi ý kiến.
Tùy Trường Hồng biết ở thành phố Vọng Hải này hắn chẳng quen thân ai. Tất cả những người ngoài mặt tỏ ra ủng hộ hắn, cũng chẳng biết bên trong đang có chủ ý mục đích gì. Chu Hồng Sâm ở thành phố Vọng Hải này đã nhiều năm, có rất nhiều người đều là do Chu Hồng Sâm đề bạt mà thăng chức cả. Tất cả là sau khi trải qua chuyện của Từ Hàn Vệ. Chu Hồng Sâm nhất loạt đề bạt một loạt người của ông ta. Có thể nói bây giờ đại đa số những quan chức chính trị ở thành phố Vọng Hải này đều là người của Chu Hồng Sâm rồi, còn cái chức thị trưởng quèn của mình thì....
Tùy Trường Hồng cũng rõ rằng cái người tên Điền Vị Dân sắp tới thành phố Vọng Hải đảm nhậm chức thị trưởng này ban đầu chính là lãnh đạo của Chu Hồng Sâm. Năm đó khi Điền Vị Dân vẫn còn làm thị trưởng. Chu Hồng Sâm là phó thị trưởng. Chu Hồng Sâm chính là do Điền Vị Dân đề bạt lên. Bây giờ Điền Vị Dân quay trở lại, nhất định Chu Hồng Sâm sẽ dùng những mối quan hệ của ông ta để ủng hộ Điền Vị Dân, còn người thị trưởng như mình phải vô cùng cẩn thận, vẫn chưa tới thời cơ chín muồi giành cho mình, hắn thầm nghĩ.
Tùy Trường Hồng đã suy nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ tới mọi phương diện, mọi mặt. Mặc dù Tưởng gia rất có thế lực, nhưng trước mắt thì quan hệ của Tưởng Thiên Dương và con gái mình vẫn cũng chỉ là bạn bè nam nữ bình thường, tất nhiên nhà họ Tưởng cũng sẽ không toàn lực giúp đỡ mình. Lúc này, tốt nhất là bên mình án binh bất động, để Tưởng Thiên Dương và Diệp Lăng Phi đấu với nhau. Sau lưng Tưởng Thiên Dương là thế lực nhà họ Tưởng, còn sau lưng Diệp Lăng Phi là Chu Hồng Sâm. Nếu mà Tưởng Thiên Dương và Diệp Lăng Phi đấu với nhau, có thể làm Chu Hồng Sâm bị hạ đài, thì như vậy sẽ liên lụy tới rất nhiều người có liên quan tới Chu Hồng Sâm. Nếu mà như vậy, bản thân hắn cũng có thể loại bỏ được tay chân của Chu Hồng Sâm ở thành phố Vọng Hải này, tên Điền Vị Dân mất đi sự ủng hộ của Chu Hồng Sâm, tự nhiên cũng sẽ mất đi năng lực của mình. Tới lúc đó, hắn nghiễm nhiên có thể thăng chức lên bí thư thị ủy rồi. Tùy Trường Hồng nghĩ tới đây, bèn nói với phó thị trưởng Diêu:
- Phó thị trưởng Diêu, tôi thấy chuyện này nên kết thúc như vậy đi! Vừa nãy tôi sốt ruột quá, cảm thấy thị trưởng như tôi quản lý thành phố Vọng Hải này chưa tốt, lại làm xuất hiện những quán bar kinh doanh đen tối như vậy. Nhưng sau khi tôi tìm hiểu kĩ lại, mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy. Phó thị trưởng Diêu, anh đi giải quyết đi, chuyện này tới đây kết thúc!
- Thị trưởng. Tôi hiểu rồi!
Phó thị trưởng Diêu vội vàng nói:
- Bây giờ tôi đi sắp xếp ngay đây! Hi vọng chuyện này không có ảnh hưởng gì xấu!
- Ừm, như vậy thì tốt!
Tùy Trường Hồng cúp máy, đưa tay vuốt lại mái tóc của mình. Hắn không ngờ rằng trong lúc hắn cảm thấy thê thảm nhất, đột nhiên xuất hiện cọng cỏ cứu tinh, bản thân hắn có thể dựa vào cọng cỏ cứu tinh này. Tùy Trường Hồng nghĩ tới đây, thì vội bước vào trong quán ăn. Hắn vừa quay lại, thì cười nói với Tưởng Thiên Dương:
- Tưởng Thiên Dương, chúng ta ăn tiếp đi thôi!
- Tùy bá bá, bác vẫn chưa nói cho cháu biết thế lực của tên Diệp Lăng Phi đó như thế nào mà?
Tưởng Thiên Dương nhìn Tùy Trường Hồng, nói:
- Cháu muốn biết tên Diệp Lăng Phi rốt cuộc có bản lĩnh gì mà kiêu căng như vậy!
Tùy Trường Hồng tỏ ra rất khó sử, hắn nhìn Tưởng Thiên Dương, nói:
- Tưởng Thiên Dương, bác không ngại nói với cháu. Thế lực của Diệp Lăng Phi này rất ghê gớm. Theo những gì bác biết, hắn cậy vào cái người sắp được điều lên tỉnh làm thị trưởng Chu Hồng Sâm đó!