Đô Thị Quỷ Vương

Chương 74: Mình anh cân hết !!!




Sáng sớm ngày hôm sau, trời chỉ mới tờ mờ sáng chưa đến sáu giờ.

Không biết từ đâu xuất hiện gần một trăm con người đứng trước hẻm nơi ở của Thu Phong.

Giống như bình thường, từ lúc bốn giờ Thu Phong đã dậy luyện tập đến tận bây giờ.

Đang đấm bao cát thì phát hiện có rất nhiều người tới, Thu Phong liền dừng lại đi từ sân sau phòng trọ ra phía trước chỗ con hẻm.

Lúc này các thành viên bang Hắc Long không biết chuyện gì xảy ra, bỗng thấy có người tụ tập đông ở địa bàn mình họ liền dừng mọi công việc buổi sáng lại lấy hang hủng ra đứng đối diện với gần hai trăm người.

“Tụi mày thích cái con c** gì?”

Một thành viên bang Hắc Long đứng ra phía trước hỏi. Nếu người ngoài nhìn vào cảnh tượng ba mươi người đứng nghênh mặt với gần hai trăm người thì chắc chắn ai ai cũng sẽ trầm trồ khen ba mươi người kia quá bản lĩnh.

Ba mươi người Thu Phong đem theo lần này tất cả đều được chọn ra từ một ngàn người của bang Hắc Long, ba mươi kẻ này không kẻ này sợ chết, trong đầu lúc nào chỉ có tiến không có lùi.

Không phải vì hai trăm người trước mắt khiến cho ba mươi người này sợ được.

Khác với suy nghĩ của anh em Hắc Long, băng chợ Xóm Chiếu lại không phản ứng gì, chỉ đứng im lặng nơi đó như đang đợi một ai tới.

Thấy mình hỏi mà đối phương không trả lời tên vừa đứng ra hỏi không nói hai lời liền lao lên chém chứng minh đây là địa bàn của bố không phải thích đến là đến.

“Khinh tao à …”

“Vụt”

“Konggg…”

Đúng lúc hắn vừa vung đao xuống bị Thu Phong xuất hiện từ lúc nào trước mặt hắn dùng hai con tay chụp phần thân đao lại. Tiếng kim loại ngân lên một hồi khiến người ta lạnh xương sống.

“Đại … đại ca …”

“Tụi mày chơi ẩu quá đây, không có lệnh thì lui xuống đi”

Thu Phong chưa kịp nói thì Phi Hùng xuất hiện kế bên tên đó kéo cả người hắn lại phía sau.

Thấy vậy Thu Phong cũng không quan tâm nữa mà quay mặt đứng đối diện với hai trăm người.

Đứng đối diện Thu Phong lúc này là Đức Hữu, vẫn như tối hôm qua, hôm nay hắn vẫn chống nạng mà đi. Thật sự lúc đó Thu Phong ra tay hơi nặng lòng bây giờ cũng khá bối rối, thôi kệ dù sao mình cũng là kẻ làm việc lớn không chấp nhặt những thứ này.

Thấy Thu Phong bước ra, Đức Hữu mới bắt đầu lên tiếng:

“Hôm qua tôi đã về nói tất cả mọi chuyện với anh em và hôm nay họ nói muốn gặp anh”

Nói xong hắn đứng vào một góc như nhường đường cho huynh đệ của mình, lúc này bỗng dưng gần hai trăm người không nói một câu “Xoẹt xoẹt xoẹt …” những âm thanh rút vũ khí vang lên.

“Tụi mày …”

“Dừng!!”

Thành viên Hắc Long bang vừa thấy đối phương rút vũ khí liền vội vàng tính xông lên thì bị Thu Phong đưa tay ra ngăn lại.

Sau đó anh quay qua nói với hai trăm người đứng trước “Thích chơi kiểu bá đạo vậy à?”

Nói xong Thu Phong bẻ đầu hai cái “Rắc Rắc!!”

“Lui xuống hết đi, thằng nào lên đừng gọi tao là anh”

Thu Phong cười một nụ cười tự tin quay ra nói với anh em phía sau mình một tiếng, vươn vai một cái Thu Phong đứng thẳng người đưa một ngón tay ra ngoắc ngoắc phía trước.

“Lên đi”

“Ạnh em … Chiếnnnn”

Gần hai trăm người hét lên hùa về phía Thu Phong, chưa đến mười giây Thu Phong bị hai trăm con người bao vây không một kẻ hỡ.

Vẫn tư thế đó một tay đưa lên cả người thẳng tắp. Thu Phong như một bức tượng đứng giữa một bầy sói trang bị vũ khí.

“Yaa …”

Một tên hét lên dung cây vũ tấn công sau lưng Thu Phong, không cần quay lại bản thân chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy động tác đối phương, khi đối phương còn cách anh nửa mét thì vung vũ khí nện xuống.

“Bụp”

Thu Phong cứng rắn chụp cây vũ lại cùng lúc đó chân anh đã đạp ra sau trúng ngay chân đối phương khiến hắn mất thăng bằng ngã người ra phía trước. Tiện tay anh cũng giật luôn vũ khí đối phương, tay còn lại anh chặt vào gáy hắn khiến hắn ngã xuống bất tỉnh tại chỗ.

Đồng đội bị bất tỉnh cũng không khiến đám người kia chùn bước, ngược lại như liều thuốc kích thích họ. Một người gục, hai người lên, hai người gục bốn người lên, bốn người gục tám người lên.

Cứ thế cho đến khi Thu Phong một lúc đối chiến với hơn năm mươi người cùng lúc.

Đây không phải là họ coi thường Thu Phong mà là hôm qua bọn họ đã xác định theo Thu Phong nếu như anh đánh thắng mấy trăm người bọn họ.

Nhưng dù sao Thu Phong vẫn còn là con người, một lúc đấu với gần hai trăm người có vũ khí là chuyện không thể nào.

Nhưng họ đã lầm, số người bị đánh gục bây giờ đã quá năm mươi phần trăm từ lâu.

Mà cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu được hai phút.

Lúc này Thu Phong cứ như “Kiều Phong” trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung.

Một mình Thu Phong đang dùng chân kẹp lấy bảy thanh đao của bảy người khác nhau vừa chém về phía anh.

Bảy người đó đang dùng hết sức rút vũ khí ra, nhưng dù cố gắng tới đâu cũng bằng thừa, lực kẹp của Thu Phong lên tới cả tấn, đâu phải con người bình thường muốn rút là rút được.

“Phăng” Một tiếng Thu Phong giật đao của bảy kẻ đó khiến những tên cố gắng rút thanh đao ra bàn tay sung phồng lên do Thu Phong rút đao bất ngờ.

Nhanh cắt, trong vòng một giây Thu Phong tung ra bảy cước đá văng bảy tên bay ra sáu bảy mét.

Mỗi đạp đều chính xác mé bên ngực sát chấn thủy khiến bảy kẻ đó té ra khó thở không thể đứng lên trong thời gian ngắn.

Không để Thu Phong chứng kiến cảnh người ta té, lúc này một đao đang quẹt ngang đầu anh từ sau tiến tới.

Nghe thấy tiếng gió rit sau đầu ngay lập tức Thu Phong toạc chân ra cả người thấp xuống né tránh đòn đó.

Một đao hụt, kẻ đó chưa kịp làm gì thì bị Thu Phong chụp lấy chân giật ngược lại. Kéo về phía mình anh liền cho một đấm vào ngực.

Giải quyết xong tên đó Thu Phong lại đứng lên mặc cho hắn đau đớn ôm ngực.

Tiếp đó mười người vung đao cùng lúc từ tứ phương về phía anh, không thể đưa tay ra đỡ cũng không kịp thoát do vừa mới đứng lên, ngay lập tức dùng tốc độ không thể tin được Thu Phong giật lấy đao của một tên trong mười kẻ đang chém anh.

Lúc này đao đã chém tới sát đầu anh, cầm thanh đao Thu Phong để ngươc ra sau lưng đỡ chin thanh đao chặt xuống.

“Keng keng keng ….”

Âm thanh kim loại không đồng đều vang lên, chin thanh đao nằm trọn vẹn trên lưng Thu Phong nhưng đã bị thanh đao khác nằm trên đó chặn lại. Bản thân Thu Phong hoàn toàn không thương tổn gì.

Đứng thẳng người lên Thu Phong hất tung chin thanh đao ra khỏi người, tiếp đó anh lien tục chém vào chin thanh đao đó.

“Keng keng … leng leng … leng keng …”

Cùng một chất liệu nhưng chin thanh đao kia lại bị chính thanh đao mà Thu Phong cướp được chém gãy làm đôi.

Để làm được điều này phải dùng được lực vừa nhanh vừa mạnh vừa dứt khoát mới có thể làm như vậy.

Nhìn thanh đao của mình bị đứt đoạn, chín con người kia bỗng chốc buông đao xuống đứng như chết chân tại đó. Thu Phong thấy vậy cũng không buồn đánh những kẻ này liền trực tiếp nhảy qua đầu họ tấn công những kẻ khác.

Cứ thế mười phút sau cuộc chiến kết thúc.

Quang cảnh bây giờ thật sự là điên cuồng khi đập vào mắt người khác.

Gần hai trăm con người bây giờ chỉ còn vài người đứng, nhưng đứng cũng siêu siêu vẹo vẹo, còn nhiêu đâu đều là những con người nằm la liệt lăn lộn dưới đất.

Đứng trong trung tâm của sự điên cuồng đó chính là Thu Phong, rải rác dưới chân anh là những kẻ băng Xóm Chiếu đang gục xuống không biết sống chết.

Nhìn thì là vậy nhưng Thu Phong chỉ đánh bất tỉnh chứ chưa hề làm bị thương một ai, cùng lắm có vài tên xui xẻo bị trật tay hay trật chân mà thôi.

Lúc này Thu Phong mới quay sang nói với ba mươi con người của băng mình:

“Tụi mày ra đỡ mấy đứa này đi, sau hôm nay tất cả đều là an hem, mọi hiểu lầm lúc trước sau hôm nay bỏ qua hết”

Nói xong Thu Phong lại tiếp tục tới sân sau dãy phòng trọ luyện tập, Đức Hữu thấy vậy cũng chống nạng mà theo.

“Bụp bụp bụp bụp … rầm … rắc … leng keng …”

“Bà mẹ lại gãy rồi …”

Thu Phong đang đấm liên tục vào bao cát thì thanh sắt dày cả tấc bị gãy thành hai ba đoạn rớt xuống mặt đất xi măng vang lên thanh âm thanh thúy.

Tính tời bây giờ hơn một tháng thôi mà Thu Phong đã thay tới cây trụ thứ sáu. Lần nào anh đi đặt cây sắt mới thì đám làm cắt hàn kêu chắc chắn làm mà cũng gãy như thế này làm Thu Phong cảm thấy bực mình.

Cái đó cũng không trách người ta, có trách thì trách lực Thu Phong quá mạnh, mỗi lần đấm của anh đều làm thanh sắt treo bao cát xệ xuống một ít, do chịu không đủ lực đánh của anh nên mới xảy ra hiện tượng gãy đoạn như vậy.

Đá nhẹ vào bao cát hai cái Thu Phong tháo dải băng trắng bao quanh tay mình ra đi về phía Đức Hữu đang ngồi ở góc sân có bàn ghế đá.

Trên bàn có sẵn một thùng trà đá, Thu Phong trực tiếp mở nắp ra tu lên mà uống.

Một hơi Thu Phong uống hết nửa thùng nước bốn năm lít. Đặt thùng nước xuống, Thu Phong dùng tay quệt nước trên miệng rồi mới ngồi lại cạnh Đức Hữu.

Im lặng quan sát Thu Phong nãy giờ Đức Hữu mới mở miệng nói:

“Bây giờ tôi có thể gọi anh là đại ca chứ đại ca?”

“Hừ …”

Thu Phong hừ cười một tiếng, nụ cười trên miệng anh hiện ra nói:

“Thì cậu đã kêu tôi là đại ca rồi đấy thây?”

“Đức Hữu ra mắt đại ca!!!”

Thu Phong vừa dứt lời Đức Hữu lập tức đứng lên bằng một chân cúi người xuống chào Thu Phong.

Chưa kịp đỡ Đức Hữu dậy thì bên ngoài từ lúc nào đã tụ tập mấy trăm con người đồng thanh hét to:

“Băng Xóm Chiếu ra mắt đại ca!!!”

Chứng kiến cảnh tượng trên bỗng Thu Phong cười ha ha “Tốt, quá tốt. Thu Phong này xin ra mắt mọi người … Ha ha ha …”

Thu Phong vừa cười vừa bắt lấy hai vai Đức Hữu cười ha hả, rồi lại chạy đến giữ lấy vai tất cả anh em băng xóm chiếu cười ha hả.

Giới Hắc đạo đối với Thu Phong quả thật quá mới mẻ, anh không ngờ những con người dưới đáy xã hội bị chính xã hội khinh rẻ lại làm ra hành động như vậy.

Tối hôm qua khi Đức Hữu về nói tất cả mọi chuyện cho băng của mình, lúc đầu gần như tất cả đều phản đối chuyện này nhưng sau một ít thời gian thuyết phục họ đưa ra những cái lợi và cái hại nếu chống lại Thu Phong và Đức Hữu đã được đưa ra một điều kiện đó chính là cho Thu Phong đối chiến với tất cả băng của họ.

Nhưng lại không được nói trước cho Thu Phong, vì họ muốn Thu Phong sẽ xử lý ra sao đánh bại họ hay đánh chết họ.

Đánh bại khác hoàn toàn đánh sống chết, nếu Thu Phong có lòng muốn thu họ vào thì anh sẽ không làm tổn thương tới họ, nếu anh làm tổn thương tới một người trong số họ thì những người này thề chết không theo kẻ tàn bạo như Thu Phong.

Kết quả vẫn làm cho những con người này hài lòng, hoàn hảo Thu Phong chỉ đánh ngất.

Chấp nhận điều kiện đó, Đức Hữu hoàn toàn chứng kiến một chuyện không thể tin được. Mình Thu Phong đấu hai trăm người mà không hề mệt, không hề bị thương.

Là một dân võ dường như Đức Hữu cảm thấy Thu Phong vẫn chưa đánh hết sức, không những Đức Hữu mà tất cả mọi người từng tiếp xúc với Thu Phong họ chưa bao giờ thấy Thu Phong đánh hết sức bao giờ, phải chăng họ cũng chỉ lầm tưởng Thu Phong đã đánh hết sức mà thôi.

Cứ vậy bước đi đầu tiên của Thu Phong đã hoàn thành một cách tuyệt vời, điều này đối với anh cũng là một phần may mắn.