Đô Thị Tà Tu

Chương 103: Từ Tuyết Nhi?




Hư Hỏa Chân Nhân mang theo hai người đi tới phòng làm việc của mình, bên trong còn có một "người" đang chúi đầu vào đống giáo án trước mặt, nhìn thấy ba người tiến vào liền cười thật thà, há mồm ra một mảnh điên kịt, khiến da đầu người ta phải tê dại.

- Đừng để ý tới hắn, một người chết mà thôi.

Hư Hỏa Chân Nhân uống một ngụm nước, chép miệng thỏa mãn một cái rồi liềm môi nói:

- Ngoại trừ lão nhân ngoài cửa kia, đám ma quỷ khác ko cần lo, một đóm Tam Vị Chân Hỏa là đốt chết hết rồi, ừ, chỉ là tốt nhất đừng gây chuyện, bởi vì ta còn chưa biết trong trường học đáng chết này còn cất giấu cái gì, ba ngày rồi, ta đợi hai người ba ngày, chính là muốn thương lượng với các ngươi một chút.

Trong lời nói của Hư Hỏa Chân Nhân làm cho Tiêu Dực cả kinh cả kinh, mình cùng hắn tách ra không đến một giờ, nhiều nhất thì hai tiếng, lão đầu này làm sao lại nói hắn đến nơi này đã ba ngày.

- Nơi này là Quỷ Vực, có cái gì kỳ quái chứ! Bên ngoài một canh giờ bằng một ngày ở đây.

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Tiêu Dực, Hư Hỏa lão đạo vuốt ve chòm râu lại nói:

- Ta không muốn nói nhiều nữa, ta nghĩ các ngươi nhất định có rất nhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ không phải là thời điểm đi giải thích, nếu đã tiến vào Quỷ Vực, chúng ta không phải là địch nhân nữa rồi, đều bị cột trên một sợ dây, việc khẩn cấp trước mắt là tìm tiên thạch, sau đó nghĩ biện pháp ly khai nơi này, đến đây ba ngày rồi, ta đã dạo một vòng quanh trường, cũng tìm được một số chỗ khác biệt lúc trước. Tuy rằng không biết các ngươi là ai, nhưng tiểu tử ngươi, chân khí chính là của đạo gia chúng ta, ít nhất đã nói không phải yêu ma gì, cho nên ta mới yên tâm nói cho ngươi biết, còn tiểu Hoa yêu này... Được rồi, mọi người ra ngoài trước rồi nói sau.

Sắc mặt Y Nhân bi thảm, Tiêu Dực cũng cả kinh, không nghĩ tới lão nhân này lại có thực lực kinh khủng như vậy. Lúc giao thủ nháy mắt chỉ để thăm dò thôi, bây giờ hắn muốn hợp tác đúng là không có ác ý.

Hư Hỏa Chân Nhân cười khổ một tiếng, thò tay ra khỏi tay áo, Y Nhân tò mò nhìn qua, bỗng nhiên hét lên một tiếng. Sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ thấy cánh tay của Hư Hỏa Chân Nhân tất cả đều là vết thương đen thùi thối rữa, mỗi một cái lỗ đều chảy ra thứ nước mủ đen đuốc tanh tưởi.

- Đây chỉ là tay của ta mà thôi!

Hư Hỏa Chân Nhân có chút dở khóc dở cười sờ sờ mông:

- Mông của lão phu còn thảm hơn nhiều, đều bị ăn mòn hết, nếu không có mấy viên linh dược, sợ ta đã thành đống nước mủ rồi, sau đó linh hồn xuất khiếu, biến thành đám quỷ như thế này đây.

Quả nhiên, áo dài sau mông Hư Hỏa Đạo Nhân toàn bộ ướt đẫm. Cũng khó trách hắn nhường hai người ngồi.

Nhìn thấy Tiêu Dực đang nhìn chằm chằm vào mông mình cười đểu, Hư Hỏa lão đạo giận dữ:

- Tiểu tử, có gì hay mà nhìn! Muốn làm 1 slot hả, lôi dầu ăn ra đây!

- Y Nhân!

Tiêu Dực gọi một tiếng.

- Cho lão một tấm đi!

Tiêu Dực cười đểu. Y Nhân không hiểu gì nhìn hắn.

- Hắc hắc, cô là con gái thì nhất định sẽ dùng BVS nha, cho lão một tấm, tốt nhất là hình chữ nhật ấy. Kotex siêu mỏng cánh, cho lão biết thế nào là làm con gái thật tuyệt đi!

"Xì". Y Nhân vừa thẹn vừa buồn cười, Hư Hỏa lão đạo lại không hiểu gì hỏi:

- Băng vệ sinh là chi rứa? Không nói nữa, chúng ta nên tới phòng hiệu trưởng vinh dự thôi. Giờ là giờ Dậu, 2 canh giờ nữa là đêm xuống, khi đó lệ quỷ sẽ tới lấy mạng ta đó.

- Ngươi biết phòng làm việc của hiệu trưởng vinh dự?

Tiêu Dực sững sờ, ngạc nhiên túm lấy cổ áo Hư Hỏa lão đạo gầm thét.

- Bần đạo đoán không sai mà, ngươi cũng biết phòng làm việc của hiệu trưởng vinh dự, nếu vậy, Ngọc Như Ý cũng ở trong tay ngươi, vậy chúng ta có cơ hội ra ngoài rồi!

Hư Hỏa Chân Nhân cũng không bởi vì Tiêu Dực vô lễ mà phẫn nộ, ngược lại sắc mặt vui mừng nắm lấy tay Tiêu Dực.

- Hiệu trưởng vinh dự này là ai zậy?

Tiêu Dực khẩn trương hỏi. Đếch ai ngờ Hư Hỏa Chân Nhân lại lắc lắc đầu nói:

- Ta đến dạy trường Phi Lộc 3 năm rồi mà chưa từng nghe tới hiệu trưởng này, chỉ vào ba ngày này, ta đã phát hiện ra cái khu hiệu bộ "mới" có phòng hiệu trưởng vinh dự, cho nên ta nghĩ muốn lấy được tiên thạch thì chắc chắn phải ở chỗ này. Ta còn phát hiện, nơi đó có 6 cửa sắt, không thể cậy mạnh phá hủy, càng không thể công kích bằng đạo pháp, hi vọng duy nhất chính là các ngươi đã mang đến.

- Nha... Nguyên lai là như vậy!

Tiêu Dực cười nhạt, nguyên lai mình còn tưởng rằng lão nhân này lương tâm bột phát, hóa ra hắn thấy mình không có biện pháp đi ra ngoài, chỉ có thể đem ký thác vào người khác, cũng không phải buông tha ình.

Bất quá nếu là lợi dụng lẫn nhau, Tiêu Dực cũng không nói thêm cái gì, nếu biết phòng làm việc của hiệu trưởng ở đâu, tự nhiên sẽ lấy được đồ trước.

Nơi này âm trầm quá rồi, ngồi 1 tý đã lạnh hết chân tay, bất quá đại thể đã rõ, 6 cái cửa sắt, một cái lúc trước đã mở rồi, Hồ Tử a, ngươi đến tột cùng là ai, đoán chắc ta ta có thể đi vào toà bảo tháp này, ha ha, chuyện này thực sự làm cho huynh đệ ta rất vui mừng.

Sắc mặt Tiêu Dực hơi khó coi, muộn phiền trong lòng càng nhiều hơn, lúc trước Hổ tử có nói hắn cũng là đệ tử tu chân, nhưng lại ko nói là phái nào, căn cứ vào nhiều năm giao tình, Tiêu Dực tin tưởng hắn sẽ không làm thương tổn mình, nhưng bây giờ thì sao, tiến vào trong Quỷ Vực này, ngay cả Hư Hỏa Chân Nhân cao thủ như thế còn sợ hãi, còn cả cái phòng hiệu trưởng chết dẫm kia nữa, thật sự là dẫm xảy 1 cái là chết toi. Nghĩ tới bộ dạng dâm đãng của Hổ tử, Tiêu Dực hoài nghi, hắn cũng là tay trong của yêu ma, lợi dụng mình tiến vào bảo tháp này để lấy bảo vậy, sau đó liền đoạt bảo.

- Mã lão sư!

Ngay khi ba người chuẩn bị khởi hành, cửa phòng làm việc bỗng nhiên có 2 người đàn ông trẻ tuổi đi tới, ba người cảnh giác nhìn 2 tên giáo viên đeo kính này, trong mắt lóe tinh quang, xu thế vô cùng căng thẳng.

- Hiệu trưởng cho ngươi mang theo hai giáo viên thực tập tới một chuyến! Ế, nguyên lai là Tiêu lão sư! Mau đi đi, hiệu trưởng ở trong phòng làm việc đang chờ các ngươi đó.

Người đang chặn ở cửa mở miệng nói.

Tiêu Dực thấy rõ khuôn mặt của bọn hắn liến hoảng sợ, hai nam nhân một là Hứa Đăng Khoa, người kia chính là cùng mình thính giảng Trương lão sư, nhìn thấy hai người này, mình sao không kinh ngạc cơ chứ.

Hư Hỏa Chân Nhân lại rất trầm ổn phất phất tay nói :

- Ta sẽ mang họ tới sau, các ngươi đi làm việc của mình đi.

Hai người Tu Chân trẻ tuổi đáp ứng, nhất tề tránh ra.

- Ngươi quen bọn hắn hả? Không có gì là kỳ quái, mọi người ở đây đều là Tử Hồn, hai tên này đều đã bị chết lúc bảo tháp phát uy, hồn phách bị giam nơi này, chúng còn lưu chút ý thức, bất quá ta đến đây ba ngày rồi, chưa thấy hiệu trưởng tới tìm ta, trừ lão nhân trông cửa ra, không có người nào nói chuyện với ta hết, xem ra ngươi thật là may mắn nha! Đi thôi! Chúng ta đi gặp tên hiệu trưởng thần bí kia!

Hư Hỏa Chân Nhân vuốt râu, thuận tay móc cái thước của mình ra, Y Nhân lộ vẻ sầu thảm, chỉ biết lôi kéo góc áo Tiêu Dực, có lẽ nàng đã hối hận khi tới nơi này.

Xoa nhẹ bàn tay nhỏ bé của nàng, Tiêu Dực cười khinh bạc nói:

- Cô còn dám cởi sạch quần áo trước mặt tôi mà, còn sợ mấy thứ này sao? Yên tâm, nếu quả thật gặp nguy hiểm, tôi tuyệt đối sẽ không để cô còn trinh mà chết trong tiếc nuối đâu, ít nhất trước khi chết, chúng ta còn có thể làm 1 quốc :)).

- Chết đi!

Y Nhân bị tên tiện nhân vô sỉ này làm xấu hổ đến xấu hổ đến cực kỳ lúng túng, hung hăng bấm một cái lên hông của Tiêu, nam nhân đau phải nhe răng trợn mắt cười rộ lên, bàn tay to sờ về phía cặp mông đầy đặn của nàng, hung hăng bóp một phen:

- Sờ mó này, đây là cái giá đó nha.

Mang theo tâm tình quái dị, ba người đi tới Khu hiệu bộ, Tiêu Dực giờ mới hiểu được sao Hư Hỏa Chân Nhân lại nói trường học chỉ có một biến hóa duy nhất, chính là đây chứ đâu.

Giữa hồ.

Đi vào Khu hiệu bộ, bên trong âm lãnh vô cùng, chỉ có một bóng người quen thuộc đang canh cửa, đó chính là lão già bảo vệ ngoài cổng trường, nhìn thấy ba người đến gần, hắn rất nhiệt tình đưa 3 người tới cầu thang, chỉ vào cánh cửa sắt nói:

- Các ngươi lên đi!

Cửa sắt đen nhánh, cao hơn mấy cái đầu, nhìn qua song sắt, có thể thấy được vô số bậc thang.

Ba người chớp mắt mấy cái, không biết vì sao, ánh mắt Tiêu Dực chuyển động rất nhanh, lấy Ngọc Như Ý ra cắm vào trong cửa sắt, "loảng xoảng" một tiếng, một đạo gợn sóng màu tím đẩy ra, ba người căn bản không kịp trốn tránh đã bị quét trúng, trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra thì mình đã xuyên qua cái cửa sắt rồi.

Dưới sự thúc giục của lão nhân, Tiêu Dực mở tiếp thẳng đến cái cuối cùng, đang định mở thì một giọng nói lo lắng bỗng vang lên.

- Tiểu Dực! Làm sao đệ tới đây được?

Ba người đồng thời ánh mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một thân cung trang tuyết trắng, mỹ lệ như tiên tử, Từ Tuyết Nhi kinh ngạc nhìn Tiêu Dực, nước mắt đã chảy ra cuồn cuộn, không đợi Tiêu Dực đang bất động, liền nhào tới ngực hắn, mà Hư Hỏa Chân Nhân trên mặt vô cùng kinh ngạc chỉ dừng nửa giây, ngay khi Từ Tuyết Nhi định nhào vào Tiêu Dực, râu tóc giận giữ dựng thẳng, quơ cái thước bốc lửa cắm vào trái tim Từ Tuyết Nhi...