Đô Thị Quỷ Vương

Chương 370: Suýt thì bay đầu




Vài phút trôi qua, Thu Phong ngồi ở dưới đếm từng phút trôi qua trong nhàm chán. Hắn không có thói quen bấm điện thoại, cũng không có sở thích ngắm nhìn cảnh vật do lắm. Khi nào hắn buồn hắn mới thích ngắm mây trời.

Còn bây giờ hắn đang chú ý đến cuộc chiến ở trên tòa nhà cao ốc kia. Có vài khí tức đã biến mất, vài khí tức đã trở nên yếu ớt. Tuy nhiên bốn khí tức quen thuộc với hắn vẫn còn đang rất mạnh mẽ.

Chẳng qua Thu Phong có thể dửng dưng như vậy là do hắn đã thấy được sức mạnh của Mạnh Dũng. Và cũng đã từng thử đánh nhau với Mạnh Dũng khi hắn ở trong trạng thái mạnh nhất rồi. Cho nên Thu Phong rất tin tưởng vào năng lực của Mạnh Dũng.

Cái sức mạnh đó là do một viên đá vật chất bên ngoài vũ trụ không rõ nguồn gốc. Chỉ biết là nó rất nặng, nặng đến mức vô lý. Chỉ một mẩu đá cỡ bằng ngón tay thôi mà đã nặng hơn ngàn tấn. Phải có một luồng năng lượng lớn làm nghịch đảo trọng lực được chế tạo ra trong một cái hộp nhỏ để chứa đựng nó.

Mà sức mạnh của Mạnh Dũng là dạng biến đổi vật chất. Những vật chất rắn hắn chạm phải đều có thể biến đổi từ nó. Ngoài sức mạnh biến đổi vật chất ra, Mạnh Dũng còn có thể điều khiển trọng lực, nhưng chỉ có thể điều khiển trọng lực của bản thân hắn mà thôi.

Bởi vì có cái sức mạnh đó, nếu như Mạnh Dũng chiến đấu thực sự, thì cái chỗ này đã thành cái bình địa rồi. Cơ hồ tòa nhà kia cũng chịu đựng không nổi đâu, do đó chỉ cần lặng yên và theo dõi. Hắn quyết định tin dùng bọn họ thì vạn nhất có chuyện không hay xảy ra hắn mới xen vào.

“Hello anh trai!”

Đúng lúc này một gương mặt xuất trước mặt Thu Phong.

Một thanh niên mang gương đẹp đến ma mị đập vào mắt Thu Phong. Với hắn, cái gương mặt này khá quen thuộc. Thụy Hải – cặp bài trùng của Giang Nam.

Sao thằng này lại xuất hiện ở đây? Mà trên hết tại sao nó lại là cặp bài trùng của Giang Nam nhỉ, bản thân Thu Phong thấy nó chưa thể hiện được gì nhiều. Có một lần nó bắn phát súng kia quả thật rất khó ưa. Thu Phong chẳng có cảm tình gì với thằng này cho lắm.

Lúc này Thụy Hải đứng sau cái ghế đá mà Thu Phong ngồi, hắn vịn hai tay lên đó chòm đầu ra nhìn Thu Phong cười hắc hắc.

“Chào!”

Híp mắt lại Thu Phong đáp nhẹ lại một tiếng sau đó hắn quảnh mặt bơ đi luôn coi như nó không tồn tại.

“Anh trai! Sao có vẻ lạnh lùng thế? Bắt chước anh Nam là không được đâu nhé.”

Cái vẻ mặt đẹp trai kia, Thụy Hải cố tỏ ra mình đáng yêu như một đứa con gái lườm lườm Thu Phong cười nói.

Nếu Thu Phong biết được cái bản tính biến thái của thằng này, có lẽ hắn tránh xa Thụy Hải tám kiếp mười đời chứ không đơn giản là ngồi lại đây mà nghe nó nói nhảm đâu. Ít nhiều gì Thu Phong biết rằng Giang Nam đã cố tình tha mạng cho hắn tận hai lần nên coi như nể mặt Giang Nam không quan tâm thằng ôn thần này.

Tuy nhiên Thu Phong không phải là không để ý hắn, mà là đang để ý đến khí tức của Giang Nam. Tới tận giờ này Thụy Hải xuất hiện ở đây, tuy mờ nhạt nhưng Thu Phong vẫn biết hắn tiến về phía mình. Do không cảm nhận được sát khí của Thụy Hải nên Thu Phong cũng không quan tâm cho lắm.

Thụy Hải xuất hiện Giang Nam lại không thấy đâu? Quả là kì quái.

“Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh ….”

Đúng lúc này Thu Phong cảm nhận được mặt đất đang lung lay. Đồng thời tòa cao ốc phát ra các tiếng động lớn không ngừng.

Bây giờ đang giữa trưa, mọi người thường đang nghỉ trưa hết, nên xung quanh khá là vắng, cơ hồ chỉ có hai người một chó tại chỗ này.

Sau tiếng động kia, dư chấn cũng biến mất.

“Xoảng ~~~”

Một tiếng kính vỡ rõ to vang lên. Phía trên cao lúc bấy giờ có mấy bóng người nhảy xuống dưới mặt đất.

Hai gương mặt lạ hoắc nhảy ra đầu tiên. Theo đó là bốn bóng người lao theo. Bốn bóng người ấy chính là mấy người Mạnh Dũng và Lý Đại.

Porteur đang bám chặt lấy vai của Mạnh Dũng, tức thì cả hai người tốc biến đến trước mặt một kẻ địch đang rơi ở phía dưới.

Còn lại Lý Đại và Linh Đan, tình thế của hai người lúc bấy giờ trông rất buồn cười. Lý Đại đang nắm lấy cổ chân của Linh Đan quay vòng vòng cô nàng trên không trung.

Trong đầu Thu Phong thấy tình cảnh đó, hắn đang suy nghĩ rằng họ đang làm cái quái gì thế?

Đáp lại lời suy nghĩ của Thu Phong, Lý Đại sau khi quay Linh Đan gần chục vòng trên không chung với tốc độ nhanh kinh khủng. Đúng lúc ấy hắn liền buôn tay ra, Linh Đan lao đi như một mũi tên, phá không mà bay.

Hai cánh tay của Linh Đan chụm lại thành một cây trường kiếm to lớn hướng thẳng đến vị trí của gã còn sót lại kia.

“Phập!!!”

“Bịch ~~` Rầm!!!”

Một kiếm của Linh Đan đâm xuyên tim kẻ địch nào đó trên không trung, còn Mạnh Dũng và Porteur tốc biến đến kẻ kia ngay từ đầu, Mạnh Dũng thân hóa thành người đá nện thẳng một quyền vào giữa đỉnh đầu kẻ đó.

Cái đầu của hắn ta nát ra giữa không trung, thân thể dưới tác động lực đẩy từ Mạnh Dũng lao thẳng xuống dưới mặt đất tạo nên chấn động nhẹ. Cả người nát bét người không ra hình người.

“Linh Đan để tôi đỡ cô!!!”

“Cút raaaaaaaaaaa!!!!!!!!”

Trên không trung, không biết bằng cách nào đó, Lý Đại lại lao xuống mặt đất với vận tốc nhanh hơn cả vận tốc hắn ném Linh Đan đi. Hắn hướng về phía Linh Đan mà giang hay cánh tay được chính hắn cho là ấm áp ra.

Tuy nhiên đáp lại lời rù quyến của một thằng biến thái, Linh Đan lách nhẹ người qua, đồng thời đạp cho hắn một cú vào giữa eo khiến hắn cắm thẳng mặt xuống đất. Còn Linh Đan như có đà, người cô nhích lên không trung một tí xíu rồi nhẹ nhàng tiếp đất trong rất tiêu sái.

“Bịch …!”

Một tiếng bịch cuối cùng vang lên. Cái gã mà bị thanh trường kiếm của Linh Đan đâm xuyên người cuối cùng của rơi xuống.

“Thiếu gia!”

“Thiếu gia!”

Lúc này Mạnh Dũng và Linh Đan lập tức tới trước mặt Thu Phong cúi đầu chào một tiếng. Sau đó Porteur và Lý Đại mới chạy tới hô lên:

“Boss!”

“Sếp!”

Thấy bốn người lành lạnh trở về, dù quần áo có hơi rách nát đôi chút nhưng Thu Phong cũng cảm thấy như vậy là quá đủ rồi. Lần đầu tiên Lý Đại chiến đấu mà vẫn có thể bình tĩnh như thế khiến Thu Phong cũng khá bất ngờ về tác dụng của tình yêu.

Nhưng mà thằng này nhây quá toàn đi cà khịa Linh Đan không, làm ơn có ai đó chỉ hắn một khóa tán gái đi. Như vậy sao mà lấy được tình cảm của con người ta?

Nhìn vào vẻ mặt chịu đựng trong cực khổ của Linh Đan, Thu Phong chỉ thầm xin lỗi trong lòng.

“Thiếu gia – Đây chẳng phải là Thụy Hải kẻ ám sát thiếu gia sao?”

Bỗng nhiên Mạnh Dũng lên tiếng. Từ khi đáp đất đến tận giờ Mạnh Dũng luôn dán ánh mắt lên trên người của Thụy Hải.

“Ờ nó đó!”

Thu Phong lười nhác trả lời câu hỏi của Mạnh Dũng. Mạnh Dũng này đúng là người làm việc chuyên nghiệp, hắn ta chỉ cần nhìn qua hình ảnh của Thụy Hải một lần trong vụ ám sát đợt trước xảy ra giữa Thu Phong và Giang Nam, cùng đó là bài trùng của hắn tên Thụy Hải.

Một kẻ đang bị hiệp hội sát thủ treo đầu 100 triệu như thiếu gia nhà mình lại đang ở cùng với tay Thụy Hải một trong những sát thủ của hiệp hội, từng có tiền án ám sát Thu Phong một lần bằng viên đạn cách hai ba cây số kia. Tại sao hắn ta lại ở đây?

“Xin chào tôi hôm nay tới đây chỉ để hỏi thăm vị thiếu gia này của mấy người thôi … không cần phải căng thẳng như vậy đâu các nghệ thuật ơi … Hắc hắc “

Vừa nói Thụy Hải vừa làm gương mặt cực kỳ kiêu ngạo, đồng thời hắn lại chìm chằm chằm vào gương mặt mỹ lệ của Linh Đan mà cười lên hắc hắc trông rất biến thái.

“Mày nhìn cái gì vậy?”

Lý Đại bỗng lên tiếng, lúc này hắn đang trong trạng thái rất sung mãn. Dòng máu anh hùng nổi lên bảo vệ người đẹp. Hắn bước đến một bước đứng trước mặt Linh Đan chắn cô ta lại ở phía sau lưng, và nhìn Thụy Hải bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Tôi nhìn nghệ thuật thôi … anh có muốn trở thành nghệ thuật của tôi không?”

Thụy Hải lại nở nụ cười ma mị của mình ra. Hắn ta tuy có vẻ đẹp ma mị, nhưng cộng với nụ cười ma mị, nó lại khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác bất ổn. Một cảm giác không tốt chút nào.

Chính vì cái cảm giác rờn rợn ấy khiến cho Lý Đại chịu không nổi liền nhảy bật tới tung một quyền vào thẳng mặt Thụy Hải.

“Đùng!!!”

Một cú đấm được tung ra, tiếng đùng to lớn vang lên.

Đúng lúc này Thu Phong tự khi nào đứng tại nơi đó đưa tay ra đỡ dùm cho Thụy Hải một quyền. Quyền bị bắt lại nhưng lực dư chấn thì còn đó, sức gió tạo ra lớn đến mức một vườn hoa sau lưng Thu Phong và Thụy Hải bị dạt cho nằm sấp xuống mặt đất.

“Này! Nghệ thuật đừng manh động vậy chứ?”

Thụy Hải cắn môi nở một nụ cười quái đản.

Tóc của Thụy Hải bay lên xong hạ xuống, đôi mắt buồn của hắn giờ đây chỉ độc nhất một vẻ đẹp tụ hội, vẻ đẹp ma mị. Một dòng máu khẽ chảy ra từ môi hắn, không phải là do lực đạo từ Lý Đại gây nên. Mà là do hắn tự cắn môi mình đến độ chảy cả máu.

Lý Đại trừng mắt lên khó tin mà nhìn ông chủ của mình.

“Sếp?”

Thu Phong dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào Lý Đại.

“Đi ra chỗ khác nếu không muốn chết!”

“Vâng!”

Lần đầu tiên thấy ánh mắt của ông chủ khiến cho tim của Lý Đại đập thình thịch. Hắn bất mãn lùi lại.

Vừa lúc lùi lại, bỗng nhiên Lý Đại va phải vào cánh tay của ai đó. Giật mình đến mức khủng hoảng, Lý Đại hấp tấp quay người lại. Đập vào mắt hắn là một gã đàn ông cao to lực lưỡng, có chiều cao khoảng 1m9, hơn Lý Đại gần cả cái đầu.

Nhìn vào cặp má hí cá chết của người đàn ông ấy khiến con tim của Lý Đại bỗng khẽ run lên. Lúc này Lý Đại mới để ý rằng cánh tay của đối phương đang kề sát cổ mình.

“Lui ra đi!”

Giọng nói của Thu Phong lại vang lên.

Lý Đại gật đầu, hắn nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng, sau đó mới dám thử lùi nhẹ nhẹ ra phía sau. Thấy đối phương không động đậy, từ từ Lý Đại lách người tránh thoát khỏi cái gã trông như tử thần kia.

Hắn hiểu rồi, hắn hiểu tại sao ông chủ lại ngăn hắn vừa rồi. Nếu như thật sự Thu Phong không ngăn đòn đó, cái lẽ cái đầu của Lý Đại đã lìa khỏi cổ.

“Tất cả giải tán đi!”

“…”

Thu Phong hô lên một tiếng với người của mình. Theo đó kẻ khiến cho Lý Đại hoảng sợ từ nãy đến giờ chính là Giang Nam cũng liếc mắt nhìn Thụy Hải một cái.

Đúng một khắc sau cả năm người đồng thời rời khỏi.