Đời người nhanh lắm. Chúng ta mất 20 năm để trưởng thành, 20 năm để lao động miệt mài và 20 năm cuối cùng để hưởng thụ cuộc sống này và chết đi. Có một số người có thể sống qua cái tuổi 60, nhưng sau đó cơ thể dần lão hóa, nhận thức cũng kém đi. Sống chẳng khác nào người vô hồn.
Do đó người ta thường có câu 60 năm cuộc đời. Một đời người sống 60 năm là trọn vẹn là đầy đủ cái số năm mình sống. Nhưng bản thân chúng ta quan trọng chúng ta làm gì trong 60 năm đó?
Có những người cứ làm việc lặp đi lặp lại. Ở cái tuổi sơ sinh, chúng ta ăn uống ngủ nghỉ rồi dậy chơi bời. Đến tuổi đi học, học rồi về ăn uống nghỉ ngơi rồi lại đi học. Đến mãi năm qua 20 tuổi thì chúng ta lại đi làm. Sáng đi làm chiều tối về nhà. Có thời gian thì đi du lịch một tháng một lần, hay một năm một lần. Tích đủ tiền rồi xây một căn nhà cưới vợ, lấy chồng, sinh con rồi về hưu.
Đời người chỉ có thế, cứ lặp đi lặp lại một chuyện nhiêu đó. Hầu hết trong số chúng ta, ai cũng sống cuộc đời của mình một năm 60 lần giống nhau. Đó không gọi là sống, đó cũng không phải là cách để sống, cái đó chỉ gọi là đang tồn tại mà thôi.
Cái mà được gọi là sống, là mỗi năm phải sống khác, sống theo hướng tích cực nhé, chứ không phải tiêu cực. Nhưng tích cực hay tiêu cực là do bản thân những người chọn theo cách sống của họ.
Giả dụ nhiêu giết người là tiêu cực, nhưng cứu sống người lại là tích cực. Ấy vậy vẫn có một số kẻ thích cái việc giết người khác làm niềm vui, và cho đó như là nhiên liệu cho sự tích cực của mình. Thằng Thụy Hải là một ví dụ, một kẻ tâm lý không bình thường, lấy cái chết của người khác làm nghệ thuật và là niềm vui của hắn. Thật khó thể tin một kẻ có vẻ đẹp ma mị như hắn lại là một ác nhân.
Tuy nhiên thứ năng lượng tích cực nhất của thời đại này hay bất cứ thời đại nào khác, 100 năm trước, hay 1.000 năm trước, thậm chí là 10.000 năm trước cũng vậy. Đó chính là tiền, thời cổ hơn thì là vàng, là ngân phiếu. Hạnh phúc và năng lượng tích cực được tạo ra từ chính những thứ khiến con người ta thỏa mãn đó chính là tiền.
Tiền tuy không thể mua được tất cả, nhưng bạn sẽ chẳng hạnh phúc nổi nếu như không có tiền. Chẳng có một lão ăn mày hay một thằng bé ăn xin nào mà cảm thấy hạnh phúc vì bữa đói bữa no cả.
Và hiển nhiên có những kẻ ngoài việc giỏi đoạt mạng người khác ra thì chúng không giỏi kiếm tiền. Có một nơi dành cho những kẻ như thế - Hiệp Hội Sát Thủ. Tất nhiên nơi này không phải ai muốn vào thì vào, muốn trở thành sát thủ đại diện cho hiệp hội phải có một vài khả năng nhất định nào đó.
Ví như họ sẽ giao nhiệm vụ gia nhập cho bạn, bắt bạn phải giết một ai đó theo cái tên họ đề ra. Có những cái tên sẽ là người thân trong gia đình mình, một vài sát thủ trong cái hiệp hội đó chính tay họ đã nhuốm máu của gia đình họ. Thân sinh phụ tử, huynh đệ anh em, thậm chí là cả người già yếu không sức phản kháng.
Tuy nhiên cái tỉ lệ ra cái nhiệm vụ giết gia đình của mình cực kì thấp.
Thôi không nói nữa. Trên cơ bản nhưng sát thủ săn đón Thu Phong ngày hôm nay, chúng không những là những kẻ máu lạnh, giết người như gà ra, thì chúng chẳng còn cái gì gọi là tình người cả.
Con người chúng ta luôn gọi cá mập ăn thịt con là ác, sư tử, cọp bao ăn thịt người thì là ác. Nhưng họ nào biết rằng, con người – loài động vật đứng đầu chuỗi thức ăn mới là sinh vật ghê tởm và đáng nguyền rủa nhất.
“Một … hai … ba … bốn … năm … sáu … hai mươi tư … hết thảy hai mươi tư vị trí có sát khí à?”
Lúc này Thu Phong đang ngồi trong một cái nhà thờ lớn tại trung tâm thành phố này. Quận Thừa Thiên. Hiển nhiên là Thu Phong đi bộ đến đây rồi. Trên đường đi hắn giết cũng phải vài chục mạng người. Lính đánh thuê sử dụng súng có, Dị Năng Giả có, thậm chí là những đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi đầu cũng có ý định giết hắn. Chẳng hiểu sao những đứa trẻ tâm hồn cần được bảo vệ đó lại có thể làm sát thủ.
Trên cơ bản Thu Phong cũng chứng kiến không ít đứa trẻ trên chiến trường vác súng đi giết người. Nhưng cái đó là tình thế, một là bị ép, hai là chúng phải làm vậy để tự bảo vệ mình. Trong số những đứa trẻ buộc phải làm vậy, thực ra rất nhỏ trong số chúng mới có cái tâm lý nghiện giết người mà thôi.
Chắc cũng từ đó có những đứa trẻ trở thành sát thủ như thế này. Vừa nãy xong, Thu Phong gặp một con bé mặc váy trông rất xinh xắn. Hiển nhiên nó cũng không phải người Xích Quỷ, mà là người da đen. Tuy vậy, đôi mắt của nó đã bị vấn đục bởi đồng tiền và máu người. Dù cố tỏ ra vẻ là đơn thuần bao nhiêu, Thu Phong liếc mắt cũng biết được.
Cô bé đấy muốn Thu Phong mua dùm một bông hoa, và kèm theo đó trên bông hoa ấy là một cái kim độc. Tất nhiên rằng cái kim đó chẳng thể nào đâm qua làn da dày của Thu Phong, sau đó Thu Phong trực tiếp bóp nát cổ họng cô bé, chết ngay tại chỗ. Xác có người dọn dùm hắn.
Trước khi bước ra khỏi tòa nhà của mình, Thu Phong cũng điện cho bên BDP rằng hãy giải quyết những cái xác mà hắn để lại. Chỉ thế thôi.
Như đã nói Thu Phong hiện đang ngồi trong một nhà thờ lớn. Nơi này ngoài hắn ra còn có vài chục người khác cùng đến đây cầu nguyện, hay hát thánh ca gì đó. Bản thân Thu Phong là kẻ không theo đạo, ở thế giới bên kia lúc trước nhà hắn chỉ có thờ ông Địa và Phật Bà Nam Hải Quan Âm. Do bố già hắn trước khi chết thờ cúng mà để lại.
Trong hàng chục người ngồi đây cầu nguyện, con số ấy lên đến hơn 50 người. Nhưng Thu Phong chỉ đếm được 24 người có sát khí dồn về hắn. Hắn cũng không rõ có vài kẻ có thể giấu đi sát khí của mình hay là không.
Cùng lúc vào đây với hắn có vài người khác, hiển nhiên những người đó đều lăm lăm sát khí rất đáng sợ. Đám này chẳng có một tí chuyên nghiệp gì cả, nhìn mặt thôi là biết chúng muốn giết người rồi.
“Xin Chúa hãy bao dung vì tội lỗi của con Amen …”
Đối diện với Thu Phong, một gã đàn ông chừng 30 tuổi. Mang gương mặt của một gã thi sĩ, chân yếu tay mềm. Nhưng trên người của hắn ta Thu Phong cảm nhận được khí tức của máu.
Có nghĩa ra kẻ này trong tay đã giết rất nhiều người. Trên thế giới này, có rất ít người khi mà đã giết trong tay rất nhiều mạng rồi, họ dù không lộ ra sát ý nhưng mơ hồ ta khi ở gần họ luôn có cảm giác sợ hãi. Còn với những người như Thu Phong, hắn ngửi được mùi máu của những kẻ này.
Những kẻ đoạt mạng hàng tá người, chúng không thể nào loại bỏ đi cái mùi tanh tưởi của xác chết, mùi sắt của máu. Và nhất là cái ánh mắt vô hồn, chẳng có chút tình người nào.
“Chúa không chứng cho mấy thằng như mày đâu khỏi tạ lỗi … Chỉ có Satan mới chứng cho mày!”
Bỗng nhiên Thu Phong ngồi phía sau lên tiếng châm trọng. Phá tan cái bầu không gian yên tĩnh nơi mà ai ai cũng cầu nguyện.
Với những người theo đạo giáo, trong lúc cầu nguyện tuyệt đối không được gây ồn. Dù bạn có theo đạo hay không theo đạo, chỉ cần vào nhà thờ thì phải tôn trọng nơi mà bạn đang đặt chân vào.
Nhưng thật đáng phỉ báng cho một số kẻ giết người như gà, mà lại còn vào nhà tù xám hối. Chúa cũng không nhận những kẻ sát nhân như thế này. Chỉ có Quỷ mới nhận chúng. Hiển nhiên Thu Phong căm thù bọn Quỷ, nhất là Ngạ Quỷ.
“Chậc …”
Một kẻ nào đó ngồi cách Thu Phong hai dãy ghế bên tay phải lắc đầu than ôi.
“Hãy tôn trọng nơi linh thiên thưa cậu trai trẻ kia ơi!”
Trên bục đài phía trên của nhà thờ. Nơi đó một vị mục sư khoác trên mình lễ phục màu đen, trên tay cầm quyển kinh thách lên tiếng nhắc nhở Thu Phong.
“Xin lỗi tôi hơi xúc động. Tôi chỉ hơi hứng thú với nhà thờ đôi chút … Có lẽ tôi còn quá nông cạn. Xin lỗi Cha!”
Đứng dậy Thu Phong nở một nụ cười chất phác mở miệng nhận lỗi trước mục sư của nhà thờ. Sau đó hắn quay người rời khỏi.
Bỗng lúc này Thu Phong phát hiện ra sát khí nồng nặc, nó nồng hơn những kẻ xung quanh hắn. Nhưng đây là một luồng sát khí mới? Những luồng sát khí kia căn bản đã được Thu Phong ấn định rồi, nếu như chúng di chuyển Thu Phong liền biết ngay.
“Vù … Phầm phập … ~~”
Một tiếng gió rít vang lên, thứ gì đó đang lao thẳng đến lưng của Thu Phong một cách thô bạo. Nó trông như một cái đầu mỏ neo được nối với sợi dây bằng thép mềm đẻo đâm thẳng vào lưng Thu Phong.
Cơ hồ bản thân Thu Phong không kịp né cái mỏ neo ấy và:
“Coongg ~~~”
“Lạch cạch!!”
Cái mỏ neo đâm vào lưng Thu Phong khiến cái áo sơ mi của hắn bị rách ra một đường, một tiếng coong vang lên như thể nó đụng trúng phải kim loại vậy.
Kẻ làm cái trò vừa rồi không ai khác chính là gã mục sư. Chính xác hơn hắn không phải là mục sư. Bởi vài cái tay của hắn không phải là tay người, mà là tay máy móc. Cái sợi dây nối với mỏ neo xuất phát ra từ lòng bàn tay bằng thép kia của gã mục sư đó.
“Đến tường bê tông còn đâm xuyên được … cơ thể hắn làm thì vật liệu gì vậy? Chẳng lẽ có mặc giáp?”
Gã mục sư cảm thấy hoảng hốt vì một đòn ám sát không thành công.
Lúc này Thu Phong vẫn chưa quay đầu lại, hắn vẫn đứng quay lưng với gã mục sư kia và một số người khác. Đứng tại nơi đó, Thu Phong khẽ lắc lắc cái cổ cứng cáp của mình:
“Rắc rắc …”
Như một thói quen cũ. Các khớp xương cổ của Thu Phong khẽ nổ lên tách tách, những tiếng xương va chạm vang giòn khiến cho người nghe cảm thấy thích thú … nhưng mà, nếu người quen của Thu Phong ở đây, nhất là các thành viên của Hắc Long Bang từng chinh chiến với hắn đều biết một điều rằng.
Nếu Thu Phong đã làm như vậy, tức là hắn bắt đầu bán hành cho kẻ khác rồi.
“Người máy à?”
Tự lúc nào, Thu Phong quay nửa cái đầu của hắn ra phía sau. Liếc mắt nhìn vào bàn tay máy móc của kẻ kia.
“Leng keng … Xoẹt xoẹt!”
Tiếng thu dây vang lên, những âm thanh mỏ neo va chạm với sàn nhà tạo lên tiếng động vững vàng. Khiến cho không gian vốn đã yên tĩnh liền trở nên căng thẳng.
“Bịch bịch!”
Lúc này Thu Phong đã hoàn toàn xoay mình lại, hai chân hắn dẵm nhẹ lên đất. Một khí thế vô hình được tỏa ra từ hắn. Một bức tường vững chãi không thể cản phá.
“Phựt!”
Đôi mắt của Thu Phong rực xanh lên. Đập vào mắt hắn là cái khí tức cực kì yếu ớt của gã người máy kia, khí tức cứ như của người chết vậy. Không hề có năng lượng trong cơ thể hắn, thay vào đó chỉ có vùng đầu, nơi duy nhất Thu Phong thấy năng lượng sống của hắn.
Liếc mắt đảo quanh một vòng, những kẻ có sát khí, một số là người không có năng lực dị biệt, một số thì lại là Dị Năng Giả. Còn một số kẻ không có sát khí, cơ hồ người của bọn chúng tồn tại năng lượng sống cực kì ít ỏi, và chỉ có một số nơi trên bộ phận cơ thể của chúng mới có năng lượng.
Vậy ra những kẻ không mang sát khí đều là người máy sao? Tức là … tất cả những người trong đây đều muốn 100 triệu nhỉ. Từ khi nào một cái nhà thờ ở thành phố Quảng Phúc này lại có nhiều sát thủ đến thế?
Vài dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu Thu Phong.
“Tao có hai đứ em mới nhận … chúng nó thích chế tạo robot gì lắm. Đang đau đầu vì không biết mua linh kiện ở đâu … giờ thì có rồi!”
Dứt lời Thu Phong nở một nụ cười quái đản, nụ cười ấy như được mang đến từ cõi Âm Ti vậy. Khiến cho không khí trong nhà thờ dường như giảm đi mấy độ. Có lẽ chỉ là ảo giác.
“Chúa hôm nay có lẽ không tha tội cho chúng mày rồi … tao sẽ dẫn tụi mày đi gặp Satan!”
“Hả?”
Gã người máy giả mục sư kia vừa hả lên một tiếng, hắn liền không thấy Thu Phong đâu cả. Một cái chớp mắt vừa diễn ra, hắn tự nhiên thấy thân hình người máy không đầu của mình. Có vẻ như … ai đang nắm lấy cái đầu của hắn.
“Tọt tọt tọt tọt …”
Một cái đầu người được Thu Phong cầm gọn trên một tay, hắn đưa lên. Những đốt xương sống nối liền từ đốt sống cổ cho đến xương cụt, được làm hoàn toàn bằng kim loại. Hiển nhiên nó lại dính liền với cái đầu đó.
Vài giọt nước không xác gì màu xanh đục chảy ra từ những đốt xương. Hiển nhiên gã giả danh mục sư kia chỉ bị mất đi thân thể, cái đầu của hắn có vẻ như vẫn còn sống tốt.
Tuy nhiên lại không có gì để hắn phát âm, phổi không có, cuống họng cũng không. Đôi mắt của hắn hoảng sợ tột độ khi liên tục dùng ánh mắt của mình cầu cứu người xung quanh.
Tất cả những người ở đó, đều ngơ ngác chứng kiến viễn cảnh vừa rồi. Quá nhanh … họ không kịp phản ứng thì gã người máy tiên phong giết giặc kia đã bị bóc đầu ra.