Đô Thị Quỷ Vương

Chương 379: Cúp Điện …




Lá phổi xanh của nhân loại bị cháy.

Cách đây nửa tháng, một khu rừng nhiệt đới rộng lớn được bảo tồn qua ba cái thế chiến giờ đây xảy ra một đám cháy lớn nhất lịch sử tính đến thời điểm hiện tại.

Khi mà một thế giới khoa học kỹ thuật phát triển, khí thải từ xe cộ và nhà máy từ con người ngày càng nhiều. Diện tích rừng cũng bị san phẳng để phục vụ nơi cư trú cho con người. Hàng ngàn loại động vật tuyệt chủng chỉ trong vài trăm năm khi con người phát triển đến mức như thế này.

Dân số thế giới vượt ngưỡng 10 tỷ dân. Toàn nhân loại đang đối mặt với nguy cơ thiếu không khí để thở. Chỉ tính riêng số lượng người hít thở không thôi, số lượng Co2 thải ra bên ngoài đã gấp biết bao nhiêu lần số lương O2 cung cấp bởi những cánh rừng.

Rừng Amazon, cái tên giống hệt với rừng Amazon của thế giới Thu Phong. Khu rừng tại thế giới này đang bị cháy, cháy một cách không kiểm soát. Tính đến thời điểm từ đám cháy đầu tiên vào nửa tháng trước cho đến tận bây giờ đã có hơn 15.000 vụ cháy lớn nhỏ quanh khắp cánh rừng lớn nhất thế giới này.

Gần 1 phần 3 cánh rừng đã bị thiu rụi. Hàng ngàn con vật bị đốt chết bởi những đám cháy ấy. Tất cả là do chính phủ quản lý cánh rừng ấy, họ cho phép người dân đốt rừng để làm canh tác. Dẫn đến việc liên tục có đám cháy nhỏ, dần dần bén lửa lớn. Người dân không thể kiểm soát được.

Chưa kể đây lại là mùa thu. Mùa này không hề có mưa, lá rụng lại rất nhiều.

Dù sức của con người có lớn, nhưng không thể nào dập tắt lửa kịp thời. Lửa đã cháy suốt nửa tháng qua không hề có dấu hiệu dừng lại. Dù có các quốc gia khác giúp đỡ vẫn không cải thiện được tình hình được là bao.

Điều đó cho thấy dù con người hiện đại đến đâu, chúng ta vẫn thua đất mẹ. Chính chúng ta đang giết chính con cháu chúng ta sau này và bây giờ.

Diện tích rừng đã khan hiếm. Rừng nhiệt đới lớn nhất thế giới đang nằm trong cơn khủng hoảng. Nhưng dường như những quốc gia quá xa xôi, thậm chí họ còn không quan tâm đến điều đó.

Trong khi rừng Amazon ấy cung cấp lượng O2 cho trái đất lên đến 20% vào những năm 2000. Nhưng năm nay là năm 2194. Đã gần 200 năm sau, diện tích rừng của tất cả quốc gia trên thế giới đã bị tàn phá nặng nề. Cho nên con số này đã lên ngưỡng mức 50%. Và con số này sẽ sớm biến mất nếu như con người không giải quyết được điều đó.

Ở hai đầu cực trái đất, băng đã tan ra rất nhiều. Gấu Bắc Cực và Chim Cánh Cụt dường như đã tuyệt chủng sạch. Thậm chí sư tử và hổ chỉ còn nằm trong sách giáo khoa. Hàng tỷ người trên thế giới này chưa bao giờ gặp được một con động vật ăn thịt nào ngoài con người.

Thế giới này đã và đang dần đến hồi kết rồi. Con người dường như chẳng quan tâm đến chuyện đó, thậm chí 3 cường quốc lớn nhất thế giới chỉ lo tập trung chuẩn bị vũ trang để gây nên cái thế chiến tiếp theo.

Loài người thối nát. Họ giống như những con Virus đang gây bệnh cho trái đất vậy. Không lâu đâu, trái đất sẽ sớm loại bỏ mầm mống bệnh này ra khỏi cơ thể của nó.

Nhắc về đám cháy, theo như chúng ta được biết, có phải là do con người gây ra? Hay là do một thứ gì đó.

Ngày hôm qua vừa có tin tức sống thần bất ngờ ập đến do một con động đất diễn ra ở ngoài khơi Thái Bình Dương. Cơn động đất được cho là nằm trong vùng Tam Giác Quỷ.

Kèm theo đó là các cơn sóng thần cao hàng chục mét đập vào lục điện quanh nó.

Chưa kể đến việc diện tích trái đất đang ngày một thu hẹp do sự tan băng ở hai đầu Cực. Nói đi nói lại, trái đất vẫn đang nóng lên. Thế giới này sắp tàn rồi.

………………………

“Thế giới này sắp diệt vong rồi …”

Trong doanh trại 617. Lúc này con Mực đang nằm giữa sân tập luyện của các người lính. Nó nằm giữa sân đó, ngắm nhìn những con người chỉ biết cắm đầu vô tập luyện mà chẳng hề hay biết gì đến việc chính bản thân bọn họ sắp diệt vong.

“Phì …”

Nó thở mạnh ra một hơi làm bay mất đống đất cát trước mặt nó.

“Có chuyện gì khiến mày thở dài hả Mực?”

Đúng lúc này giọng nói của Thu Phong vang lên.

Tự lúc nào hắn ta đã đi đến bên cạnh con Mực mà ngồi bệt xuống dưới đất vuốt ve cái đầu bóng loáng của nó.

“Ư ử …”

Trả lời Thu Phong chỉ bằng hai tiếng ư ử nhỏ mà thôi. Lần trước nó cứ tưởng rằng thiếu chủ lấy lại được ký ức. Nhưng không hề, mém chút nữa nó làm hỏng chuyện rồi. Tốt nhất bây giờ cứ để thiếu chủ xem nó như là một con siêu cẩu là được. Không cần phải quá rắc rối đâu.

Hỏi cho có lệ chứ Thu Phong cũng không mong nó trả lời được, nếu không hắn sợ chết khiếp mất.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Thu Phong thở dài ra một tiếng y hệt con Mực ban nãy. Hắn chẳng biết sao bản thân mình lại thở dài. Chỉ là hình như hắn cảm thấy trong lòng lại có gì đó bất an.

Đám sát thủ thì hắn không cần phải lo rồi. Cái lo bây giờ của hắn, cũng chẳng biết là lo cái quái gì nữa.

“Bầu trời này … có vẻ vàng hơn mọi khi?”

Đôi mắt Thu Phong nhìn lên trời xanh, khẽ híp lại mà nhìn lên bầu trời trông khác lạ ấy.

Hắn thân bận trăm công nghìn việc, chẳng thể nào biết được bên ngoài thế giới đang náo động lên vì rừng nhiệt đới lá phổi xanh của con người bị cháy. Cũng chẳng thể nào biết được hàng chục cơn sóng thần dập vào đất liền.

Chỉ là nó không xảy ra ở Xích Quỷ, hắn cũng không biết điều đó. Cho dù biết thì có thể làm gì được chứ? Con người chỉ có tàn phá thiên nhiên đất mẹ, chứ chẳng thể nào cứu được thiên nhiên.

………………..

Tuần sau.

Vẫn như mọi ngày, Thu Phong vẫn tiếp tục huấn luyện binh lính của mình. Vẫn thường xuyên cho họ tập luyện bên trên mặt đất và chiến đấu giả ở phòng thực tế ảo quân đội xây nên dưới lòng đất. Ngày qua ngày cứ thế trôi qua trong yên bình không có gì biến động.

Cho đến một ngày này, Thu Phong vẫn ngẩng đầu lên trời, hắn cảm thấy bầu trời dường như không còn là màu xanh như trước nữa rồi. 

Bây giờ trời vẫn đang là giữa trưa. Lý ra bầu trời nếu không mưa thì phải trong xanh, nhưng không, chúng vẫn trong, nhưng là trong vàng chứ không phải trong xanh.

Ánh trời ấy, kéo dài suốt cả tuần nay. Càng ngày càng vàng.

Bỗng đôi mắt Thu Phong sáng lên.

Hắn dường như sực nhớ ra gì đó. Chính là cái nỗi lo lắng của bản thân mình. Dường như nó có mối liên hệ với bầu trời này hay sao? Tuy nhiên nhìn bầu trời như vậy thì nói lên được cái gì chứ?

Nghĩ thế Thu Phong đeo tai nghe không dây từ trong túi quần lên tai và nói:

“Bone!”

“Vâng thưa thiếu gia!”

“Tìm kiếm thông tin trên mạng xem coi những từ khóa nào nói về bầu trời vàng?”

“Thiếu gia hãy đeo đồng hồ lên đi ạ!”

Giọng nói máy móc của Bone vang lên.

Nghe thế lập tức Thu Phong tháo cái đồng hồ dính trên thắt lưng của mình bằng điện từ ra.

Lúc này hàng tá hình ảnh trôi nổi trên không trung. Các bài báo liên quan nhất về sự việc này, ví như cháy rừng Amazon, động đất tại khu vực tam giác quỷ gây nên sóng thần. Tam giác quỷ trên cạn xuất hiện một hung thú khổng lồ, không camera nào ghi lại được, tất cả chỉ là lời truyền từ người dân bản địa gần đó.

Ngoài Thái Bình Dương liên tục có bão lớn xuất hiện trong nửa tháng trời. Bầu trời lúc nào cũng đen nghịt khiến cho máy bay khi bay qua khu vực ấy liên tục bị đắm, bắt buộc phải đổi tuyến đường bay cho các hãng hàng không.

“Cái này là sao Bone?”

“Thưa thiếu gia, đây là những thông tin liên quan nhất hiện nay. Chắc là do đám cháy đến giờ vẫn chưa dập tắt dẫn đến hiện tượng trên. Còn một số thông tin đã cũ nhưng mới vừa cập nhật như băng ở hai đầu cực tan ra gần hết. Mực nước biển đang dâng cao rất nhiều trong thời gian ngắn …”

Bone vừa nói đến đây, lông mày của Thu Phong nhíu lại. Hắn cảm thấy khó hiểu về chuyện này. Nghĩ là thế, lúc này Thu Phong lập tức phóng ra bãi biển cạnh doanh trại của mình.

Hắn nhìn mực nước biển nơi đây, trông không có vẻ như là khác mọi ngày là bao. Nhưng hòn đá ngoài khơi hắn hay bơi ra để ngắm biển đã biến mất.

Tính theo thời gian bây giờ không phải là thủy triều, mà mực nước biển này hình như có hơi khác lạ.

“Tõm …”

Vô tình Thu Phong dẫm phải một vũng nước.

Hắn thấy lạ liền cúi đầu xuống nhìn. Nơi này chắc bờ biển tận 100m. Chưa bao giờ nước biển dâng tới đây, Chưa kể đã lâu lắm rồi không có mưa.

Nghĩ thế Thu Phong liền chấm một ngón tay vào vũng nước. Hắn khẽ liếm nhẹ ngón tay của mình.

“Mặn … chẳng lẽ nước biển dâng lên tận đây lúc trời tối?”

Lúc này Thu Phong mới để ý thêm vài điều nữa. Như mặt cát ở đây vốn còn ẩm ướt. Một vài con cua còn bò lang thang trên này. Vốn cua chẳng bao giờ bó quá xa bờ biển … Cảm thấy có điềm không lành Thu Phong lập tức rút điện thoại ra xem dự báo khí tượng.

“Tách tách tách …”

“Thiếu gia … không … ổn … rồi … Bone ….”

Đúng lúc này giọng nói của Bone vang lên, xong dần trở nên yếu ớt rồi biến mất.

Điện thoại của Thu Phong cũng thế, nó tự nhiên không hiện lên bất cứ hình ảnh gì. Cứ thể như là hết pin.

“Không thể nào vừa mới sạc xong mà? Còn đồng hồ nữa? Bone định nói gì?”

Nghĩ thế Thu Phong lập tức đưa đồng hồ trên tay lên nhìn vào đó.

Chỉ một mảng tối đen, đồng hồ công nghệ của hắn dường như cũng bị hết pin.

Quá vô lý?

“Ầm …”

Đúng thời điểm này mặt đất rung chuyển dữ dội. Nhưng rất ngắn, chỉ tầm vài giây liền biến mất.

“Chấn động phát ra từ trong quân khu?”

Lẩm bẩm một vài câu, Thu Phong lập tức lao về doanh trại của mình.

Lúc này cả một vùng đất bị nứt toác ra. Đập vào mắt hắn là hình ảnh của Mạnh Dũng đang đứng chật vật giữa vùng đất đổ nát ấy. Hắn đang được các quân lính của Thu Phong kéo lên từ mảnh đất bị nứt tọa kia ra.

“Chuyện gì vậy?”

Thu Phong tiến đến dùng đôi mắt nghi hoặc hỏi Mạnh Dũng.

“Tôi không biết nữa thưa thiếu gia … Tự nhiên cái máy phản trọng lực chứa viên đá kia bỗng nhiên mất nguồn. Viên đá không có gì để giữ nó lập tức chịu tác động của trọng lực rớt thẳng xuống dưới kéo theo tôi. May mà nó đâm lủng túi quần chứ không bây giờ tôi cũng táng mạng theo viên đá đó rồi …”

Vừa nói Mạnh Dũng vừa chỉ xuống cái hố sâu nhỏ vừa đủ một người chui lên chui xuống kia. Cái hố sâu không thấy đáy, nơi đó, viên đá nhỏ tí nặng biết bao nhiêu tấn chìm xuống dưới lòng đất gây ra dư chấn.

“Sao không gian im ắng vậy?”

Dường như Thu Phong để ý đến một việc gì đó, hắn cảm thấy thế giới xung quanh dường như quá tĩnh lặng. Cái tĩnh lặng này không phải là do con người im lặng … mà là do máy móc đã ngưng hoạt động?

“Đi kiểm tra tất cả thiết bị điện, thứ nào còn hoạt động lập tức quay lại báo cáo. Một trăm người đi kiểm tra, nhanh lên!!”

“Rõ thưa thủ trưởng!!”

Thu Phong ra lệnh tức thì đúng một trăm người nhận lệnh rời khỏi. Hắn đứng giữa sân tập của doanh trại mà liên tục nhíu mày.

Bước đi vài bước, Thu Phong bước tới một bàn chất toàn súng công nghệ. Đây tuy là những mẫu súng dùng để tập luyện là chính, không có tính sát thương, nhưng nó cũng được trang bị điện để phục vụ cho luyện tập giả tưởng.

“Kịch kịch kịch …”

“Không lên?”

Thu Phong vỗ vài cái lên khẩu súng trường công nghệ, chẳng hề thấy nó phản ứng một chút gì?

Chuyện này càng lúc càng điên rồ rồi?

Nghĩ thế Thu Phong lập tức rút một khẩu lục sử dụng hỏa lực bằng thuốc súng sau lưng mình ra.

“Cạch cạch …”

“Pằng!!”

Một viên đạn được Thu Phong bắn thẳng xuống mặt đất.

Vẫn có thể sử dụng súng không sử dụng điện.

Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Hàng tá suy nghĩ hiện ra trong đầu Thu Phong mà chẳng ai trên thế giới này có thể giải đáp cho hắn.

Ngoại trừ quân khu của Thu Phong. Lúc này trên toàn thế giới đều mắc phải một điều chung đó chính là mất điện, không chỉ mất điện, ô tô, xe máy, tàu điện ngầm, tàu ngầm, tàu thủy sử dụng chân vịt máy móc. Bất cứ thứ gì liên quan đến điện đều lập tức ngưng hoạt động.

Hàng triệu tai nạn giao thông diễn ra trên toàn thế giới khi mà xe của họ bỗng dưng dừng hoạt động. Ngoài hệ thống phanh bằng tay là hoạt động, tất cả chiếc xe trên thế giới này không thể chạy được nữa.

Thiết bị điện tử, máy tính, đồng hồ, thiết bị dự trữ điện, thậm chí cả đèn pin sử dụng pin tiểu cũng bị vô hiệu hóa hoàn toàn.

Trong khoảnh khắc ấy, trái đất dường như không phải tiếp nhận thêm bất cứ một chất thải nào xả ra bên trong nó nữa.

Loài người … hoàn toàn bị mất điện.

Tặng đậu