Đô Thị Quỷ Vương

Chương 345: Đốt !




Hơn 12 giờ đêm. Cái thời gian đa phần con người ta đã chìm vào giấc ngủ tự bao giờ thì ở đâu đó trong thành phố Bắc Khánh xảy ra một cuộc hỗn chiến giữa hai băng đảng.

Hắc Long Bang vs Vũ Tinh.

Vũ Tinh bị đánh mà chẳng biết vì lý do gì. Cả một tòa cao ốc được cho là nhà chứa của băng Vũ Tinh bị Hắc Long Bang tiến công, san thành bình địa theo một nghĩa nào đấy.

Đúng vậy thật. Quan cảnh của 20 tầng tòa cao ốc ấy, tầng nào tầng nấy đều bị đập phá ra không thành hình dáng của một nơi sang trọng. May mắn thay trước đó Thu Phong đã ra lệnh chỉ được đánh những thằng nào thuộc Vũ Tinh bang, còn khách quan hay phụ nữ đừng động tới. Tránh rước phiền phức vào trong người, mặc dù giờ họ đang đi tạo nghiệp.

Như những gì mà Thành Chân dự đoán cho Thu Phong, hai cái tầng hầm ở dưới cùng chứa rất nhiều người. 200 người trên các tầng và 500 thằng ngồi trực sẵn ở dưới tầng hầm, thực chất không phải là trực sẵn. Mà dưới hai cái tầng đó là một kiến trúc rộng lớn bao gồm nơi chứa phụ nữ bị bắt cóc và chỗ ở cho khoảng gần 1000 thành viên của Vũ Tinh.

Dù có 500 hay 1000 người đến bây giờ đi nữa thì cũng đã muộn rồi. Hắc Long Bang tiến công quá nhanh, quá bất ngờ. Thậm chí Thu Phong còn không cảm nhận được bất cứ Dị Năng Giả nào xung quanh đây.

Lúc này mấy người Hứa Tử Lệ, Trọng Khoa và Abid dắt đến trước mặt Thu Phong một vài thằng trông có vẻ như là tai to mặt lớn trong Vũ Tinh. Mỗi tội lần này chúng trông có vẻ hơi thảm hơn mọi ngày, toàn thân là máu, mặt mũi thì sưng tấy. Thở không ra hơi. Chục nhân mạng đó bị ép quỳ gối xuống trước mặt Thu Phong.

“Duy Linh đâu?”

Bắt chéo chân lại, Thu Phong ngồi đó húp xong một ngụm trà. Hắn đặt ly trà xuống tiêu sái mà hỏi.

“Khốn khiếp … tụi mày là băng nào?” – Một tên nào đó vùng vẫy thân thể, gào mồm lên quát vào mặt Thu Phong.

“Bốp!” “Rắc!” – một cú sút thẳng vào má phải gã trông có vẻ là cứng cựa kia.

Cú sút ấy phát động ra từ chân của Hạo Nguyên, thằng cu đàn em của Trọng Khoa. Lực sút mạnh đến mức khiến tên kia bất tỉnh ngay tức thì. Đầu hắn gập qua một bên, sau đó cái đầu hắn đung đưa trên cổ như thể đã gãy. Chắc cái tiếng rắc ban nãy Thu Phong nghe được là tiếng gãy cổ.

Lắc đầu vì thái độ không hợp tác của mấy thằng này, Thu Phong ngẩng đầu lên nhìn Hạo Nguyên đang sừng sững đứng đấy như một vị thần. Hắn nói:

“Nhẹ tay thôi …” – Thấy thế Hạo Nguyên liền đứng thẳng người, cúi đầu mạnh xuống một cái rồi ngẩng lên. Như thể muốn nói là tuân lệnh.

Cái hành động bạo lực của Hạo Nguyên và tiếng nói đầy quyền uy của Thu Phong khiến cho một hung thần trong mắt đám người Vũ Tinh trở nên ngoan ngoãn hơn bao giờ hết.

Sau đó Thu Phong lại liếc mắt nhìn mấy thằng đang quỳ tại đó, hắn kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa:

“Đại ca tụi mày đâu? Một là nói! Hai là tao đốt sạch chỗ này? Chọn đi!”

Những kẻ được hỏi, chúng ngơ ngác nhìn Thu Phong. Tại sao chúng lại ngơ ngác? Bởi vì nếu không phải ảo giác thì tại sao đôi mắt của gã kia sao trông giống như đang phát sáng vậy. Cái ánh mắt đó cuốn hút những kẻ bại trận, khiến chúng ngơ ngác một hồi sau. Tỉnh lại, chúng như bị bùa mê thuốc lú lập tức mở miệng khai sạch cho Thu Phong nghe.

“Lão đại hiện đang ở thủ đô …”

“Tụi mày bắt cóc phụ nữ đem bán làm gái đúng chứ?” – Bất chợt Thành Chân lên tiếng xen ngang. Tự khi nào hắn đã và đang cầm cái điện thoại trên tay bật chế độ quay phim.

“Đúng!” – một tên nào đó trong 9 tên đang quỳ xuống trả lời.

Bởi do thằng nào cũng cúi mặt, không dám ngẩng lên nhìn vào đôi mắt xanh quái dị của gã đàn ông kia.

“Bắt về rồi đem đi đâu bán?” – Tiếp tục Thành Chân lên tiếng tra hỏi.

“Chuyện này chúng tôi không rõ. Một phần là đấu giá trong nhà chứa, một phần bán cho các tay đại gia làm người hầu … một phần bán cho các nước có đàn ông không lấy được vợ …”

….

Ở thế giới này khác với thế giới của Thu Phong. Thế giới của Thu Phong dân số bây giờ chỉ trên 7 tỷ người. Nhưng thế giới này con số đó đã lên đến mức 15 tỷ người. Một quốc gia lớn như Xích Quỷ thì không sao, nhưng những quốc gia bé. Có tỷ lệ dân số đông đến thế, sẽ dẫn đến tình trạng nam nữ không đồng đều. Rất nhiều cánh đàn ông sẽ không lấy được vợ. Do đó những phụ nữ bị bắt cóc ở Xích Quỷ đều được tuôn chủ yếu ra bên các quốc gia lân cận. Thậm chí là cả bên Châu Âu cũng có nhu cầu.

Vài phút sau.

“Hello!”

“Mày là ai?”

Lúc này Thu Phong cầm một cái điện thoại của người Vũ Tinh gọi vào số điện thoại cá nhân Duy Linh. Duy Linh lão đại Vũ Tinh, lão ta hiện giờ đang ở thủ đô, không có mặt tại thành phố này. Tuy nhiên điện thoại hắn lúc nào cũng phải mở phòng khi có những giao dịch quan trọng cần thực hiện.

Khi điện thoại của người thân cận ông gọi tới, tức thì ông nghe máy thì lại là giọng của một kẻ khác. Thuộc hạ của mình, giọng điệu và thái độ như thế nào ông ta là người rõ nhất.

“Cuộc gọi yêu cầu Video – Đồng ý – Từ Chối!!”

Thay vì trả lời câu hỏi của Duy Linh, Thu Phong lại yêu cầu kết nối hình ảnh. Tay Duy Linh thấy thế liền nhấn đồng ý. Gương mặt của một thanh niên vênh váo hiện lên trong màn hình, cái gương mặt này hình như đối với Duy Linh có một vài nét quen thuộc. Nhưng tạm thời ông ta không thể nhớ ra là ai.

Bên phía Thu Phong, hắn lại thấy gương mặt của Duy Linh. Một gương mặt của gã trung niên tuổi chỉ khoảng tứ tuần nhưng tuổi thật của ông ta lại gần 50. Chứng tỏ thằng già này sống rất an nhàn nên mới có gương mặt trẻ đến như vậy.

Nghiên đầu qua một bên, Thu Phong nở một nụ cười. Hắn không nói gì cả, thay vào đó hắn bắt đầu đảo camera quay quanh cái sảnh của tòa cao ốc này.

Hình ảnh hỗn loạn, hàng chục con người bị đánh đập, hàng trăm con người mặc độc nhất một chiếc áo khoác hình con rồng đứng đó. Tất cả hình ảnh được xoay quanh đó đập vào mắt Duy Linh.

Tay Duy Linh run lên bần bật, ông ta run lên vì tức. Tụi này là ai? Sao nó dám làm thế? Thừa cơ mình không có mặt ở Bắc Khánh lại làm loạn? Chẳng lẽ chúng không biết mình là ai sao?

“Tụi mày là ai? Muốn cái gì?”

Câu hỏi của Duy Linh đi thẳng vào vấn đề.

Duy Linh chẳng thể nào hiểu nổi đám này là ai, chúng đập phá gây chuyện như vậy để được cái gì. Chẳng lẽ là một băng đảng cỏn con nào mới nổi lên tại Bắc Khánh mà ông ta không biết?

“Hắc Long Bang! Biết không?”

Nở một nụ cười ma quái đến rợn người. Thu Phong đơn giản trả lời.

‘Hắc Long Bang? Hắc Long Bang? Hắc Long Bang?’ – đầu óc của Duy Linh cứ liên tục nhẩm đi nhẩm lại cái tên Hắc Long Bang mà chẳng thể nào tìm ra được sự quen thuộc.

Nhưng càng nhẩm lão càng thấy cái gương mặt trong màn hình kia quen thuộc chứ không phải là Hắc Long Bang.

Chừng vài giây sau, tròng mắt của Duy Linh trợn lớn hơn bao giờ hết. Gương mặt của hắn ta ngạc nhiên đến tột cùng.

Nhìn vào biểu cảm đấy, Thu Phong thầm nở nụ cười. Chắc hẳn cũng biết mình là ai rồi.

“Quốc Phong? Mày tên Quốc Phong đúng không?”

Giọng nói Duy Linh run lên bần bật. Hắn ta chỉ vào trong màn hình, đầu ngón tay run lên, vừa chỉ vừa nói trông rất hoảng hốt. Hoảng hốt chứ không phải là hoảng sợ.

Đầu óc Duy Linh lúc này rối bời khi thấy cái gật đầu xác nhận của kẻ đang nói chuyện với mình. Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Muôn vàn câu hỏi được đặt ra trong đầu Duy Linh. Hắc Long Bang? Quốc Phong thiếu tướng Quân Đội?

‘Đúng rồi … chẳng phải Hắc Long Bang chính là cái băng đảng mới nổi tại Quảng Phúc hay sao? Chúng nổi bên bằng một cách nào đó dẹp tất cả những băng đảng khác, quy phục,diệt tận, sát nhập khiến cho Hắc Long Bang là băng đảng độc nhất chiếm lĩnh hắc đạo vùng Quảng Phúc. Chưa kể Hắc Long Bang trong một ngày đánh tan nát Guerriers Forts trong trạng thái mạnh nhất!’

“Tại sao mày lại kiếm chuyện với tao?” – Duy Linh nổi giận đùng đùng gằn giọng hét vào trong điện thoại.

Cái gương mặt của hắn ta khiến cho Thu Phong tức cười. Ông ta nói cứ như ông cóc làm chuyện gì sai trái không bằng, lương thiện quá, lương tri quá.

“Tao kiếm chuyện với mày?” – Gương mặt Thu Phong đầy sự kinh bỉ nói với Duy Linh. Sau đó hắn nói tiếp “Đúng rồi! Tao kiếm chuyện đấy … mày đến thành phố của bố mày bắt cóc gái nhà lành đi làm điếm. Mày đ*o sai gì đâu ….”

Nói đến đây Thu Phong ngửa cổ ra phía sau, nơi các thành viên của Hắc Long Bang đang đứng tại đó, hắn nhẹ nhàng lên tiếng:

“Đốt cái chỗ này cho tao …!”

“Vâng thưa đại ca!!!!!!”

Tiếng hô hào của các thành viên vang lên tận trời, hùng dũng một cách đáng sợ khiến cho Duy Linh chứng kiến cũng cảm thấy hơi ngao ngán. Sau đó Thu Phong lại nhìn vào trong màn hình điện thoại híp mắt lại và nói:

“Về sớm nhé!”

“Rắc! Bùm!”

Dứt câu Thu Phong bóp nát cái điện thoại trên tay hắn ra. Cục pin trong điện thoại không chịu nổi áp lực liền phát nổ.

Nửa tiếng sau Hắc Long Bang tống hết tất cả mọi người trong cái tòa nhà cao ốc ấy ra. Kể cả dưới tầng hầm, những phụ nữ bị bắt cóc đến đây lên đến cả vài trăm người đều được Hắc Long Bang thả ra hết. Thu Phong cho họ một số tiền nhỏ, đủ để ăn một bữa và trở về nhà bằng tàu điện ngầm.

Sau khi xác định không còn ai trong tòa nhà nữa. Thu Phong liền cho người rưới xăng lên cả tòa nhà, ngắt hệ thống điện, ngắt hệ thống chữa cháy và bắt đầu đốt.

1 giờ sáng. Giữa đêm khuya thanh vắng, một nơi vốn rất nhộn nhịp với cánh đàn ông giờ đây đang ngập trong biển lửa.

Thu Phong kéo người của mình trở về, chừng một tiếng sau hắn có cài camera ở gần đó. Thấy lính cứu hỏa đã đến và thực hiện việc dập lửa của mình.

Quyết định đốt tòa nhà này không phải là hành động thiếu suy nghĩ. Mà là có suy nghĩ, thứ nhất tòa cao ốc ấy nằm độc lập giữa một vùng, không thể bắt lửa sang nơi khác, xung quanh cũng không có phương tiện gì qua lại nhiều. Các thiết bị dễ bị nổ như bình ga cũng đã được Hắc Long Bang đưa hết ra ngoài. Đốt, đơn giản chỉ đốt tòa nhà, gây thiệt hại về của, chứ không phải về người.

Một nửa gia sản của Duy Linh nằm trong tòa nhà đó, những thiết bị đắt tiền, nhưng bộ bàn ghế bạc triệu, những món đồ cổ, bình rượu ngon đều bị cháy sạch.