Đô Thị Quỷ Vương

Chương 299: Bị Cài Boom




Buổi chiều hôm đó. Thu Phong đang trên đường trở về nhà trên chiếc xe bán tải của mình. Hôm nay thằng Thiên nó nói rằng sẽ đi về cùng Tô Lâm sau. Mặc kệ thằng em trời đánh cứ thế Thu Phong vô tâm vác mông đi về trước.

Đang suy nghĩ coi chiều nay ăn gì bỗng nhiên Thu Phong cảm thấy có cái gì đó không ổn. Xe này đúng là xe của hắn, nhưng có cảm giác lái không thuận tay lắm, hình như cái xe gặp trục trặc gì chăng?

“Bùmmm ….”

Một vụ nổ bỗng nhiên xảy ra trên đường. Cột lửa từ vụ nổ đâm thẳng lên trời tạo thành đám mây lửa tuyệt đẹp. 

Và nguyên nhân vụ nổ chính là từ cái xe bán tải mà Thu Phong đang lái trên đường. Vụ nổ xảy ra bất ngờ khiến vài phương tiện tham gia giao thông xung quanh bị chấn bay đi vài mét.

“Rầm rầm rầm ….”

Liên tục có những chiếc xe phía sau va vào nhau chỉ vì thắng xe lại bất ngờ do vụ nổ. Giao thông bị tê liệt. Lúc này có một điều chắc chắn rằng trước khi trái boom kịp nổ thì Thu Phong vẫn đang ngồi lái chiếc xe đó.

Là ai đã làm chuyện này?

“Phừng ~~~”

Sau vụ nổ xảy ra vài giây trước. Chiếc xe của bán tải của Thu Phong liên tục bốc lên ngọn lửa vàng từ khét lẹt từ nắp capo.

“Vụt vụt vụt …”

Không biết từ đâu xuất hiện một đám người mặc đồ đen bằng da bó kín sát cơ thể chùm cả mặt mày trông như khủng bố. Chúng như xuất hiện giữa hư không, có nam có nữ, đang đi từ từ về phía xe của Thu Phong với bộ dạng cực kì cẩn thận.

“Đại thiếu gia!!!!!!!!”

Một tiếng thét vang trời vọng lên.

Đúng lúc này mọi người dường như cảm thấy mặt đất rung động như đang có động đất vậy. Từ xa ta nhìn thấy được hàng tá chiếc xe hơi đang được hất văng đi bởi thứ gì đó.

“Rầm rầm rầm rầm …”

Gương mặt Mạnh Dũng xuất hiện. Lúc này Mạnh Dũng như một tên khổng lồ cao tới tận 3m, toàn thân hóa thành màu đen giống hệt như đường nhựa. Trên vai hắn có một người phụ nữ mang gương mặt lạnh lùng ngồi ở đó. Dù cho Mạnh Dũng di chuyển bất ổn định đến mức nào đi nữa thì cô ta vẫn cứ ngồi vững ở đó mà chẳng hề hấn gì. Không ai khác chính là Linh Đan.

Tại sao thiếu gia lại bị đánh boom? Mạnh Dũng và Linh Đan thật sự tức giận. Chỉ vì đường đông mà không thể theo sát được thiếu gia thành thử ra mới gặp tình trạng như thế này. Đập vào mắt Linh Đan hiện tại là hơn chục kẻ mặc đồ đen bịt kín cả mặt đứng đó nhìn chằm chằm vào cô và Mạnh Dũng. Tuy nhiên đồng tử mắt Linh Đan co lại, cô nhìn thấy có vài kẻ đang cố gắng cạy cánh cửa xe của đại thiếu gia ra.

Cảm thấy tình thế không ổn Linh Đan liền hô lên:

“Nhanh! Ném tôi qua đó!”

“Ừ!!!”

Mạnh Dũng hét lên thật to rồi ném cả người Linh Đan về phía chiếc xe đang bốc cháy.

Trên đường bay, tự lúc nào mà cả hai cánh tay của Linh Đan đã hóa thành hai thanh gươm sắc nhọn. Dần dần trên không cô bắt đầu xoay người tạo thành một cái máy chém hết công suất lao về phía đám người kia.

“ù ù ù ù …”

Tiếng gió rít kêu lên khiến người nghe nổi cả gai ốc.

Đúng cái lúc mà Linh Đan vụt qua người đầu tiên thì bỗng nhiên cả cơ thể cô bị đánh bật ra.

“Keng ~~~”

Tiếng kim loại gãy ngân vang lên. Cả cơ thể Linh Đan bắn ngược trở lại như một viên đạn về phía Mạnh Dũng. Thấy thế ngay lập tức Mạnh Dũng chạm tay vào một bánh xe bên đường toàn thân hắn lúc này hóa thành một cục cao su màu đen y hệt cái bánh xe hắn chạm vào.

Vừa đúng lúc ngực của Mạnh Dũng hóa thành cao su thì Linh Đan va phải, cô bật ngược trở ra bên ngoài, may mắn thay đã được Mạnh Dũng đỡ lấy. Lúc này hai thanh gươm trên tay của Linh Đan đã bị cong vòng lại. Dần dần hai cánh tay định hình trở về dạng tay như ban đầu cho Linh Đan. 

“Đan Đan … Cô không sao chứ?”

Nhìn vào hai cánh tay bị gãy lòi cả xương ra ngoài, Mạnh Dũng thương xót liên tục gọi tên cô ta. Lúc này Linh Đan cố gắng gượng dậy thều thào vài câu:

“Mau … mau cứu thiếu gia …” Rồi ngất lịm đi trong lòng Mạnh Dũng.

Giờ khắc này Mạnh Dũng như điên lên, hắn hóa trở lại thành da thịt như ban đầu. Rồi sau đó hắn lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong có một viên đá bằng đầu ngón tay đang trôi nổi lơ lửng giữa cái hộp. Chạm vào chúng, dần dần Mạnh Dũng hóa thành một dạng y như viên đá ấy. Cơ thể hắn không phình to ra nữa mà trở về với chiều cao đúng 1m8 của hắn.

Viên đá trong cái hộp đó là gì thì chỉ có Mạnh Dũng mới biết được. Sau đấy Mạnh Dũng cất cái hộp vào trong người.

Dưới hai bàn chân của Mạnh Dũng lúc này lún xuống dưới mặt đường đã hơn phân nữa. Trọng lượng cơ thể hắn tăng đột biến một cách bất thường. Theo thời gian người biến đổi thành dạng vật liệu y hệt như viên đá kia. Nhưng theo thời gian cơ thể hắn càng lún sâu xuống đất. Giờ khắc này đôi mắt Mạnh Dũng nhìn chăm chăm vào đám người kia, miệng hắn đang lẩm bẩm cái gì đó chỉ một mình hắn nghe thấu.

“Đảo nghịch trọng lực … cấp độ tối đa nghịch đảo 10000 lần (???)”

Nghịch đảo mười ngàn lần trọng lực trái đất? Tức là làm cơ thể hắn nhẹ đi. Vậy chẳng khác nào hắn muốn bay à?

Không, chẳng thể nào có chuyện đó xảy ra. Nhưng sau khi Mạnh Dũng nghịch đảo trọng lực thì cơ thể hắn đã thôi chùng xuống dưới mặt đất.

“ AAAAAAAAA!!!”

Hét lên một tiếng, Mạnh Dũng trông như một con quái thú nhảy vù lên trên trời. Đáp đúng xuống vị trí của kẻ vừa đánh bật Linh Đan ra.

Không biết bằng cách nào đó. Gã kia tay của hắn như hóa thành một tay con quái vật, sần sùi xấu xí. Hắn ta đấm thẳng vào giữa bụng của Mạnh Dũng.

“Rắc … “

“Ầm … “

Một màn rung chấn xảy ra. Mạnh Dũng đáp thẳng xuống dưới người tên đó, lực mạnh đến mức khiến cả mặt đường bán kính 50m bị hất tung lên. Không biết bao nhiêu là người dân không kịp bỏ xe lại để chạy bị chôn vùi trong chính chiếc xe của họ.

Mặt đường bắt đầu sập xuống. Chiếc xe của Thu Phong theo đó cũng sụp xuống cái hố do chính Mạnh Dũng tạo ra. Lúc này đám người kia đang nhảy lên không trung nhìn vào cái thành tích mà Mạnh Dũng làm, chúng không thể tin được.

“Chết!! Linh Đan!!! Thiếu gia!!!”

Do quá tức giận, Mạnh Dũng làm quá tay, hắn quên mất Linh Đan đang còn ngất xỉu. Thu Phong thì còn đang trong xe.

Dưới lòng đất, hay đúng hơn là dưới lòng đường là một rãy cống của thành phố được tạo nên để thoát nước thì lại bị Mạnh Dũng phá tan tành bề mặt phía trên cho đến phía dưới.

Đứng ở dưới Mạnh Dũng điên cuồng chạy quanh đào bới đống đổ nát để tìm kiếm thân thể Linh Đan và chiếc xe của Thu Phong. Tuyệt nhiên hắn không thể tìm thấy Linh Đan.

“Thằng khốn!!!”

Tay đánh bay Linh Đan khi nãy là một Dị Năng Giả. Giờ khắc này hắn biến thân thành một con cá sấu dạng người, mồm miệng thì dài ngoằng ra với cánh tay bị chấn nát vì dư chấn khi nãy của Mạnh Dũng.

“Còn sống?”

Mạnh Dũng khá là bất ngờ trước tên Dị Năng Giả này, không ngờ rằng hắn còn sống. Thấy thế Mạnh Dũng lập tức như một con trâu điên lao đến húc vào người hắn. Gã kia không biết là ngu thật hay ngu giả mà cố tình đấm thêm một đấm vào người Mạnh Dũng, kết quả trước khi nắm đấm của hắn được đặt lên người Mạnh Dũng thì cả thân thể hắn như một viên đạn bắn cả lên trên mặt đất.

“Ầm ầm ầm …”

Hàng tá tiếng chấn động vang lên.

Đúng lúc này Mạnh Dũng dường như cảm nhận được sức mạnh thoi thóp của Linh Đan, nhưng hắn cảm nhận được thêm một sự hiện diện đáng sợ nữa kế bên cạnh Linh Đan. Đầu óc Mạnh Dũng tê rần lên, hắn nghĩ không xong rồi, lập tức lao về phía Linh Đan thì một ánh sáng xanh quen thuộc phát lên trong dãy cống tối tăm thiếu ánh sáng.

“Phá vừa thôi Dũng!” 

Gương mặt quen thuộc với Mạnh Dũng hiện ra. Là đại thiếu gia của hắn.

Lúc này toàn thân Thu Phong hoàn hảo không việc gì. Ngoại trừ việc quần áo bị cháy lổm chổm, tóc chị cháy xém mất một phần nhỏ. Tuy vậy đây không phải là lúc để cười. Mạnh Dũng thấy Linh Đan đang nằm trong vòng tay của Thu Phong liền thở phào một hơi. Hắn chạy lại hô lên:

“Đại thiếu gia!!!”

“Ê ê tắt tắt tắt … tắt cái thứ vật chất mà mày sao chép đi! Tính húc chết tao à???”

Thu Phong vội vàng ngăn cản Mạnh Dũng đang chạy về phía hắn bằng lời nói. Chẳng biết hắn sao chép vật chất gì mà có thể gây ra sức công phá khủng khiếp như thế này. Nếu để hắn lố đà tông phải mình chắc cũng đi chầu ông bà sớm. Và rồi ngọn lửa xanh trên người Thu Phong lui về bên trong cơ thể hắn, chỉ còn cặp mắt đang dần tối màu trở lại đen như bình thường.

Nghe thế Mạnh Dũng lập tức dừng lại, nhưng hắn không hóa thành bình thường mà đứng đó mặt nghiêm lại nói:

“Thiếu gia! Ngài đưa Linh Đan đi, để tôi chiến đấu với bọn này!”

“Không được … cậu phá nát cả nửa cái quận này còn chưa đủ à?”

Vừa nói Thu Phong vừa chỉ vào đống đổ nát mà Mạnh Dũng gây ra. Nghe thế Mạnh Dũng chỉ biết gãi đầu không biết nói gì. Nếu như là bình thường Mạnh Dũng chưa chắc có thể đánh lại tên Dị Năng Giả hóa thú kia. Hắn ta chính là Dị Năng Giả cấp độ 4 giống với Đình Thu hay Thiện Nhân ở nhà vậy. Nếu không thì chẳng có tư cách gì một đấm khiến Linh Đan trọng thương khi đang trong trạng thái dị năng của mình cả. Chỉ có Dị Năng Giả cấp độ 4 trở lên mới có thể làm điều đó.

Nhưng đám người này là ai? Tùy tiện có thể ói ra một Dị Năng Giả cấp độ 4 dễ dàng như vậy sao?

Đúng lúc này Thu Phong và Mạnh Dũng cảm nhận được có người đang tiến về chỗ họ. Thấy thế Mạnh Dũng liền quay người ra dang tay nói:

“Thiếu gia! Bảo vệ Linh Đan!!!”

Vừa dứt câu hắn lập tức chạy đi.

Đúng vài giây khi Mạnh Dũng rầm rầm như một con voi biến mất, thì bỗng nhiên Thu Phong nghe thấy giọng nói phát ra từ góc tối trước mặt hắn.

“Ngu xuẩn! Thằng ngu đó đi rồi thì ngươi chết chắc thiếu tướng Quốc Phong ạ …”

Trong đôi mắt Thu Phong lúc bấy giờ dần dần xuất hiện một gương mặt mang đầy hơi thở chết chóc và tang tưởi. Nhìn vào hắn khiến Thu Phong chỉ muốn nôn mửa. Bởi cái gương mặt của hắn khắp nơi đều là chết cháy loang lổ trông rất dị hợm. Dẫu vậy ít nhiều Thu Phong cũng nhìn ra được hắn không phải là người Xích Quỷ, càng không phải người châu Á, Một kẻ phương Tây Dị Năng Giả ngoại lai sao lại xuất hiện ở đây? Cố tình giết hắn để làm gì?

“Phựt!!!”

Bất ngờ hai cánh tay của hắn rực cháy lên ngọn lửa vàng cam. Và hắn chính là Dị Năng Giả mạng sức mạnh nguyên tố Hỏa.

Thu Phong có từng nghe nói rằng, các Dị Năng Giả mang sức mạnh trong ngũ hành đều rất mạnh. Ví như Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ. Đây là sức mạnh nguyên tố nên rất hiếm người sở hữu nó. Chỉ khi có một kẻ mang ngũ đại nguyên tố chết đi thì mới có một kẻ khác sở hữu sức mạnh này, nó giống như là một lời nguyền vậy. Tuy không biết có phải rằng hắn là kẻ mang trong người ngũ hành nguyên tố hay là không, hay đơn giản chỉ là có thể sử dụng lửa mà thôi.

Càng lúc sức nóng từ cánh tay hắn càng lớn, lan tỏa đến vị trí của Thu Phong. Bất giác Thu Phong tìm về Đan Điền của mình, Thu Phong cố gắng đưa sức mạnh của mình ra hẳn bên ngoài.

Và:

“Phừng ~~~~~~~~”

Một ánh sáng xanh vốn đã tắt từ lúc nào giờ lại được bật lên. Đôi mắt xanh tuyệt đẹp từ đó cũng xuất hiện trên gương mặt Thu Phong.

“Cái gì?”

Tên Dị Năng Giả kia bất ngờ lùi lại vài bước. Hắn ta không tin vào mắt mình, nhìn chăm chăm vào ngọn lửa xanh ngọc bích tuyệt đẹp bốc cháy xung quanh cơ thể Thu Phong. Quái lạ mộ chỗ ả đàn bà trên người hắn ta lại không hề bị cháy. Nhưng hắn thì có, dường như cái sức nóng của hắn bị lấn át bởi chính cái ngọn lửa quái lạ kia.

“Giữ lấy cô ta!”

Bất chợt Thu Phong lên tiếng. Từ sau lưng hắn một kẻ có thân hình cân đối không biết từ đâu ra đã đứng ở đó. Gương mặt hắn hiện lên. Không ai khác chính là Lý Đại.