Đô Thị Quỷ Vương

Chương 323: Bá Vương Quyền




Chiều hôm nay Thu Phong phải có mặt tại nhà đỏ. Là nhà của vị quyền lực nhất cái Xích Quỷ này. Vậy là hôm nay sẽ có một cuộc họp ở đó sao? Tức không chỉ riêng quân đội rồi, mà còn liên quan đến lãnh đạo cấp cao nữa.

Thôi bỏ qua chuyện đó. Lúc này có một việc khiến Thu Phong phải bận tâm nhiều hơn. Đó chính là em trai hắn - Quốc Thiên.

Sau hàng chờ, cuối cùng cũng đã tới lượt Quốc Thiên sau gần một tiếng đồng hồ chờ đợi. Bằng một cách nào đó thằng ôn thần này kiêu ngạo đến mức chọn mà không nhìn thông tin đối thủ, quất ngay cái thằng Dị Năng Giả triệu hồi. Nhưng là triệu hồi giáp sắt sao?

Nếu là cách đây vài tháng có lẽ Quốc Thiên sẽ ngậm hành đầy mồm. Thời thế thay đổi, Quốc Thiên giờ đã khác, đã là thiên tài mà hắn lại còn cố gắng hơn bất cứ ai khác, hắn luôn đuổi theo hình bóng của anh mình.

Việc đuổi theo Thu Phong có cái lợi và có cái hại. Cái lợi trước mắt là Quốc Thiên liên tục cố gắng để có thể đấu ngang sức hoặc vượt qua anh trai mình. Cái hại chính là Quốc Thiên không có bản sắc chiến đấu của riêng mình khi mải chạy theo cái bóng của Thu Phong.

Một thế giới không cần đến hai kẻ có thực lực giống nhau, tuy là thế nhưng Thu Phong có một thức sức mạnh đột biến nào đó khiến Quốc Thiên mãi vẫn không thể nào bắt chước hay noi theo được. Ngược lại dần dà Quốc Thiên có một cái phong thái chiến đấu cực kì giống Thu Phong, điều này không chỉ riêng Quốc Thiên là dính phải mà cả cái Hắc Long Bang hầu hết các chiến binh đều noi theo phong cách chiến đấu của vị thủ lĩnh này. Chỉ trừ một vài thành viên cấp cao vốn đã có sẵn bản sắc chiến đấu của mình rồi.

“Xin kính chào quý vị đến với năm cặp đấu tiếp theo. Hôm nay sẽ có một tân binh mới tên Hắc Long sẽ trình diễn cho quý vị xem và đấu thủ của anh chàng Hắc Long lại chính là kẻ bất bại siêu tân binh Viro một Dị Năng Giả triệu hồi … trận đấu sẽ được bắt đầu sau 30 giây nữa. Mời quý vị khán giả hãy nhìn vào bảng thông tin của năm cặp đấu!!!”

Ở tại tầng 1 này là một tay MC khác, nhưng Thu Phong nghe kiểu quái gì giọng vẫn y hệt cái thằng MC ở tầng một. Không biết có họ hàng chú bác gì không nữa?

Bỏ qua cái suy nghĩ vớ vẩn của bản thân, Thu Phong nhìn xuống dưới sàn đấu. Lúc này Quốc Thiên đang ở góc thuận với vị trí mà Thu Phong có thể nhìn rõ nhất. Điều này nhờ một phần cũng do Minh Viễn sắp xếp, thực chất nhìn qua màn hình còn rõ hơn nhìn thực tế nhiều.

Phía dưới Quốc Thiên đứng trầm ngâm ở đó, đôi mắt Quốc Thiên tự lúc nào đã trở nên lạnh lẽo. Dù rằng qua một lớp mặt nạ, Quốc Thiên vẫn có một cái khí thế vô hình nào đó tỏa ra từ hai con mắt gây áp lực vào chính Viro.

Gã Dị Năng Giả Viro im lặng đứng đó không biết đang nghĩ gì, Quốc Thiên cứ nhìn chăm chăm vào hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Ban đầu khi nhìn vào bảng thông tin của Quốc Thiên, Viro tin tưởng rằng thằng này chắc là lính mới, không biết nên chọn phải mình, cứ tưởng là sẽ có điểm ngon lành nhưng không. 

Lúc ở sảnh đăng kí, quả thật Viro mải ngắm nhìn Lục Nương mà không chú ý xung quanh. Nhưng hắn biết chính xác một điều rằng gã tên Hắc Long mang mặt nạ rồng kia cũng đi chung với người phụ nữ đó và ông chủ đấu trường này. Bằng một cách nào đó hắn ta lại đứng bên cạnh thì thầm vào tai hắn những lời đe dọa.

Và hắn lại chính là đối thủ lần này của mình. Nhìn cái khí thế kia của hắn, Viro cảm thấy tên này không dễ ăn. Nhưng hắn lại chẳng mang cho cảm giác sợ hãi, ngoài cái khí thế hừng hừng mà tay đó tỏa ra. Viro chẳng cảm nhận được gì nữa.

Nếu như sát ý không phải từ tên này thì là của ai? Chẳng lẽ một người nào đó còn kinh khủng hơn vậy ư? Vì một người phụ nữ xinh đẹp không quen biết mà bỏ mạng, thì cái câu ‘Đàn bà là những niềm đau’ đúng với Viro nhất hiện tại.

Bởi vì Quốc Thiên cái thiết nhất của thằng bé theo Thu Phong đánh giá bây giờ là kinh nghiệm thực chiến. Và sát ý, sát ý có lợi và cũng có hại.

Giờ đấu đã đến, sau khi tất cả mười thí sinh bước vào sân, các cặp đấu được chia ra. Bức tường ngăn cách giữa năm thí sinh được dựng lên. Nó trong suốt với khán giả nhưng lại đục ngầu một màu đen với chiến binh phía dưới.

Lúc bấy giờ trên giữa sàn đấu hiện lên con số 10, và nó bất đầu đếm ngược. Đồng thời thực ảo trong đấu trường cũng được diễn ra, sàn đấu của Quốc Thiên và Viro là khu vực rừng van núi. Tuy nhiên diện tích lại cực kì nhỏ, đủ để cho hai người thoải mái mà chiến đấu thôi chứ không đủ để cho họ chạy trốn hay gì đó.

“10 … 9 … 8 … 7 … 6 … 5 … 4 … 3 … 2 … 1 … FIGHT!!!!”

Bỏ qua những cặp đấu nhỏ lẻ không cần thiết. Tất cả mọi người bây giờ đều tập trung vào trận chiến của Quốc Thiên và Viro. Thứ nhất là bởi vì Viro là một Dị Năng Giả triệu hồi cấp 3, hắn triệu hồi ra bộ giáp sắt cực kì ngầu và to lớn. Với thân hình cao tận 2 mét của gã, khi gã ta khoác bộ giáp lên khiến chiều cao gã tăng lên một bậc như một người khổng lồ.

Còn Quốc Thiên, hắn là chiến binh đầu tiên mang mặt nạ. Tuy không phải là chiến binh đầu tiên có dấu hỏi chấm trong phân lớp Dị Năng Giả và phân lớp cấp sức mạnh Dị Năng Giả. Nhưng dường như Quốc Thiên chẳng có một biểu hiện gì run sợ.

Bí ẩn! Là thứ mà con người chúng ta luôn tò mò nhất. Họ muốn xem xem Quốc Thiên là ai, đúng hơn Hắc Long là ai, mà trong ngay trận đấu đầu tiên lại đi thách đấu cái thằng siêu tân binh khỏe nhất tầng 1. Mà theo đánh giá hắn có thể lên được đến tầng 5 nếu như không xui xẻo gặp kẻ quái thai nào đánh chết.

“Phựt!!”

Ngay khi trận đấu vừa bắt đầu, Quốc Thiên nhẹ nhàng biến mất. Hay nói đúng hơn hắn chạy, chạy với tốc độ kinh khủng đến mức như một chiếc xe PLK phóng max ga vậy.

“Hả? …”

Viro kinh ngạc, hắn còn chưa kịp triệu hồi bộ giáp của mình thì đối phương đã đến xuất hiện trước mặt hắn trong một tích tắc chưa đến một giây.

“Bốp!!!”

“Uỳnh!!”

Một cú đấm được tung thẳng vào mặt Viro từ cánh tay của Quốc Thiên. Một quyền toàn lực dồn sạch nội công vào trong đó.

Lực đấm mạnh đến mức khiến mặt của Viro lõm vào trong, hắn văng một mạch tông thẳng vào bức tường ngăn giữa cái đối thủ khác. Chân động làm rung nhẹ cái đấu trường lên.

‘Im ắng ~~~’

Tất cả mọi người như chết lặng, chỉ trừ 4 cặp đấu kia họ đang chiến đấu với nhau. Cái sự rung động nhẹ của đấu trường cũng chẳng khiến họ để ý, bởi vì dù có để ý họ cũng chẳng thấy được tình hình trận đấu của Quốc Thiên và Viro.

Cú đấm của Quốc Thiên gây biến dạng gương mặt của Viro. Khiến có cái mũi của hắn lệch qua một bên. Máu chảy ròng xuống từ hai lỗ mũi và miệng hắn chảy ra một dòng nước miếng đỏ ngầu.

Vài giây sau, Viro không nhúc nhích. Trận đấu cứ như vậy mà ngã ngũ sao?

Không!

“Triệu hồi … Thiết Giáp Samurai!!”

Một giọng nói tức giận vang lên.

Quốc Thiên lúc này vẫn đứng đó, hắn biết Viro chưa gục. Có lẽ vì hắn kiêu ngạo, hoặc có lẽ vì hắn muốn thật sự thử sức với Dị Năng Giả mạnh như thế này. Nên hắn chờ đợi đối phương triệu hồi ra bộ giáp của mình.

“Samurai?”

Trong phòng VIP, Minh Viễn ngồi cùng đám người Thu Phong bỗng lên tiếng khó hiểu.

Theo như những thông tin mà Minh Viễn nhận được từ đấu trường thì đây đâu phải là bộ giáp của hắn? Viro kẻ triệu hồi chỉ sử dụng duy nhất một bộ giáp khổng lồ cồng kềnh đầy gai góc, chứ đâu có phải là Samurai?

Giáp Samurai là bộ giáp của Nguyệt Quốc. Đây là bộ giáp phải được nói là tồn tại thừ thời thiên cổ xa xưa của quốc đảo Nguyệt Quốc. Chúng thường được dùng cho các chiến binh Samurai, tượng trưng cho một chiến binh trung thành thời chiến quốc của Nguyệt Quốc.

Một bộ đồ Samurai điển hình bao gồm: Bảo vệ vai, cẳng chân, bao tay, tấm bảo vệ đùi, ngực, hông, cùng với mũ, bao tay, mặt nạ, giày, và trong cùng là lớp lót lụa. Nhưng phong thái của một bộ giáp Samurai không được thể hiện qua bộ giáp, mà chính là thể hiện qua thanh kiếm mà Samurai sử dụng.

Nhưng vào trường hợp này, nếu lời nói của Viro là đúng thì Minh Viễn nghĩ Viro chỉ là một triệu hồi Dị Năng Giả thiết giáp thôi mà. Sẽ rất là vô dụng nếu như hắn triệu hồi ra một bộ giáp Samurai sao?

Tuy nhiên sự thật đã có câu trả lời cho câu hỏi trong trí óc Minh Viễn.

Từ hư không xung quanh Viro lúc bấy giờ hiện lên hàng trăm quả cầu màu vàng bé tí. Trông cứ như mặt trời thu nhỏ vậy. Nó lúc đầu trôi nổi trên không trung xung quanh Viro, nhưng sau vài giây nó bắt đầu tụ về bao bọc toàn bộ cơ thể Viro dậy. Cả thân thể hắn như sáng lên một ánh sáng đủ để người khác không đeo kính râm bị chói.

“Xoạc xoạc … Kịch …”

Toàn thân thể Viro lúc này được bọc trong một bộ giáp nào đó mà Quốc Thiên không hề biết tên. Từ từ hắn ta lọc cọc trong chính bộ giáp của mình và đứng dậy.

Cơ thể hắn như to lớn hơn trước nhờ bộ giáp đó.

Một bộ giáp màu đỏ, nón bảo hộ của hắn ta rất đặc biệt khi có hai cái sừng màu vàng chóe nhô lên trông như sừng trâu. Hơn hết Quốc Thiên thấy hắn đeo một cái mặt nạ quỷ. 

“Kiếm?” – Quốc Thiên kinh hô một phen.

Thế quái nào gã này lại có kiếm?

Hình ảnh một thanh kiếm dài gần 2 mét to tổ chảng được Viro rút ra. Hắn cầm một thanh kiếm thon dài, hình hơi cong và nhìn nó trông cực kì sắc bén.

Cái khí thế của Viro khi mặc bộ giáp đó lên người nó khác hẳn cái trạng thái đụt đụt ban nãy khi đối đầu với Quốc Thiên. Ở trên đó Thu Phong híp mắt lại, chẳng biết rằng đang suy nghĩ cái gì.

Tuy nhiên chỉ dừng ở mức kinh ngạc mà thôi. Đối với Quốc Thiên bộ giáp đó thật ngầu, thanh kiếm kia thật bén, ngoài ra chẳng có cảm nghĩ gì khác nữa.

“Hừm!”

Viro bên trong bộ giáp, với gương mặt toàn máu me. Hắn gầm lên một tiếng, đạp vào bức tường ngăn cách:

“Rầm!!”

Vang lên tiếng động lớn, hắn bức tốc lao đến Quốc Thiên nhanh như một viên đạn.

“Xoẹt!!”

Một đường kiếm được tung ra thẳng vào giữa người Quốc Thiên. Hình ảnh một gã tên Hắc Long đeo mặt nạ bị cắt ra làm đôi đập vào mắt khán giả nơi đây.

Trong đầu tất cả những người ở đây, trừ một vài người như Thu Phong ra thì họ đều đang tưởng tượng đến cái viễn cảnh Quốc Thiên bị cắt đứt đôi người.

Quả thật hình ảnh Hắc Long bị chém xuyên qua là thật, nhưng lại không có máu me. Bởi vì thời khác này họ thấy hàng tá dư ảnh của Quốc Thiên đang đứng ở phía xa xa.

Miệng nhếch lên Quốc Thiên hô lên một câu với giọng điệu cực kì kiêu ngạo: “Vạn Bộ Ảnh Mê Tung!”

Chưa dừng ở đó sau lần tấn công thất bại. Gã Viro đạp một cú cực mạnh xuống mặt đất, khiến cho cả vùng đất phía sau hắn bị chấn ra thành cám. Được đà từ cú bùng phá của mình Viro lại bắn thẳng đến Quốc Thiên với vận tốc cực kì nhanh.

“Vụt!!”

Hắn vung ra một nhát chém. Nhưng hiển nhiên ngoài mấy tảng đá bị cắt ngọt xớt sau lưng Quốc Thiên ngoài ra chỉ thấy hàng trăm dư ảnh của Quốc Thiên còn sót lại và kèm theo tiếng nói khó ưa kiêu ngạo:

“Anh tao bảo là … mày phải chết!”– Nói đến đây cánh tay phải của Quốc Thiên bỗng dưng được bọc lại bởi một dòng khí màu cam. Hắn hét lên: “Bá Vương Quyền!!!”

(Thu Phong không hề nói thế nhé)

“Cốp!! … Rầm!!!!!!!!!!”

Quốc Thiên thốc thẳng một quyền vào xương sườn của Viro. Mặc dù cơ thể hắn đã được bộ giáp bao bọc, nhưng lực đạo vẫn còn đó, một quyền mang võ kỹ tên là Bá Vương Quyền, mang sức công phá lẫn chấn động cực kì lớn đối với kẻ địch. Một quyền ấy đánh bay Viro văng đi như một con diều bị đứt dây đâm thẳng vào bức tường ngăn cách kiên cố kia.

Mọi vật thể như cây cối, đất đá trên đường bay của Viro bị chấn nát ra hết. Tạo thành một con đường tuyệt đẹp từ Quốc Thiên cho đến vị trí Viro đang nằm gục tại đó.

“Răng … Rắc!! Lạch tạch … lạch tạch …”

Bộ giáp của Viro lúc bấy giờ đang vỡ vụn ra. Những mảnh vỡ của bộ giáp đang rơi lã chả xuống mặt đất, xuất phát từ đúng vị trí mà Quốc Thiên vừa đấm. Dần dần vết nứt lan rộng khiến một vùng giáp ngay trước bụng của Viro bị rơi ra. Và khi rớt xuống mặt đất được vài giây sau liền tan biến mất vào hư vô.