Đô Thị Quỷ Vương

Chương 301: Quân đội xuất hiện




Hãy tưởng tượng cái viễn cảnh. Vào một ngày đẹp trời khi bạn định về nhà và nghĩ hôm nay ăn gì. Và đùng một cái, bạn bị đánh boom, bị một thằng dị hợm bốc cháy toàn thân đòi giết bạn. Cuối cùng bạn đập cho nó vỡ mặt ra và rồi để một thằng có gương mặt của bạn mình ở thế giới bên kia đến và đòi chặt cái đầu của bạn ra.

Quả thật một ngày như thế chẳng khác nào tận thế.

Vào đúng ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi chỉ ấy, khi mà cánh tay của Giang Nam đang chẻ thằng vào đầu mình. Ngay tức thì cơ thể Thu Phong như một cái máy được lập trình sẵn sẽ làm gì tiếp theo.

Cái khoảnh khắc chưa đến nửa cái nháy mắt. Cả thế giới như ngưng đọng lại trước mắt Thu Phong, hắn thấy được viễn cảnh Giang Nam sẽ chẻ đôi đầu mình ra nếu như mình còn ngồi ở đây. Nhưng hình như … tại sao hắn lại thấy được viễn cảnh này.

Thu Phong liền ngã người ra, đồng thời lúc đó Giang Nam vừa chặt tay xuống. Con mắt Giang Nam liếc nhìn hắn, lại một lần nữa Thu Phong như thấy được tương lai. Gã thấy Giang Nam vung tay lên chụp lấy cổ gã. Vừa thấy được cảnh đó, bất chợt Thu Phong lại thấy một cánh tay khác của Giang Nam đang đưa về phía hắn với vận tốc độ không thể tưởng được.

Nhưng trong mắt Thu Phong điều đó chậm đến không ngờ. Tuy nhiên điều đó cũng không đồng nghĩa với việc Thu Phong nhanh hơn Giang Nam. Cả thân thể Thu Phong lập tức nhích qua một bên vừa đủ để tránh được cú vồ ấy, và ngay sau lúc đó hắn lại thấy Giang Nam thục cùi chỏ vào bụng mình. Hình ảnh bản thân dính đòn đập vào trong não của hắn.

Tuy rằng hình ảnh cho hắn cảm giác cứ như tua chậm, nhưng sự thực rằng Thu Phong không hề nhanh như cái hình ảnh hắn thấy. Nếu không hắn trở thành Dị Năng Giả siêu tốc độ mất rồi? Tức thì Thu Phong chỉ kịp lên gối đúng chính xác vào khủy tay của Giang Nam. Triệt hạ thành công đòn vừa rồi, hắn lại thấy một quyền của Giang Nam dọng vào mặt hắn.

Như cũ hắn lại né tránh và bồi một cú đấm vào bắp tay Giang Nam, nhưng không thành, hắn đã thấy viễn cảnh Giang Nam gạt phăng cánh tay hắn đi. Ngay trong thời khắc nắm đấm của hắn sắp bị gạt, Thu Phong đẩy người tung chỏ bằng chính cánh tay ấy thục thẳng vào ba sườn của Giang Nam.

“Binh!”

Vang lên một tiếng như những miếng kim loại khổng lồ va chạm. Sau cú đó cả Giang Nam và Thu Phong tách nhau ra.

Đứng đó Giang Nam dùng con mắt nghi hoặc nhìn sâu vào đôi mắt xanh kia của Thu Phong. Lạ thay Thu Phong lại thấy Giang Nam không bị ảnh hưởng khi nhìn vào mắt hắn.

Suy nghĩ trong đầu Giang Nam lúc này chỉ có hai chữ ‘Đoán trước!”

Đúng vậy, hắn cho rằng Thu Phong đã đoán trước được đường đi nước bước tấn công của hắn nên mới có thể kịp thời ngăn chặn đúng lúc như vậy. Cùng một môn phái Triệt Quyền đã từ rất lâu rồi Giang Nam chưa hề sử dụng môn này với ai ngoại trừ Thu Phong, có lẽ hắn đã dần quên đi cách triệt quyền đối phương và để Thu Phong liên tục triệt mọi đòn thế của hắn.

Bản năng sát thủ của Giang Nam từ trước đến nay, hắn luôn thành công lấy đầu đối phương sau mỗi lần tấn công bất ngờ. Duy nhất chỉ có Thu Phong hai lần né tránh được cú chém bằng tay không của Giang Nam.

Tuy không e ngại gì Thu Phong, nhưng điều đó khiến Giang Nam thấy khó chịu. Tên khốn này càng lúc càng mạnh, hắn không ngờ mới một khoảng thời gian không gặp, cứ tưởng Thu Phong sẽ chết dưới tay thằng hỏa nhân kia. Nhưng khi hắn xuống tới đây thì lại thấy thằng hỏa nhân nằm chèm bẹp ở đó. Chứng tỏ một điều Thu Phong đã mạnh ngang ngửa Dị Năng Giả cấp 5 rồi.

Nhưng khoảng thời gian qua Giang Nam cũng có một sự phát triển kinh khủng. Bằng chứng rằng hắn có thể đạp phăng Mạnh Dũng trong trạng thái sao chép vật chất phi thường kia thẳng xuống dưới lòng đất.

Chỉ một mình Mạnh Dũng ban nãy thôi, hắn ở phía trên cân cả chục Dị Năng Giả cấp 4 trên đó. Cho đến khi Giang Nam xuất hiện và cho hắn một đạp xuống tận dưới này thì mới thôi.

Nói nhiều là thế nhưng tất cả sự việc tính cả lúc Giang Nam đá bay Mạnh Dũng cũng chỉ mới hơn chục giây đồng hồ.

Thời gian cấp bách, Giang Nam không thể ở đây lâu hơn được. Hắn phải mau chóng giết tay Thu Phong này, mặc dù đây không phải là người chính xác. Nhưng trong yêu cầu của người thuê hắn là yêu cầu giết kẻ này. Chỉ có Giang Nam và Thụy Hải mới biết được ai thật sự là Quốc Phong mà thôi. Coi như Thu Phong xui chết thế mạng cho thằng Quốc Phong kia vậy.

Lần này Giang Nam như biến mất khỏi tầm mắt của Thu Phong. Nhưng Thu Phong thấy được, quái lạ, chắc chắn một điều rằng lần này Giang Nam nhanh hơn gấp vạn lần lần trước nhưng tại sao Thu Phong lại thấy?

Tất cả nhờ con mắt xanh kia của hắn, con mắt xanh ấy giúp Thu Phong theo kịp được chuyển động của con quái vật như Giang Nam. Nhưng chưa đủ, Thu Phong dường như thấy được cảnh cái đầu mình bị chặt bay đi, tức thì hắn liền phản xạ lại, cúi xuống. Đồng thời tung một cú đá về phía sau.

“Vù ~~”

Hiển nhiên cú đá lại đá không trúng mục tiêu. Hay đúng hơn không có ai sau lưng Thu Phong cả.

‘Đằng trước?’

Linh cảm không hay xảy ra ngay trước người Thu Phong. Cái thời gian Thu Phong vừa hụp người xuống, hắn liền thấy được viễn cảnh mình lãnh trọn nguyên một đấm của Giang Nam.

Nhưng không kịp nữa rồi, tốc độ hắn không đủ nhanh. Vừa hay hắn chỉ kịp co cánh tay lên mà đỡ:

“Bốp!!!!!!”

“Uỳnh!!”

Lực đánh mạnh đến mức đấm văng Thu Phong lên trời. Đâm xuyên cả miếng đường nhựa dày cả chục mét.

“Bụp …”

Vài giây sau Thu Phong đáp xuống nền đường.

Mặt mày say sẩm. Cố gắng bằng hết sức mình Thu Phong đứng dậy. Đập vào mắt hắn là một quang cảnh tang hoang. Cả một thành phố khắp nơi đều là những chiếc xe lập ngược, bốc cháy, tanh bành. Thậm chí vài trụ đèn cũng đổ ầm xuống dưới nền đất. Người bị thương nhiều vô số kể, có cả người chết trên đường vạ lây vì trận chiến của các Dị Năng Giả vừa nãy.

Dẫu thế không có thời gian cho Thu Phong quan sát hay tiếc thương người khác. Đến bản thân hắn bây giờ tính mạng đang còn nguy hiểm. Ngọn lửa xanh trên người hắn chẳng biết tắt từ lúc nào, chỉ còn lại cặp mắt màu xanh kia làm giác cảm cho hắn.

Bỗng nhiên hình ảnh Giang Nam từ dưới lòng đất lao lên chẻ vào đỉnh đầu hắn. Vừa thấy vậy lập tức Thu Phong di chuyển né tránh, đúng cái lúc hắn vừa né cũng là lúc bóng hình Giang Nam xuất hiện chặt đúng vào cái vị trí hắn vừa đứng.

Lực chém của Giang Nam mạnh đến mức khiến cả mặt đất như bị chẻ đôi ra bằng chính hắn. Lần đầu tiên trong đầu Thu Phong có một suy nghĩ ‘Thằng này còn là con người sao?’

Cái tốc độ, cái sức chiến đấu, kinh nghiệm, phản xạ, lực đạo hơn Thu Phong gấp bao nhiêu lần. Thu Phong biết nếu hắn còn cà rỡn nữa hắn sẽ chết là cái chắc.

Nghĩ thế hai con mắt Thu Phong nghiêm lại.

“Phừng ~~~”

Ngọn lửa màu xanh bao bọc cơ thể Thu Phong hiện lên. Từ lúc nào hai con mắt của hắn đã trở nên lãnh đạm chỉ còn lại màu sắc lam ánh cam tuyệt đẹp phập phùng. 

Trong thoáng chốc Giang Nam bị cuốn hút bởi ánh lửa tuyệt sắc bao quanh cơ thể Thu Phong. Thứ này khiến Giang Nam có cảm giác sợ hãi lẫn quen thuộc, có cảm giác như muốn phục tùng Thu Phong. Tuy nhiên ý chí của một tay sát thủ, khiến Giang Nam phải đặt nhiệm vụ lên hàng đầu.

Chưa đến một giây mất cảnh giác. Đúng cái lúc ấy hắn đã thấy Thu Phong lao đến sát mặt mình tự bao giờ. Giang Nam kinh ngạc không kịp đưa tay ra đỡ thì:

“Đoàng!!!”

Một phát súng được bắn ra. Cả Giang Nam và Thu Phong đều lùi lại đứng đó nhìn nhau. Sau vài nhịp thở Thu Phong đảo mắt nhìn lên một tòa nhà cao cả trăm mét cách đó chừng gần một cây số.

“Cái gì?”

Lúc này kẻ bắn viên đạn chính là Thụy Hải. Hắn ta đang ngắm vào ống kính. Hoàn hảo bẩn ra viên đạn chuẩn xác vào cái lúc Thu Phong tiếp cận Giang Nam. Nhưng hắn đã né được, chưa hết, Thu Phong còn nhìn lên đây bằng một con mắt màu xanh phập phùng khiến Thụy Hải nhìn trong ống kính có một cảm giác vừa quen vừa sợ.

Dẫu thế, thân hai người này vốn là sát thủ hàng đầu thế giới. Dù có kinh ngạc cũng để sau. Tức thì lợi dụng lúc Thu Phong chuyển hướng sang Thụy Hải, Giang Nam liền lao vù tới tung một quyền về phía Thu Phong.

Chẳng cần nhìn, Thu Phong nhẹ nhàng gạt được cánh tay của Giang Nam và đấm vào bụng hắn. Giang Nam khá kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, khi quyền Thu Phong gần trúng, Giang Nam nhẹ nhàng lên gối gạt phăng nắm đấm của Thu Phong sang một bên.

Giờ khắc này Thu Phong không thể không nhìn chăm chăm vào Giang Nam nữa. Hai con mắt hắn như rực sáng len lỏi vào trong tâm trí Giang Nam. Rất tiếc không thành công, dù vậy Thu Phong vẫn có thể nhân thời khắc này nện một quyền vào giữa ngực đối thủ của mình.

Cứ thế Giang Nam lại hóa giải, rồi tấn công Thu Phong, Thu Phong lại hóa giải. Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại chừng hơn mười giây. Giang Nam hết cách đành phải hô nhẹ lên một tiếng chỉ vừa đủ hắn và Thu Phong nghe thấy:

“Hắc Nguyệt Đao Pháp!”

Khi tiếng hô đó vừa dứt. Mắt Thu Phong như hoa lên. Cả bầu trời xung quanh bán kính một trăm mét như sụp tối lại. Trước mặt Thu Phong là hàng trăm lưỡi đao trông như ánh trăng bổ về phía hắn.

Lúc đó Thu Phong chỉ nhắm mắt lại. Trong thời gian chỉ được tính bằng khắc, Thu Phong có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Thì đúng lúc đó hắn nhắm mắt lại, nhớ về bộ pháp di chuyển mà hắn thấy nhiều nhất. Của Tô Lâm, ngay nhịp sau đó khi ánh đao đầu tiên bổ về phía hắn Thu Phong di chuyển đúng như bộ pháp mà Tô Lâm hay dùng để cà khịa hắn.

“Vạn … Bộ … Ảnh … Mê Tung!!”

Kịp thời thân ảnh Thu Phong như biến hóa, có cả hàng tá Thu Phong làm hoa mắt Giang Nam đang vung tay đối diện. Lần này đến Giang Nam thật sự kinh ngạc.

‘Là bộ pháp của lão già kia?’ – Dòng suy nghĩ nhạy bén chạy ngang qua đầu Giang Nam.

“Đoàng ~~~”

“Đoàng!!”

“Cooonggg ~~~”

Đúng lúc này hai phát súng bắn ra từ hai phía. Một viên nhắm thẳng vào đầu Giang Nam nhưng bay nửa chừng bị đánh bay bởi một viên đạn khác.

Giật mình Giang Nam ngẩng đầu lên. Hắn thấy vài chiếc máy bay quân sự đang tiến về phía này. Kẻ vừa bắn là một tên nào đó ngồi trên một cái nóc nhà cách hắn chỉ vài trăm mét.

Biết tình thế không ổn. Ngay tức thì Giang Nam bỏ chạy. Khuất sâu vào trong căn hẻm bên đường. Giang Nam biến mất, máy bay có chức năng dò tiền tầm nhiệt cũng vô dụng khi Giang Nam như thể đã bốc hơi vào không khí.

Còn lại một mình Thu Phong đã ngã quỵ xuống ở đó tự bao giờ. Khắp hai cánh tay Thu Phong bấy giờ toàn là máu, chảy dài xuống dưới mặt đường nhựa.

“Quân đội à?”

Trước khi ý thức của Thu Phong mất đi, hắn chỉ kịp thấy một kẻ nào đó cường tráng mặc quân phục tiến đến bên cạnh hắn