Toàn thế giới lúc này đang trong một cơn khủng hoảng gọi là mất điện. Cứ thử nghĩ đi, nếu như là thời trung cổ một thế giới chẳng có điện ta chẳng thể nói gì. Nhưng đây là thế giới hiện đại, đa phần con người bây giờ đều rất lạm dụng công nghệ. Họa may chỉ có những gã Võ Năng Giả tu luyện ở ẩn chẳng quan tâm đến cái chuyện quái quỷ này.
Nhưng chuyện mất điện này xảy ra rất nhiều vấn đề khác nhau. Trước khi nói đến sự bất tiện của nhân loại hiện nay, thì hãy nói đến các nhà tù. Các nhà tù sử dụng điện từ trường để làm vách ngăn phòng giam của các tội phạm nguy hiểm bậc nhất. Có thứ đó bắt buộc phải có điện.
Và hệ thống điện tại những nhà tù đó luôn được bảo trì mỗi ngày, luôn có nguồn điện dự trữ nếu như bị chập điện chẳng hạn. Và chuyện không bao giờ xảy ra lại xảy ra, khắp các nhà tù sử dụng hệ thống điện từ ngăn cách như vậy liền trở nên bạo loạn khi các tù nhân liên tục thoát ra ngoài.
Chưa kể đến một vài nhà tù dành riêng cho Dị Năng Giả. Các nhà tù ấy luôn có thiết bị ức chế tế bào Dị Năng của các Võ Năng Giả hoạt động 24/24 giờ đã vô tác dụng với họ. Hàng loạt tội phạm Dị Năng Giả bị giam cầm hàng chục năm liên tục thoát ra ngoài thế giới.
Với các thiết bị súng ống công nghệ mới có thể ngăn cản được những người này, nhưng tất cả đều không hoạt động. Thay vào đó chỉ những khẩu súng sử dụng hỏa lực mới có tác dụng, nhưng tác dụng quái gì với những tay Dị Năng Giả tội phạm này.
Trước khi thế giới nhận biết đến các nguy cơ đó, ta quay lại sự bất tiện của con người khi không có điện. Thế giới trẻ hiện nay luôn cắm mặt vào điện thoại máy tính, giờ khắc này tất cả đều không hoạt động. Lớp trẻ, hoặc lớp trung niên vô công rỗi nghề nhốt mình trong nhà chỉ đối diện với máy tính hàng giờ liền bỗng trở nên điên loạn bứt rứt.
Nhưng người nghiện mạng xã hội, nghiện đồ công nghệ gần như phát điên lên dưới sự khủng hoảng mất điện. Nhưng cái đó chỉ dành cho các ngày sau mà thôi.
Hôm sau
Ngày thứ nhất mất điện:
Một số công nhân – nhân viên sáng nay đi làm cũng không thể bắt tàu điện ngầm, xe buýt, hay đơn giản tự đánh xe hơi của mình đến chỗ làm phải chạy bộ. Đồng hồ cũng không hoạt động chẳng ai biết được bây giờ đang là mấy giờ.
Vô số các công ty đóng cửa vì không thể nào lên được thang máy cũng như đi bằng thang bộ, lên đến nơi họ không thể mở cửa từ của công ty. Nhiều chỗ còn liều dùng búa đập vỡ cửa để tiến vào trong làm việc. Nhưng vào được trong họ nhận ra máy tính không hề hoạt động, không thể nhập liệu những thứ cần thiết. Điện thoại cũng không gọi được. Ngoài các giấy tờ ra, cũng phải cần máy tính để nhập liệu hoặc in ấn cũng trở nên vô dụng.
Đối với các bà nội trợ, những ai ở chung cư phải xách các bịch rác của nhà mình xuống hàng chục tầng để vứt vào thùng rác của chung cư phía dưới. Ban đầu mọi người chỉ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng chẳng ai nói chuyện gì nhiều với nhau.
Một số nhà hàng cũng phải đóng cửa vì xe chở hàng không thể tới trong hôm nay. Tủ đông lại không hoạt động khiến thức ăn dần tan chảy ra.
Họa may chỉ còn các siêu thị tự chọn là mở cửa. Nhưng họ chỉ nhận tiền mặt, không nhận quẹt thẻ, đơn giản vì chẳng còn bất cứ thiết bị công nghệ nào còn hoạt động. Số người không còn tiền mặt đành ngậm ngùi ra về.
Ngày thứ hai mất điện:
Sang đến ngày thứ hai cả thế giới vẫn không biết tại sao đến giờ vẫn chưa có điện. Vài người ở thủ đô Xích Quỷ liền đến trước cổng Nhà Đỏ nghe ngóng tình hình nhưng ngoài lực lượng bảo an của Nhà Đỏ đứng trực ở đó họ chẳng hề biết gì.
Hàng loạt xe hơi, phương tiện di chuyển chết máy khắp thành phố. Chẳng ai buồn mà đẩy chúng về nhà, họa may chỉ những ai ở gần, dùng sức mà đẩy xe về được đến nhà cũng bở cả hơi tay.
Ngày thứ bảy mất điện:
Thật sự là khủng hoảng.
Một số nhà có thức ăn dự trữ trong tủ lạnh trở nên ôi thiu. Bếp từ và bếp điện không thể hoạt động, họ đành ra ngoài mua bếp ga. Nhưng nó khan hiếm đến mức vô lý, họa may chỉ những nhà hàng mới có bếp ga để mà nấu nướng mà thôi.
Lúc này các tội phạm thoát ra từ nhà tù đông vô số kể, nhất là những Dị Năng Giả. Họ trộn lẫn vào với thế giới con người bình thường thế này. Tuy nhiên họ lại không dám vọng động gì để bị bắt trở lại. Nhưng một tuần trôi qua, điện vẫn chưa có, vẫn chưa có ai đi bắt những gã tội phạm này về.
Chúng bắt đầu phạm tội trở lại, cướp của, hiếp dâm, giết người. Cái gì cũng làm. Các thành phố lớn dần trở thành mục tiêu cho chúng. Cảnh sát với những trang bị bình thường như súng mang hỏa lực không thể làm gì được các Dị Năng Giả đó.
Thế giới dần lâm vào cuộc khủng hoảng.
Nếu còn tiếp tục thời đại mới sắp sửa bắt đầu.
………….
Hôm nay là ngày 17 tháng 10 năm 2194.
Theo lịch của người Maya chỉ còn 1 tháng nữa thế giới sẽ diệt vong. Nhưng theo Thu Phong thấy, thế giới này như vậy sớm muộn cũng trở thành một bãi tha ma toàn xác người. Con người tự giết chết lẫn nhau.
Lúc này Thu Phong ngồi trên đỉnh một tòa nhà cao chọc trời tại thành phố Quảng Phúc. Hắn ngồi đó, ngắm nhìn thành phố với hàng tá xe cộ bị ngưng trệ. Khác với một vài thành phố khác. Thành phố này có Hắc Long Bang, có hắn và quân đội của mình bảo vệ, thậm chí cảnh sát của thành phố và cảnh sát đặc vụ BDP bây giờ tạm thời nghe theo lệnh của hắn khi họ không liên lạc được với cấp trên của mình.
Địa hình bây giờ trở thành một vết ngăn khi mà mọi thiết bị di chuyển không thể hoạt động.
Thành phố này, dưới sự cai quản và giám sát của vô số lực lượng an ninh. Tuần tra thường xuyên, một số Dị Năng Giả bắt đầu lộng hành liền bị đập một trận nhừ tử và củng cố lại tinh thần kèm theo tống giam tại trại quân đội dưới sự kiểm soát của đám người Hạo Nguyên.
Đám người Hạo Nguyên đủ khả năng để đánh nhau với một vài Dị Năng Giả cấp thấp có đặc tính không quá đặc biệt cho lắm. Cho nên vì vậy Thu Phong mới có thể trấn áp được nơi này. Kèm theo đó hắn gia tăng tốc độ luyện tập cho người của mình.
Ví như hôm nay, ai có lịch trực bên trong thành phố thì phải chạy bộ mấy chục km đến thành phố này.
Nghe có vẻ khá vô lý, nhưng là sự thật. Bọn họ phải thức từ 5 giờ sáng để bắt đầu cuộc hành quân. Khoảng hai đến ba tiếng họ sẽ đến được thành phố. Đội trực trước đó sẽ phải chạy về lại thành phố.
Đồng thời Thu Phong cũng dạy nội công cho tất cả người này mới làm cho bản thân bọn họ gia tăng sức chịu đựng và sức bền. Tuy nhiên chỉ mới vài tuần họ cũng không thể bá đạo quá được. Suy cho cùng chỉ là những binh lính có một chút kỹ năng và khả năng sử dụng súng mà thôi.
Tiếp theo đó, Thu Phong nghĩ tình hình này lương thực sẽ mau chóng mất đi. Bởi cái sự bất an trong hắn lần này cực kì lớn. Vụ mất điện này không biết nguyên do vì sao. Nhưng nó lại không hề đơn giản một chút nào.
Thu Phong phải làm cách gì đó, hắn đã nhìn ra được vấn đề chính là nguồn lương thực. Phải làm sao để đảm bảo nguồn lương thực của người dân tại thành phố này. Một vài người đã đi bộ sang các tỉnh thành khác để mong muốn tìm được nguồn điện hoặc nguồn lương thực mới khi mà họ có thẻ mà không thể sử dụng thẻ để mua lương thực.
Quanh cảnh thành phố ngổn ngang khắp nơi tràn ngập rác thải tồn đong suốt một tuần. Nước cũng không có để mà sử dụng, người dân phải đến các nhà máy nước để xách từng xô nước về. Quá ư là mệt mỏi.
“Nguồn nước … nguồn lương thực? Kiếm ở đâu ra đây?”
Ngồi trên đỉnh tòa nhà cao nhất thành phố tại quận trung tâm của Quảng Phúc. Thu Phong liên tục vuốt lấy cằm của mình mà suy nghĩ.
Hắn không cần lo lương thực trong quân đội, bởi vì quân đội đã có thể tự trồng trọt chăn nuôi và có nguồn lương thực riêng. Chưa kể còn có lương khô quân đội, chất hàng ngàn tấn trong kho vừa mới vận chuyển trước đây để phục vụ chiến tranh sau này.
Nhưng chiến tranh còn chưa xảy ra đã phải nghĩ đến việc dùng nó. Nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi, lương thực không thể tự mà đẻ ra được. Thu Phong phải tìm cách nào đó. Hắn phải lo cho thành phố của mình trước tiên đã.
Thành phố này có vài ngọn núi lớn nhỏ, có biển cả. Có ngư dân, nhưng tuyệt nhiên không có nông dân. Phải làm sao đây?
“Á á á á ….”
Đang ngồi suy nghĩ tính đường đi nước bước cho thành phố này thì bỗng nhiên một tiếng thét thất thanh vang lên.
Ngồi trên đó Thu Phong lập tức bật đôi mắt xanh của hắn lên, đôi mắt này ngoài nhìn được chân khí còn có thể giúp hắn nhìn được xa hơn gấp mấy lần, đồng thời cũng rõ hơn.
Men theo tiếng thét kia, Thu Phong híp mắt lại. Trong một con hẻm nhỏ cách đây khoảng hai dãy nhà, hình như có một nhóm người đang bao vây mấy cô gái?
Cái gì đây? Còn định lợi dụng thời thế hiếp dâm ư?
Ngồi tại đó, Thu Phong ngó qua ngó lại. Quân của mình không thể nào tới kịp chỗ này, có vẻ như họ không biết được có người đang gặp nạn.
Thấy thế Thu Phong lập tức gieo mình từ trên tòa nhà xuống. Hắn rơi tự do từ tòa nhà cao hàng trăm mét ấy.
“Ù ù ù …”
Tóc tai của Thu Phong bay phấp phới, nếu có ai đó nhìn thấy cảnh tượng này. Có lẽ họ lại nghĩ chắc một thanh niên trẻ nào đấy vì không chịu đựng nổi cuộc sống không có công nghệ nên gieo mình tự tử.
Vài ngày nay cũng có vài người như thế tự tử vì không chịu nổi cảnh không có điện rồi.
“Pặc!!”
Thu Phong đáp nhẹ nhàng xuống dưới mặt đất, tức thì hắn lao đi như một mũi tên. Trong đầu hắn hiện lên bản đồ dãy phố hắn ngắm nhìn ban nãy.
“Á … đừng đừng … đừng làm thế!!!!”
“Buông tôi ra …. Không …”
“Xoẹt xoẹt!!”
Mặc cho hai cô gái gào thét đến cỡ nào đi nữa. Mấy tên thanh niên trông có vẻ tri thức đeo kính cận tưởng chừng như trói gà không chặt lại có thể mạnh bạo xé rách áo các cô gái này.
“Yên xem nào …”
“Thế giới này diệt vong rồi, không thịt gái tao uổng đời làm trai! Đúng không tụi mày?”
“Đúng đúng!”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Ra những tên này đều là những gã suốt ngày cắm đầu ở trong nhà coi pỏn. Và rồi trở thành những kẻ đồi bại khi không có mạng, không thiết bị internet nào hoạt động. Chúng bắt đầu ra ngoài và thực hiện các cuộc hiếp dâm.
Hiển nhiên đây là vụ đầu tiên của chúng sau khi tụ tập. Chúng cũng chẳng biết rằng thành phố này đang được bảo vệ bởi quân đội và cảnh sát. Chúng cứ nghĩ thế giới này loạn rồi, thân mình lo chưa xong thì lo cho người dân làm gì.
“Bốp!!”
Đúng lúc này, gã đeo mắt kính kia đang liếm lấy cái cổ trắng nõn của nạn nhân thì ăn thẳng một cú đạp vào giữa mặt.
Cảnh tượng một người đàn ông như từ trên trời xuất hiện, đạp thẳng vào mặt gã đó.
“Cốp …”
Thêm một tiếng động nữa vang lên.
Đạp xong chưa đủ, theo đà Thu Phong ấn thẳng đầu hắn xuống dưới đất bằng lực chân mạnh bạo của mình. Máu khẽ chảy ra từ đầu hắn.
“Giết người! Giết người rồi … Bới người taaaaa!!”
Không biết rằng ai trong số bọn chúng đã la lên, vừa la lên đã có kẻ chạy đi mất.
Theo đó vài kẻ khác cũng chạy theo. Chúng là những kẻ nhát gan, chỉ dám làm mà không dám đối mặt. Tức thì bốn năm gã biến thái đã chạy mất, Thu Phong cũng không ngăn cản.
Buồn cười cái vừa chạy đi chúng vừa hô to:
“Bới người ta giết người …”
“Quân đội, quân đội kìa … các anh ơi, có kẻ giết người trong đó.”
Đứng bên trong con hẻm. Quả thật Thu Phong đã dùng một chân dẫm vỡ hộp sọ của đối phương. Hắn đứng tại đó cởi cái áo khoác Hắc Long Bang vừa mới thay hồi sáng ra ném cho hai cô gái.
“Huỳnh huỵch …”
“Là nó, nó giết chết bạn tôi. Các anh lính bắt hắn lại đi. Tên khốn này lợi dụng mất điện giở trò đồi bại với hai cô gái kia. Chúng tôi đến ngăn cản, hắn còn đánh chết bạn tôi.”
Lúc này mấy quân lính kia dường như chết lặng. Họ đứng đó, không dám giương súng vào cái kẻ mà bọn chúng đang chỉ trích kia. Chỉ dám từ từ quay đầu nhìn những thằng ngu này.
“Giết sạch mấy thành phần này đi. Giữ lại không có tác dụng gì đâu.”
Âm thanh âm trầm của Thu Phong vang lên.
Khiến cho những kẻ đó bỗng cảm thấy nực cười. Nhưng không, lúc này hai người lính được trang bị súng ống đầy đủ bỗng đứng nghiêm lại đưa tay lên và hô:
“Rõ thưa thủ trưởng!!!”
“À khoan!” – Thu Phong lên tiếng ngăn cản.
Lệnh của Thu Phong như lệnh vua, hai quân lính giương súng lên định bắn vào mấy gã biến thái đang đứng ngơ ngác kia liền dừng lại.
“Tiết kiệm đạn, bắn mấy thằng này phí đạn!”
“Rõ thưa thủ trưởng!!”
Cả hai người lập tức nhận lệnh sau đó cả hai người xông vào tấn công những gã biến thái ấy.
Có vài tên tranh thủ chạy trước thì một hồi sau cũng bị quân tuần tra khác bắt gặp và đập chết tại chỗ. Xác của những người này được xử lý bằng cách rưới xăng lên và đốt cháy tại chỗ.
Bởi không có đủ quân lực để ván những cái xác này đi xử lý hay đem chôn. Thiếu thốn đủ đường, cách này là nhanh nhất. Đốt cho ra tro thì thôi, xong quét hốt ném vào thùng rác.