Đô Thị Quỷ Vương

Chương 382: Giáng Long Thập Bát Chưởng




Khu vực chăn nuôi cơ hồ đã dựng xong. Bây giờ chó và mèo tụ tập lại thành một chỗ, nhưng tạm thời cho ăn vào để đó, vạn bất đắc dĩ mới dùng chúng thành lương thực. Dù sao mèo là chó vẫn là bạn của con người.

Còn thỏ, dù là thỏ kiểng hay thỏ gì đi nữa vẫn có thể dùng làm thức ăn dự trữ. Thỏ sinh sản cũng nhanh, lớn cũng nhanh nên rất thích hợp thành nguồn lương thực hiện nay. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là biện pháp tạm thời, trong trang trạng tại quân khu của Thu Phong có cả heo và bò, thậm chí ngoài vùng biển còn có cả cá Đức Công giăng lưới để nuôi nữa cơ.

Trồng rau, trồng lúa. Rau thì đơn giản chỉ cần có đất canh tác là xong. Vùng núi này tuy gồ gề nhưng với sức mạnh cá nhân của Thu Phong, hắn thừa sức đấm nát ngọn núi này, nhưng cốt yếu là vẫn cần thời gian để làm điều đó.

Vài ngày nữa lại trôi qua vẫn chưa có điện.

Hôm nay đã là ngày 03 tháng 11 năm 2194 

Hơn hai tuần kể từ khi mất điện.

Ở thế giới cũ của Thu Phong, một quốc gia trên đà phát triển như Việt Nam việc mất điện là xảy ra thường xuyên. Hắn thấy cũng rất bình thường cho đến khi mọi chuyện diễn ra như thế này đây. Không chỉ đơn giản là mất điện, mà tất cả thiết bị sử dụng điện đều không thể sử dụng được.

Kể cả vật dụng sử dụng năng lượng mặt trời cũng trở nên vô dụng.

“Đã nửa tháng rồi … không biết thằng Thiên còn ở Thượng Kinh nữa không?”

Lúc này Thu Phong đang đứng trên một ngọn nút canh chừng mọi người làm việc, hắn thầm lẩm bẩm một mình.

Nguồn nước cơ hồ đã được giải quyết bằng hai phương án. Thứ nhất là lọc từ nước biển sang nước ngọt. Sử dụng nước đó để tắm rửa và tưới cây. Tuy nhiên nếu muốn dùng để uống phải sử dụng phương thức bốc hơi từ nước biển để chưng cất chúng thành nước ngọt.

Cách thứ hai để có nước ngọt thì hơi lâu, nhưng lại cực kì dễ làm, chỉ cần có mấy cái chai nhựa là có thể làm được tại nhà. Thu Phong hướng dẫn cho người dân tự chưng cất nước biển thành nước ngọt làm tại nhà. Hơi cực một tí cho phương diện di chuyển từ biển vào trong thành phố.

Thành thử bây giờ đây có rất nhiều người di chuyển ra các quận gần biết, dựng sạp cắm trại giữa đường chỉ vì để tiện cho công việc đi lại.

Cũng đúng thôi, dù là dân thành phố có mấy ai đủ sức lết bộ mấy chục km đi xách mấy thùng nước biển về. Bây giờ, xe đạp trở thành phương tiện phổ biến cho người dân. Nhưng dù thế xe đạp cũng cực kì hiếm thấy ở thế giới công nghệ này. Cứ 1.000 hộ dân mới có một hộ có xe đạp. Mà xe đạp đó đều là xe của con cái họ dùng để đi học.

“Uỳnh uỳnh uỳnh …”

Bất chợt động đất dữ dội xảy ra ngay trung tâm thành phố.

Thu Phong đang đứng tại nơi đó, hắn không thấy gì ngoài mấy tòa cao ốc đang đổ rầm rầm xuống.

“Cái gì vậy????”

Bất giác trong lòng Thu Phong nổi lên một chút bất an.

Nơi đó … chính là tòa cao ốc mà hắn và Lục Nương đang ở? Còn mấy đứa trẻ nữa …

“Chó chết!!!”

Đôi mắt Thu Phong sáng rực lên, ngọn lửa phừng phựt trên cơ thể hắn hướng thẳng lên trời.

Hắn quá chủ quan rồi, hắn cứ tưởng thế giới như thế này chẳng còn sát thủ nào đến tìm hắn nữa. Hắn cũng bỏ qua sự an toàn của nàng và hai đứa bé. Hắn chỉ để lại một vài quân lính của mình bảo vệ xung quanh nơi đó.

Tức mình Thu Phong lao thẳng xuống dưới núi nhanh như một cơn gió. Hắn không chạy trên địa hình nữa, mà liên tục đạp vào các cành cây phóng đi như một Ninja.

“Tiêu Du Bộ Pháp – Thức Cuối Cùng – Phong Thế!!”

Phong Thế tức là thế của gió. Nghĩa là Thu Phong điều chỉnh dòng chảy của gió để bản thân hắn không gặp lực cản của không khí, ngược lại gió để hắn theo chiều xuôi để bản thân hắn gia tăng tốc độ đến mức cực hạn.

“Đùng đùng đùng đùng ….”

Thu Phong lao đi, năng lượng hừng hực rực cháy trên cơ thể hắn. Chẳng mấy chốc hắn đã lao xuống dưới núi.

Mỗi một bước đi của Thu Phong liên tục gây nên tiếng đùng đùng đùng điếng tai. Đồng thời khi ấy người ta chỉ có thấy hàng đống sương trắng bao bọc lấy cơ thể của Thu Phong. Và đó là viễn cảnh bức tường âm thanh bị xé rách.

Hai bắp chân của Thu Phong lúc bấy giờ kinh mạch cuồn cuộn dồn năng lượng vào trong đó, cơ thể cũng liên tục vận bộ pháp của phái Tiêu Du. Trên thế giới này, chắc chỉ có mình hắn là con người có thể đạt đến vận tốc kinh khủng như vậy.

Cơ thể hắn trực tiếp bỏ qua áp lực không khí, bỏ qua sức ma sát và lực cả không khí. Không hẳn là bỏ qua mà đối với hắn những nguyên tắc tự nhiên đó hắn thừa sức chịu đựng.

Lập tức Thu Phong lao đến quận Bình Phúc, quận này cũng được coi là một nơi trung tâm của thành phố. Bây giờ trên đường đi hầu như đã chẳng còn ai. Mọi người đều đã di chuyển lên núi hoặc sát bờ biển để mà sinh sống. Chỉ còn một vài người không muốn rời khỏi nhà mình, họ siêng năng ở lại để mà sống. Có khi mất cả một ngày những người này mới có thể đem thực phẩm trở về nhà của mình.

“Uỳnh uỳnh uỳnh … Xoảng!!”

Lúc này Thu Phong đã ở trong quận Bình Phúc. Đập vào mặt hắn là một tòa nhà nữa đang đổ xầm xuống.

“Lục Nương!!!!!!!!!!!!!!!”

Thu Phong hét toáng lên, Lục Nương đang đứng dưới tòa nhà đó cùng hai đứa trẻ? Nàng đang được hai quân lính của mình dắt chạy khỏi nơi đây.

Tiếng thét Thu Phong vừa dứt, hắn lao đi nhanh hơn hết thảy, nhảy vồ tới sau lưng năm người.

Hắn không thể nào đưa năm người đi cùng lúc được. Thời gian không đủ để hắn làm điều đó. Chỉ còn một cách là đấm bay tòa nhà này. Nhưng làm sao?

“Anh!!!! Chạy đi!!!!!!”

Thu Phong đứng tại đó, ngoái đầu lại nhìn Lục Nương mỉm cười, hắn nở một nụ cười tự tin.

Lúc bấy giờ Thu Phong khẽ co người lại, tay phải thu đấm về dưới bụng. Toàn thân hắn năng lượng xanh, dòng lửa xanh biến mất. Thay vào đó nó giống như những miếng vải liên tục bốc lên từ trên lưng Thu Phong rồi ngụp lặn xuống cơ thể hắn.

“Ầm ầm …”

Tiếng gào thét của tòa nhà vang lên.

‘Nội công dồn nén. Ép lại tất cả sức mạnh trong cơ thể về một phía, không để bất cứ luồng năng lượng nào trở thành vô dụng. Thủ pháp này có sức công phá lớn, diện tích rộng, nhưng tiêu hao nhiều năng lượng …”

Về năng lượng Thu Phong không lo, sức mạnh của hắn, hắn chưa bao giờ sử dụng cạn năng lực của mình cả. Đây là lần đầu tiên Thu Phong phải tung hết sức để thử đấm bay tòa nhà này.

Từ từ toàn cơ thể Thu Phong hóa thành màu cam, mơ hồ một con rồng phương Đông khổng lồ xuất hiện cuộn Thu Phong lại chính giữa. Con rồng ấy cũng có màu cam, lúc này nắm đấm của Thu Phong khẽ thả lòng ra chuyển thành chưởng:

“Giáng Long Thập Bát Chưởng!!!!!!”

“Gràooooooooooo!!!!!”

Một tiếng thét khủng bố vang lên, đồng thời tiếng Long Ngâm hét lên vang trời.

“Xoảng xoảng xoảng …”

Bất giác vì tiếng Long Ngâm đó khiến tất cả mặt kính của các tòa nhà xung quanh bị chấn nát.

Một cảnh tượng hùng vĩ diễn ra. Thu Phong chưởng liên tục lên trên, hàng chục con rồng to khủng bố thay phiên nhau lao thẳng vào tòa cao ốc đang sụp đổ xuống kia.

Mỗi một con rồng cắn nát một bộ phận lớn của tòa nhà. Và chỉ cần 3 con rồng chúng đã có thể xóa sổ hoàn toàn tòa cao ốc ấy. Tuy nhiên chưởng của Thu Phong vẫn không dừng lại, hắn vẫn chưởng ra thêm 15 con rồng nữa.

Mỗi một con rồng phá không, gào thét bay thẳng trên tận trời xanh đánh tan hết đám mây trên bầu trời. Lúc này trong thành phố, nếu có ai đó nhìn lên bầu trời, họ sẽ thấy cảnh tượng rồng bay lên bầu trời.

Giống như cảnh tượng ở thế giới Thu Phong khi mà 1000 năm trước vua Lý Công Uẩn dời kinh đô Hoa Lư đến Đại La thì thấy rồng bay lên trời nên đặt tên kinh đô mới của mình là Thăng Long. Lẽ nào con rồng mà vị vua đó thấy là những con rồng này?

“Grào …!!”

Tiếng Long Ngâm cuối cùng tan đi, bầu trời rực lên một ánh cam mạnh mẽ cuối cùng cũng tan biến mất. Lúc này chấn động lại tiếp tục rung lên.

Liền thế Thu Phong nhíu mày. Cái này … Lục Nương ở đây, nhưng vẫn có rung chấn, vậy ở đâu đó có chiến đấu? Ai có thể gây ra viễn cảnh chiến đấu như thế này chứ?

“Phong!!”

“Anh Phong …”

“Ưm ưm”

“Thủ trưởng!!”

“Thủ trưởng!!”

Lúc này mấy người Lục Nương chạy lại. Gương mặt của Lục Nương lo lắng nhìn từ trên xuống dưới Thu Phong một lượt thấy hắn không có chuyện gì liền thở phào ra. Còn hai đứa trẻ gương mặt của chúng hoảng sợ tột độ, nhưng kèm theo đó là sự kinh ngạc khi chứng kiến Thu Phong tạo ra những con giun kì quái thổi bay cả một tòa nhà.

Về phần quân nhân cấp dưới của Thu Phong, ngoài tư tưởng gặp Thu Phong là phải chào ra. Bọn họ gần như cạn lời khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Nó quá ư là vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.

Theo như những gì họ biết, thủ trưởng cũng dạy cho họ thứ gọi là nội công, tức là có thể sử dụng những gì mà Thu Phong vừa làm nếu như chăm chỉ luyện tập.

Ngoài kinh ngạc ra, hai người này càng lúc càng trở nên phấn khích. Thế giới này bây giờ tàn rồi, chỉ có thực lực chiến đấu sinh tồn mới là tất cả. Khi mà người thường, không có vũ khí lại chẳng là cái đinh gì đối với Dị Năng Giả cả.

Thủ trưởng bọn họ cũng là người bình thường, nhưng ngài ấy lại chứng minh điều ngược lại.

“Này! Mày không cần phải dùng dao mổ trâu để đi cắt cổ gà đâu thằng kia!!”

Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Thu Phong. Tiếng nói phát ra từ trên đỉnh tòa nhà sau lưng hắn.

Tức thì Thu Phong quay đầu lại. Híp mắt nhìn lên trời, nơi đó có một người trung niên mặc một bộ đồ cổ trang đứng tại nơi đó.

“Chú Lâm?!!”

Thu Phong hô to lên một tiếng.

“Ù ù..”

“Pặc …”

Bất chợt người trung niên đó nhảy thẳng xuống dưới này, ông ta nhẹ nhàng tiếp đất xong tản bộ đi đến trước mặt Thu Phong. Gương mặt của ông ấy tuy đã già nhưng lại cực kì phong độ, đôi mắt sáng sủa trông rất có thần thái.

“Thằng này … tao cứ nghĩ con tao nó vượt qua mày rồi … Hai anh em nhà mày đúng là quái thai! Ha ha ha ha ha ha!!!”

Vừa nói lão trung niên vừa vỗ lên vai Thu Phong bộp bộp bộp cười lên ha hả.

Đúng rồi. Lão ta chính là Tô Lâm, vị Võ Năng Giả mạnh mẽ nhất đất nước Xích Quỷ này được biết đến.

“Chú Lâm!” 

Lúc này Lục Nương cũng tiến đến nhẹ nhàng chào ông bác Tô Lâm một tiếng. Ít nhiều Tô Lâm và Quốc Thiên cũng sống trong căn hộ của Thu Phong một khoảng thời gian, tất nhiên Lục Nương thường xuyên lui tới cũng có quen biết lão già càn rỡ Tô Lâm rồi.

“Chào bác Lâm đi hai đứa …”

Lục Nương khẽ cúi thân hình mềm mại của mình xuống thì thào vào hai đứa nhỏ.

Tự nhiên đâu ra một ông già bá đạo, nhảy từ tòa cao tầng xuống như chơi vậy. Đây còn là con người sao? Đã vậy còn được anh Phong kêu một tiếng chú nữa, có lẽ là người nhà của ảnh.

Thấy thế thằng cu Tiểu Bảo dắt Tiểu Bối đến trước mặt lão già Tô Lâm đang hàn huyên linh tinh cùng Thu Phong.

“Dạ cháu chào bác Lâm “

“Ưm ưm ác âm …”

“Hả? Hai đứa nào đây?”

Bất ngờ Tô Lâm chỉ vào hai đứa nhỏ xong nhìn Thu Phong.

Không biết tại sao Thu Phong lại tự nhiên nở nụ cười, mà chính nụ cười đó của Thu Phong khiến cho lão già Tô Lâm hiểu lầm cái gì đó.

Lão ta liền chỉ tay vào Thu Phong híp mắt, lắc lắc đầu ngón tay mà cười:

“Thằng này giỏi … mới đây mà rặn ra được hai đứa!”

Song lão quay sang nhìn Lục Nương cười tít hết cả mắt mà nói:

“Tốt lắm cháu dâu! Mới có bao nhiêu thời gian … giờ ta có hẳn bốn đứa cháu rồi ha ha ha … ủa mà khoan???”

Dường như lão ta thấy có gì đó sai sai liền khựng lại cúi đầu xuống hỏi hai đứa nhỏ:

“Cháu mấy tuổi?”

“Dạ 14 tuổi!”

“Cái gì?”

Tô Lâm kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Thu Phong.

Thu Phong bây giờ mới 27 tuổi. Mà hai đứa này đã có đứa 14 tuổi. Tức là 13 tuổi Thu Phong đã …

“Lão già! Chú nghĩ cái quái gì thế? Đây là hai đứa trẻ cháu vừa nhận nuôi!”

Thu Phong ôm mặt liên tục lắc đầu mà nói.

Thật hắn không hiểu nỗi lão già này có trí tưởng tượng phong phú đến thế. Vừa gặp liền nghĩ hai đứa bé này là con hắn. Đùa gì vậy?

“Hmmmm …”

Lão già càn rỡn Tô Lâm híp mắt lại nhìn chằm chằm vào gương mặt ngại ngùng của Lục Nương mà cười lên khặc khặc.

“Không có thì làm nhanh lên đi hahahaha!!”

“Bỏ qua đi, sao chú Lâm lại ở đây vậy?”

“Uỳnh uỳnh …”

Đúng lúc này Thu Phong vừa lên tiếng hỏi lý do tại sao Tô Lâm lại ở đây thì tiếng ầm ầm lại vang lên không ngừng.

Thấy đôi lông mày của Thu Phong nhíu lại nhìn sang hướng tiếng động vừa phát.

“Thằng Thiên đang chiến đấu!”

“Hả?”

Lần này Thu Phong thật sự là người kinh ngạc. Quốc Thiên sao lại ở đây rồi

“Cậu Thiên ban nãy vừa cứu em và hai đứa nhỏ … cậu ấy đang chiến đấu với một Dị Năng Giả nào đó mạnh lắm!”

Bên cạnh Lục Nương lên tiếng chiêm vào.

Quả thật rằng ban nãy nếu không có Quốc Thiên có lẽ cô và hai đứa bé này đã bỏ mạng mất rồi.

“Bác Lâm! Bảo vệ ba người họ dùm cháu được không?”

Bất chợt Thu Phong lên tiếng nói. Hắn thấy Tô Lâm gật gật đầu liền bản thân lập tức lao đi nhanh như một con gió.

Thấy tốc độ như vậy của Thu Phong, Tô Lâm thầm lắc đầu. Thằng bé này quá mức quái thai rồi, em nó phát triển đã nhanh, nó còn nhanh hơn cả em trai nó.