Qua ngày hôm sau Đình Thu vác cái mặt như con gấu trúc đến trước cửa phòng Thu Phong.
Lúc này trước cửa phòng của Thu Phong có hai người hầu đứng canh sẵn ở đó thấy Đình Thu đi tới liền cúi đầu chào một cái.
Thấy vậy Đình Thu cũng gật đầu chào theo sau đó đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa phòng thì cô người hầu kế bên ngăn lại nói:
“ Xin lỗi ngài, thiếu gia từ sớm đã ra ngoài tập thể dục rồi! Anh ấy dặn nếu có ai tới tìm thì cứ đi ra ngoài sân sau khu C sẽ gặp! “
“ À tôi biết rồi, cám ơn cô! “
Nói một câu khách sáo song Đình Thu liền quay người hướng sân sau mà đi.
Tòa dinh thự rộng hai mươi ngàn mét vuông này của bố già Thu Phong phải nói là như một cái mê cung được chia ra làm các khu như A B C D. Khu vực Thu Phong đang ở là khu C, mẹ và Thiên Long là khu A còn ba Thu Phong là khu B cuối cùng khu D dùng để tiếp khách.
Sân sau khu C là một mãng diện tích nhỏ tầm năm trăm mét vuông, nơi này được trang trí đa số là cây cảnh và mấy bức tượng cổ xưa, bên cạnh đó còn có một chuồng ngựa gồm mười con tuấn mã tốt nhất cả nước.
Lúc này Thu Phong không biết từ đâu lấy ra những bánh xe tải khổng lồ chất thành mười tầng, mỗi bánh nặng trung bình cũng năm mươi kg, Thu Phong cột sợi dây thừng vào hai vai rồi nối với chồng lốp xe và chạy.
Tuy nhiên điều này là hết sức bình thường đối với Thu Phong, lúc trước anh có thể mặc bộ đồ nặng cả tấn mà vẫn hoạt động bình thường nhưng lần này chỉ năm trăm kg, không phải đeo lên người mà là kéo mà chưa đến một phút Thu Phong đã gục xuống thở hồng hộc.
Tiếng thở dốc đứt quãng của Thu Phong khá lớn, khiến Đình Thu vừa đặt chân tới đã nghe thấy.
Gương mặt Thu Phong bây giờ trông cực kì hung dữ, anh mệt lã người quỳ hai chân, tay chống xuống đất mà mắng chửi:
“ Chuyện … quái gì … đang xảy ra vậy? Sao thể lực mình lại yếu thế này? Chết tiệt! Chó má!!! “
Tức mình Thu Phong đấm một lực hết sức xuống mặt đất bằng bê tông.
“ Rầm!!! “
Một đấm mặt đất nứt toát ra, tay Thu Phong lún tới cùi chỏ xuống mặt đất. Sau đó anh đứng dậy nắm lấy sợt dây thừng trên người giật tung ra khiến chồng lốp xe nặng cả nửa tấn bay tứa tung.
“ Rầm … rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm “
Đúng mười tiếng rầm vang lên Thu Phong đứng thẳng người lại một lẫn nữa ngã tự do nằm thẳng xuống đất mà thở.
Thu Phong không biết tại sao bản thân rõ ràng khỏe và mạnh hơn lúc trước nhưng thể lực lại rất yếu. Trước kia anh có thể chạy hàng chục giờ liền mà không cảm thấy mệt nhưng giờ chỉ cần chạy mười mấy phút là đã thở không ra hơi.
Lần trước đánh nhau với Đình Thu, Thu Phong không hề nhận ra điều này bởi lúc đó anh đánh thắng quá nhanh quá dứt khoát nên không nhận ra chuyện thể lực bị tiêu hao. Cũng sau chuyện đó chứng kiến sức mạnh của Đình Thu, Thu Phong mới lao đầu vào luyện tập thì lại nhận ra cái điểm yếu chết người này của mình.
Vừa nằm thở vừa không cam tâm Thu Phong liên tục dập tay xuống mặt đất, thấy vậy Đình Thu liền đí tới trước mặt Thu Phong cúi đầu xuống chào:
“ Xin chào thiếu gia, Đình Thu tới dây nhận lỗi với cậu! “
Ánh nắng buổi sáng đang rọi vào mặt Thu Phong thì bị Đình Thu che mất, Thu Phong cũng chỉ thấy cái bóng đen đứng trước mặt mình nói chuyện. Thấy vậy Thu Phong liền cố gắng đứng lên mới nhận ra đây là Đình Thu kẻ hôm suýt nữa giết chết anh.
Thu Phong tính nói cái gì đó thì lại phát hiện mặt của Đình Thu bầm dập đến đáng thương, hai con mắt tím đen lại như gấu trúc, một bên má thì lại sưng lên đến nổi cái mặt của hắn như bị phát phì.
Thấy thiếu gia nhà mình nhìn bản thân có vẻ ngạc nhiên Đình Thu liền cười phì chỉ vô mặt mình nói:
“ Cái mặt này là do hôm qua tôi tự làm để trừng phạt bản thân vì làm thiếu gia hoảng sợ. Tối qua tôi có đến phòng thiếu gia nhưng họ nói anh đang ngủ nên tôi trở về và tự làm ra như vậy, mong thiếu gia tha lỗi! “
Nói xong Đình Thu cúi đầu một góc chín mươi độ thành tâm thành ý với Thu Phong.
Quả thật ngày hôm qua tuy Thu Phong là người bình thường nhưng Đình Thu lại không sử dụng sức mạnh dị năng nên Thu Phong mới có thể dễ dàng đánh bại như vậy.
Các cấp độ dị năng được chia ra trên khả năng sử dụng dị năng của họ, điều đó cũng không chứng tỏ một người bình thường không thể đánh thắng họ.
Lấy một ví dụ cụ thể hơn người dị năng vẫn là con người như Thu Phong vậy, khác ở chỗ họ sử dụng được sức mạnh tự nhiên trong cơ thể, lấy cái đó để chiến thắng người khác. Về phần phòng thủ lẫn phản xạ thì vẫn là con người bình thường luyện tập mà ra, trừ dị năng tốc độ hoặc dị năng chuyên về phòng thủ.
Chẳng hạn như dị năng lửa có thể đứng trong lửa mà không hề bị gì, nhưng đứng trong gió của kẻ như Đình Thu thì sẽ không thở được. Tất cả con người đều ngang nhau cả, hơn nhau chỉ là kĩ năng sử dụng sức mạnh của họ như thế nào.
Ví dụ như Sonic mang dị năng tốc độ, dù cấp độ của hắn chỉ cấp ba nhưng lại nằm trong top hai mươi dị năng mạnh nhất thế giới cũng có cái lý do của nó. Bởi ngoại trừ những kẻ mang dị năng tốc độ như hắn ra thì những kẻ khác dù là dị năng cấp năm cũng rất khó chạm vào được người Sonic.
Và trên đời luôn luôn có tương khắc khác nhau, dị năng tốc độ vẫn không phải là vô đối, phòng thủ của dị năng tốc độ cực kì yếu, chỉ cần bắt được hay gặp dị năng sử dụng sóng âm sẽ vô dụng.
Cuối cùng về mặt thiệt hại giữa người thường và người dị năng thì người dị năng đập nhau vẫn gây thiệt hại lớn hơn về mặt vật lý.
Chuyện hôm qua không phải là Thu Phong trách cứ gì Đình Thu mà là bản thân anh không ngờ tới thế giới này thật sự tồn tại những con người dị năng, đã vậy còn ngay trong nhà mình và là cận về của ông già nhà mình.
Điều đó mới chính là điều làm anh kinh ngạc, bản thân anh trước giờ hầu như rất tự tin khi đánh nhau với người khác, duy nhất lần trước khi bị thương và sau khi bị thương hai lần ấy làm anh hoàn toàn suy sụp tinh thần. Nhưng đó cũng làm động lực để anh luyện tập cho bản thân mạnh hơn nữa.
Vốn sự phát triển của con người là vô hạn, Thu Phong tin điều đó.
“ Chuyện hôm qua cũng do tôi không biết nên làm anh mất kiểm soát, kẻ có lỗi là tôi, anh không cần nhận lỗi! “
Thu Phong buông lời ra như thể chuyện hôm qua chẳng liên quan tới mình. Đình Thu thấy thiếu gia nhà mình cũng rộng lượng không có ý trách cứ nên cũng thôi, là đàn ông con trai không nên nhiều lời nên Đình Thu liền nói sang chuyện khác:
“ Thiếu gia, vừa nãy anh tức giận chuyện gì sao? “
Bị hỏi tới nỗi đau Thu Phong liền cười khổ một tiếng:
“ À! Chẳng qua sau khi khỏi bệnh tự nhiên thể lực giảm sút hẳn, thậm chí không bằng một góc lúc trước, mà cơ thể lại khỏe hơn. Cảm thấy khó hiểu nên mới cau có, để anh thấy rồi! “
Sau khi nghe Thu Phong nói thì Đình Thu trầm ngâm một hồi. Dù gì thiếu gia nhà này cũng là một nửa ông chủ của hắn, chưa kể trước khi mất trí nhớ cậu ta vẫn thường nói giúp anh với lão gia khó tính kia nên vấn đề của Thu Phong cũng là vấn đề của hắn.
Thấy Đình Thu như đang suy nghĩ cái gì Thu Phong cũng im lặng không làm phiền, từ nãy đến giờ nhịp thở của anh mới đều trở lại, quả thật quá đáng ghét với một người thể lực trâu bò lâu năm như anh.
Cứ tưởng tượng bạn đang đi lại bình thường, đùng một cái bị què rồi sẽ biết cái cảm giác của Thu Phong lúc này như thế nào.
Một lát sau Đình Thu như phát hiện ra điều gì liền nói:
“ Thiếu gia còn nhớ lúc trước khi bản thân tỉnh lại đã thay qua tất cả nội tạng một lần rồi chứ? “
“ Ừ nhớ! Có liên quan gì sao? “
Thu Phong hồn nhiên trả lời như chưa phát hiện ra được điều gì.
Thấy vậy Đình Thu lại nói tiếp:
“ Không những tim mà cả phổi của thiếu gia cũng được thay, có lẽ do phối và tim mới không kẻ như lúc trước nên tim bơm máu không kịp, phổi không đủ sức chứa nhiều không khí nên bản thân thiếu gia mới thiếu thể lực. Còn về phần thiếu gia khỏe hơn trước là vì lúc còn trong bồn tái tạo lão gia đã cường hóa qua xương với cơ bắp của thiếu gia qua một lần. Bây giờ nếu cầm một khẩu súng lục bình thường chưa chắc có thể đâm thủng được thiếu gia đâu! “
Thu Phong ngạc nhiên:
“ Ra là có chuyện này nữa? Xem ra ngoại trừ tên người nhà ra tôi chẳng biết cái gì nhỉ... “
“ Không đâu thiếu gia, ngài rất mạnh đấy, cực kì mạnh! “
Đình Thu nói một câu khiêm nhường với Thu Phong. Cũng không hẳn là vậy, không chỉ hắn mà tất cả những ai chứng kiến trận đấu hôm đó cũng đều bất ngờ, dù rằng hắn không dùng dị năng nhưng bản thân chưa chắc người bình thường có thể đánh bại, dù là kiện tướng lục binh giỏi nhất trong quân đội muốn thắng hắn không dùng dị năng chắc cũng mất ít nhất nửa tiếng thì may ra.
Vậy mà Thu Phong đại thiếu gia nhà hắn lại có thể dễ dàng đánh bại hắn trong vòng mất đòn như vậy đủ thấy sự chênh lệch về sức mạnh thuần túy của Thu Phong với hắn đến cỡ nào rồi.
“ Thì ra là vậy, nhưng lại phải luyện tập lại từ đầu rồi! haizzz... “
Thu Phong chán nản thở dài một tiếng.
Đình Thu nhìn Thu Phong vậy cũng không biết nói gì, sau đó hắn lại nhìn xung quanh khu vườn, gần như chỗ này thành một nơi hoang tàn bởi Thu Phong mất rồi.
Cây cối, chuồng ngựa, đất đai đều bị tanh bành hết, mấy cái lốp xe thì nằm lăn lóc mỗi nơi một bánh thật sự nhìn như vừa có chiến tranh vậy.
Dường như nhớ ra được cái gì nữa Đình Thu liền gọi Thu Phong lại nói:
“ Thiếu gia, ngài luyện tập như vậy không ăn thua đâu. Hay thiếu gia nghỉ dưỡng đến tuần sau đi, tôi về bẩm báo với lão gia chuẩn bị riêng một căn phòng luyện tập đặc biệt dành cho thiếu gia! “
Nói xong Đình Thu phi người chạy mất trông có vẻ rất vui, dù cảm thấy khó hiểu nhưng ít nhất Thu Phong cũng biết thời gian này chưa thích hợp để tập luyện.
Đình Thu vui cũng có lý do của hắn, bởi những ngày đầu tiên khi Đình Thu theo Nhất Phương thì lúc đó Thu Phong cũng mới mười mấy tuổi, với trí thông minh của đại thiếu gia nhà này hứa rằng sẽ nối nghiệp cha giúp ông ấy một ngày nào đó đứng đầu hắc đạo nước Xích Quỷ.
Sau đó dần dần lớn lên lời hứa đó phai mờ khi thiếu gia nhà này tham gia quân đội, và từ đó hầu như thiếu gia chẳng màng tới chuyện hắc đạo nữa. Thậm chí đánh nhau cũng kém thì giúp được ai.
Nhưng lần này lại khác, sau khi mất trí nhớ Đình Thu cảm thấy thiếu gia nhà này rất khác, không những mạnh mà phong thái làm việc có đôi chút uy phong trong đó nữa.