Đô Thị Tà Tu

Chương 74: Âm Hồn Bất Tán




Trong khi Nguyệt Liên đang suy nghĩ miên man. Ngoài cửa biệt thư có một bóng đen đang muốn lao vào phòng khách, đột nhiên phủ phục xuống, thu liễm yêu khí, cảnh giác nhìn tầng mây trên trời.

Trăng tròn bị mây đen che khuất, một đạo bạch quang xuất hiện trước cửa lớn của biệt thự, một nữ nhân dáng người cao gầy, khí tức lạnh như băng khiến cho những bồn hoa hồng ở bên dần khô héo...

Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, chăm chú nhìn vào biệt thự, đột nhiên đẩy cửa vào.

- Ngươi là ai? Tìm ai à?

- Long Nha, ai tới hả?

Trong biệt thự phát ra giọng nói non nớt của Long Nha, tiếp theo là tiếng gầm rú của Nguyệt Liên rồi tất cả tiếng động đều ngừng lại, rồi những tiếng hét hoảng sợ, tiếng quát chói tai vang lên, tiếng gió vù vù làm cho cả biệt thụ rung động. Tiếng thân thể bị rơi xuống đất, tiếp theo là một mảnh yên tĩnh không tiếng động, rốt cục thì đã có người lên tiếng:

- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ thuê nhà ở đây. Các người có ý kiến gì không?

Không có bất kỳ âm thanh phản đối nào hết, không ai dám lên tiếng cả, ngay cả tiếng hô hấp cũng tận lực đè nén.

Yên tĩnh, giống như nghĩa địa vậy.

- ... Nữ nhân này là quái vật sao? Thật đáng sợ. Tẩu vi thượng sách(Chạy là thượng sách).

Lát sau, khi đèn trong biệt thự đều tắt hết, một đóa hoa hồng khô héo biến ảo thành một bóng người. Nguyệt Liên lộ vẻ sầu thảm... không, phải là Y Nhân, sắc mặt sầu thảm, sợ hãi vuốt vuốt ngực, cố gắng thu liễm yêu khí, lặng yên rời đi.

- Mạc Nguyệt Liên! Đệch mịa ngươi(DG: nguyên bản là như vậy đó).

Sáng sớm ba ngày sau, từ trong phòng Lâm Nhã Chỉ truyền ra một tiếng gầm như sét đánh, chân nguyên lực không lồ tản ra khắp tòa biệt thự.

Mặt đất run rẩy.

- Tiêu đại ca! Đừng đi ra!

Lâm Nhã Chỉ hét lên một tiếng, tuy nhiên không thể ngăn nổi cơn phẫn nộ của Tiêu Dực.

"Phanh!"

Cửa gỗ bị một cỗ lực cường đại chấn thành bột mịn, quét ra toàn bộ ngóc ngách trong tòa biệt thự. Đám Hoa yêu tóc tai bù xù chạy toán loạn, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Dực đi ra từ hành lang, đồng tử co rút, trong đầu đầy những ý nghĩ kỳ dị...

Sau khi ngủ say ba ngày, cả người Tiêu Dực bùng lửa, cái đầu bóng lưỡng. Cơ thể không còn một cọng lông, da thịt trong suốt, ngay cả mạch máu cũng có thể nhìn thấy, có ba đóa hoa sen màu vang bay quanh bụng hắn. Bên dưới là "thằng em" thô to đang ngẩng cao đầu, bị một lớp đá bao bọc, nhưng lại có một chút da dính bên trên, nhìn rất buồn cười.

- Mạc Nguyệt Liên đâu? Ngươi ở đâu? Ra đây cho ta!

Tiêu Dực rống lên, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, con mắt đảo qua đảo lại.

Đám Hoa yêu cảm thấy ngực chấn động, giờ phút này, chân nguyên lực của Tiêu Dực vô cùng cường đại, từng đợt kim quang dập dờn, so với hôm qua thì không thể nào đánh đồng được.

- Dù đào sâu ba thước ka cũng phải tìm ra ngươi!

Tiêu Dực thở hổn hển, rốt cục cũng tiêu một ít cục tức, tán đi chân nguyên lực, cả người liền rũ ra, giờ mới phát hiện mình đang trần truồng đứng trong phòng khách, giống như bà bán cá ngoài chợ, vừa đáng thương vừa buồn cười.

- Nhìn cái gì? Không phải đã sờ rồi sao? Chưa đủ hả? Muốn sờ nữa thì đến đây!

Tiêu Dực bị ánh mắt của đám Hoa yêu chọc giận, nhổm người lên lắc lư "thằng em" vài cái, đám Hoa yêu chạy trối chết, tên tiện nhân này cười khặc khặc mấy tiếng, đặt mông ngồi xuống sàn. Không chút xấu hổ khi mình đang trần truồng, với lấy điếu thuốc châm một hơi.(DG: tk này đang cởi truồng mà, lấy đâu ra quần áo nhể )

- Ka dù sao cũng bị các người sờ nắn hết rồi. Không biết xấu hổ là vô địch, ka về sau cứ ở vậy!

Tiêu Dực vô sỉ phát tiết một trận, phát hiện ra một nữ nhân vẫn chưa chạy, đi qua bên người hắn.

- Hắc hắc, chưa biết sợ là gì sao? Chạy đi, đám tiểu ni cô này, lại đây để bần đạo thưởng thức nào!

Tiêu Dực cười dâm một tiếng, phát hiện Hoa yêu này không giống với người khác, trong tai lại truyền đến thanh âm lạnh như băng.

- Tiểu Dực!

Một câu này làm cho thần kinh Tiêu Dực căng thẳng, trong đầu trống rỗng, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất đó là chạy, nhưng người chưa chạy kịp thì một đạo bạch quang tạo thành ba cột sáng ngăn Tiêu Dực lại.

- Chết tiệt! Ly Hỏa khốn thần trụ!

Tiêu Dực đánh một quyền vào tường lửa, haiz... Sớm biết thế này thì giả bộ bị xỉu rồi tìm cơ hội trốn đi. Chí ít còn có cơ hội xuất "Huyền Thiên bảo tiên" ra, bây giờ ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có nha.

Chỉ có Từ Tuyết Nhi mới có thể có lực uy hiếp với Tiêu Dực như vậy thôi, Từ Tuyết Nhi một thân đạo bào trắng như tuyết bước đi uyển chuyển, như đóa Tuyết Liên thuần khiết cao quý, cỗ khí chất thánh khiết làm cho người ta không thể sihn ra một tia khinh nhờn.

- Từ Tuyết... Làm sao cô như âm hồn bất tán vậy?

Tiêu Dực biết chạy không được, dứt khoát không chạy, đứng thẳng tại chỗ, Từ Tuyết Nhi phất tay áo, cả người Tiêu Dực buông lỏng, con mắt đảo như rang lạc.

- Tiểu Dực, cậu không muốn ma chủng trên người Lâm tiểu thư biến mất hả? Chị sẽ để cậu đi, nhưng phải để nàng ở lại.

Từ Tuyết Nhi không chút hoang mang nói.