Đô Thị Quỷ Vương

Chương 302: Đoán đường lập binh!




Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Mới đây mà đã qua cái ngày Thu Phong suýt nữa bỏ mạng dưới tay Giang Nam được một tuần rồi.

Tuần trước, hắn bị ám sát. Hẳn ra là bị ám sát bởi chính quyền của Amecanda chỉ vì cái thằng Quốc Phong kia là thiên tài chỉ huy quân sự. Có phải hắn là thiên tài chó đâu trời ơi.



Năm trườn ra ở nhà suốt mấy ngày trời chỉ để luyện công. Mấy ngày qua khá là nhiều biến động đối với Thu Phong nhà ta.

Thứ nhất sau cái ngày hôm đó quân đội kịp thời đưa người đến cứu hắn bằng đúng một phát súng. Mà hẳn ra cũng chẳng phải cứu nữa, nếu như hắn không né tránh được cái hắc đao con mẹ gì đấy của Giang Nam thì hắn cũng tạch con bà nó rồi. Nói đến mà tức.

Hắn chẳng làm cái quái gì suốt cả thời gian qua ngoại trừ việc hoạt động hắc đạo. Ấy thế mà chuyện hắn xuất hiện trở lại, dù bị mất trí nhớ những cũng nằm trong tầm nhắm của các hai cường quốc kia. Tự lúc nào quân đội đã bãi bỏ cái chế độ bảo vệ cho hắn, điển hình là Thu Phong không còn nghe thấy bố già hay Đình Thu nhắc đến việc còn Dị Năng Giả theo dõi hắn nữa.

Dẫu thế thì càng tốt đối với cá nhân Thu Phong. Nhưng cứ nghĩ không bị quân đội theo dõi thì sẽ xong. Nhưng đ*o!!! Hắn bị ám sát, nhắc lại là ám sát, lại bị ám sát bởi người quen thế mới càng cay đắng.

Tên Giang Nam kia thừa biết hắn không phải là Quốc Phong, vậy mà hắn ta nỡ lòng nào nhận cái nhiệm vụ chết tiệt đó và giờ hắn lại xuất hiện trong căn phòng của Thu Phong, đánh ngất Linh Đan và Mạnh Dũng.

Trong căn phòng Thu Phong ngồi thiền ngay tại đó, nằm bên cạnh hắn là con Mực đang êm đềm trong giấc mộng của mình chẳng hề hay biết rằng Giang Nam là sát thủ đã từng ám sát chủ nhân của nó hay không.

Giang Nam ngồi đó, thân thể cường tráng của hắn ngồi trên cái ghế xoay tại bàn máy tính của Thu Phong. Hắn bắt chéo chân lại híp mắt nhìn Thu Phong. Chẳng biết híp mắt hay do mắt hắn hí sẵn nữa. Thôi cứ coi như hắn nhìn Thu Phong bằng ánh mắt cá chết.

Dẫu thế Thu Phong chẳng cảm nhận thấy chút địch ý gì của thằng này cả. Nó mang gương mặt giống hoàn toàn Giang Nam sư huynh của Thu Phong ở thế giới bên kia.

Nhưng tính cách thì trái ngược, chẳng hề thiện lành như người anh em Giang Nam của Thu Phong.

“Tính giết tôi nữa sao?”

Ngồi đó Thu Phong vẫn nhắm mắt định thần. Một tuần này hắn cố gắng kích hoạt hết 108 huyệt đạo của mình nhưng vẫn còn một huyệt cuối cùng. Quả thật như Tô Lâm nói, dù ban đầu dễ dàng nhưng càng về sau, những huyệt đạo cuối cùng càng khó để mà kích hoạt. Do trận triến với Giang Nam lần trước, có thể về cận chiến, đấu bằng kỹ năng thuần với nhau Thu Phong có thể ngang cơ Giang Nam bằng một cách nào đó.

Nhưng đến khi Giang Nam sử dụng cái thứ võ kỹ chết tiệt từ đâu đó thì Thu Phong ngậm một nùi hành trong mồm. Thật sự, dù hắn có luyện thể bao nhiêu đi nữa thì sức con người vẫn có giới hạn, hắn vẫn không thể nào mà có thể thân không đấu lại võ kỹ công pháp được. Do đó Thu Phong quyết định dừng việc luyện thể và tập trung kích hoạt huyệt vị như bây giờ.

Nhưng chỉ còn đúng một cái huyệt vị cuối cùng đang được khai thông thì thằng ôn thần tuần trước sống chết đòi lấy mạng hắn xuất hiện.

“Không! Hủy nhiệm vụ rồi.”

Đơn giản và lạnh lùng, Giang Nam đáp lại lời Thu Phong.

“Vậy đến đây làm gì? Tôi với anh có liên quan à?”

Tuy rằng suýt chết dưới tay Giang Nam nhưng miệng mồm Thu Phong cũng chẳng phải dạng vừa.

Nghe thế Giang Nam chỉ dùng cái giọng không cảm xúc của mình mà nói:

“Tôi cần thông tin của Quốc Phong …”

“Làm thế chó nào mà tôi biết được? Tôi còn đang mắc kẹt ở đây đây này!!!”

Thu Phong thật sự tức giận. Hắn đến đây chỉ để hỏi cái thằng vốn không còn ở đây mà làm hắn suýt chết ư? Chỉ vậy thôi ư?

“Đã thực sự nỗ lực tìm kiếm chưa?”

“Chưa có thời gian …”

“Bao giờ?”

“Không biết!”

“Ngươi sẽ chết nếu như còn giữ cái thái độ như vậy!”

“Thử xem?”

Một lần nữa Thu Phong và Giang Nam bật dậy. Họ đứng đó đối diện nhau, đằng đặc sát khí. Tuy nhiên mọi chuyện đều chấm dứt sau vài giây khi con Mực nằm trên giường, mở mắt và nhìn chăm chăm vào Giang Nam.

Thu lại sát khí của mình, đơn giản Giang Nam ngồi lại trên ghế. Thu Phong cũng vậy, hắn thả lỏng người nhưng vẫn còn một chút đề phòng với tên này.

Từ khi nào Giang Nam lại trở thành kẻ lắm mồm như vậy? Đến Giang Nam cũng chẳng rõ, nhưng có một điều mà hắn có thể chắc chắn rằng trước sau kẻ tên Thu Phong này cũng phải chết. Chết vì để làm ngồi nổ cho một cuộc thế chiến nếu hắn cứ như vậy.

Và rồi làm sao. Thu Phong không quản được việc này, do đó bây giờ hắn đang điên cuồng luyện tập đây. Bọn họ muốn gì ở hắn nữa, muốn hắn chết ư? Có giỏi đến đây mà lấy.

Thu Phong thật không ngờ ngày hôm đó Giang Nam lại là sát thủ giết mình. Hơn cả chục Dị Năng Giả cấp 4 được tập hợp lại để giết một mình hắn, cuối cùng cũng lòi ra là do chính phủ Amecanda à?

Nhưng liệu sự thật đã như thế. Thu Phong nhìn chăm chăm vào Giang Nam như muốn hỏi rằng liệu tương lai còn ai đến giết hắn nữa hắn không. Mặc dù hắn biết chắc chắn câu trả lời là có.

“Không sớm thì muộn. Chiến tranh sẽ xảy ra … nếu cứ giữ cái danh phận này, mày sẽ chết thế thằng đó một cách ngu xuẩn!”

Dứt câu Giang Nam từ từ đi ra cửa sổ của căn phòng. Rồi nhảy xuống đó để lại một câu nói “Liệu mà sống …”

Xong hắn như mất hút vào không gian dưới kia. Thu Phong cũng lười chạy ra ngó coi nó có té chết không, chuyện đó dường như là quá vô lý đối với thằng Giang Nam này.

Chẳng bận tâm đến lời của Giang Nam. Đối với Thu Phong bây giờ thời gian gấp lắm rồi, gấp về mọi mặt. Quân đội chết tiệt đúng cái hôm mà chúng xuất hiện chúng lại yêu cầu hắn trở về doanh trại đặc công mà làm việc. Không được phép ở bên ngoài nữa.

Phải nói khi đó dù đang bị thương Thu Phong rất muốn chửi thề một tiếng. Cái gì mà chiến tranh sắp xảy ra, tụ tập binh linh cái máu chó. Thân là phó tổng tư lệnh của bộ đội đặc công như hắn mà đến cái thông tin sắp nổ ra chiến tranh quân đội lại là những kẻ thông báo sau cùng cho hắn.

Người đầu tiên cho Thu Phong thông tin này chính là Huỳnh Đạt bạn hắn. Thà Huỳnh Đạt là đứa tương lai sẽ tạo ra chiến tranh đi, không nói, còn về sau mới đây nhất Minh Viễn cũng cho hắn biết chiến tranh gần lắm rồi. Đến mãi khi tuần trước hắn xém chết thì quân đội mới ló cái mặt ra và thông báo hắn sắp có chiến tranh.

Tức mình Thu Phong móc điện thoại ra gọi cho Minh Quân. Lão già Đại Tướng – Tổng Tư Lệnh Quân Đội Xích Quỷ.

“Ta nghe đây Phong!”

Đầu dây bên kia lập tức bốc máy sau ba nhịp chờ điện thoại.

“Cháu muốn từ chức!”

“Không được! Sắp xảy ra chiến tranh, cháu phải tham gia quân đội bảo vệ đất nước … Với sức của cháu …”

“Thôi khỏi! Tôi muốn bảo vệ gia đình tôi!”

“Ta sẽ cho quân đội bảo vệ gia đình cháu!”

“Được bao nhiêu Dị Năng Giả cấp 4 cử đến bảo vệ gia đình cháu?”

“Ta sẽ cho đội bao gồm 10 Dị Năng Giả cấp 4 đặc biệt bảo vệ gia đình cháu khi xảy ra chiến tranh. Ta cam kết!!”

Giọng nói như đinh đóng cột của Minh Quân kiến Thu Phong im lặng một vài giây. Khiến lão ta cứ nghĩ rằng nhiêu đó quân lực đủ để bảo vệ gia đình Thu Phong, một cái gia ngang tầm với sức mạnh của Thu Phong đã thể hiện trước đó vào tuần trước.

Không biết là đang suy nghĩ cái gì, Thu Phong im lặng một hồi lâu khiến Minh Quân cảm thấy khó hiểu, ông ta liền lên tiếng:

“Phong?”

“Cháu nghe!”

“Ý cháu thế nào?”

Thu Phong đang suy tính trong đầu, nếu như hắn rời khỏi quân đội lúc này sẽ mang đến bao nhiêu hệ lụy?

“Nửa tiếng sau cháu sẽ gọi lại!”

Nói xong Thu Phong không nể nang gì trực tiếp cúp máy, hắn đang rất là bực bội nhưng phải cố làm cho cái đầu mình lạnh để suy nghĩ một cách thấu đáo nhất.

Nhắc lại lần nữa… Nếu như hắn rời quân đội thì sẽ có chuyện gì xảy ra.

Thu Phong chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ phòng hắn mà suy nghĩ.

Thứ nhất hắn đang hoạt động hắc đạo. Nếu hắn rời khỏi quân đội sẽ gặp rất nhiều rắc rối từ BDP hoặc từ chính quân đội, họ sẽ không ủng hộ hắn nữa. Mặc dù khoảng thời gian qua họ bỏ mặc hắn sống chết, chỉ để tên và chức danh trong quân đội như một con bù nhìn mà thôi. Thế cũng tốt, vậy sao hắn lại bực mình. Hắn bực vì chuyện gì? Bực vì quân đội không trọng dụng à? Đúng một phần là như vậy, à không đúng cả mười phần, nhưng hắn lại muốn được tự do làm việc. Quả thật đàn ông là thứ tham lam nhất trên đời.

Nghĩ thông được vấn đề thứ nhất Thu Phong quyết định không rời quân đội nữa. Nhưng cái vấn đề thứ hai mới là cái quan trọng.

Quân đội yêu cầu tập kết hắn về doanh trại của đặc công không cho phép hắn hoạt động bên ngoài nữa. Như thế chẳng khác nào Hắc Long Bang vứt không đấy cho chó gặm. Bao nhiêu công sức hắn mới có thể khiến Hắc Long Bang được như ngày hôm nay. Nếu như hắn bỏ đi giữa chừng thì họ phải làm sao?

Suy đi tính lại một hồi sau cuối cùng Thu Phong cũng nghĩ ra được. Bản thân hắn bây giờ thực chất ở trong Hắc Long Bang cũng không còn nhiều vấn đề khiến hắn phải đứng ra giải quyết. Ngoại trừ đội dong binh và đội ám sát của hắn. Nếu hắn bỏ đi sẽ chẳng có gì đảm bảo những người này có thể phát triển đúng theo ý muốn của Thu Phong cả. Nhưng hắn sẽ bị hạn chế trong quân đội thì phải làm sao đây?

Chẳng lẽ đưa hết cả lũ nhập ngũ à? Được không? Nếu làm vậy phải để một ít lại để trấn thủ bang hội nữa chứ! Nếu hắn đưa chúng đi theo kì hoặc lập một quân đoàn đặc công tại chính quận Bình Phúc này sẽ như thế nào?

Mấu chốt rằng quân đội có cho phép hắn lập doanh trại ở đây không mới là chuyện. Nhưng lấy binh lính ở đâu ra?