Dường như trời tối qua Thu Phong không thấy được quang cảnh bên ngoài cổng chào, cây cối rậm rạp thế này dường như không có điểm dừng. Ánh trăng vừa sáng lên do ngọn mây mới trôi đi. Nghĩ thế Thu Phong lập tức bật một phát lên trời.
Một dòng khí xanh lục hiện xung quanh Thu Phong. Đó chính là Tiêu Du Bộ Pháp. Tung mình lên trời cao hơn 100 mét. Thu Phong dang hai tay ra trông như cánh chim.
Trên bầu trời đôi mắt xanh của Thu Phong phát sáng. Quang cảnh vùng ngoại ô vốn chỉ có vài làn đường đập vào mắt hắn.
….
“Rừng? Từ khi nào nơi này đã trở thành rừng?”
Chính xác là rừng, hai bên đất trống giờ đây đã trở thành cánh rừng bạt ngàn. Tuy những cái cây ở cánh rừng trước mặt không lớn bằng những cái cây bên trong thành phố, nhưng cây nào cây nấy cũng cao hơn chục mét. Vô số cây như vậy mọc lên tự lúc nào, khiến cho đừng đất cát trở thành một khu rừng nhiệt đới.
Thu Phong như không tin vào mắt mình.
Nhưng hắn phải tin. Vài giây sau hết đà nhảy, Thu Phong liền rới từ từ xuống dưới mặt đất. Năng lượng vẫn lưu chuyển dưới chân hắn khiến cho vận tốc tiếp đất chậm rãi, giống như một chiếc lá rơi với vận tốc 5cm/s vậy.
“Sếp! Anh thấy gì rồi?”
Khi Thu Phong vừa hạ xuống mặt đất, Trọng Khoa và Hứa Tử Lệ trực tiếp chạy đến hỏi.
Nhìn gương mặt ngưng trọng của Thu Phong, theo đó đôi mắt xanh đã bật lên tự lúc nào khiến cho bọn họ cảm thấy kỳ quái.
Rất ít khi Thu Phong bật con mắt xanh này lên, hay nói đúng hơn có chuyện thì hắn mới sử dụng con mắt xanh ấy. Dù thường xuyên tiếp xúc với Thu Phong, thường xuyên được Thu Phong trực tiếp huấn luyện nhưng Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa chưa bao giờ phải chiến đấu với Thu Phong trong trạng thái có sử dụng con mắt này đó.
Con mắt ấy, tuy họ không trải nghiệm được năng lực của nó là gì, nhưng với một người mạnh mẽ như Thu Phong, lại không sử dụng con mắt đó, chứng tỏ hắn ta chưa bao giờ nghiêm túc chiến đấu với bọn họ. Dù là trong đấu tập hắn luôn bắt bọn họ phải chiến đấu nghiêm túc và hết mình với hắn.
“Không có gì … ngoài kia toàn bộ đều biến thành rừng. Hiếu kì nên sử dụng con mắt này thôi!”
Thu Phong nhìn vào đôi mắt đen của Trọng Khoa, hắn thấy đôi mắt xanh của mình bên trong đôi mắt của Trọng Khoa qua ánh phản chiếu. Gương mặt và sự hiếu kì của Trọng Khoa giúp Thu Phong hiểu rằng họ đang thắc mắc về cặp mắt xanh này của hắn.
“Hiếu kì về đôi mắt này sao?”
Thu Phong nở nụ cười mà nói.
Hai người Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa lập tức gật đầu không do dự.
Quả thật mà nói khi đôi mắt của Thu Phong hóa xanh lên, trông Thu Phong như một con người khác vậy. Khác ở diện mạo là một chuyện, khác ở khí tức và cả hơi thở nữa. Bọn họ nếu không phải vài lần thấy qua, thật sự không thể nào nhận biết được hai khí tức đều là một.
Khí tức bình thường của Thu Phong không khác gì bọn họ, nhưng khí tức khi sử dụng năng lượng xanh và đôi mắt đó lại khác hoàn toàn. Họ không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng họ chỉ cám thấy một sự ấm áp tinh khiết tỏa ra từ cơ thể Thu Phong. Và suy nghĩ của Thu Phong có thể thay đổi khí tức từ ôn hòa trở thành khí tức đe dọa, có thể giết chết kẻ khác bất cứ lúc nào.
“Năng lực của nó là có thể nhìn xa hơn vài km … có thể nhìn thấy dòng chảy khí tức và kinh mạch của người khác. Chỉ vậy thôi!”
Thu Phong đơn giản buông ra vài lời giả thiết về con mắt của mình. Thực chất nó còn hơn như vậy. Thấu thị tương lai là một trong số những tính năng mà Thu Phong không kiểm soát được nên hắn không muốn nói. Dường như là còn cả việc đưa người khác trở về kí ức tiền kiếp nữa.
Linh Đan là một ví dụ, Linh Đan từng kể cho Thu Phong nghe về tiền kiếp của mình khi nhìn vào đôi mắt hắn. Theo như lời Linh Đan kể, trước khi chết, cô là một tiểu thư của gia tộc nào đó. Trang phục mà Linh Đan miêu tả, chính xác là trang phục thời trung cổ của Nhật Bản theo Thu Phong biết.
Sau này khi các Nhẫn Giả ở thế giới này xuất hiện, họ liên tục gọi Linh Đan là tiểu thư, và đưa cô trở về Nguyệt Quốc trong một ngôi làng Ninja. Thu Phong phần nào cũng hiểu được cái tính năng kì lạ của đôi mắt, nó thực sự có thể cho người khác thấy được tiền kiếp của mình. Tuy nhiên chỉ một lần duy nhất Linh Đan và Mạnh Dũng trải nghiệm điều đó.
Cũng đã có rất nhiều người nhìn vào đôi mắt này của hắn sau này, nhưng họ không cảm nhận được gì khác biệt cả.
Trên cơ bản Thu Phong chỉ kiểm soát được hai thứ hắn nói trên, nên hắn nêu ra cho mấy người Trọng Khoa nghe mà thôi. Cũng chẳng có gì bí mật cả, chỉ là nhìn tốt hơn thôi mà, có lợi cho quan sát. Chẳng khác cái ống nhòm ban đêm là mấy.
Cơ chế duy nhất mang một chút tác dụng lại cho Thu Phong chính là nhìn thấy kinh mạch và linh khí người khác. Từ đó hắn suy ra được sức mạnh của người ta thông qua khí tức mà họ tỏa ra. Tuy nhiên chỉ là sức mạnh mà thôi.
Có một câu nói Thu Phong rất thích đó là:
“Sức mạnh không thể hiện ở chỗ đánh mạnh hay đánh yếu.
Quan trọng là phải đánh trúng”
Sức mạnh theo Thu Phong thể hiện ở việc đánh trúng. Một kẻ mạnh, hắn không chỉ mạnh mà còn phải có kỹ năng, kỹ thuật chiến đấu, tốc độ và khả năng ra đòn chính xác mới được Thu Phong coi là mạnh.
“Còn gì thắc mắc nữa không? Đừng hỏi tại sao tôi lại có đôi mắt này, đến tôi cũng không biết nó từ đâu ra … giống như tôi bị dị biến vậy. Tất nhiên tôi cũng không phải là Dị Năng Giả rồi!”
Nở một nụ cười vào hai gương mặt đang ngơ ngác kia, đôi mắt Thu Phong trở lại thành một màu đen. Sau đó hắn rời đi tiến về chỗ của hai người Eryk và Basil.
Có vẻ như họ bổ sung đã xong Thu Phong liền nói:
“Di chuyển nhanh nào! Phía trước là một khu rừng, chúng ta cần phải đi vào đó.”
Dứt lời Thu Phong quay người đi qua cổng chào.
Sau lưng hắn bây giờ bốn người kia cũng đang tản bộ theo sau.
Lần này Thu Phong không sử dụng khinh công nữa, thay vào đó hắn chỉ đang tản bộ đi ra khỏi cổng chào mà thôi.
Hắn cảm khái nơi này, lần đầu tiên hắn đến thành phố này. Hắn phải đi qua cổng chào do phải sống ở vùng ngoại ô. Đó chính là khu ổ chuột. Mà khu ổ chuột dường như đã bị xóa sổ. Thu Phong không còn thấy nó nữa, lúc nãy hắn trên không trung. Tìm vị trí của khu ổ chuột. Cố gắng đưa mắt nhìn nhưng không thể thấy được, tất cả những gì đáp trả lại hắn chỉ là rừng cây yên tĩnh.
“Xào xạc …”
Vừa bước ra khỏi cổng chào. Vài ngọn gió nhẹ nổi lên thổi phà vào hai bên cánh rừng gây lên những tiếng xào xạc của tán lá va chạm vào nhau nghe trông có vẻ thích tai.
Nhưng chẳng thích thú nào được với quang cảnh tối tăm, yên tĩnh và ghê rợn ấy.
Lúc này đập vào mắt năm người bọn họ là một viễn cảnh đường xá nghiêng ngả do gốc rễ của những cái cây vừa xuất hiện mọc lên, dâm xuyên mặt đất, hoặc khiến mặt đường nhô lên kia.
Cỏ và rêu mọc kín hết hai bên đường. Hai bên cánh rừng không chỉ có cây mà có cỏ. Những cộng cỏ mềm mại, mọc cao đến nửa mét. Trông có vẻ rợn rợn nếu bước vào đó.
Đứng giữa đường, Thu Phong nhìn qua trái, rồi nhìn qua phải.
Hắn không biết phải chọn lựa nơi nào để tìm kiếm dã thú. Nghĩ thế đôi mắt xanh của hắn lại phát sáng.
Thu Phong đảo mắt một vòng, hắn dồn năng lượng lên đôi mắt của mình. Đôi mắt như nhận được thức ăn nó trở nên sáng hơn, nhìn xa hơn.
Giờ đây Thu Phong có thể nhìn xuyên qua những tán cây, những cành cây và thân cây. Sâu bên trong rừng Thu Phong thấy vài thân ảnh mờ mờ của dã thú. Một vài khí tức màu trắng hiện lên nồng nặc.
Đánh giá một chút ở hai bên, Thu Phong quyết định đi bên phải. Vì bên phải có nhiều dã thú hơn, hắn cần phải chiến đấu với nhiều dã thú, nhiều loại sinh vật khác nhau để đưa ra cách chiến đấu hiệu quả nhất cho người của mình. Chưa kể hắn còn phải thử thịt của bọn chúng, coi con nào ăn được, con nào không ăn được.
Rồi còn phải tìm hiểu về những cái cây to lớn này. Nếu may mắn có những cây ăn quả thì tốt cho bọn họ.
Tuy nhiên nếu dã thú đã tiến vào rừng chỉ có hai trường hợp. Ăn và bị ăn. Phải có nguồn thức ăn, chúng mới tiến vào đây. Thì tất nhiên sẽ có một vài loài ăn chay, một vài loài ăn thịt, tạo nên một hệ sinh thái đặc sắc.
“xoạt xoạt …”
Thu Phong dẫn đầu tiến vào bìa rừng bên phải. Hắn đi, bốn người kia cũng im lặng theo sau.
Vừa đi Thu Phong vừa suy nghĩ. Hắn không biết thế giới này đã biến thành bộ dạng gì rồi. Hắn đang cố gắng sinh tồn, đúng hơn là giúp người dân trong thành phố sinh tồn. Bản thân hắn cũng rất muốn rời khỏi đây, tò mò, nhìn xem thế giới bên ngoài thế nào.
Hắn đối mặt với chuyện này cũng thật dễ dàng. Dù sao bản thân cũng là kẻ xuyên không, mọi chuyện còn gì khó khăn với hắn nữa chứ. Hắn quá quen với những điều không tưởng rồi.
Cứ thế năm thân hình yên lặng mà đi. Nơi họ đi qua đều để lạ một vệt đường cỏ bị trôi dạt sang hai bên.
Càng đi Thu Phong càng thấy khu rừng này càng rộng. Hắn dường như không thể đi bộ như thế này được. Quá mất thời gian, đi cũng được nửa tiếng rồi. Ngoài tiếng cỏ cây đung đưa và tiếng động của năm người bọn họ ra, Thu Phong chẳng nghe thấy gì khác nữa.
Thu Phong một lần nữa bật con mắt xanh kia lên. Hắn thấy vài con dã thú lớn, cao ước chừng một phần năm máy cái cây này. Ngẩng đầu lên thầm đánh giá độ cao của cây … Thu Phong tính toán lại một chút.
Mấy con dã thú kia không biết có phải là mèo hay không … chắc không phải đâu, chúng nhỏ hơn mấy con mèo biến dị một chút.
“Dùng khinh công di chuyển trên cành cây đi … di chuyển dưới đất quá nguy hiểm …”
Dường như nhớ đến mấy con rắn Thu Phong lập tức hô lên với người của mình. Rắn thường bò rất thấp, nếu như gặp phải rắn hay loài bò sát khác rất khó để có thể phát hiện. Tuy nhiên với đôi mắt này hắn vẫn phát hiện được, nhưng người của hắn không có mắt giống hắn.
Bởi Thu Phong ra lệnh như vậy, chính là đang thử tìm cách sinh tồn cho người của mình. Hắn đưa ra các bài thực nghiệm và sinh tồn khác nhau. Từ đó soạn ra một giáo trình và huấn luyện binh lính.
Tức thì hắn nhảy lên một cành cây gần đó, vài người khác cũng nhảy lên theo.
Đúng lúc này cỏ phía dưới liên tục đung đưa, quả đúng như Thu Phong đoán. Chúng vốn không phải là dã thú, mà là bò sát … bò sát thường hay bò sát dưới mặt đất nên được gọi là bò sát.
Và phía dưới, hàng chục con trông giống như kỳ đà đang liên tục bò qua bò lại khu vực dưới chân bọn họ. Cái lưỡi của chúng trông như lưỡi rắn thụt ra thụt vào trông rất đáng ghét.
Mấy con kỳ đà này nếu tính chiều cao chắc chúng chỉ cao khoảng hơn 1 mét mà thôi, nhưng chiều dài tính cả đuôi thì lại đến 3 4 mét, có khi hơn. Loại kì đà này phát triển tiến hóa trông chúng rất khác. Khiến Thu Phong không thể nhận ra chúng là loại kì đà nào.
Tại sao chúng lại di chuyển theo bầy đàn nhỉ? Chắc là đang kiếm thức ăn.
Một bên đứng trên ngọn cây Thu Phong dán ánh mắt vào những con kỳ đà đang bò qua bò lại nơi này.
Hắn suy nghĩ một phen không biết phải làm sao. Số lượng chúng càng ngày càng đông, hắn không thể nào tìm được tư liệu nếu như phải đối đầu với cái số lượng cá thể nhiều đến thế này.
“Bạch bạch bạch bạch ….”
Bỗng nhiên một con kỳ đà chạy đi mất, theo đó cả đàn liền chạy phía sau đó. Chẳng mấy chốc cả đàn kỳ đà gần trăm con chạy bành bạch bạch mất hút trong cánh rừng.
Hành động này của chúng khiến Thu Phong nhíu mày … Đám kỳ đà này chỉ chạy khi chúng cảm thấy gặp nguy hiểm.
Mà khu rừng này không biết đã tồn tại những sinh vật nào rồi? Không biết đã tồn tại thiên địch của nó như là rắn hay chim ưng đại bàng chưa?
Chim ưng hay đại bàng chắc chắn không bao giờ hoạt động ban đêm, suy nghĩ một chút Thu Phong biết chắc chắn chỉ có rắn. Vậy là có rắn đang tiến về đây khiến cho lũ kỳ đà tháo chạy.
Nghĩ thế Thu Phong bèn hạ khí tức xuống và hô lên:
“Ẩn nội lực vào đan điền hết đi, thu liễm hơi thở, thở thật chậm và nhẹ thôi …”
Thu Phong vừa dứt lời, bốn người kia lập tức làm theo như vậy.
Lúc này Thu Phong định bụng sẽ sử dụng con mắt. Hắn muốn xem coi con rắn ở đâu, nó bò đến đây bằng cách nào, và đặc tính của nó khi biến dị sẽ ra sao. Từ đó hắn sẽ tìm ra cách đối phó với những người có khả năng yếu yếu.
“Trừng ~~~”
“Chết không được …”
Mắt vừa bật lên, Thu Phong liền tắt đi. Hắn bảo mọi người ẩn khí tức đi, hắn lại sử dụng năng lực từ con mắt. Khác gì lạy ông con ở bụi này.
Nghĩ thế Thu Phong im lặng thu liễm hơi thở và khí tức của mình ngang với bốn người kia.
Hắn và bốn người đó mỗi người phân nhau ra ở một cành cây khác nhau. Yên lặng chờ đợi lắng nghe động tĩnh.
Rắn bò rất êm, chúng không hề gây ra tiếng động khi di chuyển. Chỉ khi chúng bò lên cành cây hoặc lá khô mới gây nên động tĩnh.
Do đó phải thật im lặng để cảm nhận sự hiện diện của nó.
Rắn là một sinh vật sát thủ trong thế giới động vật. Nó biết cách ẩn nấp, định vị được con mồi qua cái lưỡi của mình. Do đó muốn không bị nó phát hiện phải thật cẩn trọng.
Có lẽ nó đã biết bốn người họ ở đâu, hoặc đơn giản nó đuổi theo bầy kỳ đà và đến đây. Tuy nhiên nếu nó tiếp tục đuổi theo bầy kỳ đà có lẽ Thu Phong đã thấy nó rồi. Nhưng tới tận giờ chưa thấy, có lẽ nó đã phát hiện ra rằng ở đây có con mồi khác đang yên lặng chờ đợi nó.
Cũng giống như nó, năm con người đang yên lặng chờ đợi nó. Chưa biết mèo nào ăn mỉu nào, Thu Phong cũng muốn săn nó. Nó cũng muốn săn mấy người Thu Phong.
Từ nãy đến giờ Thu Phong không nói gì, chỉ kêu họ lẳng lặng ẩn đi khí tức mà thôi. Bốn Trọng Khoa tuy thắc mắc nhưng không dám hỏi. Thay vào đó, họ cũng yên lặng giống Thu Phong mà cảm nhận môi trường xung quanh.
“Rào rạt …”
Một cơn gió nhẹ thổi tán lá phà vào năm người trên cây.
Mùi của bọn họ khẽ bay khắp một vùng cánh rừng …
Và hiển nhiên điều đó đã khiến cho kẻ săn mồi máu lạnh đánh hơi được bọn họ.
Nó sâu trong một nơi nào đó đã bắt đầu di chuyển. Cơ thể uốn éo qua từ góc cây, khẽ tiếp cận đến năm sinh vật có nhiệt độ kia.