Tình hình thế này có vẻ không ổn cho lắm rồi. Hơn một tuần trôi qua, Thu Phong vẫn đang đau đầu tìm cách để khống chế nguồn lương thực. Hắn hiện tại đã giết rất nhiều tội phạm rồi. Bởi chúng sống, không thể nào có tác dụng trong cái thế giới này được.
Hắn phải tàn nhẫn, lương thực thì thiếu, những gã lười biếng không nói làm gì. Còn có những kẻ phá hoại là không thể nào tha.
Nguồn lương thực thức ăn nhanh trong các siêu thị lớn đều được Thu Phong trực tiếp dùng quân lực và chức của mình trao đổi với các giám đốc siêu thị và lấy hết chúng ra phân phát cho người dân. Không ai có nhiều, cũng không ai có ít.
Bởi vì một lời đảm bảo rằng, sau khi có điện Thu Phong sẽ thanh toán hết thực phẩm siêu thị cho bọn họ. Nếu hắn không làm vậy, bạo loạn diễn ra, quân đội và cảnh sát cũng không thể ngăn cản.
“Phân phát cho mọi người xong hết chưa?”
Lúc này Thu Phong đang đứng ở một quảng trường lớn tại đây. Hắn đang rèn luyện quân mình tại nơi này. Quân này chính là quân đoàn Hắc Long Bang, chính xác là vậy. Hắn đó giờ chỉ huấn luyện một số thành viên đặc biệt của bang hội mà thôi. Nhưng giờ thế giới này đang rất không ổn, phải mau chóng huấn luyện những người này. Chưa chắc xảy ra chiến tranh nhưng ít nhiều cũng có thêm quân lực để bảo vệ những người dân nơi đây, hoặc chí ít cho họ có chút sức khỏe, thể lực để làm việc mạnh mẽ và chăm chỉ hơn.
Thời trung cổ, thời đó cũng không có điện đóm. Con người vẫn sống rất bình thường, thậm chí còn có thừa sức để gây ra chiến tranh với nhau. Vậy hà cớ gì thời đại này Thu Phong không làm được điều đó?
Dân số tại thành phố này khoảng 10 triệu người. Trong khi đó tính luôn cả lực lượng cảnh sát và quân đội hiện tại gộp cùng với nhau cũng chỉ trên dưới 10.000 người mà thôi.
Quân số này rất không ổn, hắn sẽ phải tuyển thêm người. Hắn phải làm cách gì đó để gia tăng lực lượng quân và lương thực tại thành phố này.
Càng ngày càng có rất nhiều người rời đi, họ rời đi chỉ vì mong muốn rằng thành phố khác có điện hay chí ít là có lương thực và nước. Đây là một thành phố lớn, toàn công nghệ, nghề đánh bắt cá cốt yếu chỉ một số nhỏ nằm trong một quận mà thôi. Nó không đủ để cung cấp lương thực cho toàn bộ thành phố.
Chưa kể ghe tàu không thể ra khơi khi mà không hề có bất cứ thiết bị nào hoạt động. Và hiển nhiên bọn họ chỉ có thể chèo thuyền gỗ ra ngoài khơi xa vài hải lý để giăng lưới bắt cá ngoài đó.
Có lẽ quận Eagle là quận không phải lo về mặt lương thực cho mấy.
Thành phố này có khoảng 10 ngọn núi lớn nhỏ không đồng đều. Nhưng đa phần chỉ là núi có cây, đất và đá. Cùng lắm có một số loại bò sát còn sống trên đó, cũng chẳng hề có bất cứ động vật hay dã thú nào cả.
Lúc này làm sao để gia tăng được sản lượng thực phẩm.
Nghĩ thế Thu Phong lập tức cho bên cảnh sát phối hợp cùng thành viên của Hắc Long Bang đi tìm những trang trại thú nuôi. Kiếm những con thỏ kiểng, chuột lang, mèo và chó. Bất cứ con nào có thể phối giống được đều bắt lại. Khoan hãy đụng đến chó và mèo, nếu không phải bước đường cùng Thu Phong không muốn cho con người ăn thịt chó thịt mèo. Nhưng vì sự tồn vong của nhân loại.
Rất nhiều người rời khỏi thành phố mà họ không hề dắt theo thú cưng của mình. Họ bỏ chúng lại trong căn hộ. Hoặc thả rông ngoài đường, chúng cũng gây nguy hại cho con người khi mà không có thức ăn.
Ai cũng vì sinh tồn cả.
Ngày thứ 10 sau khi toàn thế giới mất điện.
Theo thống kê dân số khoảng thời gian này đã có hơn 4 triệu người rời khỏi thành phố. Họ không còn dám tiếp tục ở lại đây khi mà thực phẩm Thu Phong phân phát ra cho họ cũng đã hết. Đa phần những người ở lại là những người thủ sẵn rất nhiều mì gói và nước uống.
Giờ nước uống cũng cực kì khan hiếm khi mà một chai nước lọc lúc trước chỉ có giá 2 Xent. Bây giờ giá được độn lên gấp 10 lần là 20 Xent cho một chai nước. Trong khi với 20 Xent đó ta đã có được một bữa ăn no nê tại một nhà hàng tầm trung.
Quần áo bây giờ chẳng còn ai dám giặt giũ nữa. Xưởng chứa nước của thành phố cách quá xa. Vài người dân biển biết cách lấy nước biển chắt thành nước lọc thì không lo về nguồn nước. Nhưng sâu bên trong thành phố lại không như thế.
Phương tiện di chuyển duy nhất của con người hiện tại ngoài đôi chân ra chỉ có chiếc xe đạp.
Sau hơn một ngày phân tán lực lượng mỏng manh của mình để các thành viên Hắc Long Bang và cảnh sát đi tìm từng cái trại giống chó và mèo, tiệm thú cưng, thậm chí là những căn hộ nào đó được đồn là nuôi chó mèo mà chủ bỏ đi không mang theo chúng.
Trong hai ngày tiếp theo hơn 10.000 con chó, 5.000 con mèo, vô số thỏ, chuột lang, thậm chí là chuột bạch được tụ tập lại tại một ngọn núi. Vô số hạt thức ăn được người dân phụ giúp quân đội chính phủ và cảnh sát vận chuyển đến đây.
Nếu muốn cùng nhau sống phải cùng nhau hợp tác. Tuy hiện tại Thu Phong không nói gì nhiều với người dân. Một số người bức xúc họ đã sớm rời khỏi thành phố rồi, nhưng một số vốn đã quen sống ở vùng đất này lại không muốn chuyển đi đâu.
Mà Thu Phong thân là thống lĩnh quân đội. Dẫu không thể làm hết mọi thứ, nhưng hắn đã làm tròn trách nhiệm của mình. Hắn có thể bỏ mặc những người dân tại đây mặc cho họ tự sinh tự diệt, hắn có thể dắt quân mình trở về thành Châu Lang phía Nam hội họp cùng gia đình hoặc tiến quân ra Bắc hội quân cùng quân đoàn chính tại thủ đô.
Đùng là Thu Phong có thể bỏ mặt tất cả mà đi. Nhưng hắn không làm thế, hắn không thể bỏ mặc thành phố đầu tiên mà hắn đặt chân đến. Thành phố này có rất nhiều kỷ niệm với hắn, kể cả con người nơi đây nữa. Chưa kể thành viên Hắc Long Bang dưới trướng hắn toàn là người của thành phố Quảng Phúc. Hắn bỏ mặc thành phố này đồng nghĩa hắn bỏ mặc cấp dưới của mình.
Tuy rằng hắn rất lo lắng cho gia đình ở trong Nam nhưng không thể nào vì bản thân hắn mà hắn bỏ mặc tất cả gia đình của những người đi theo hắn. Chưa kể quân nhân dưới trướng hắn cũng vậy, biết bao nhiêu người xa nhà. Nhưng cách đây vài ngày khi vài người đào ngũ, Thu Phong không bắt lại. Hắn chỉ ra tuyên bố, truyền lửa cho mọi người. Để mọi người tin rằng quân đội ở những thành phố khác chắc chắn cũng làm như thế này.
Nếu như gia đình của bọn họ quan tâm đến bọn họ, họ sẽ tự đến đây, và lúc đó Thu Phong sẽ cưu mang tất cả những người đó. Trước tiên để làm được điều đó phải có nguồn cung thực phẩm cái đã.
Dần dần Thu Phong bắt đầu ra một điều lệ. Hắn chỉ có thể cung cấp cho toàn bộ dân chúng chưa cho thực phẩm mỗi ngày 1 bữa ăn mà thôi. Ăn cái gì cũng không nói rõ, có ăn là được rồi. Tuy nhiên những người chịu giúp hắn gầy dựng nên thực phẩm, làm canh tác công nông. Làm gì cũng được, chỉ cần người dân hỗ trợ quân đội và cảnh sát. Tất cả những người tham gia đều sẽ được ăn ba bữa no nê.
“Thủ trưởng!”
Lúc này Thu Phong đang ở giữa lưng núi. Nơi đây có một vùng đất khá bằng phẳng thích hợp để chăn nuôi. Vì đây là thành phố lớn, không có nông dân cũng như nông trại. Do đó Thu Phong phải tìm cách nhốt chúng vào một chỗ. Ít ra thực phẩm dành cho động vật như là hạt thì không thiếu. Bây giờ chỉ cần kiếm nguồn nước.
May thay đây là thành phố biển. Trước khi mất điện, với công hệ hiện này ta thừa sức biến nước biển thành nước ngọt. Nhưng giờ lại khác, phải làm thủ công từng chút từng chút một. Cũng may thế giới bên kia Thu Phong là lính đặc công, hắn đã từng thử làm nước biển thành nước ngọt rất nhiều lần rồi.
Do đó Thu Phong sẽ truyền cách này lại cho quân lính của mình và cùng họ thực hiện.
“Đã đem gỗ cọc đến hết chưa?”
Lúc này Thu Phong lên tiếng hỏi.
Quân nhân kia nghe vậy liền dùng gương mặt khó xử nhìn Thu Phong và ấp úng nói:
“Thưa thủ trưởng …”
“Nói đi không phải ngại!”
Thu Phong nhẹ nhàng lên tiếng thêm lần nữa.
“Rõ! Do người của chúng ta không đủ nên không thể kéo xe lên tận trên này. Tôi đã cho từng người vác gỗ lên đây, tuy hơi mất thời gian nhưng an toàn hơn thưa thủ trưởng!”
Nghe quân lính mình nói thế, Thu Phong gật đầu rồi vỗ vai hắn một cái.
“Xuống thông báo mọi người chất gỗ lên lại xe đi. Để tôi kéo, những người khác giữ sự ổn định cho xe kéo là được!”
Dứt lời Thu Phong tản bộ xuống dưới núi. Gã quân nhân kia theo đó liền dẫn đường.
“Tất cả mọi người chất gỗ lại lên xe kéo đi. Thủ trưởng sẽ giúp chúng ta …”
Một doạn sau, Thu Phong thấy hàng chục người thay phiên nhau dựng những tấm gỗ xuống dưới đất hòng vác lên trên núi. Nhưng lệnh lại ngược lại khiến cho bọn họ cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng cho đến khi thấy đó là lệnh của thủ trưởng tất cả lập tức im bặt không ai dám buôn một lời than thở. Họ ngoan ngoãn chất cả mấy tấn gỗ lên lại cái xe kéo khổng lồ kia.
Cái xe lớn như vậy, mà chỉ khoảng 20 người kéo suốt từ trong thành phố vào tới đây quả thực là một kì tích rồi.
“Thủ trưởng!”
“Thủ trưởng!”
Thu Phong nhẹ nhàng bước tới, các quân nhân dù mệt mỏi nhưng họ vẫn đứng nghiêm chỉnh chào Thu Phong một tiếng.
Phất tay nhẹ một cái, Thu Phong đứng tại đó, nhìn cái xe kéo khổng lồ cao tận 3 mét trước mặt mình. Cái xe kéo này thực chất được tháo dỡ ra từ con xe tải chở hàng. Bỏ động cơ đi và giữ lại hai cái bánh xe phía sau.
20 người bình thường kéo xe không đã thấy mệt mỏi chứ đừng nói chất cả mấy tấn gỗ và hàng tá dây thừng lên trên đây.
Vài phút sau họ đã nhanh chóng thành công xếp lại đống gỗ lên trên xe. Lúc này Thu Phong lại lên tiếng.
“Được rồi, tất cả mọi người chia ra đứng bên hông và sau đít xe. Giữ cho xe cố định là được, không cần dùng lực đẩy, chỉ cần giữ không cho xe nghiêng ngả thôi!”
Dứt lời Thu Phong cởi toang cái áo khoác quân đội của mình ra. Cơ bắp trên người hắn nổi lên cuồn cuộn. Từ một thanh niên dáng chuẩn 6 múi bây giờ trở thành một gã đô con cục súc sau một cái vận.
Trạng thái này, là trạng thái sức mạnh cơ bản của Thu Phong. Giống như một cách biến thân vậy, trước kia Thu Phong bị thu nhỏ người lại, lực đạo vẫn vậy, nhưng tốc độ lại nhanh hơn. Sau này Thu Phong tìm cách phình to các bó cơ trong người ra, sức mạnh tăng vọt nhưng tốc độ lại giảm như ban đầu.
Bằng cách truyền năng lượng vào trong các bó cơ khiến trúng giãn nở và tràn ngập sức mạnh ra. Đó là cách để kích hoạt trạng thái này. Muốn bản thân trở về bình thường, Thu Phong chỉ việc dừng vận năng lượng trong cơ thể của mình là xong.
“Pặc pặc …!”
Lúc này cơ thể tràn đầy cơ bắp, đẹp tuyệt mỹ như tạc tượng của Thu Phong. Hắn đứng tấn tại trước cái xe, hai tay nắm lấy hai sợi dây thừng to bằng nửa bắp tay của hắn. Một cách chắc chắn nhất có thể, Thu Phong vận sức xuống dưới chân khẽ lùi về sau.
“Kịch kịch …”
Xe kéo nặng hàng chục tấn đang được Thu Phong, thủ trưởng của họ kéo lên trên dốc bằng chính sức của một người. Điều đó khiến cho tất cả quân lính ở đây vốn đã nể trọng sức mạnh của vị thủ trưởng này, nay còn thêm kính trọng hơn nữa.
Những người có mặt ở đây, họ đều có một niềm mong ước rằng, một ngày nào đó cũng có thể làm như thủ trưởng của mình.
Lúc này Thu Phong xoay người lại hướng núi mà đi. Vừa đi hắn vừa hô:
“Tập trung giữ ổn định cho xe! Đường lên núi gồ ghề lắm!!”
“Rõ!!!!!!”
Đồng thanh 20 người hô lên rõ to. Tất cả dường như đã quên hết mệt mỏi, thậm chí vài người còn cố tình dùng lực để giúp đỡ vị thủ trưởng trẻ tuổi kia.
Tất nhiên Thu Phong cảm nhận được điều đó, hắn khẽ nở nụ cười và tiếp tục kéo xe lên trên núi.
Tặng đậu