Cách thành phố Quảng Phúc cũng khoảng 200km. Trên mặt đường nhựa vốn đã không còn bằng phẳng, do đất đá nhô lên từ mặt đất. Hai bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt đường gồ ghề ấy.
Chính xác Thu Phong và Vỹ Kỳ đang lao đi. Bằng một cách nào đó Thu Phong đã vận Tiêu Diêu Bộ Pháp mà Vỹ Kỳ vẫn có thể theo kịp tốc độ của hắn.
Vị trí của những quả thiên thạch ngày hôm qua ước chừng nằm sâu bên trong thành phố Bắc Dương. Hoặc có thể vị trí ở xa hơn.
Qua một thời gian, Thu Phong và Vỹ Kỳ cuối cùng cũng đặt chân vào trong một thành phố lớn. Đây chính xác là thành phố. Quanh cảnh ở đây còn tệ hại hơn cả thành phố Quảng Phúc nữa, ngoài khung cảnh hoang tàn, cây cối bao phủ ra, Thu Phong và Vỹ Kỳ không thấy bất cứ một người nào sinh sống.
Các tòa nhà cao ốc cơ hồ đã bị sập đổ, rong rêu mọng lên khắp tường. Nền đường nhựa bị dây leo bò qua uốn quanh … thật sự đây từng là Bắc Dương, một thành phố có mật độ kinh tế lớn sau thủ đô và thành Châu Lang sao?
“Ù ù …”
Chỉ đứng ở ngoài cổng chào của thành phố thôi, Thu Phong đã thấy cảm giác hoang vu lạnh lẽo. Chẳng có một bóng người nào nơi đây, trên bầu trời cũng không có bất cứ một cột khói nào. Điều đó chứng tỏ rằng con người không còn sống nữa.
Bắc Dương ra nông nổi này một phần cũng vì không có núi non ngăn cách như thành phố Quảng Phúc, do đó thiên tai ụp thẳng đến Bắc Dương mà không có cách nào chống đỡ. Họa may Bắc Dương không giáp ranh với biển, sóng thần dập vào từ biển Đông đều bị Quảng Phúc đỡ hết, Cổ Thành cũng đỡ lấy, khắp tỉnh Sơn Bà núi non đã đỡ sạch sóng thần ở đây.
Họa may Bắc Dương chỉ dính trận Đại Hồng Thủy mà thôi, nhưng nguyên do gì khiến cho một thành phố lớn lại trở thành một đống hoang tàng thế này?
Nhìn vào đống đổ nát bị đóng rong rêu, Thu Phong quan sát kỹ một chút. Hắn thấy những tòa nhà này sụp đổ không phải do tác động của thiên nhiên, mà là do con người. Chính xác hơn chỉ có những Dị Năng Giả gây nên chuyện này.
Trước đó Quốc Thiên có nói với hắn rằng, những thành phố khác ở miền Bắc rất loạn. Người Dị Năng Giả nổi lên tầng tầng lớp lớp, ác có, thiện có, kẻ chẳng quan tâm đến sự đời cũng có. Như đã nói, không còn quân đội, không còn thiết bị hiện đại để ngăn chặn đám Dị Năng Giả đó. Chúng bắt đầu lộng hành.
Các Dị Năng Giả tự xưng là anh hùng đứng lên ngăn cản. Có thể vì lý do đó mà thành phố này trở nên hoang tàng. Thu Phong cũng chẳng rõ thực sự có phải là vậy hay không. Hắn chỉ biết thành phố này ra nông nổi như vậy, một phần là do thiên tai, nhưng phần lớn là do con người nhiều hơn.
“Chính phủ làm gì với nhân dân của họ thế không biết?”
Thu Phong khá là bực mình khi nhận ra một số thứ. Quân đội cho rút quân sạch về thủ đô, chẳng còn bất cứ căn cứ quân sự nào ở lại ngoài căn cứ của hắn. Thật đáng thất vọng, biết bao nhiêu người phải chết?
“Tức làm cái gì? Người trần mắt thịt như các ngươi luôn ích kỷ, chỉ nghĩ đến lợi lộc bản thân. Giờ thì xem đi. Thành phố này chắc được vài người sống sót là kì diệu lắm rồi!”
Bên cạnh Vỹ Kỳ lên tiếng châm chọc, không hẳn là châm chọc Thu Phong, chính xác là châm chọc con người.
“Chẳng phải kiếp trước ngươi cũng là con người hay sao? Kiếp này ngươi cũng là người đấy …”
“Chẳng qua do ta xui mới phải đầu thai làm người thôi. Không thôi bây giờ ta hóa kiếp thành thần rồi!”
“Thần? Thần có nghĩa lý gì? Tại sao con người lại thờ thần trong khi thần linh để con người diệt vong?”
“Thần không cần các ngươi thờ phụng, bởi thần sinh ra các ngươi, thờ phụng thần đó là nghĩa vụ của các ngươi. Thần cũng giống như bậc phụ tử sinh ra các ngươi vậy, dù không làm gì, các ngươi cũng phải báo đáp ân sinh dưỡng của bậc phụ tử …”
“Vậy là thần đâu sinh ra chúng ta? Sao ngươi nói câu trước đá câu sau vậy Vỹ Kỳ?”
“Ngươi chưa bao giờ hiểu được đâu.”
Dứt lời Vỹ Kỳ nhấc bước vào trong thành phố, cũng lười để ý Thu Phong.
Với hắn mà nói, Thu Phong chưa thấy thế giới mà hắn được thấy, nên Thu Phong chẳng bao giờ hiểu được. Con người của Thu Phong tuy làm việc tốt, làm những việc vĩ đại như cứu cả hàng triệu người chẳng hạn, nhưng điều hắn làm dường như vô nghĩa, khi mà các vị thần đã muốn con người diệt vong, một người thường như hắn sẽ chẳng cứu được ai.
Đối với Vỹ Kỳ, con người chỉ là loài động vật mang trong mình bát đại phiền muộn. Thoát ra được Cõi Người, Vỹ Kỳ vui mừng còn không hết, bây giờ lại quay về lại cái Cõi này làm sao mà hắn không điên cho được.
Dẫu là thế, Vỹ Kỳ cũng đã chấp nhận số phận của mình, hắn suốt thời gian qua ẩn nấp tu luyện một lòng muốn mạnh lên. Một lòng cũng là vì muốn quan sát xem cuộc sống của gã Thu Phong này sẽ thú vị như thế nào.
Không ngờ biến cố xảy ra, thiên tai kéo đến trùng trùng điệp điệp mà chảng có lấy một lời thông báo nào. Và rồi Vỹ Kỳ phải thay đổi kế hoạch của mình, cụ thể thế giới này như đã nói, đang đến bước cuối cùng của con người rồi. Con người mà chết sạch, hắn sống một mình rất buồn tẻ. Do đó hắn muốn cùng Thu Phong mạnh lên, bảo vệ con người, chống lại các vị thần.
Vỹ Kỳ cũng muốn xem xem, thần linh là như thế nào, tại sao các ngài ấy lại muốn con người diệt vong đến như vậy. Con người tồn tại dục vọng vốn đã có hàng ngàn năm nay, là chuyện thường tình rồi, nếu chỉ vì lẽ đó các vị thần cũng không diệt sạch con người đâu. Chắc có lẽ thế giới này, Cõi Người này đã phạm phải vào điều tối kỵ gì đó khiến bản thân họ phải gánh chịu hậu quả diệt vong.
………………
Suốt gần cả tiếng đồng hồ, Thu Phong và Vỹ Kỳ dạo quanh thành phố này, hay đúng hơn là đi ngang qua thành phố này. Họ vẫn không thấy có bất cứ một sự tồn tại nào của con người cả. Có một số sinh vật biến dị trú ngụ trong thành phố với số lượng lớn. Nếu như con người tồn tại, cũng chẳng thể nào sống được dưới bầy dị thú này.
Ngoài đống hoang tàn, Thu Phong và Vỹ Kỳ trực tiếp bỏ qua tiếp tục rời khỏi thành phố này. Trước đó hắn quên đem theo bản đồ của Xích Quỷ, nhưng thôi bản đồ cũng vô nghĩa vào thời điểm này.
Qua một hồi lâu, chẳng biết đã di chuyển được bao lâu, cuối cùng Thu Phong và Vỹ Kỳ dừng lại ở một cánh rừng bạt ngàn. Nơi này không khí có vẻ nóng hơn bình thường, chính xác nhiệt độ tăng cao hơn vài độ so với khu vực cách đây 100 mét.
“Mấy quả thiên thạch chắc là ở chỗ này, chúng đang tỏa ra nhiệt lượng …!”
Vỹ Kỳ bất ngờ lên tiếng.
Thu Phong nhẹ gật đầu một cái.
Chẳng ai nói với ai câu nào nữa, cả hai liền di chuyển theo cảm nhận nhiệt độ tăng dần kia.
Cả hai di chuyển sâu vào bên trong cánh rừng, lúc này xung quanh của hai người tồn tại rất nhiều sinh vật quái dị mà họ không nhận biết được chúng là gì. Dường như chúng vụt qua mặt của hai người bọn họ mà chẳng mảy may quan tâm đến sự tồn tại của họ, hướng của các sinh vật đó tới chính là cùng hướng với bọn họ.
Cả Vỹ Kỳ và Thu Phong đều nhíu mày, cả hai nhìn nhau đồng thời cùng gật đầu. Cả hai nâng tốc độ di chuyển đến cực hạn:
“Đùng đùng đùng …”
Bức tường âm thanh bị xé rách, gió lốc nổi lên cuồn cuộn sau lưng họ. Cả khu rừng bị như bị cuốn theo bởi lực gió mà hai người tỏa ra.
Nhiệt lượng càng lúc càng tăng cao, đến mức độ không cần dùng cảm nhận của chính bản thân, Vỹ Kỳ và Thu Phong vẫn nhận biết được.
Qua một lúc sau, đập vào mắt họ là hàng tá cây cối bị đổ sạp xuống mặt đất, một quả cầu lửa xuất hiện.
Nó trông như mặt trời thu nhỏ, cháy lên hừng hực vậy.
“Linh khí?”
“Linh khí nồng đậm vậy?”
Thu Phong và Vỹ Kỳ đồng thời thốt lên ngạc nhiên.
Đúng rồi, chính xác là linh khí quá nồng đậm tỏa ra từ quả cầu lửa kia. Tại sao lại như thế, linh khí sao có thể phát ra từ quả thiên thạch.
Mặc dù nói là quả cầu lửa, nhưng ngọn lửa đã rất yếu ớt rồi, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Bấy giờ, ngoài Thu Phong và Vỹ Kỳ ở đây, xunh quanh bán kính của quả cầu tồn tại rất nhiều sinh vật biến dị khác nhau. Chúng bao quanh lấy quả cầu, như thể muốn nuốt lấy quả cầu đó, nhưng bất lực vì sức nóng quả cầu tỏa ra.
“Đám quái vật này tại sao lại có hứng thú với quả cầu này vậy?”
“Chịu …”
Thu Phong lên tiếng hỏi Vỹ Kỳ bên cạnh mình, nhưng chỉ nhận lại cái nhún vai của Vỹ Kỳ tỏ vẻ không thông.
Đến Vỹ Kỳ còn không biết, thì làm sao Thu Phong biết được.
Tuy nhiên cả hai không thể cứ đứng ở đây mãi được, quả cầu kia nóng rực như vậy, phải làm cách nào đó để tiếp cận nó. Nhưng trước đấy họ cần quan sát.