Đô Thị Quỷ Vương

Chương 344: Đại náo tòa cao ốc




Ngay trong đêm Hắc Long Bang bang kéo hơn một ngàn người, hàng chục chiếc xe hơi phóng ra khỏi địa phận tỉnh Sơn Bà. Đi trên đường cao tốc, với số lượng hàng tá chiếc xe kéo dài. Chạy tốc độ cao, chừng hơn một tiếng sau, lúc này khoảng 11 giờ đêm. Hắc Long Bang đã có mặt tại địa phận thành phố Bắc Khánh.

Đêm khuya thế này, Vũ Tinh chẳng thể nào biết được có một băng đảng nào đó đang kéo người đến địa bàn của họ mà sinh sự. 50 thằng bắt cóc của Vũ Tinh đều bị Thu Phong cho người trói chặt lại. Tất cả bọn chúng đều bị tịch thu điện thoại, đồng hồ, nói chung là những thiết bị liên lạc.

Vì sao Thu Phong lại gấp rút như vậy? Hắn cũng chỉ vừa mới trở về Quảng Phúc mà thôi. Đâu cần thiết phải làm như thế. Là một thằng đàn ông, Thu Phong phải biết nắm bắt thời cơ. Thế chiến sắp diễn ra khiến Thu Phong không còn thời gian để tính toán được mất.

Vả lại bản thân hắn thì không sao, cái quan trọng vẫn là anh em trong bang hội. Nếu chuyện này khiến bang hội tổn thất quá nhiều Thu Phong sẽ không làm. Nhưng hắn phải cược. Với khả năng cá nhân Thu Phong tự tin rằng nếu như bên kia quá chênh lệch về mặt số lượng thì một mình Thu Phong vẫn có thể cản họ được. Chưa kể giờ đây Hắc Long Bang đã có rất nhiều con hàng cực kì mạnh mẽ.

Đám người Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa, hai thằng thủ lĩnh cũ của Guerriers Forts, Abid, Bạch Vân, Tiger, hai nhóm sát thủ và chiến binh. Với tính toán của mình, với nhiêu đó người không tính bản thân Thu Phong vào thì họ thừa sức làm thịt một băng đảng ngàn người khác với chỉ vài chục mạng người. Do đó Thu Phong mới tự tin không cần tìm hiểu quá nhiều thông tin về Vũ Tinh.

Nói thì nói thế, để cho chắc chắn ngoài việc Thu Phong nhờ Lục Nương tìm hiểu thông tin về họ. Hắn còn dùng một số mối quan hệ của mình để tra xem dưới trướng của Vũ Tinh có bao nhiêu người. Có Dị Năng Giả nào hay không.

Vừa đặt bánh vào địa phận Bắc Khánh, điện thoại Thu Phong vang lên một dòng tin nhắn. Ở đó bao gồm địa chỉ chính xác của băng Vũ Tinh. Ngoài một công ty giải trí kia ra, hắn còn có một nhà chứa, cái nhà chứa này dùng để chứa gái bị bóc cóc về trên mọi miền tổ quốc để buôn bán. Và cũng là nơi hầu hết các thành viên của Vũ Tinh tụ hợp lại với nhau.

Nhân mạng hơn 5000 người, một con số quá khủng khiếp so với một băng đảng chỉ chuyên buôn người. Nhưng liệu 5000 con người đó có trở tay kịp với đại họa sắp tới không?

Nói là số lượng nhiều như thế thôi, thực chất cái nhà chứa đó cũng chỉ có khoảng vài trăm người luân chuyển. Số còn lại thì ở bên ngoài làm việc khác. Ví như ở Quảng Phúc chẳng hạn, nơi này có 50 thằng cô hồn bắt cóc con gái nhà người ta. Đại loại lúc này tại Bắc Khánh, cao lắm Vũ Tinh gom người ra hết cũng chỉ trên dưới 1000 người, một con số xấp xỉ với số người Thu Phong kéo đến ngày hôm nay.

Còn về Dị Năng Giả, Vũ Tinh chỉ có đúng năm kẻ Dị Năng Giả. Hai gã cấp độ 2 và ba gã cấp độ 3. Quá ít, ít đến đáng thương. Hắn không nghĩ cho cái mạng của mình hay sao?

Có một việc mà Thu Phong không hiểu rằng, ngoài hai ông trùm lớn của Xích Quỷ. Hai người có tài lực và thế lực ảnh hưởng đến kinh tế Xích Quỷ kia mới đủ quyền và đủ sức sở hữu Dị Năng Giả. Hầu hết những băng đảng khác của Xích Quỷ không hề có một Dị Năng Giả cấp 1 nào chứ đừng nói là Dị Năng Giả cấp độ 2 và 3 như của Vũ Tinh. Do đó, Duy Linh sở hữu được Dị Năng Giả cho riêng mình cũng là một kì tích, à không phải nói là hắn có thực lực thật sự.

Thu Phong ngồi trầm ngâm suy nghĩ trong xe của hắn. Lúc này Hứa Tử Lệ đang lái con bán tải chở hắn và một vài thành viên cấp cao trong bang hội. Bao gồm Thu Phong, Hứa Tử Lệ, Trọng Khoa, Gia Hưng, Thành Chân … Những người khác như Abid hay Bạch Vân thì dẫn đầu hai đoàn phân chia ra hai hướng chính dẫn vào quận nơi Vũ Tinh chiếm đóng ở đó.

Lúc này tại nhà chứa của Vũ Tinh. Nơi đây vốn là một nơi giao dịch gái điếm, và cũng là nơi để cánh đàn ông đến giải quyết. Bằng một cách nào đó, cái nhà chứa này được xây nên một cách công khai. Bề ngoài nhìn như một tòa cao ốc 20 tầng chẳng có gì đặc sắc. Nhưng lại rất đông người qua lại. Những chiếc xe thuộc các hãng nổi tiếng được dựng ở bên ngoài như thể chứng minh đây là một tụ điểm ăn chơi và xài tiền. Điển hình ta thấy ở trước cửa có hàng chục tay bảo vệ mặc bộ đồ màu đen với dòng chữ Security phía sau lưng. Phong cách ăn mặc của những kẻ đó trông giống như cảnh sát biệt động vậy.

Trong cái tòa nhà 20 tầng đó, có gì Thu Phong cũng không biết. Nhưng trên hết Thu Phong phải xác định một điều rằng lão trùm Duy Linh có ở đây hay không.

Ban đầu mục đích kéo người đến là để phá, nhưng khi đến nơi Thành Chân lại ngăn Thu Phong lại. Hắn có một kế hoạch khác, vui hơn, thú vị hơn. Và cũng khiến mình nắm được thông tin chính xác trong thời gian ngắn.

Thế là Thu Phong hạ lệnh xuống dưới cho Bạch Vân và Abid bên kia. Kêu họ tản người ra, đậu ở một nơi nào đó gần đây. Khi có lệnh lập tức xông vào.

Bấy giờ chiếc xe bán tải của Thu Phong do Hứa Tử Lệ cầm lái đánh đến trước tòa nhà cao ốc kia.

“Kịch kịch kịch …!”

Nhóm người Thu Phong bắt đầu bước xuống xe và tiến đến trước lối ra vào của tòa nhà.

Từ phía xa xa Thu Phong đã thấy những người tiến vào nơi này đa phần là đàn ông. Còn những kẻ đi ra, một là đi theo nhóm, hai là vừa đi vừa cặp kè các mỹ nữ chân dài ăn mặc mát mẻ từ bên trong tòa nhà. Hiển nhiên người gã nào cũng sặc mùi bia rượu.

Nhóm năm người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào trong tòa nhà, tuy nhiên họ còn chưa đặt chân lên cầu thang thì đã bị hai gã bảo vệ chặn ở ngoài cửa. Một trong hai tên lên tiếng:

“Xin lỗi! Ở đây chúng tôi không tiếp khách lạ!”

“Hả?”

Trọng Khoa là kẻ ngạc nhiên hô lên.

Đi chơi gái mà cần phải khách quen mới được à?

Thực chất không phải thế. Những tay bảo vệ ở đây, vốn không phải là những kẻ bảo vệ bình thường. Chúng là những tên lính đánh thuê được huấn luyện và Duy Linh đã thuê chúng về làm việc cho mình.

Với một tay lính đánh thuê chuyên nghiệp, bọn họ nhìn người rất là giỏi. Chỉ cần nhìn sơ qua đám người Thu Phong thôi là họ đủ hiểu đám người này đến đây không phải chơi gái. Mà đã không phải đến để chơi gái thì với mọi mục đích khác cũng không được vào.

Do đó chúng mới lấy lý do lịch sự rằng ở đây không tiếp khách lạ.

“Vậy cho hỏi, nếu muốn trở thành khách quen chúng tôi phải làm như thế nào?”

Kẻ vừa lên tiếng chính là Thành Chân. Hắn ta vốn ban đầu mang một gương mặt không cảm xúc. Nhưng bằng cách nào đó khi hắn vừa lên tiếng, Thu Phong bỗng cảm thấy rợn rợn. Cảm giác như Thành Chân mà mình biết đâu mất tiêu rồi, thay vào đó là gương mặt của một thằng dâm dê số một.

Bằng một cách kì diệu nào đó, cái gương mặt của Thành Chân còn đánh lừa được cả Thu Phong huống chi nói đến mấy thằng lính quèn ở đây. Đã thế hành động của Thành Chân vừa nói vừa rút một xấp tiền dày cộm trong tay ra lén dúi dúi vào người của tay bảo vệ kia kèm thêm câu:

“Tôi gửi anh em ít tiền cafe … có gì hướng dẫn bọn tôi với. Chứ vã lắm rồi. Thằng nào nhà vợ cũng đang mang bầu …”

“Được được! Anh cứ yên tâm. Để em …”

Nhận xấp tiền mà Thành Chân đưa cho, tay bảo vệ kia lập tức quên hết sự đời. Hắn ta gật đầu lia lịa, không những cho đám người Thu Phong bước vào mà thậm chí còn dắt một em tiếp tân từ bên trong ra dặn là phải chiêu đãi hướng dẫn cái vị đại gia này cho tốt.

‘Dùng cái đầu … sao mọi chuyện nó nhẹ nhàng thế?’

Một dòng suy nghĩ chạy xoẹt qua đầu Thu Phong. Ban đầu khi bị đám bảo vệ chặn lại Thu Phong tính đập bọn chúng rồi kéo người phá banh nơi này luôn cho nhanh.

May thay Thành Chân biết cái suy nghĩ của Thu Phong, hắn lập tức dùng miệng lưỡi để được vào trong.

Khác ngược hoàn toàn với Thu Phong, một kẻ máu liều. Thì Thành Chân cũng có máu liều, nhưng hắn muốn liều có cơ sở. Và hơn ai hết, Thành Chân quan tâm đến đàn em cấp dưới của Hắc Long Bang rất nhiều, còn hơn cả Thu Phong lo lắng cho họ.

Là một con quái vật, thậm chí những kẻ sau này cũng là con quái vật. Họ không bao giờ hiểu được cảm giác của những kẻ bình thường. Thành Chân là một trong những kẻ bình thường, sau mỗi trận chiến của Hắc Long Bang. Hắn và Gia Hưng luôn là hai người đi hỏi thăm những thành viên bị thương, chăm sóc, gửi tiền phụ cấp cho họ. Chứng kiến một vài thành viên ngã xuống kia, Thành Chân và Gia Hưng, kéo theo cả Bạch Vân và Abid là những người đi dự tang lễ thay mặt cho Thu Phong.

Thành Chân thật sự rất quan tâm đến cấp dưới của mình. Hắn biết Thu Phong không thể nào chết được dù cho quân địch đông đến đâu, nhưng các thành viên Hắc Long Bang lại khác. Do đó, để nắm được đầy đủ thông tin, cho chắc chắn nên Thành Chân mới vào trong này. Hắn xem thử coi thực lực hiện tại vào lúc này của Vũ Tinh có bao nhiêu người.

Để hạn chế mức tổn thất thấp nhất cho Hắc Long Bang. Chậm một chút mà chắc, Thành Chân vẫn nghe theo Thu Phong, vẫn phải chiến, chứ không phải sợ này sợ kia cho lắm mà chẳng làm được việc gì.

Thế là sau khi năm người Thu Phong được dẫn vào trong tòa cao ốc đó. Ở đây có tiền có tất cả, họ được phép sử dụng dịch vụ từ trung bình cho đến cao cấp, thậm chí là cả quý tộc, chơi cả minh tinh các kiểu cũng được. Chỉ cần có tiền.

Tuy nhiên vào được đây là một chuyện, làm sao để tìm hiểu thông tin của họ trong thời gian ngắn đây?

Theo như những cái nút bấm trên thang máy, thì cái tòa nhà này có tổng cộng 20 tầng cao, 4 tầng hầm phía dưới. Chắc chắn những tầng hầm đó không thể nào mà xuống một cách dễ dàng rồi.

Lựa em tiếp viên kia đang nói rất là nhiệt tình với Trọng Khoa và Hứa Tử Lệ. Thu Phong cùng với Thành Chân lén lén tách nhóm ra, để cho ba người kia đi cùng với nhau.

Sang một cái thang máy khác, lúc này hai người họ ấn thử xuống tầng nhầm B1. Nơi này là nơi để xe, không có gì. Sau đó họ lại xuống tiếp tầng B2, vẫn là nơi để xe. Và ấn xuống tầng B3.

Thay vì thang máy đóng lại để đi xuống dưới thì lúc này bên trên dãy số tầng hiện ra một cái màn hình con con. Ở đó có ghi dòng chữ màu xanh “Tầng dành cho nhân viên – Yêu cầu quét võng mạc!”

Đại khái Thu Phong và Thành Chân cũng hiểu được tình hình. Sau đó hắn và Thành Chân chia nhau ra. Thu Phong thử từ tầng 10 trở đi, xem những tầng trên có gì, còn Thành Chân thử từ tầng mười trở xuống.

Sau nửa tiếng, giờ đây trời cũng đã khuya. Hai ngươi Thu Phong và Thành Chân nắm được một chút thông tin của cái tòa nhà này. Trừ hai tầng hầm B3 và B4 không xuống được ra thì hầu hết 20 tầng này đều là dịch vụ dành cho cánh đàn ông. Có một tầng dùng để đấu giá nô lệ, hiện giờ cái tầng đó chưa mở cửa cho khách quan. Nhưng không quan trọng. Cái quan trọng trong 20 tầng của tòa cao ốc, tính đại khái cũng có trên dưới 200 gã bảo an.

Chúng ngoài vũ khí là dùi cui và chích điện ra thì không có gì cả. Còn cái tầng hai cái tầng hầm kia, chúng chứa bao nhiêu người ở dưới không quan trọng. Chỉ cần Thu Phong cho người chặn đứng lại tất cả các cửa thang máy là được.

“Anh trai? Xong sớm vậy sao?”

Ở bên ngoài sảnh của tòa nhà. Thành Chân bước ra từ bên trong. Mấy tên bảo vệ ở đó thấy Thành Chân bước ra liền tiến đến niềm nở chào hỏi. Có ai dại gì mà đi lạnh nhạt với thần tài của mình đâu cơ chứ. Cái số tiền ban nãy Thành Chân ném cho họ cũng lên đến vài chục ngàn.

Quả thật chơi rất lớn, nhưng Thành Chân chẳng dại gì mà ném tiền ra cửa sổ vậy đâu.

Đơn giản dưới sự chào hỏi của mấy tên bảo vệ Thành Chân cười cười, hắn làm một gương mặt thỏa mãn rồi lấy một điếu thuốc ra.

Thấy thế, cái tay hồi nãy chặn Thành Chân lại hắn lao đếm thủ sẵn cái bật lửa từ lúc nào.

“Lửa đây anh!”

“Tách tách!”

“Phù!”

Thành Chân rít vào một hơi thuốc. Hắn thở ra, nở một nụ cười vỗ lấy vai tên bảo vệ vừa mồi thuốc cho mình. Đúng lúc này, hàng chục chiếc xe oto tiến đến dựng trước tòa nhà.

Hàng trăm con người từ trên xe ùa ra, trên tay lăm lăm vũ khí xông thẳng vào trong tòa nhà.

Lúc này những tay bảo vệ kia còn đang ngơ ngác trước cảnh tượng đó. Con số quá đông khiến cho những tay lính đánh thuê như họ phải choáng ngợp.

Tay bảo vệ mồi thuốc cho Thành Chân, nghe thấy tiếng ồn bất chợt từ sau lưng. Hắn quay đầu lại thấy hàng trăm người đang tiến đến đây.

Thành Chân đứng đó, chẳng hề nhúc nhích. Hắn chỉ mỉm cười và rít điếu thuốc trên miệng mình.

Còn Thu Phong lúc này, hắn ngồi trong cái bàn tiếp khách ở sảnh tòa nhà. Trên cái bàn đó, một cô nàng tiếp tân đang phục vụ rót trà cho hắn.

“Đập nát nơi này cho tao!!”

Không biết là gã nào của Hắc Long Bang cầm một thanh đao lớn đưa lên trời và hét lên.

Cô nàng tiếp viên kia thấy thế hoảng sợ, liên tục lay đấy lay để cánh tay của Thu Phong. Vừa lay vừa hét:

“Quý khách, quý khách … chạy thôi!”

Hiển nhiên dù lay thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể nào khiến người của Thu Phong rung động. Hắn đơn giản chỉ đang thực hiện động tác uống trà với phong thái cực kì nhã nhặn.

Lúc này một thành viên của Hắc Long Bang thấy Thu Phong đang bị một con ả nào đó liên tục kéo tay. Hắn chạy ù đến kéo cô ta ra khỏi Thu Phong, nhưng càng kéo, thì con nhỏ đấy lại càng víu chặt lấy Thu Phong.

“Được rồi! Đi chỗ khác đi …”

“Vâng đại ca!”

Tay tiểu đệ đấy thấy Thu Phong lên tiếng lập tức tuân lệnh thực hiện nhiệm vụ đập phá của mình.

Quang cảnh từ một nơi nhà chứa, sang trọng trở thành một cái bình địa hỗn loạn. Cả ngàn người, từ khách quan cho đến kẻ phá phách thi nhau mà chạy. Chỉ riêng khu vực của Thu Phong là yên bình, cô nàng kia chính vì tiếp đãi Thu Phong mà không nguy hiểm mấy đến bản thân.

Thành Chân tự lúc nào cũng đã tiến đến chào Thu Phong một tiếng rồi nguồi xuống dưới đó uống trà cùng hắn.

Cô nàng kia lúc này không dám bám víu vào người của Thu Phong nữa. Thay vào đó ngồi bệt xuống dưới đất run lẩy bẩy vì sợ.