Diệp Lăng Phi đẩy cửa gian phòng Vu Tiêu Tiếu, bước vào. Từ sau khi Chu Hân Mính quay về biệt thự. Vu Tiêu Tiếu lại trở về ở căn phòng trước kia của cô. Cửa vừa mở ra, liền thấy hai người Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình ngồi thành một hàng trước máy vi tính, đang đánh bài. Máy tính của hai người đều là máy tính xách tay, hai chiếc máy tính được đặt song song với nhau, hai người rõ ràng đều chơi bẩn, ngó qua xem bài của đối phương, rồi tính toán xem đánh bài như thế nào. Diệp Lăng Phi vừa tiến đến, Bạch Tình Đình liền quay đầu lại hỏi:
- Ông xã, anh với Angel nói chuyện xong rồi à?
Diệp Lăng Phi đi tới phía sau Bạch Tình Đình. Từ phía sau ôm lấy Bạch Tình Đình, thơm lên mặt Bạch Tình Đình một cái, miệng nói:
- Đã xong, anh để Angel tiếp cận người phụ nữ kia.
- Anh để Angel tiếp cận người phụ nữ kia?
Bạch Tình Đình sửng sốt, nói:
- Ông xã, anh cho rằng người phụ nữ kia định làm gì?
Đôi tay Diệp Lăng Phi từ dưới nách Bạch Tình Đình đưa qua, nắm lấy khuôn ngực cao vút của Bạch Tình Đình, hắn đặt đầu lên vai phải Bạch Tình Đình, miệng nói:
- Cho dù người phụ nữ kia có là ai, anh cũng sẽ nghĩ cách đuổi tập đoàn IPA ra khỏi Trung Quốc!
Bạch Tình Đình buông chuột, hai tay đặt lên trên tay Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Ông xã, em không hỏi nữa, em tin tưởng những gì anh làm đều chính xác!
Bỗng nhiên, hai người nghe thấy Vu Tiêu Tiếu reo lên:
- Ai nha, tỷ tỷ, em thua, chị chỉ lo chơi đùa với Diệp đại ca, cũng không chuyên tâm đánh bài, vậy mà lần này em lại thua mười điểm!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tiểu nha đầu, không phải chỉ là một trò chơi ư, thua thì thua mà thôi, có đáng ngạc nhiên như vậy không?
Vu Tiêu Tiếu đem thân mình rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Nói vậy không đúng. Diệp đại ca, yêu cầu của em là chơi cái gì cũng phải chơi giỏi nhất.
Vu Tiêu Tiếu nói đến đây, điện thoại của cô reo vang. Vu Tiêu Tiếu đứng lên, cầm lấy điện thoại ở trên giường, nhìn qua tên người gọi đến. Vu Tiêu Tiếu nói:
- Mẹ em gọi điện thoại tới, em ra ngoài nghe điện thoại một lát.
Vu Tiêu Tiếu vừa ra khỏi phòng. Diệp Lăng Phi liền thuận thế bế Bạch Tình Đình lên, hắn ngồi vào chỗ Bạch Tình Đình, một tay đưa vào trong quần lót Bạch Tình Đình, vuốt ve bờ mông trắng mịn non mềm của cô, tay kia ôm eo Bạch Tình Đình, bắt đầu cùng với Bạch Tình Đình hôn môi, đến khi Vu Tiêu Tiếu trở về, liền thấy hai người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang say sưa quấn lấy nhau. Vu Tiêu Tiếu cố ý ho khan một tiếng, miệng nói:
- Em không có quấy rầy anh chị chứ?
- Em nói thử xem?
Diệp Lăng Phi ngừng hôn, tách khỏi bờ môi mọng của Bạch Tình Đình, đưa tay ra, kéo Vu Tiêu Tiếu đến bên, lại vỗ một cái lên bộ ngực của Vu Tiêu Tiếu, miệng nói:
- Thế nào, hai mẹ con đã nói chuyện điện thoại xong rồi à?
- Vâng ạ!
Vu Tiêu Tiếu ngồi trên một chân khác của Diệp Lăng Phi, cô cầm điện thoại trong tay, miệng nói:
- Ngày mai mẹ của em sẽ đến thành phố Đông Hải, mẹ em mong mùng sáu, mùng bảy tết em cũng có thể qua thành phố Đông Hải gặp mặt mọi người!
- Đây là việc tốt, đi đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tình Đình, chẳng phải mùng bảy tết em phải ghé qua tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế sao, vậy mùng bảy để anh đây hộ tống Tiêu Tiếu đến thành phố Đông Hải!
- Tốt.
Bạch Tình Đình đáp ứng nói.
- Tỷ tỷ, em có chút không nỡ xa chị!
Vu Tiêu Tiếu chu môi lên, làm nũng:
- Em không muốn sớm như vậy đã phải đi thành phố Đông Hải!
Bạch Tình Đình nghe xong, cười nói:
- Tiêu Tiếu, chị thấy em không nỡ xa ông xã của chị thì có!
Những lời này của Bạch Tình Đình vừa thốt ra. Vu Tiêu Tiếu mặt cười thoáng chốc hồng lên, miệng vội vàng nói:
- Tỷ tỷ, em không có mà, em là không nỡ xa tỷ tỷ!
Diệp Lăng Phi nhìn ra sự xấu hổ của Vu Tiêu Tiếu. Hắn ôm eo Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tiêu Tiếu, thời tiết ngày hôm nay không tệ, có muốn đi ra ngoài shopping dạo phố không?
- Hay quá!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe, vội vàng nói:
- Em đã muốn ra ngoài dạo phố từ lâu rồi. Tiền của người ta còn chưa có tiêu đồng nào, năm vạn đồng, em muốn đi ra ngoài mua quần áo!
- Ha ha!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Vậy thì tốt, đi ra ngoài mua quần áo nào!
Diệp Lăng Phi lái xe, đưa Vu Tiêu Tiếu cùng Bạch Tình Đình ra khỏi khu biệt thự, ngày hôm nay là mùng ba tết, người đi lại trên đường cũng không có đông như ngày thường, lại là buổi sáng, khách hàng trong trung tâm thương mại cũng không phải là rất nhiều.
Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình đi tới khu bán quần áo lót phụ nữ của bách hóa cửa hàng Việt Dương, cửa hàng bách hóa Việt Dương đã bị bán đi từ lâu, hiện giờ đã không còn là công ty con trực thuộc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Hai người Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình đứng trong khu quần áo lót bàn luận xem bộ quần áo lót nào đẹp. Diệp Lăng Phi thì ngồi nghỉ ngơi trên ghế, phụ nữ các nàng chọn lựa quần áo rất lâu, nhất là khi chọn quần áo lót, lại chọn lựa càng tỉ mỉ, vốn ý của Bạch Tình Đình là để Diệp Lăng Phi giúp đỡ chọn lựa, dù sao thì Bạch Tình Đình nếu như chọn mua quần áo lót cũng là để cho Diệp Lăng Phi ngắm nhìn, chỉ cần Diệp Lăng Phi thích. Bạch Tình Đình tự nhiên cũng sẽ thích, nhưng Diệp Lăng Phi nói thẳng ra Bạch Tình Đình mặc quần áo lót như thế nào hắn đều thích cả, nhưng thích nhất là không mặc gì, đang ở trước mặt nhân viên bán hàng. Diệp Lăng Phi vừa thốt ra những lời này, khuôn mặt Bạch Tình Đình lập tức đỏ lên, không để ý tới Diệp Lăng Phi, kéo tay Vu Tiêu Tiếu đi chọn quần áo lót.
Diệp Lăng Phi ngồi chỗ đó đợi nửa ngày, mắt thấy Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu vẫn đứng đó chọn quần áo, hắn đứng dậy, lượn qua chỗ nhà vệ sinh một chuyến, chờ Diệp Lăng Phi quay lại thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đang tranh luận cùng một cô gái khoảng chừng hai mươi hai, hai mươi bốn tuổi. Bất quá, sắc mặt Bạch Tình Đình có vẻ không tốt lắm, mà cô gái trẻ kia thì trang ra một bộ dạng cao ngạo, đứng bên người cô gái trẻ là một tên thanh niên tuổi xấp xỉ cô gái, trông tên thanh niên này lại càng thên phần kiêu ngạo.
- Tiểu Vũ, không nên cùng bọn họ nói nhàm nữa. Em không muốn gặp ba em sớm một chút sao!
Tên thanh niên kia từ người xuất ra một chiếc thẻ màu vàng kim, nói với nhân viên bán hàng ở đó:
- Chúng ta muốn mua bộ quần lót này, mặc kệ hai người này bỏ ra bao nhiêu tiền, ta cũng sẽ trả hơn bọn họ một trăm đồng!
- Thế nào, tưởng mình mày có tiền chắc.
Vu Tiêu Tiếu xen mồm nói.
- Mày đừng có khoe khoang ở chỗ này, nói cho mày biết, chúng ta cũng sẽ trả thêm. Tỷ tỷ, mặc kệ hắn, chúng ta chọn trước mà.
- Tiểu thư, cô nhìn cho kỹ, chiếc váy lót ôm dáng này chính là hàng handmade nước Anh số lượng có hạn đấy, cô có thể mua được sao?
Cô gái trẻ tuổi kia bĩu môi, chế giễu:
- Hơn nữa vóc người cô như thế này, chiếc váy này cô mặc cũng không vừa.
Sắc mặt Bạch Tình Đình bắt đầu trở lên khó coi. Cô còn chưa gặp phải cô gái nào không chịu nói lý như cô nàng này, nhất là loại giọng nói cao ngạo này càng khiến cho cô không chịu nổi. Bộ váy lót ôm dáng màu trắng này chẳng qua chỉ hơn ba nghìn đồng. Cái giá này đối với Bạch Tình Đình mà nói cũng không cao, phải biết rằng tiền lì xì năm mới của Diệp Lăng Phi, một phong cũng phải năm vạn đồng, chút tiền ấy đối với Bạch Tình Đình chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Ngay lúc này, Diệp Lăng Phi bước vào tiệm, hắn đi tới trước mặt Bạch Tình Đình, đưa tay ôm lấy eo Bạch Tình Đình, quan tâm hỏi:
-Bà xã, ở đây có chuyện gì vậy?
Bạch Tình Đình còn chưa nói gì. Vu Tiêu Tiếu đã nói trước:
- Diệp đại ca, bộ váy lót này rõ ràng là do tỷ tỳ chọn lấy rồi, bọn họ không biết từ chỗ nào nhày ra, vậy mà lại muốn tranh cái váy này với tỷ tỷ!
- Chỉ có một cái này thôi sao?
Diệp Lăng Phi hỏi nhân viên bán hàng kia, nhân viên bán hàng trả lời đây là váy lót số lượng có hạn, chỉ còn một cái này. Diệp Lăng Phi quay sang nói với cô gái trẻ tuổi kia:
- Vị tiểu thư này, chuyện này là hai người cô sai rồi, rõ ràng là chúng ta chọn trước, sao cô không chọn bộ khác đi!
- Tôi chỉ xem trúng cái váy lót này thôi!
Cô gái trẻ tuổi kia nói.
Tên thanh niên đứng cạnh cô gái bước lên phía trước nửa bước, rất kiêu ngạo nói vào mặt Diệp Lăng Phi:
- Vừa nãy tao đã nói, cho dù chiếc váy lót này bao nhiêu tiền, tao cũng sẽ mua, các người nếu không có tiền mà nói, tốt nhất là đừng có giả bộ ở đây.
- À, hình như tôi đã nghe qua, chẳng phải cậu muốn giả nhiều hơn giá của chúng tôi một trăm sao, nếu quả thật là vậy, tốt thôi. Tôi ra giá một trăm triệu, không phải cậu sẽ phải tăng thêm một trăm đồng vào một trăm triệu sao, nếu như quả thật là vậy, cậu đem tiền thanh toán đi, tôi không nói một câu nào nữa.
- Mày có một trăm triệu sao?
Tên thanh niên bĩu môi khinh thường, nói:
- Tao có thể bỏ ra một trăm triệu, mày có thể sao?
- Tôi ngất, ngày hôm nay gặp phải người có tiền rồi, một trăm triệu cũng có thể lấy ra được.
Diệp Lăng Phi nở nụ cười,
- Xem ra cậu cũng là một nhân vật trâu bò đấy, nếu cô bé kia là bạn gái của cậu, mà mỹ nữ này lại là bà xã tôi, vốn là chuyện này dễ giải quyết, nhưng bây giờ xem ra chúng ta cần phải chuyển thành trận quyết đấu giữa những người đàn ông, không phải cậu bảo cậu có nhiều tiền sao, có giỏi thì theo tôi ra ngoài.
- Mày muốn so với tao?
Tên thanh niên kia vừa nghe, trừng trắng cả mắt lên, miệng hừ lạnh nói:
- Mày nghĩ hay nhỉ, mày có tư cách gì mà đòi so sánh với tao!
- Cái gì mà tư cách với không tư cách!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.
- Nếu tôi dám so sánh với cậu, đương nhiên là có tư cách này rồi, không phải là cậu sợ đó chứ, tên nhát gan, không dám so với tôi thì cứ nói!
- Tao đương nhiên không có gì là không dám, nói cho mày biết, dưới vòm trời này không có chuyện gì tao không dám làm!
Tên thanh niên có vẻ rất lớn lối, hô lên:
- Mày nói đi, chúng ta đi đâu so!
- Vậy cậu đi theo tôi!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một cái nói:
- Tôi đưa cậu đến một chỗ.
- Tốt!
Tên thanh niên kia vui vẻ đáp.
Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, hướng về phía cầu thang đi tới.
Tên thanh niên kia cũng bảo cô gái cùng hắn đi về phía thang lầu, lúc này Vu Tiêu Tiếu vừa muốn đuổi theo, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi ho khan một tiếng, cũng không chạy theo nữa, mà nhân cơ hội bỏ tiền mua chiếc váy lót treo ôm dáng kia. Vu Tiêu Tiếu đợi nhân viên bán hàng bọc lại xong xuôi, mới cầm chiếc váy lót treo ôm dáng đi xuống. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi xuống trước, họ đứng ở cạnh xe, tên thanh niên kia vừa nhìn thấy chiếc xe của Diệp Lăng Phi, miệng hừ lạnh nói,
- Không phải chỉ là một chiếc Mercedes-Benz sao, hiện nay người có xe Mercedes- Benz đứng đầy đường.
Tên thanh niên kia đi tới bên một chiếc xe thể thao màu bạc, nói:
- Nhìn thấy chưa, đây mới gọi là xe, xe thể thao Feưari, giá tiền bốn năm triệu đó!
Diệp Lăng Phi bĩu môi, cười lạnh nói:
- Xe thể thao thì làm sao, mày ở thành phố Vọng Hải đi một chiếc xe thể thao cùng với một chiếc xe trâu thì có gì khác nhau, ở thành phố Vọng Hải này, đừng nói mày đi xe thể thao, cho dù mày lái máy bay, cũng đừng có ra vẻ, mày không tin thì hãy thử xem sao. Ta bảo đảm mày đi xe thể thao trên đường cái thành phố Vọng Hải chậm không khác gì xe trâu đâu!