Chừng nửa tiếng sau.
“Hớ ~~~~~”
Thu Phong bật người dậy, hắn hít lấy hít để một ngụm khí vào phổi. Gương mặt căng thẳng đến tột độ.
“Rào rạt …”
Ngoài kia trời vẫn đang mưa tầm tã không có dấu hiệu bớt đi.
Vừa bật người dậy, Thu Phong lập tức xoa lấy đầu con Mực ở dưới chân mình. Khí tức mà hắn cảm nhận đầu tiên chính là con Mực. Bản thân hắn lý ra tưởng sẽ chết rồi, nhưng không hiểu tại sao lại tỉnh dậy ở nơi này, mất mấy giây định thần hắn liền biết con Mực ở dưới chân.
Chắc hẳn là nó đã cứu mình.
“Giỏi lắm Mực … đi thôi!”
Thu Phong vuốt ve đầu con Mực. Hắn cũng không muốn thắc mắc rằng tại sao con Mực lại đưa nó lên đây. Bởi khả năng và sức mạnh của con Mực, hắn còn chưa trải nghiệm được hết. Vì thế thay vì thắc mắc, cứ thưởng nó là được. Sau này có thời gian hãy tính.
“Ui …”
Tuy nhiên khi Thu Phong vừa đứng dậy cả cơ thể hắn đau nhói, thoát lực khiến Thu Phong không thể đứng vững được liền ngồi lại xuống giường.
“Kinh mạch đau quá …”
Thu Phong thầm than lên một tiếng.
Đúng lúc này hắn cảm nhận được có người lao tiến về phía này. Một luồng khí tức quen thuộc.
“Ù ù …”
Bóng hình xuất hiện trước mắt Thu Phong, hắn ta đứng ngay ô cửa sổ bị vỡ nát mà bước vào.
“Ngươi ở đây à? Ta tìm người suốt mấy tiếng đồng hồ rồi!”
Gương mặt của Vỹ Kỳ hiện ra. Cái gương mặt bại hoại của kẻ bí ẩn đó, sao hắn lại đi kiếm mình nhỉ.
“Xem kìa … chắc là dùng hết nội công trong đan điền rồi chứ gì? Ngồi luyện công đi, ta trở về thông báo rằng ngươi vẫn khỏe mạnh!”
Dứt lời Vỹ Kỳ lại lao ra cửa sổ, biến mất trong cơn mưa nặng hạt. Thu Phong ngồi đó chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Người này, lúc cần thiết chẳng bao giờ xuất hiện. Hắn ta mất tích suốt từ sau vụ Lục Nương bị bắt cóc đến tận bây giờ mới thấy mặt. Vừa xuất hiện lại đi mất.
Dù thế trong lòng Thu Phong vẫn cảm thấy ấm áp, gã trọng sinh kia ít nhiều cũng có chút đáng tin khi mà tìm kiếm hắn. Việc hắn làm, hiện tại ở thành phố này chỉ mấy người làm được.
Ví như Porteur chẳng hạn, nhưng Porteur lại chẳng hề biết việc Thu Phong mất tích. Họa may chỉ có Vỹ Kỳ vốn ở trên ngọn núi đó từ đầu mới biết việc này. Hắn ta sau khi nghi ngờ Thu Phong mất tích liền chạy đi tìm. Ngặt cái hắn lại không nghĩ rằng Thu Phong lại chìm xuống dưới nước. Chưa kể sử dụng hết năng lượng, khí tức của Thu Phong trở nên cực kì mỏng manh khiến cho việc Vỹ Kỳ tìm kiếm trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Trong phạm vi nhất định, Vỹ Kỳ cảm nhận được năng lượng yếu ớt của Thu Phong thì hắn đã xong rồi. Hoàn toàn không có việc gì, chỉ hao tổn một chút năng lượng chân nguyên, cần vài giờ để hồi phục hoàn toàn.
Do đó Vỹ Kỳ cũng không cần lo lắng nữa, hắn trở về thông báo cho mấy người ở ngọn núi kia để họ không phải mất mạng oan mà đi tìm cái gã ngu ngốc này.
Ngồi tại giường, Thu Phong bắt đầu khoanh chân lại, hay tay đặt lên trên đùi cảm nhận lấy linh khí trong thiên địa.
Dường như khoảng thời gian này linh khí càng lúc càng nồng đậm, nó không còn loãng như lúc trước nữa, thay vào đó đậm đặc hơn một chút. Dù ít, nhưng Thu Phong vẫn cảm nhận được rõ ràng điều đó.
Việc này khiến cho tiến trình hồi phục lại năng lượng đã mất của Thu Phong trở nên nhanh hơn bình thường.
…….
Chừng một tiếng sau. Thu Phong mở mắt ra.
Hắn cảm nhận một chút đan điền trong cơ thể. Quả cầu xanh dưới bụng hắn cơ hồ đã sáng trở lại và bắt đầu vận chuyển năng lượng đi khắp 108 đường kinh mạch trong cơ thể.
Cơn đau nhức cũng từ từ dịu xuống. Thay vào đó chỉ hơi ê ẩm một chút, tuy nhiên Thu Phong vẫn cảm thấy mệt.
Sau đó hắn quyết định rời khỏi giường, đứng lên nhảy tưng tưng hai ba nhịp:
“Ổn rồi! Trở về thôi, Lục Nương chắc đang lo lắng lắm.”
Dứt lời Thu Phong bế con Mực lên kẹp nó vào nách, kinh mạch bắt đầu vận chuyển. Tiêu Diêu Bộ Pháp được kích hoạt:
“Vèo …”
Tức thời Thu Phong bắn ra khỏi tòa nhà nhanh như thiểm diệm.
Lúc này đập vào mắt hắn là quang cảnh xung quanh, bây giờ hắn mới thấy rõ được một điều rằng mực nước đã dâng cao lắm rồi. Những ngôi nhà thấp thấp hoàn toàn chìm trong biển nước. Mực nước dường như đã nâng cao quá 10 tầng của một tòa cao ốc. Và dường như nó vẫn tiếp tục nâng lên mà không có dấu hiệu dừng lại.
“Sức của con người thật nhỏ bé so với đất mẹ …”
Vừa lướt đi trên mặt nước, một bên Thu Phong liên tục cảm khái về thảm họa này.
“Ầm ầm ầm ầm …”
Đúng thời điểm Thu Phong đang lao đi, bỗng hắn nghe được những tiếng động lớn. Đầu quay phắt ra nơi tiếng động vừa phát. Đập vào mắt hắn là một con sống cao hơn chục mét đang ập đến.
“Cái … Xui thế …..”
“Tiêu Diêu Bộ Pháp – Thức thứ 10 – Vô Ảnh Vô Tung!!!!!”
Dứt lời tốc độ của Thu Phong bộc phát thêm một tầng cao mới.
Lần này vận tốc của Thu Phong thực sự vượt qua tốc độ âm thanh. Nhưng nó lại không gây nên những tiếng nổ của bức tường âm thanh bị phá vỡ. Trên cơ bản tốc độ này của Thu Phong lợi dụng thế của gió, hắn xuôi theo chiều gió. Lực cản không khí bị giảm thiểu, khiến tốc độ hắn trở nên nhanh vô cùng.
Xui xẻo trong mồm hắn chính là vừa mới tích được một chút năng lượng giờ đã phải liều chết mà dùng sạch đi. Nếu không cơn sóng kia ập đến hắn chỉ có tạch.
Hèn gì tên khốn Vỹ Kỳ vừa thấy hắn liền rời khỏi. Mà không nói với hắn rằng sóng thần sắp ập đến. Chẳng biết tên kia nghĩ gì mà có thể làm như vậy, giúp người không giúp cho chót.
Thu Phong chạy bán mạng phía dưới, thân hình lướt đi, đồng thời ôm chật cứng cơ thể của Mực.
Con Mực thì dường như chẳng quan tâm sóng thần lắm, cặp mắt của nó híp lại, lưỡi thì thè ra gây nên những tiếng “Tạch tạch tạch tạch …”
Trông rất cảm thụ cảm giác này.
Tới rồi!
Đầu Thu Phong vang lên một ý nghĩ, hắn đạp nhẹ một cái vào tòa nhà gần đó còn nhú lên được một chút trên mặt nước.
Tức thời Thu Phong phóng thẳng lên trời xanh. Đúng lúc này sóng thần đã ập tới, chỉ cách hắn vài mét.
Trên bầu trời Thu Phong cố gắng ngoái đầu nhìn về phía biển. Đồng tử mắt hắn co ra, nơi đó có vô số cơn song thần nhìn không thấy điểm dừng đang ập đến nơi này.
“Sao nhiều vậy?”
Buông ra một lời bất lực, lúc này thân hình Thu Phong dần dần rơi xuống ngọn núi trước mặt. Tiếp đất nhẹ một cái, Thu Phong liền lao đi, bất chấp địa hình, bất chấp sườn dốc.
Vài phút sau Thu Phong xuất hiện trước quân linh của mình đang ngơ ngác đứng đó. Họ đang chứng kiến viễn cảnh sóng thần liên tục vỗ vào thành phố mà rung động. Khi thấy Thu Phong một số người liền trở nên vui mừng hô lên:
“Thủ trưởng!”
“Thủ trưởng!”
“Thủ trưởng ngài đã trở về …”
Thu Phong mới mất tích được vài tiếng, vậy mà ở đây đối với họ như cả một thế kỷ. Ai cũng bất lực trong việc có ý định tìm kiếm Thu Phong. Vì trước khi đi Thu Phong đã hạ lệnh như vậy, dù muốn trái lệnh cũng không được.
May thay khi Hạo Nguyên định bụng sẽ bơi vào thành phố tìm kiếm Thu Phong thì bị một gã đàn ông từng xuất hiện trong Hắc Long Bang một vài lần ngăn lại. Cảm nhận được nội lực hùng hậu trong cơ thể người đó, Hạo Nguyên mới bình tĩnh trở lại và ở yên đây chờ đợi người đó đi tìm.
Lát sau người đó quay lại nói rằng Thu Phong vẫn ổn và đang dưỡng lại một chút nội công do xài quá mức cạn kiệt.
Nghe thế vẫn khiến họ yên lòng hơn một chút. Nhưng khoảng đến một tiếng sau, sóng thần bắt đầu ập đến cơn đầu tiên, họ vẫn không thấy vị thủ trưởng của mình đâu. Trong lòng ai cũng sốt ruột và lo lắng thì bỗng nhiên hắn xuất hiện khiến cho mọi người cực kì vui mừng.
“Hay quá thiếu tướng trở về rồi …”
Vài người dân thấy Thu Phong trở về họ liền trở nên vui mừng, cùng nhau tiến đến trước mặt Thu Phong cám ơn:
“Cám ơn thiếu tướng, cám ơn thiếu tướng … Nếu không nhờ cậu chúng tôi chết hết rồi.”
“Cám ơn thiếu tướng đã cứu giúp người dân chúng tôi … cám ơn ngài, thật sự cám ơn ngài …”
“Cám ơn ngài nhiều lắm …”
Một vài người xúm tới, họ bắt đầu cám ơn Thu Phong rối rít. Một vài người bắt đầu khóc khi thấy Thu Phong trở về, rồi cảnh tượng sóng thần ập đến nhấn chùm cả thành phố vốn đã ngập trong nước hơn phân nửa.
Cơn mưa vẫn rơi, sóng vẫn cứ vỗ đến ầm ầm. Nhưng may thay những ngọn núi này đủ cao để sóng không đập tới. Cây đủ nhiều để trụ vững sau những đợt sóng vỗ đó.
Còn Thu Phong hắn vẫn đứng chết chân tại nơi này, nhận lấy những lời cám ơn chân thành của người dân. Nhận lấy sự vui mừng của quân lính khi thấy hắn trở về. Lòng hắn bỗng dưng ấm áp.
Tất cả điều hắn làm không phải vì muốn thể hiện, không phải vì muốn ai đó cảm ơn hắn. Chỉ là hắn không đành lòng nhìn người vô tội chết đi trong khi chính hắn có thể giúp họ. Nhưng đâu đó trong ánh mắt hắn vẫn có chút buồn khi không thể cứu những người còn sót lại trong thành phố. Tất cả bọn họ dường gần như phải táng mạng sau những đợt sóng thần này.
Chỉ vì ích kỷ, lười nhác, chỉ nghĩ đến mình. Cái giá phải trả cho thiên tai là mạng sống, Thu Phong không ép họ đi, cũng không ép họ ở lại. Cái sai duy nhất của Thu Phong là không ép tất cả bọn họ lên núi. Mà cứ để họ tự do. Hắn sai thật rồi.
Đúng lúc này Thu Phong thấy một chiếc ô xoẹt ngang qua mặt hắn, chiếc ô đó bị gió cuốn đi mắc vào một cành cây gần đó. Bất chợt Thu Phong liền quay người lại, một bóng hình mềm mại lao vào lòng hắn.
“Hức hức … anh về rồi, anh về rồi … em lo quá … hức …”
Tiếng khóc nức của bóng hình xinh đẹp ấy vang lên.
Là Lục Nương. Lục Nương chờ đợi hắn trở về. Chỉ vài tiếng hắn mất tích, đối với cô ấy như địa ngục vậy. Thu Phong không hề biết điều đó, cho đến khi hắn cảm nhận được sự tang thương toát ra trên người Lục Nương.
Hắn khẽ ôm lấy cô, cơ thể hắn do có năng lượng xanh kia nên rất ấm áp dù đã ở dưới mưa rất lâu.
Còn Lục Nương, cơ thể cô ánh lạnh ngắt. Tiếng khóc nấc kèm theo những lần cơ thể run lên bần bật khiến Thu Phong cảm thấy mình thật vô dụng. Tại sao hắn dặn người khác không được quá sức, còn bản thân hắn cùng kiệt thể lực để rồi người con gái hắn yêu rơi lệ vì hắn.
“Anh về rồi … mình vào trong lều thôi. Anh xin lỗi vì đã làm em lo, đừng đứng đây nữa kẻo lạnh!”
Giọng nói ôn nhu của Thu Phong vang lên. Dứt lời hắn liền nâng cằm Lục Nương lên mà hôn nhẹ vào đôi môi mềm mại lạnh cóng kia một cái.
Đôi môi ấm áp của Thu Phong áp sát vào môi mình, khiến cho cơ thể Lục Nương khẽ run lên một lần nữa. Gương mặt trở nên đỏ bừng, cơ thể sụi lơ ngã vào trong lòng Thu Phong mà thở hổn hển.
Bất chấp ánh nhìn của mọi người xung quanh, Thu Phong trực tiếp bế Lục Nương lên theo kiểu công chúa rồi cùng nàng bước vào trong chiếc lều của riêng hắn.
“Mọi người nghỉ ngơi hết đi, chừa lại hai người canh gác thay phiên nhau mỗi người một tiếng!” – Thu Phong ló cái đầu ra khỏi túp lều đưa ra mệnh lệnh cho quân nhân của mình.
“Rõ!”
Lúc này mọi người bên ngoài nhìn thấy một cảnh ấy ai cũng cười cười, chẳng ai nói với ai câu nào. Tất cả đều tranh thủ bước vào trong lều, chỉ chừa lại một số người hiếu kỳ mặc áo mưa đứng ở đó nhìn sóng thần gào thét ập đến.
Có người thở dài, có người mệt mỏi.
Lúc này một số quân nhân cũng rất mệt mỏi rồi. Họ liền trở vào trong lều, Thu Phong trước đó cũng hạ lệnh canh gác. Cái này cũng không hẳn là canh gác gì đó nặng nhọc. Chỉ là đề phòng nước dâng cao quá mà di chuyển kịp thời thôi. Nếu ai cũng nghỉ ngơi hết có mà hỏng chuyện.
Nhưng dường như tất cả mọi người đều đã quá mệt mỏi.
Hạo Nguyên và một người đồng đội khác của mình là người canh chừng đầu tiên. Hắn lựa một gốc cây nào đó, chùm áo mưa lên đầu và ngồi xuống ngắm nhìn cảnh thiên tai ập đến.
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn và cũng rất nhiều người ở đây chứng kiến thiên tai như thế này xảy ra.
Nếu như là lúc thiết bị điện vẫn hoạt động còn đỡ. Bởi con người luôn có cách phòng chống thiên tai ở thời đại công nghệ như thế này. Nhưng chẳng thứ gì có thể hoạt động, mọi thứ đều trở nên vô dụng.
Mãi suy nghĩ về điều gì đó, đôi mắt của Hạo Nguyên nặng rĩu xuống. Hắn dường như nhận thức được điều này, bản thân hắn đang canh gác, phải có trách nhiệm.
Hạo Nguyên cố gắng đứng dậy được, hắn bước đi vài bước. Bỗng nhiên hắn thấy vài dân thường nằm gục xuống dưới mặt đất bất động, rồi người đồng đội kia của hắn cũng đã lăn ra ngủ tự lúc nào.
“Chuyện gì xảy ra vậy? …”
Ý thức cuối cùng của Hạo Nguyên còn sót lại.
“Bụp!”
Hắn cũng như những người khác, ngã xuống dưới đất, mắt nhắm tịt lại không thể mở lên.
Không phải ngất xỉu, cũng không phải do mệt quá mà bất tỉnh. Bằng một cách nào đó tất cả mọi người đều thiếp đi. Tất cả con người trên thế giới lúc này cũng vậy, ai nấy đều buồn ngủ một cách bất thình lình và ngủ ngay tại chỗ.
Vài người đang chạy bạt mạng vì thiên tai cũng lăn đùng ra ngủ.
Toàn thế giới chìm vào giấc ngủ sâu vì một lý do nào đó. Tất cả các sinh vật đều ngủ thiếp đi. Trừ một vài sinh vật đặc thù trên thế giới này vẫn còn tỉnh táo, bởi vì những sinh vật đó không thuộc thế giới này.
Bé Mực … vẫn còn thức.